Hồi 3: Có một loại bi thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hỏi tình yêu là chi, sao cứ khiến ta mong chờ. Nhìn về phía nơi khung trời xa, ngỡ rằng như người vẫn đây."
Dụ Ngôn nơi khoé môi vẫn vang hai từ "Đới Manh", chân chầm chậm bước đến gần người trước mặt, cách đôi mày chau lại tỏ khó chịu vẫn vẹn nguyên trong ký ức nàng, đôi môi anh đào cuốn hút ngày nào vẫn mong muốn chiếm giữ nảy giờ vẫn mãi buông lại trách nàng.
"Này ngươi có nghe ta nói không?!" - Đới Manh ngừng lại, nhìn người con gái đang dùng ánh nhìn quá đỗi bi thương hướng mình mà có chút bối rối.
Dụ Ngôn không kiềm được nỗi nhớ này mà trực tiếp lao tới ôm lấy Đới Manh, nàng dùng hết sức lực của mình mà giữ chặc cả người của Đới Manh, nước mắt cũng theo đà tuôn trào không điểm dừng khiến vai áo của người kia ướt một mảng.
Đới Manh bị người xa lạ ôm lấy thế này thật không quen, toang đẩy ra thì cảm thấy dòng lệ nóng đang thấm dần mảng y phục, tình thế sao lại điên đảo thế này, tâm trí bảo phải nhanh chóng tách rời con người này còn cảm xúc lại không đành, cuối cùng Đới Manh cứ đứng thế chờ nàng khóc tới khi nào xong thì thôi.
Một lúc lâu, Dụ Ngôn cũng rời hơi ấm kia mà dùng tay áo chấm hai dòng lệ trên khuôn mặt đã có phần ửng hồng, ánh mắt đầy nhu tình cứ thế đặt ở Đới Manh.
"Ngươi...như thế này thật hỗn đản, thiên kim nhà nào mà thất lễ thế hả?" - Đới Manh sau khi lấy lại bình tĩnh, giọng vẫn khó chịu.
"Đới Manh là ta, Dụ Ngôn đây! Người không nhớ sao?" - Lúc này, chính nàng lại có phần hoảng loạn.
Đới Manh ánh mắt khó hiểu hướng cô gái kia, quan sát một đoạn chẳng nhớ đây là ai, chỉ có điều tổng quan cô gái này thật sự kinh diễm, điều này được Đới Manh giữ trong lòng không nói ra, phần cũng không muốn người kia hiểu lầm.
"Thứ lỗi, ta suy nghĩ vẫn không biết ai tên Dụ Ngôn!" - Đới Manh phủ nhận sự quen biết với Dụ Ngôn.
"Dụ nhi, con đây rồi!" - Dụ tể tướng từ đâu xuất hiện cắt ngang sự tình đang khó xử.
"Lão thần bái kiến Manh vương!" - Nhìn thấy Đới Manh đứng kề bên nữ nhi của mình, lão hơi bất ngờ nhưng vẫn hành lễ tôn kính.
Manh vương phẩy chiếc quạt trong tay gật đầu với lão, thì ra đây là thiên kim nhà tể tướng, nghe danh đã lâu quá không sai so với lời đồn.
"Ta có việc về trước, Dụ tể tướng cứ tiếp tục ở lại toạ đàm!" - Nhanh chóng rời khỏi, cắt đi ánh nhìn nhất kiến từ cô gái họ Dụ kia.
"Dụ nhi, con sao lại gặp được Manh vương, có làm điều gì thất lễ hay không mà ngài ấy khó chịu như thế?" - Thấy bóng dáng Manh vương rời đi, lão mới hỏi nữ nhi nhà mình, thấy có phần lo lắng.
"Nữ nhi không có làm gì cả! Chỉ lỡ đánh rơi cây đàn của ngài ấy...chắc vì vậy mới sinh ra tức giận!" - Dụ Ngôn suy đoán, Đới Manh bản thân vừa thấy thật sự không phải Đới Manh của nàng, là Manh vương của thời đại này, điều vừa khẳng định khiến nơi tim nhói lên một cái thật đau.

