Hồi 9: Hội săn P.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Ngôn tưởng chừng được tận hưởng sự ngọt ngào từ Đới Manh, kết cục nhận được câu nói châm chọc từ đang buồn mà sinh ấm ức tay đánh vào vai người kia, hậm hực đứng dậy bỏ đi không màng đến tiếng gọi phía sau.
Đới Manh biết nàng đã tức giận không muốn tiếp tục chọc nữa, liền vừa đuổi theo phía sau vừa gọi Dụ Ngôn, cái đoạn này hơi mắc cười sao từ ngài giận nàng thành nàng giận nàng thế này.
Sau cùng cũng bắt kịp, Đới Manh đưa tay chộp lấy cánh tay Dụ Ngôn kéo lại đưa cả người Dụ Ngôn tựa vào lòng ngài, khoé miệng nhếch lên trong giống một tên "tra nam": "Ta không giận nàng cùng Lưu Vũ Hân kia kề cận sao lại sinh thành nàng giận ta thế này, thế là không công bằng!"
Nghe đến tên họ Lưu mặt Dụ Ngôn từ đang cau có trở nên buồn cười, chẳng lẽ người này đổ giấm chua với Lưu Vũ Hân. Vùng vẫy một hồi rời khỏi người Đới Manh, Dụ Ngôn hai tay chống hông miệng không thể dừng việc cười ngài: "Thì ra Manh vương đang ăn giấm chua a! Hâh!"
Tắt hẳn khuôn mặt cười lúc nãy, Đới Manh mặt than nhìn phía nàng không nói thêm lời nào bước ngang qua hướng doanh trướng bước vào, Dụ Ngôn biết mình lỡ lời rồi muốn chạy theo năn nỉ thì đụng phải Tôn Nhuế và Tăng Khả Ny giữ lại lôi đi cùng họ làm gì đó.
"Nói đi Tôn Nhuế, ngươi lôi ta đi đâu?" - Dụ Ngôn khoang tay trước ngực bực dọc buông lời.
"Ta với họ Tăng vừa biết hoàng cung vừa đưa tới một đám ngựa quý Mông Cổ, ai tới sớm được tự chọn a! Xem chuyện tốt vậy sao ta bỏ ngươi được!" - Tôn Nhuế hất cao mặt tỏ vẻ với nàng.
"Đúng đó Dụ Ngôn, nhanh đến đó lựa ngựa tốt sau đó tham gia hội săn tranh đại vị...ta nghe phụ thân nói phần thưởng năm nay rất lớn có liên qua tới Manh vương!" - Tăng Khả Ny bên cạnh còn phô trương hơn, vừa nói vừa quơ tay.
"Khoan...cái gì liên quan tới Manh vương cơ, ngươi nói rõ xem Tăng Khả Ny?" - Dụ Ngôn vừa nghe tới chữ Manh đã vểnh tai lên ngay.
"À ta cũng không rõ...chỉ biết như vậy!" - Tăng Khả Ny nhún vai tỏ ý không còn biết thêm thông tin nào.
Dụ Ngôn xoa trán một cái, sau đó như một cơn gió phi qua bỏ mặc hai bằng hữu còn đứng kia nhanh chóng đến chuồng ngựa.
Ngựa được tuyển chọn có khác, nhìn có lực hơn ngựa nuôi thường, mọi người cũng nhanh chóng đi xung quanh mà nhìn xem nên chọn chú ngựa nào mang đến vận may cho mình, Dụ Ngôn tách khỏi hai người kia đi một vòng dừng trước một hắc mã đôi mắt nó hoang dã, hung tợn thèm khát tung hoành thu hút ngay Dụ Ngôn.
"Ta chọn ngươi!" - Dụ Ngôn đặt tấm thẻ gỗ khắc tên mình tại chỗ chú ngựa đó, người quản ngựa thấy nàng chọn mà cũng ngạc nhiên.
"Dụ đại tiểu thư, nô tài nghĩ tiểu thư nên lựa chọn chú ngựa khác...chú ngựa này tính hoang dã còn, chưa hoàn toàn thuần phục nếu người không có kinh nghiệm cưỡi sẽ rất nguy hiểm!" - Người quản ngựa chân thành khuyên bảo.
Nghe người quản ngựa nói thế nàng cũng thấy lo nên quyết định thu hồi thẻ gỗ, luyến tiếc rời đi chọn chú ngựa khác.

