13 Lễ vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương phủ

Tiểu Bạc sau khi trấn an Kiến Bình, lập tức cùng đại ca chạy tới vương phủ ứng hẹn, so với lúc đầu tới, thì thâm nghiêm hơn rõ ràng là sau loạn vây cánh Ngao Bái, đã tăng cường canh gác.

Tiểu Bảo tới nơi cười to "A ha, khó mà tin được, sòng bạc lần này lại mở lớn..."

Không kém gì ca ca Tiểu Bạc cũng hào hứng, góp vui "Chà... Mở tới 15 sòng lớn, thiên hạ đệ nhất mai trang không có chúng ta không được rồi, ha ha!"

Thừa lúc khách quý chưa đủ, hai huynh muội cô không thích im lặng cứ lấn át cả chủ nhà, vội mở xòng bạc chia ra hai nơi, nhảy vào chơi hào hứng...

Xem tình hình khí vận của hai huynh muội hôm nay dễ dàng ăn hết, nghĩ làm sao hai kẻ láo cá này, có thể vuột mất một đống ngân lượng trước mặt...

Liên tiếp thắng, không có vẻ gì muốn dừng đánh càng thoải mái càng hăng, căn bản không thèm để ý những con số tầm thường ăn trên bàn cược.

"Nhị công công... Quế công công..."

Huynh muội đồng tâm, đang chơi vui tự nhiên gọi làm cả hai mất hứng, sắc mặt thay đổi quay qua tính chửi

"Khốn kiếp, chỗ hai bọn ta chơi đừng kêu gọi quấy rầy bọn ta lúc này?"

Vừa nhìn thấy mặt người phá đám hai huynh muội, hai người bình tĩnh lại thì ra là người quen

Tiểu Bảo "Ồ, ra là ca ca..."

Tiểu Bạc "Sách Ngạch Đồ đại nhân!"

Hai chữ 'ca' tự nhiên thốt ra từ miệng Tiểu Bảo, may mà Tiểu Bạc vẫn còn tỉnh táo chen miệng vào gọi 'đại nhân'
ngăn lời nói tiếp theo

Nếu Tiểu Bạc nhớ không nhầm khi đại ca cùng Sách Ngạch Đồ kết bái với nhau đã hứa rằng không tiết lộ mối quan hệ ra ngoài, sao ngay cả việc bản thân mình hứa mới đây mà huynh ấy lại có thể quên... May mà Tiểu Bạc chặn họng kịp thời, dù sao đi nữa thì trong triều đình, tốt nhất 'giữ mồm giữ miệng' đừng để người khác biết mình chia bè kết phái với ai, để thôi tự rước họa vào thân.

Sách Ngạch Đồ niềm nỡ vỗ nhẹ lên vai cả hai thông báo "Hai vị công công nghỉ một lát, có một tin vui, nhất định các ngài nghe xong còn vui hơn thắng mười ván."

Tiểu Bảo "Trên đời lại có chuyện vui như thế!"

Tiểu Bạc thẳng thắn hỏi ý chính "Rốt cuộc là tin gì?"

Lại một tên quan nào đó cũng theo mà bắt đầu nịnh bợ "Chúc mừng hai vị công công... Hôm nay lại phát tài lớn!"

"Đúng, bởi vì chờ một lát sẽ có một vị khách quý... Một món béo bở nhất thiên hạ, có thể cho hai ngài tha hồ bắt chẹt!" Sách Ngạch Đồ chắp hai tay lại hành động chúc mừng

"Bắt chẹt?" Trò này là trò gì, sao cô chưa bao giờ nghe tới hay là trò chơi mới

Nhìn ca ca có vẻ biết trò này, còn gật gù hiểu biết ra vẻ "Vui hơn đánh bạc, nói mau... Người đó danh tính là gì?"

Sách Ngạch Đồ vừa mở miệng, đã có tên thị vệ đứng ngoài cửa nói to thông báo, làm tất cả mọi người trong phủ chú ý nhìn ra ngoài "Bình tây vương thế tử đến!"

"Mới nhắt tào tháo, thì thấy tào tháo tới, người này chính là con trai bình tây vương Ngô Tam Quế..."