Cũng đã trôi qua ba ngày kể từ lần gặp mặt đó, Dụ Ngôn bề ngoài không biểu hiện nhiều quanh quẩn chỉ ở trong phủ, nàng cần sự yên tĩnh để suy nghĩ ý nghĩa tồn tại ở thời đại này, việc gặp lại Đới Manh nhưng không phải là người yêu thương nàng, nhiều câu hỏi và không có sự lựa chọn nào cho nàng.
"Đại tiểu thư...Lưu thư sinh đến, muốn gặp người!" - Lão nương chăm sóc nàng tiến vào phòng báo một tiếng.
Tâm trạng bây giờ của nàng chẳng muốn gặp ai, lại càng không muốn thấy mặt Lưu Vũ Hân kia, nàng diện cớ không khoẻ mà từ chối. Nằm trên giường nhắm mắt lại an tĩnh nhớ về ký ức kiếp trước, cảm giác hơi ấm từ cái ôm của Đới Manh vẫn còn bên nàng, giọng nói ngọt ngào cưng chiều vang bên tai thật hoài niệm, và bất chợt hai hàng lệ lại chảy dọc khoé mi. Nỗi nhớ cứ mỗi ngày tăng thêm, gặp lại nhau chỉ cùng là một khuôn mặt nhưng yêu thương nơi trái tim sao vẫn thổn thức.
===============
Dụ tể tướng thấy nữ nhi cứ giam mình u uất trong phủ thật không an lòng, sai gia nhân và nhũ mẫu kéo nàng ra ngoài dạo phố. Nay tiết xuân, gần tới lễ hội hoa đăng nên phố xá trang hoàng lộng lẫy bắt mắt biết bao, Dụ Ngôn thuận đà theo nhũ mẫu đến một tửu lâu gần bờ hồ, nơi đây khách không gọi là đông, không gian quán thoáng mát, mùi thức ăn thật thơm đánh vào chiếc bụng đang réo của nàng, nổi tiếng ở đây là món sủi cảo chấm giấm hoa hồng do chính nữ lão bản ủ, khi đã ăn là không dừng đũa được.
"Sủi cảo nhân đầy ấp, vỏ bánh mỏng lại thơm, chấm cùng giấm này hoà hợp!" - Dụ Ngôn tay gắp miếng sủi cảo bỏ vào miệng, chầm chậm nhai thưởng thức.
"Dụ tiểu thư...món ăn dùng có hợp vị không ạ?" - Nữ lão bản của tửu lâu đi đến bàn của Dụ Ngôn.
"Hảo...hợp vị ta!" - Dụ Ngôn ăn ngon tự động tâm tình vui lên bội phần.
"Bà chủ Tạ tay nghề quả lợi hại!" - Nhũ mẫu của nàng cũng khen ngợi.
Tạ Tuyết nhận được lời khen của thực khách mắt cũng cười tít lên, hết sức hài lòng với bản thân và hạnh phúc khi mọi người đều ăn ngon.
"Nhũ nương, bà chủ Tạ như vậy nhìn rất trẻ!" - Dụ Ngôn tay che một bên thì thầm.
"Bà chủ Tạ nay chưa quá đôi mươi, là một nữ nhân có tài giữ được gia nghiệp còn phát triển nó thế này!" - Nhũ mẫu vừa nói vừa gắp thêm vào chén nàng sủi cảo.

Dùng bữa no nê, Dụ Ngôn cùng gia nhân dạo phố mua ít đồ, may thay người ở đây đã không quá sợ nàng nữa để đồ hàng cho nàng lựa. Dụ Ngôn đến một tiệm trang sức, đây là tiệm lớn nhất của kinh thành - Tôn Kim, ba đời ở đây là thợ kim hoàn sau này phát triển mở rộng mảng trang sức phụ kiện cho nữ nhân, những cây trâm ở đây tinh xảo lại tinh tế giá cả lại ở ngưỡng phú nhị hào.
"Mời tiểu thư xem qua, đây là những mẫu trâm mới nhất của bổn tiệm!" - Trưởng quầy vui vẻ giới thiệu tới nàng.
Nhìn một loạt, chiếc nào cũng đẹp khiến Dụ Ngôn khá phân vân, nhưng sau cùng cũng nhắm được một chiếc trâm bạc bên trên điểm một đoá hoa lan - loài hoa người nàng thương yêu thích, tay chuẩn bị lấy thì bị một người khác giật mất.