Ngày sau hội săn chính thức bắt đầu, hoàng thượng cùng hoàng hậu thượng toạ phía trên, bên trái là Manh vương còn bên phải là Dụ tể tướng cùng ái nữ, binh lính được sắp xếp canh phòng cẩn thận bao quanh doanh trướng và cả bãi săn.
Đới Yến Ni nhìn lên trời thấy mặt trời đã lên cao, giờ lành đã tới trực tiếp đứng dậy nói vài lời khai mạc chúc cho chuyến đi săn bội thu, sau đó tay gõ ba tiếng trống khai mạc. Đới Yến Ni cùng Đới Manh song bước đi đến hai chiến mã, nhận lấy cung tên từ thuộc hạ sau đó nhanh chóng leo lên yên ngựa thúc chân dẫn đoàn săn xuất phát. Phía sau là gia quyến của quan viên, ai muốn tham gia đi phía sau cũng được không mang tính bắt buộc, Dụ Ngôn cách Đới Manh hơn năm hàng người đôi lần cố nhướng người nhìn ngài nhưng vô vọng.
Dụ Ngôn nhìn Đới Manh mặc giáp, tóc cột cao lộ chiếc cổ trắng ngần quá là hút mắt rồi, ánh mắt đầy sát khi luôn dò xét xung quanh, nhìn ngài oai nghiêm thế này là lần đầu cảm thụ mà lưu giữ. Còn phía Đới Manh cũng biết nàng có tham giá đoàn săn, do đi phía trước tiên phong khó phần quay lại quan sát nàng nhưng ngài đã dặn thân tín ở gần trông giúp an toàn.
Lưu Vũ Hân nói chung cũng là thư sinh tay cầm bút chưa từng cầm võ khí nên khó nhọc đi bên cạnh Dụ Ngôn, chắc ai cũng nghĩ Dụ đại tiểu thư thật tài giỏi dù là nữ nhi ở chốn khuê phòng thêu thùa chân yếu tay mềm nhưng vẫn biết cưỡi ngựa, ngồi rất ngay ngắn lưng thẳng tắp, người xung quanh nhìn nàng mà ngưỡng mộ chứ có biết nàng đang nguyền rủa sự dại dột của bản thân. Thật sự việc nãy giờ duy trì tư thế bỏi lẽ nàng sợ té xuống, tối qua chỉ mới được Tôn Nhuế chỉ một chút mà đã có gan leo lên ngựa mà theo đoàn săn, mồ hôi hai bên thái dương bắt đầu tuôn ra phản bội chủ nhân của nó mất rồi.
Tôn Nhuế thúc ngựa đi tới xem thử Dụ Ngôn như thế nào liền thấy khuôn mặt không cảm xúc vì căng thẳng của nàng mà phụt cười: "Dụ Ngôn thả lỏng người đi, ngươi đừng gồng như thế! Trông buồn cười quá đi!"
Dụ Ngôn bị châm chọc nhưng không quay mặt cứ hướng phía trước mà nhìn, giọng lạnh lùng gửi họ Tôn: "Ngươi còn cười nữa....sau khi xuống ngựa ta sẽ vặn cổ ngươi, Tôn Nhuế!"
Tôn Nhuế cảm thấy gáy mình chợt lạnh đi, nuốt khan mà lui ngựa về sau với Tăng Khả Ny, đồng thời niệm tâm kinh cho bản thân.
Đến bãi săn, đoàn người chia ra theo màu cờ đã bốc thăm, một nhóm có mười người trực tiếp theo ba hướng chính diện - Tả - Hữu mà vào. Nhóm Đới Manh là cờ đỏ, trong nhóm có Dụ Ngôn đây được xem là niềm vui duy nhất xoá đi căng thẳng từ lúc bắt đầu xuất phát của nàng, nhưng một điều quan trọng hơn là cả Mạc Hàn và Lưu Vũ Hân đều ở đây.
Mạc Hàn dẫu sao nhìn vào cũng là một nữ nhân yếu ớt, dịu dàng cần bảo vệ nên lúc nào cũng kề cận Đới Manh một li cũng không rời, đoàn người đi vào theo lối chính diện, khu rừng này cây xanh mọc văng kính ánh sáng mùi rêu xanh rõ rệt, ngựa từng bước đi không vội vàng mà gây tiếng động, lần đầu trải nghiệm thực tế săn bắn thế này trong lòng Dụ Ngôn hồi hộp vô cùng.
"Đới Manh, ta cảm thấy sợ!" - Mạc Hàn cưỡi ngựa đi kế bên mắt đảo liên tục môi mím chặt thật sự bất an.