"Ngô Ứng Hùng" Sách Ngạch Đồ nói nhỏ, bổ sung tin tức giới thiệu người trước mắt cho cả hai

Con trai Ngô Tam Quế, Ngô Ứng Hùng hơn 20 tuổi, như ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ hiên ngang, thân hình tráng kiện, khí độ đường đường, mang dáng dấp phong độ nhà tướng.

"Mẹ kiếp, con trai tên hán gian, sinh ra lại anh tuấn!" Tiểu Bảo vừa nhìn thấy hắn tự nhiên chửi nhỏ trong miệng

Cái gì đây 'nganh sao' nhưng mà chửi thì chửi to lên, chửi hay lắm, cô đây cũng muốn chửi ké nữa

Tiểu Bạc vỗ nhẹ liên tiếp mấy cái trên vai ca ca, xem như khen ngợi mà cũng coi như an ủi "Huynh nói hay lắm! Dù sao thì đại ca của ta vẫn lợi hại, anh tuấn hơn hắn nhiều!"

"Đương nhiên ca mà!" Nghe lời muội muội khen Tiểu Bảo tự tin ngẩng cao đầu

Hai người hào hứng nói chuyện qua lại, Sách Ngạch Đồ góp vui kể rõ nguyên nhân tên thế tử đó đến đây

"Thật ra Ngô Tam Quế sai con trai tới  kinh thành tiến cống, nhằm mua chuộc lòng người, đại quan trong triều ai ai cũng có phần... Hai huynh đệ công công, hôm nay đảm bảo thu hoạch lớn."

Nhìn tới nhìn lui y phục của Tiểu Bạc và của mình "Nhưng bọn đệ chỉ là tiểu thái giám, sao hắn để mắt được?"

Hắn cười lập tức đáp "Hai đệ là đại quan trong cung, con uy phong hơn các quan trong triều..."

"Tên Ngô Ứng Hùng này tuổi còn nhỏ, nhưng rất có tài, rất nhiều chuyện cả hai phải nhớ cho kỹ... Hắn có tặng cái gì, cũng đừng tỏ ra thích thú, hắn thấy sắc mặt lạnh lùng sẽ tưởng các đệ chê lễ vật không lớn, nhất định sẽ đem một phần hậu lễ còn lớn hơn."

Tiểu Bạc đứng nghe ca ca cùng Sách Ngạch Đồ nói chuyện, nhìn nhau cười đầy nham nhỡ, cũng hiểu rõ trò chơi mới này "Ha... Thì ra đây là cách để 'bắt chẹt' tuyệt!" Cô đây sẽ vơ vét hết đống lễ vật.

******

Kẻ luôn đi kè kè kế bên cạnh Ngô Ứng Hùng đột nhiên hướng tới hai huynh muội cô giới thiệu với hắn

"Thế tử, Nhị công công và Quế công công này là hai công công đắc lực nhất bên cạnh vạn tuế gia, vụ bắt Ngao Bái ở thượng thư phòng, là công lao của hai ngài ấy, mau tới làm quen đi!"

Trong lúc cả ba người thì thầm to nhỏ, không ai khác chính Khang Thân vương đã dẫn Ngô Ứng Hùng tới trước mặt, lần đầu Tiểu Bạc cùng ca ca gặp mặt hắn, theo thông lệ làm lễ chào hỏi.

Hắn đột nhiên nắm cánh tay Tiểu Bạc ra vẻ thân thiện, ánh mắt chiều mến nhìn Tiểu Bảo cười "Hai vị công công, phụ vương ở Vân Nam từ lâu đã nghe chuyện anh hùng của các ngài, rất ngưỡng mộ..."

"Vì thế dặn tôi chuẩn bị lễ vật để biếu công công để tỏ thành ý, chỉ là ngoại thần không tiện kết giao với nội quan, tại hạ có lòng cũng không dám mạo hiểm cầu kiến, hôm nay may gặp nhau ở đây, thật làm tại hạ vui sướng vô cùng!"