"Vương gia, ta muốn chiếc trâm này!" - Một nữ nhân xinh đẹp, nàng ta e thẹn đưa chiếc trâm hoa lan trong tay tới trước mặt người bên cạnh, mà người đó không ai khác là Đới Manh.
"Mạc Hàn...ta thấy cây trâm này đơn điệu không hợp với nàng, đây cây trâm vàng điểm phượng này lại hợp hơn!" - Đới Manh nâng tay gắn trâm giúp Mạc Hàn.
Đoạn tình ý này tất cả đã thu vào mắt Dụ Ngôn, lòng nảy sinh khó chịu, bực tức đi tới quầy khác một cách nhanh nhất nhưng lại vô tình đụng trúng một người.
"Ấy, ta xin lỗi!" - Nàng xấu hổ hạ người toang đỡ người kia đứng dậy thì phía sau nghe được điệu cười của Đới Manh.
"Haha...Tôn Nhuế tướng ngươi té thật hợm hĩnh!" - Đới Manh dùng phiến quạt che đi nụ cười thất thố của mình.
"Ngài bớt đi! Ta không sao tiểu thư đừng lo!" - Tôn Nhuế chống tay đứng dậy, chỉnh lại y phục vui vẻ hướng nàng trấn an.
"Mỹ nữ là muốn mua gì? Ta giúp tiểu thư lựa món tốt!" - Bỏ mặc Đới Manh, Tôn Nhuế miệng cười tươi ân cần với Dụ Ngôn, điều này có chút khó xử nhưng thà đi theo người này còn hơn ở đó mà ăn giấm chua.
"Ta muốn xem một vài mẫu trâm bạc!" - Dụ Ngôn mỉm cười, nụ cười này như mũi tên bắn vào tim Tôn Nhuế khiến người ta càng cao hứng bồi nàng.
Đới Manh bên này cùng Mạc Hàn lựa thêm vài món trang sức, ngẫm nghĩ một lúc lấy thêm cây trâm bạc hoa lan. Ngài cũng rất thích hoa lan, ở hậu viện đa phần được trồng loài hoa này, mà nữ nhân họ Dụ cũng có yêu thích giống mình hay sao?
Nụ cười lúc nãy dành cho Tôn Nhuế, cũng đập vào mắt Đới Manh quả là yêu nghiệt dường nào, may mắn ngài không đắm chìm quá lâu vào nó. Mạc Hàn không để ý mấy đến Dụ Ngôn, vẫn bên cạnh Đới Manh dịu dàng cùng lựa trang sức, hai người đã ở bên nhau rất lâu, nhưng tiếc nuối duy nhất lại chính là ranh giới giữa tri kỷ và người yêu thương, tới giờ Đới Manh vẫn chưa có dấu hiệu gì trong việc phá bỏ ranh giới này.
Dụ Ngôn sau cùng vẫn không ưng ý mẫu trâm nào khác ngoài cây trâm kia, suy nghĩ quay lại lấy nó thì chưởng quầy bảo đã bị Đới Manh mua mất, cây trâm mình yêu thích lại bị người mình đặt trong lòng đem tặng người khác, kiếp này há nào ông trời muốn ngược nàng. Mi rũ xuống, nàng thẩn thờ rồi cất bước rồi tiệm, việc đi dạo tưởng chừng vui vẻ lại thành ra chuốc thêm đau thương.
Nàng đang hỏi trong lòng, Đới Manh ở đây đâu phải người ở kiếp trước, vậy việc nàng đang yêu đang nhớ là dành cho Đới Manh của ngày trước, không nên chấp niệm vì một khuôn mặt giống nhau lại sinh ảo tưởng không phân rõ sự tình.
"Biết yêu thương này không đúng thời điểm, lại cố chấp cưỡng cầu làm gì được nữa!"
End 3.
Tác giả: Chap này hơi ngắn, 🤔 vì mình đang suy nghĩ nên ngược thế nào để thương tâm hơn!
Các bạn để lại bình luận cho mình nha!!!
15/6/2020, sau khi Đới Manh Livestream quăng đường, tôi quyết định up luôn chap 3 🤟🤟🤟!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net