Đới Manh nghe vậy cũng xoay người nắm lấy tay Mạc Hàn trấn an: "Không sao đâu, có ta ở đây!"
Dụ Ngôn chỉ ở sau Đới Manh, nghe thấy lời đó không phải dành cho mình cũng sanh ganh tỵ, hậm hực khiến Tôn Nhuế mỉm cười, ánh mắt như thấy được trò vui. Đoàn người đi vào cũng lâu nhưng chưa xuất hiện một con thú nào, Đới Manh sai thuộc hạ đi lên trước thăm dò tình hình chỉ để lại một hai ngươi bên cạnh cùng bảo vệ Dụ Ngôn và Mạc Hàn.
Mạc Hàn với lấy túi nước bên hông ngựa đưa cho Đới Manh: "Nghỉ một chút!"
Đới Manh tính đưa tay nắm lấy thì một trái táo đã xuất hiện trước mặt, nhìn lại thì ra là Dụ Ngôn, ngài mỉm cười giữ lấy trái táo của nàng, còn Mạc Hàn hơi ngượng đành thu lại túi nước.
"Táo rất ngọt!" - Đới Manh bâng quơ nói ra.
Dụ Ngôn thu lời nói vào tai, vui vẻ mà mỉm cười không thấy vị chua lúc nãy nữa. Hai mắt cứ thế dán lên bờ lưng vững trãi của Đới Manh, gửi hết sự u mê vào đấy mong muốn xoáy được vào trái tim người trước mặt, Đới Manh cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, nhưng ngài không phòng bị vì biết là nàng.

Không gian trở nên tĩnh lặng đi, chỉ có tiếng gió rít qua khẽ lung lay tán lá khiến thanh âm xoad xạt xuất hiện, Đới Manh cùng Tăng Khả Ny và Tôn Nhuế cảm nhận có gì không lành nhanh chóng rút kiếm vương lên phòng thủ. Một tiếng động lớn từ xa, mặt đất hơi rung chuyện khiến đoàn người nhanh chóng tạo thành vòng tròn kéo căng cung, mắt cẩn trọng quan sát hướng đi của vật thể đang tiến tới.
Dụ Ngôn hiện tại nép sau lưng Đới Manh, nàng lo lắng tới mức tay cứ nắm lấy vạt áo của ngài, Đới Manh cảm nhận được giọng ôn nhu: "Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng!"
Lời nói vừa rồi khác với lời ngài dành cho Mạc Hàn, là khẳng định bảo hộ Dụ Ngôn, một cổ ấm áp dâng trào trong lòng Dụ Ngôn yên tâm hơn, tin vào Đới Manh. Trong lùm cỏ, một con gấu nâu gầm lớn đôi mắt hung tợn nhìn toáng người kia, đôi vuốt sắt nhon vương ra con gấu lao tới cào một vuốt chạm vào kiếm của Đới Manh, ngài nhanh chóng dùng lực tung cước đạp vào vùng bụng của nó đẩy nó lùi về sau, cung tên bắn tới ghim lần lượt vào thân con gấu nỗi đau khiến nó càng phát điên lao tới tấn công.
"Nhanh đưa Dụ Ngôn và Mạc Hàn rời khỏi! Ta ở lại cầm chân!" - Thấy tình hình không ổn, Đới Manh lập tức ra lệnh đưa hai người kia rời khỏi vòng nguy hiểm để tập trung tấn công con gấu.
Tôn Nhuế và Tăng Khả Ny bắn một loạt tên nữa chắn tầm nhìn con gấu, lôi Dụ Ngôn và Mạc Hàn nhanh chóng lên ngựa chạy đi. Mạc Hàn mặt cắt không còn giọt máu bất tỉnh ngay trên ngựa may có Tăng Khả Ny đỡ lấy, còn Dụ Ngôn lại chống cự muốn quay lại chỗ Đới Manh khiến Tôn Nhuế không giữ vững dây cương té khỏi ngựa. Tận dụng lúc này, Dụ Ngôn nhanh chóng lao người chạy ngược lại chỗ Đới Manh, nàng không cần biết hiểm nguy gì cả chỉ cần người nàng thương không sao là được, đã một không thể bên cạnh Đới Manh là quá đủ.
End 9.
Tác giả: Công suất làm việc của tôi hơi chậm rồi thì phải, mà buồn ghê không có nhiều bình luận để tôi trải tấm lòng thiếu nữ 🥺!
*Các bạn để lại bình luận cho mình nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net