Hành vi của hắn khiến gương mặt Tiểu Bạc sượng trân hiện lên chữ 'ai quen gì bạn' rồi âm nhẹ nhàng rút tay ra chửi ầm trong bụng 'Ngô Tam Quế là đại hán gian, con trai hắn là tiểu hán gian! Hừ, đều là kẻ xấu còn tỏ ra thân thiết, có cơ hội ta đánh chết các ngươi...'

Ngô Tam Quế có tai mắt rộng ở kinh thành, cho dù đại sự tiểu biến mỗi ngày đều có báo tin, việc Khang Hy bắt Ngao Bái đương nhiên hắn đã nắm rõ từ lâu

Trong khi thấy hoàng đế tuổi nhỏ mà hùng khí đã lộ, thật không dễ coi thường, vì thế Ngô Ứng Hùng tới kinh thành vào chầu thiên tử, dụng ý lớn nhất là quan sát tính cách Khang Hy biết người biết ta, hữu bị vô hoạn.

Không cần biết vô tình hay cố ý, dù tiểu muội đã cải nam trang còn bị hắn lợi dụng cầm tay, không biết nếu mà biết Tiểu Bạc muội là nữ nhân tên này còn bĩ ổi đến mức nào...Tiểu Bảo đường đường là đại ca, tự nhiên tên khốn nào cầm tay tiểu muội đương nhiên là chịu không được, nổi máu xung thiên chen vào giữa ngăn cách hắn ra khỏi Tiểu Bạc

Thâm tâm Tiểu Bảo 'Tên điên này nam nữ không tha... Tay muội muội ta muốn cầm là cầm sao... Hứ, Sách đại ca liệu việc như thần, tên hán gian vừa gặp mặt đã giở trò còn nhắc tới lễ vật, muốn dụ dỗ bọn ta.'

Ca ca lấy thân cứu nguy, Tiểu Bạc hợp tác né nhẹ người cho huynh ấy chen vào giữa, rồi mặt lạnh mở lời cho tên hán gian một chút mặt mũi "Chúng ta là nô tài, phụng thánh chỉ tận trung tận lực, đâu được xem là anh hùng tiểu vương gia quá lời."

Lần này tới phủ Khang Thân vương dự tiệc, không ngờ gặp được hai thái giám được đương kim hoàng thượng sủng tín, lần đầu diện kiến thấy thái giám xinh đẹp hơn tất cả nữ nhân hắn gặp, Ngô Ứng Hùng vui ra mặt, hết sức nịnh bợ, ánh mắt lâu lâu lại nhìn Tiểu Bạc chằm chằm.

Sau khi khách tới đầy đủ, Khang Thân vương khai tiệc thiết yến, Ngô Ứng Hùng là viễn khách lại là Bình Tây vương thế tử, Khang Thân vương sắp xếp cho ngồi cạnh Tiểu Bảo, Tiểu Bạc ngồi cạnh ca ca với Sách Ngạch Đồ

Thấy mọi người uống rượu khí thế, Tiểu Bạc cảm thấy nhàm chán liền chú ý đến 16 tên tùy tùng của Ngô Ứng Hùng

"Nhị công công ngài cứ nhìn gì vậy?"

"Không có gì Sách huynh, chỉ là thấy gia tướng của thế tử rất uy vũ, có mấy người mặt nhẫy như bôi dầu, bất giác chú ý."

Sách Ngạch Đồ nâng chung rượu kính cô "Nhị công công quả có mắt tinh đời, ngài xem..."

"Hai người bên phải thái dương huyệt nhô cao, nội công đã đạt được 9 phần, ba người bên trái cơ bắp cuộn chắc, đã luyện thành hoành luyện ngạch công, còn mấy người gương mặt bóng loáng đó..."

"Theo tôi đánh giá, phần lớn là đội tóc giả, nếu bỏ mũ xuống nhất định là trọc đầu..."

Khang Thân vương cũng góp phần cao hứng "Bản vương chỉ biết Đa tổng quản võ công cao cường, không ngờ còn có tài xem tướng."

"Vương gia không biết đấy thôi, Bình Tây vương năm đó đánh ở Liêu Đông thuộc hạ rất nhiều võ quan Miên Châu Kim đỉnh môn, mà Kim Đỉnh môn lấy công phu trên đỉnh đầu mà gọi..."

