Tập 9: May mắn thoát chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Siri đến khi thoát khỏi căn phòng học, dựa vào vách tường thở dốc liên tục, mất đi một lúc lâu. Mới có thể bình tĩnh tâm trí của mình. Pansy liên tục hỏi thăm, nhưng không lấy được kết quả nhìn Siri tự mình thất tha thất thểu đi trở về ký túc xá sao.

Bởi vì buổi chiều không có khóa, Siri trở lại công cộng phòng nghỉ chuẩn bị một phần ma dược điều chế mới, từng mùi thuốc nồng đậm bay ra, những người trong ký túc xá nhà vừa ngửi được, cả bọn dường như là ngửi thấy cái gì đó kinh khủng lắm. Che mũi lại, huynh trưởng nữ chạy đến nơi phát ra mùi lạ, đập cửa nhưng là không có cách nào mở ra.

"Siri, mau mở cửa ra!" Silia hô to, tay đập mạnh vào cửa. Nhưng không có ai trả lời cả, lấy ra ma trượng, "Alohomara!" cánh cửa không một chút xê dịch nào.

Đến khi, vì không chịu nổi mùi này, liền ngất xỉu ngay trước cửa. Trong ký túc xá, diễn ra một tình cảnh kỳ quái, nhiều người ngang ngửa nằm lung tung khắp nơi.

Ba tiếng sau, mới có người đi vào phòng liền phát hiện ra sự việc này, hét ầm lên. Cũng may Siri đã tran xong ma dược vào trong bình. Dọn dẹp mọi nơi, mùi cũng vì vậy mà biến mất. Bất quá, nhìn thời gian cũng không còn sớm, Siri đi ra ngoài đến sảnh ăn.

Liền nhìn thấy, Silia nằm trước phòng của mình, lay lay người một hồi cũng không thấy tỉnh lại, "Silia, tỉnh tỉnh!" vỗ tay vào mặt của nàng ta. Nhưng người vẫn không tỉnh. Không tìm được lý do. Liền chỉ có thể dùng bùa trôi nổi đưa người, tính toán đưa đến bệnh thất. Lại phát hiện, đại sảnh cũng có người năm nghiêng ngã.

Gãi gãi đầu, không biết làm thế nào, chỉ có thể sắp xếp mọi người lên trên ghế nằm. Còn bản thân, chạy nhanh đi ra ngoài, chỉ là khi chạy ra một lúc liền nghĩ đến cái gì. Liền quay đầu trở về, phóng ra vài bùa chú làm sạch sẽ, thử đi mùi.

Hít vài cái kiểm tra sau, mới rời đi ký túc xá nhà. Nhanh chân chạy đến đại sảnh, tiến đến bàn giáo viên nói nhỏ "Giáo sư Snape, có chuyện rồi mọi người đột nhiên ngất xỉu bên trong ký túc xá."

"Đây là sự thật!" giáo sư Snape giật mình đứng lên, "đi theo ta!"

"Là, giáo sư!" Siri đuổi theo sau.

Mọi người kỳ quái một mặt, không ai hiểu đã xảy ra cái gì. Liền hiệu trưởng, và một số giáo sư cũng cùng nhau đứng lên rời đi.

Đến ký túc xa sau, giáo sư Snape kiểm tra cẩn thận mọi người đều phát hiện tất cả đều đúng như lời Siri đã nói. Giáo sư kiểm tra từng người, cũng không có kết quả.

"Đã xảy ra chuyện gì?" giáo sư Snape vừa kiểm tra, vừa hỏi Siri.

Siri giả ngu nói, "Con không biết, lúc con trở về đã nhìn thấy mọi người như thế này rồi."

"Severus, đã có chuyện gì xảy ra?" hiệu trưởng đi tới.

Siri nhìn thấy hiệu trưởng, liền nép người vào phía sau giáo sư McGonagall ánh mắt sợ hãi, lại lo lắng.

Điều này làm các vị giáo sư, đều nghi ngờ Siri lên. Sau khi đưa những người bất tỉnh đến bệnh thất, Siri bị giáo sư Dumbledore hỏi thăm, "Siri đừng sợ, có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?" cụ hiền từ, tươi cười trên mặt nhìn Siri nói.

"Có thể, nhưng...nhưng..." Siri lấp bấp nói, thấy ai cũng nhìn mình, cô bồi thêm "Con... không..." Siri đột nhiên hét lên. Trong đầu trở nên đau sót, mọi thứ dường như bị vỡ tung thành từng mảnh vụn, lại xắp xếp lại liên tục như vậy. Ánh sáng vỡ vụn ra, lại liền lại như trước, nó khiến cho Siri đau đớn, khống khổ, và sợ hãi.

Liên tục van xin, "Tha cho con...tha cho con...con không làm gì cả...tha cho con..."

"Siri, có chuyện gì vậy? Siri!" Giáo sư McGonagall lo lắng, giáo sư Snape quăng lên người Siri vài bùa chú, lông mày hơi nhíu lại, "Đủ rồi, Dumbledore con bé là chỉ là học sinh."

"Severus, ta chỉ là muốn kiểm tra một chút mà thôi! Sẽ không sao cả." cụ giải thích.