"Lúc công lực luyện tới mức thâm hậu, thì mặt bóng loáng, song trên đỉnh đầu lại không còn một sợi tóc nào."

Vẻ mặt cô tự nhiên trầm ngâm 'chắc ngang ngữa Saitama'

"Bộp" Nghe Đa Long kể Tiểu Bảo phấn khởi đập bàn một cái "Thế tử, ngài có thể bảo mấy tên tùy tùng bỏ mũ xuống để mọi người xem Đa tổng quản nói có đúng không?"

Hắn cười nhẹ nói chuyện khiêm tốn chắp tay từ chối "Đa tổng quản mắt tin tường đâu thể nào không đúng?"

"Mấy tên này quả có luyện qua nhưng công phu còn kém... Vì thế tóc còn lại nhiều, bỏ mũ không khỏi khiến chúng xấu hổ, mong các đại nhân bỏ qua"

Ngô Ứng Hùng từ chối khéo, cả bọn không muốn miễn cưỡng, cùng cạn ly duy chỉ có Tiểu Bảo trong lòng không chịu nhướng mắt với Tiểu Bạc cố tình  nói nhỏ trong lúc uống chén rượu "Ta không tin đệ bỏ qua trò vui!"

Đúng là Tiểu Bạc không thích bỏ lỡ trò vui thật "Ha ha..."

Đột nhiên thấy công công mình để ý nãy giờ tự bật cười, thế tử cũng tỏ ra vui vẻ "Nhị công công có chuyện gì mà cười vui vậy?"

"Ta chỉ nghĩ giữ các sư phụ của Kim Đỉnh môn với nhau nhất định rất hòa khí, nếu có tranh chấp lớn chỉ cần bỏ mũ xuống, người này đếm tóc người kia, người kia đếm tóc người này, kẻ ít tóc bản lĩnh cao hơn, thử hỏi có đánh nhau không?"

Qua câu nói của Tiểu Bạc tất cả mọi người đều suy nghĩ lớn tiếng cười to

"Có lý, có lý!"

"Ha ha!"

"Ha ha..."

Ngô Ứng Hùng nhìn vào chén rượu không biết đang nghĩ gì, suy tư một lúc uống hết chén "Vậy ta đành để bọn chúng tỷ thí một trận, giải quyết chuyện riêng của mình!"

****

Cơm rượu no say, cuộc vui bắt đầu trước khi hiến xướng hí kịch, Ngô Ứng Hùng sai võ sư của hắn tỷ thí võ, chỉ một lát đã nghe quyền phong, kình khí nổi lên hai người giao đấu đều là những đối thủ có thực lực tương đương

Riêng Khang Thân vương sau sự kiện cướp ngục không chỉ tăng cường thêm thị vệ, mà còn tuyển mộ thêm nhiều cao thủ, lần này gọi tới biểu diễn một là mua vui cho khách, hai là phô trương sức mạnh, không muốn để cho gia tướng Ngô Ứng Hùng cướp mất uy phong bèn cho người ra tỷ thí chung

Thỏa lòng mong mỏi Tiểu Bảo đứng dậy ồn ào cổ vũ "Hay lắm, lợi hại!"

"Đệ xem ai sẽ thắng đây?"

Tiểu Bạc kéo ca ca ngồi lại ghế, tránh làm mất lòng Khang Thân vương nên hạ giọng, chỉ mình huynh ấy nghe được

"Đương nhiên là thủ hạ của vương gia, tên hán gian đó thích giấu bài mà hắn không để thủ hạ mạnh ra trận đâu! Huynh thử nhìn tên thuộc hạ đứng trước kìa..."

"Mày rậm, da ngăm, đôi mắt sáng quắc đầy khí độ, nhất định là cao thủ, trong đám người này võ công hắn là mạnh nhất!"

"Ya! Rầm..." Tiếng động lớn

Vừa nói xong đã có kết quả "Trận tỉ thí này thuộc hạ vương gia thắng!"

Vương gia vỗ tay hài lòng "Được, hai vị sư phụ võ công đều hay! Thưởng cho mỗi người hai cặp nguyên bảo!"

"Tạ vương gia ban thưởng!"

Xong trận đấu, đoàn hí kịch lên sân khấu mở màn bằng võ hí náo nhiệt Võ Tòng đả hổ, xem Tiểu Bạc có vẻ thích mặt mày hớn hở không ngừng vỗ tay khen hay.

Sau đó chuyển sang văn hí, lần này huynh muội cô không hứng thú lắm, chạy qua phòng bên gia nhập sòng bạc hào hứng đánh.

***Hoa viên***

"Huynh lôi muội ra đây làm gì?" Tiểu Bạc đang chơi vui thì bị Tiểu Bảo kéo theo đến hoa viên vương phủ làm mất hết cả hứng

Tiểu Bảo đi rất gấp tay cứ ôm lấy quần dòng tới dòng lui "Người ta có 3 cái gấp ta muốn đi nhà xí, nhưng mà tên thế tử đó cứ ngắm muội mãi huynh không yên tâm để muội ở lại..."

"Nhưng đây là hoa viên vương phủ ở đây thì làm gì có nhà xí cho huynh!"

"Bởi dậy mới nói khốn kiếp, huynh xấp ra quần rồi!"

Nói một hồi Tiểu Bạc luống cuống theo, quan sát xung quanh "Rồi rồi rồi đằng kia có cái hòn đá bao quanh kìa huynh tới đó xử đi!"

Thấy nơi giải quyết Tiểu Bảo chạy đi thật nhanh "Vậy đứng đây canh trừng đó nha có người báo huynh!"

Một lát sau Tiểu Bảo cũng ló đầu ra Tiểu Bạc nhìn ca ca cười khinh cả hai tính quay về, thì từ đâu phát ra tiếng xì xầm

"Đưa tiền trước rồi giao hàng, không thì thôi!"

"Mỗi người nhường một bước, tôi trả trước một phần."

"Được, đi theo tôi."

Hai huynh muội cô không phải nghe lén nha, chỉ là vô tình nghe thấy thôi nên tò mò nghe cho hết.

Tiểu Bảo "Lén la lén lút, chắc không phải làm việc tốt rồi"

"Vương gia đối đãi chúng ta không tệ, đi xem hai bọn chúng làm gì rồi bắt hết cho ông ta" Tiểu Bạc và ca ca không khác gì hai tên trộm mà theo dõi

Dựa vào võ công Tiểu Bạc, thanh bảo kiếm dấu dưới giày, người mặc bảo y, Tiểu Bảo bỗng can đảm hẳn lên, lặng lẽ cùng tiểu muội bám theo chờ thời cơ bắt chúng, thể hiện uy phong.

Bám theo chúng một hồi, bọn chúng lại đi đến tọa phật đường phía sau hoa viên của vương phủ

"Ta mất hơn một năm mới tìm ra nơi cất giữ vật này... Được rồi mau đưa 9 ngàn lượng nữa ra đây."

Hắn đưa xấp tiền ra "Ngân phiếu huynh đã có, còn vật kia?"

Riêng hai huynh muội cô đứng ở cửa sổ hé cửa nhỏ nhìn vào trong phòng coi tình hình bọn chúng muốn lấy cái gì

Tiểu Bảo nhắm một mắt mở một mắt nhìn vào trong, nhỏ giọng kể "Muội nhìn xem tên lùn kia trông quen quá, gặp ở đâu nhỉ?"

Đẩy nhẹ ca ca ra khỏi tầm ngắm Tiểu Bạc cố gắng quan sát nhìn rõ tên đưa tiền "Tên lùn đó vừa mới tỷ võ đó!"

Tiểu Bảo "Đúng rồi!"

Tiểu Bạc "Suỵt, coi chúng làm gì tiếp theo?"

"Sau cái lư đó có giấu cái chìa khóa, huynh mở cái ô dưới thảm cói ra dùng chìa khóa có thể mở được kho bí mật"

"Ta tận mắt thấy vương gia để thứ mà huynh muốn tìm dưới hầm, không sai được"

Tên lùn đó mãi theo chỉ dẫn lấy chìa khóa mở viên gạch bí mật, đâu ngờ kho bí mật vừa mở ra

"Sao lại trống không vậy?"