Như hiểu ra điều gì đó, McGonagall ánh mắt trách móc nhìn "Đủ rồi, con bé đang đau đớn."

Siri đau đến mức ôm lấy đầu của mình, không ngừng muốn sự đau đớn này biến mất, cô đập đầu của mình vào bức tường bên cạnh. Lúc đầu các giáo viên không nghĩ cô sẽ làm như vậy, cho nên không ai kịp thời phản ứng lại, đến khi nhìn thấy trán của cô chảy ra huyết, giáo sư Snape vung lên ma trượng, thân thể Siri dừng lại, trượt xuống mặt đất.

Đến nửa đêm, những học sinh bị bất tỉnh đều đã tỉnh lại, họ không nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra cả, lý do gì mà họ bị ngất đi. Mà Siri vẫn còn nằm trên giường bệnh, Harry có đến vài lần thăm nhưng vẫn không thấy Siri tỉnh lại.

Mà Siri lúc này, đang mơ thấy ác mộng, cô nhìn thấy mẹ Lily bị Voldermort lập đi lập lại cảnh tượng, bị hắn giết chết biết bao nhiêu lần. Nhưng không có lúc nào, Siri có thể thoát ra! Đến tối hôm sau, Siri hôn hôn trầm trầm, đôi mắt biến thành trắng xóa, rời đi giường bệnh, mở cửa đi ra ngoài.

Trong hàng lang chỉ có bước chân của Siri đi lại, một con mèo xơ xác vụt nhảy ra, muốn ngăn cản đường đi của Siri liên tục lên tiếng kêu.

Chỉ thấy, Siri không một chút nào là muốn dừng lại, cứ thế mà bước về phía trước, kể cả khi Flich tìm đến nơi.

"A hà, bắt được một học sinh dám đi chơi đêm. Lần này thì..." Flich đang vui vẻ, nói nói chỉ thấy Siri lắc qua người hắn tiếp tục đi về phía trước. Nhìn lại, thì phát hiện nơi Siri đang đi tới lại là cấm lâm.

Vẻ mặt của hắn như là ăn chắc rồi, chạy đến tóm lấy tay Siri nhưng hắn lại cảm nhận được một cỗ lực lượng không rõ, đánh hắn bay đi xa.

Hắn hoang mang rối loạn mà đứng lên, thấy bản thân không cách nào ngăn lại được Siri thì liền vội vàng chạy trở về báo cho giáo sư.

Siri đi thẳng vào bên trong khu rừng, đi qua căn nhà của Hargid, hơi dừng lại bước chân, nếu lúc này có ai để ý thì sẽ phát hiện ra. Siri có gì đó không đúng, cô chỉ dừng lại một chút, bước chân phiêu đãng tiến vào trong rừng cấm, cô không ý thức được việc mình làm.

Đi không biết là bao nhiêu lâu, chỉ biết là cô không có nhận thức được sự việc đang xảy ra.

...
Filch chạy trở về kêu gọi giáo sư, hôm nay là giáo sư McGonagall trực ban, nghe từ Flich nói có một học sinh nữ nhà Slytherin đi ra rừng cấm khi, bà vừa tức giận vừa lo lắng, "Filch, nhờ ông đi gọi giáo sư Snape đến cấm lâm giúp tôi!"

"tốt, giáo sư!" Filch liên tục gật đầu, vội vàng rời đi.

...

Bên trong khu rừng, có một con ngựa một sừng đang bị thương, đổ máu rất nhiều, dòng máu bạc từ miệng vết thương chảy tràn ra bên ngoài.

Một tên mặc áo choàng đen vừa vặn tiến đến, hắn nhe ra một nụ cười chiến thắng, vừa ngồi xuống miệng chạm vào máu tươi sau. Nhận ra, có người đứng ở phía sau lưng mình, một bùa chú mạnh mẽ đánh úp tới. Hắn lách người né tránh, bùa chú đánh lên trên miệng vết thương của ngựa một sừng.

Không có tiếng kêu của nó phát ra, hắc y nhân cũng không phát hiện ra sự việc, vội vàng rời đi nơi này. Cũng có lẽ, hắn đang dụ kẻ ra tay với hắn ra ngoài.

Đáng tiếc cho hắn, Siri cũng không đuổi theo, mà ngồi xuống bên cạnh ngựa một sừng, đôi mắt trắng bệch trong như bị mù, ma trượng chỉ vào vết thương, giọng nói nhỏ nhẹ chấn an sinh vật tội nghiệp kia, "Đừng sợ, sẽ không sao!"

Ánh sáng lóe lên trên đầu ma trượng, phát ra một vầng ánh sáng ấm áp bao phủ lấy một vùng đất xung quanh, che đậy Siri và ngựa một sừng ở nơi đó. Một tiếng ngựa hí vang lên, Siri như kẻ vô hồn vỗ về đầu của nó nói, "Hảo, có thể đi về rồi. Nhớ cẩn thận!" nó cũng không vội chạy đi, mà liếm vài cái lên khuôn mặt cô, dụi khuôn mặt của nó lên cô. Sau đó nó mới biến mất tại nơi đó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net