Kẻ chỉ dẫn tính rời khỏi nghe không có gì liền quay đầu lại "Cái gì?"

"Phập" con dao phi chúng cổ ngã nằm xuống đất chết ngay tức khắc.

Hắn cười cầm lấy lễ vật "Hừ, muốn oán thì oán bản thân quá ngây thơ, tự chuốc lấy cái chết!"

Tiến đến cái xác "Ngân phiếu này không thuộc về ngươi, vật quy về nguyên chủ, ha ha..."

Thấy hết cảnh vừa rồi Tiểu Bảo rung người nắm giữ tay người ở cạnh "Giết người diệt khẩu, tên lùn này quả là độc ác! Vật gói trong tấm vải kia nhất định là quý giá, rốt cuộc gì nhỉ?"

Tên lùn phi thân ra ngoài, Tiểu Bạc kéo ca ca qua một bên lẫn trốn, hắn dò xét khắp nơi không thấy ai liền nhanh tay giấu vật dưới chậu cây lớn rồi phi thân rời đi.

Bước ra khỏi nơi ẩn nấp Tiểu Bạc thản nhiên bước đến chậu cây "Tên này thật thông minh, đem vật giấu đi trước, chờ lúc chuyện vỡ lở vương gia đóng cửa khám người, hắn nghiễm nhiên có thể đứng ngoài cuộc"

"Đáng tiếc, người khôn ba năm dại một giờ... Có bọn ta ở sau sự tính toán của ngươi hỏng bét rồi! Huynh mau dỡ chậu cây lên" Nói xong cô ra lệnh dành cho ca ca việc cao cả nhất

Tuy không biết là bảo vật gì, huynh muội họ Vi bèn biến thân thành hoàng tước, hưởng công của hắn, có nằm mơ cũng không ngờ, vật gói trong khăn cũ chẳng phải thứ quý giá gì, mà là một cuốn kinh phật bên ngoài chẳng có gì nổi bật song lại có duyên cớ hữu với hai người.

"Tứ Thập Nhị Chương Kinh!"

Kinh thư này rất quý giá lão rùa già, thái hậu, Ngao Bái, Khang Thân vương và tên lùn kia đều xem là bảo bối vô giá, huynh muội cô nếu không tay dắt dê sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông

Ánh mắt ghét bỏ "Huynh muội ta vì cái của nợ này xém mất mạng mấy lần, muội giữ nó sẽ an toàn hơn ta!"

Tiểu Bạc thấy cái mình thích là thèm sau khi giấu kỹ kinh thư trong người cả hai trở lại phòng khách như không có gì xảy ra...

***Ngoài cửa phủ***

Trời đã xẩm tối, muốn tới Thanh Mộc Đường hỏi rõ chuyện tiểu quận chúa, cả hai xin cáo từ ra về Khang Thân vương không dám lưu lại lâu, Sách Ngạch Đồ đưa ra cửa

"Nhị công công, Quế công công xin dừng bước một chút!"

"Đây là chút lễ mọn thái tử tặng hai vị công công, mong công công không chê"

Đưa thì nhận thôi, cả hai lịch sự nói mấy câu "Đa tạ!"

Trong kẻ này có vẻ nghiêm nghị Tiểu Bảo muốn làm quen mở miệng hỏi quý danh "Lão ca quý tính, xưng hô thế nào?"

Hắn cung kính "Tiểu nhân họ Dương, gọi là Dương Dật Chi"

"Tên hay! Dương gia anh hùng nhiều nhất, Dương Lục Long, Dương Văn Hoàn,... Toàn là những hảo hán đáng gờm!"

Tiểu Bảo muốn tâng bốc tên Dương Dật Chi trong lòng bỗng nảy ra ý muốn kết giao, tuy không hiểu hai chữ Dật Chi là nghĩa gì, vẫn vắt óc suy nghĩ, tìm lý do để nói tốt.

"Tạ công công quá khen!"

Ngân phiếu đưa trước mặt "Dương đại ca ta có chút thành ý đem chia cho các huynh đệ uống rượu"

Dương Dật Chi cung kính chấp tay từ chối "Tiểu nhân không công không dám nhận thượng"

Nhìn tình hình Tiểu Bạc vô tư nói "Ca à người ta có 16 người lận!"

"Ha ha... Ta hồ đồ 1 ngàn lượng chắc không đủ chia, việc này dễ giải quyết, ở đây có 8 ngàn lượng mỗi người 500 vậy là tất cả đều có phần sẽ rất vui đúng không?"

50 vạn lượng bản thân cả đời chưa chắc tiêu hết, Tiểu Bảo thuận tay lấy ra 8 ngàn lượng, coi tiền như rác không những hào khí can vân, mà còn dọa được người, đâu ngờ...

Vì muốn khoe khoang, liền rút tiền đâu ngờ thật có người không thích tiền, tay đầy công lực giơ lên muốn đánh tới

Dương Dật Chi quả nhiên võ công siêu phàm, quyền chưa tới kình phong đã ép khiến Tiểu Bảo khó thở, ngoài việc trong lòng than oan ức và trợn mắt chờ chết thì không biết làm gì hơn.

Tiểu Bạc tức khắc tay vận nội công muốn đánh tới ngăn chặn quyền của hắn, nhưng cảm giác có chút lạ đành đánh liều không đánh tới

Đúng như dự đoán tới bờ ghìm cương Dương Dật Chi hóa quyền thành chưởng, song thấy chưởng phong khắp nơi, ngân phiếu bay phân tán như bị bàn tay vô hình tóm lấy, lần lượt bay trở lại tay hắn...

Ngân phiếu không những bay trở về hết, mà còn xếp rất gọn gàng, nội công thâm hậu và tài nghệ của hắn khiến thấy đã sợ.

"Hai vị công công ngân phiếu không thiếu một tờ, xin nhận lại, tiểu nhân vừa rồi nhất thời xúc động đã mạo phạm, mong công công đại lượng bỏ qua, có điều..."

"Người nào làm người đó chịu, chỉ mong hai vị công công đừng để liên lụy tới Bình Tây vương và thế tử, ảnh hưởng hòa khí hai nhà"

Cầm lại tiền của mình Tiểu Bảo nhét vào trong áo "Hiểu... Hiểu rồi! Đi đi..."

Người đã bị đuổi khỏi, Tiểu Bạc quay qua cười trọc quê kẻ xém mất nửa cái mạng "Ha... Này thì mua chuộc, người ta là quân tử đó!"

"Sao lúc nãy đệ không ra tay, có phải cố ý!" Giọng có chút hờn dỗi muội muội, xém nữa thì chết

Chèo lên kiệu ngồi ngay ngắn "Huynh vẫn bình an đó thôi! Với lại bọn chúng có manh động cách mấy, cũng không dám làm gì trong địa bàn của ta"

Cái tên Dương Dật Chi này là một trung bộc tuyệt đối trung thành, khó mà mua chuộc...

Sát thương nội quan là tội lớn, huống hồ chúng ta là sủng thần của Khang Hy nếu chết bởi tay gia tướng Bình Tây vương, long nhan phẫn nộ sẽ giáng tội xuống đầu cha con Ngô Tam Quế, hậu quả khó lường do đó hắn mới dừng ngay... Nhưng hắn không biết cô là ai... Cô là Tiểu Bạc là kẻ hay thích hơn thua với người khác, có thù tất báo, huống hồ chính bản thân cô cũng không ưa gì bọn chúng

"Ca mau lên kiệu trời xấp xỉ tối rồi!"

"Ừm"

Kiệu bắt đầu duy chuyển, bốn người bốn góc khiên kiệu bước đi chậm rãi trong đêm

Bên trong Tiểu Bảo đáng thương tuy chưa hề hấn gì, song bị Dương Dật Chi dọa sợ một phen tim đập chân run, riêng Tiểu Bạc ngồi cười ôm mặt như được mùa, thử tìm vài câu động viên an ủi ca ca mình

"Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, lần sau chúng ta chả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net