Nắng, Bắc Kinh và Nhớ thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày như mọi ngày, em vô tình nhấp vào Weibo của chị - cái con người làm giá chẳng chịu nhấn Follow người ta, mới thấy được ai kia ở Thượng Hải trời mưa mà nhớ thương tới em, ấy thế mỗi khi trò chuyện chẳng lấy tin nhắn nào nhắc đến.
Đới Manh của em chắc giờ đang muộn phiền nhiều thứ đúng không, hai mắt dường như chất chứa điều gì đó mong chờ lẫn phần nào rối bời, em hiểu mà không cần nói ra, buồn cứ khóc, bao lâu nay chị đã cố mạnh mẽ rồi. Chỉ một lần thôi, chỉ một lần này thôi, hãy để em được vỗ về nỗi buồn của chị. Không sao mà, có em đây rồi! Em sẽ luôn bên chị kể cả vui, buồn và lúc chị khó khăn. Bắc Kinh hôm nay ngập đầy nắng, em sẽ gửi chút nắng từ nơi tim này đến xóa tan đi mây mù Thượng Hải đang làm người em yêu thương buồn.
Choàng tay ôm lấy bờ vai kia, em sẽ tựa cằm lên đấy nhẹ nhàng dụi vào hít lấy từng hương thơm mê lực của chị, nơi eo em sẽ được giữ lấy bởi đôi tay ấm áp kia, dùng lực siết một chút rút ngắn khoảng cách của hai ta, trong một ký ức nào kia, cả hai đang khiêu vũ trên nền nhạc Jazz lãng mạn, ánh nhìn ôn nhu cưng chiều quen thuộc chỉ nhìn mỗi em, đôi môi cherry với lớp son đỏ nổi bật hấp dẫn ánh mắt loài săn mồi trỗi dậy chỉ để ngấu nghiến cánh môi kia, ăn trọn những ngọt ngào. Nỗi nhớ thương này sao không vơi đi chút nào, cứ thêm một ngày hai ta không gần nhau nó lại dâng lên nhiều hơn, em sợ không thể kiềm chế mà nhanh chóng lên chuyến tàu Bắc Kinh - Thượng Hải, vượt mười mấy trạm dừng chỉ để thấy Đới Manh của em đang như thế nào, có nửa đêm trong tiết mưa cầm chiếc ô như ngày nào ở Trường Long đón em hay không, rất muốn rất rất muốn điều đó xảy ra, chỉ là đại ngốc của em không cho phép, bảo vệ em đến như thế sao? Chúng ta chỉ có thể như bây giờ yêu thương nhau qua từng con chữ trên Wechat, từng bức ảnh được cập nhật mỗi ngày trên Weibo, hay nghe giọng nói kia trên Pocket, có phải hạnh phúc đơn giản là thế này, chỉ hai ta biết chỉ hai ta hiểu, âm thầm và lặng lẽ bồi nhau qua 547 ngày xa cách.
Nhận được mặt trời nhỏ của Dụ Ngôn, như một nguồn năng lượng nạp đầy cả bốn khoang của trái tim, đang chuẩn bị cho công diễn trở lại bỗng chẳng còn mệt mỏi gì cả, còn hào hứng hơn nhiều để em thấy được Đới Manh trên sân khấu rất tỏa sáng, là đại hảo soái người người u mê, hàng trưng bày người người muốn đụng vào chẳng được, chỉ Dụ Ngôn em từ giờ mới được quyền lợi đó. Em biết gì không, tình yêu của chị, những ngày qua thật sự nhiều khó khăn có những thứ muốn tạm gạt bỏ đi, có nhiều thứ muốn buông xuôi và có nhiều thứ nữa kéo suy nghĩ chị vào màn đêm tiêu cực, trong hết thảy mảng màu tối ấy chị lại nhớ đến hình ảnh mặt lạnh nhìn cau có khó chịu của em trong buổi tiệc chào mừng 109 TTS ngày ấy với bộ vest màu hồng uy mãnh bước đến dãy ghế đối diện mà ngồi xuống, đoạn ký ức lại trôi tiếp tới ngày vang thanh âm ngọt ngào "Đới Manh lão sư" đưa hai ta khởi đầu những ngày tháng sau này kề cận, phụng bồi hỗ trợ nhau cùng tiến bước của em. Yêu em là cảm giác giống thử mình trên trò Sky Tower, chầm chậm được đưa tới đích nhưng bất ngờ kéo thả xuống, nhịp tim rối loạn lúc vội vàng, gấp gáp lúc lại yên bình mà trải qua.
Thật hài lòng với định mệnh của hai ta, có em xuất hiện trong cuộc đời này dù không phải quá sớm hay quá trễ, chỉ là đúng thời điểm này, có một người chân thành luôn hướng đến mình là loại cảm giác hạnh phúc và trân trọng nhường nào, chú mèo ngoan của chị cảm ơn em, cảm ơn vì không chấp nhận buông tay chị giây phút nào, không vì sự tránh né của chị mà từ bỏ việc theo đuổi chỉ có mãnh liệt hơn cho tới cùng đánh gãy tuyến phòng thủ cuối cùng mà bước vào trái tim chị, khóa chặt lại không cho khe hở nào thoát ra. Nếu yêu em là sai, chị nguyện trở thành kẻ ngu ngốc làm sai mọi thứ, sai và sai hơn nữa chỉ cần tình yêu, cảm xúc này tồn tại giữa hai là đúng.
Trải qua đoạn thanh xuân nổi loạn, tưởng chừng có những người thật tâm kết bạn lại thành ra chỉ vì hơi từ lợi ích, từ đấy khép mình chẳng còn muốn cùng ai giao hảo, Dụ Ngôn trải qua tháng ngày ở nhà hóa trạch nữ tôi luyện lại bản thân rắn rỏi hơn, chỉ là nơi trái tim vẫn trống trải và mong muốn được lắp đầy yêu thương vào khoảng trống đấy. Trời không phụ lòng, cuối cùng đã gặp được người chấp nhận bản ngã thẳng thắn, đôi chút trẻ con của em, nuông chiều và hùa theo em làm trò, là người không nói nhiều lời yêu thương nhưng lại tinh tế với những hành động quan tâm chăm sóc em, sẽ hờn dỗi khi em không yêu quý bản thân, là người sợ em cô đơn mà ngày ngày không báo trước mà xuất hiện kề cạnh. Đới Manh, chúng ta gặp nhau ở Trường Long là thiên ý, chọn hóa thành loài mèo khác là nhân ý, trở thành con mồi bị trói buộc cũng là nhân ý, chúng ta đã ứng với đáp án của nhau, không trốn tránh hay hờn dỗi, chỉ ngày ngày chờ mong cái kết thật đẹp. Viên kim cương tiểu Manh Manh, phải kiên cường duy trì điểm sáng, vượt qua sự nghi hoặc bản thân, chị phải tự tin lên, tự tin không thể được trao tới phải tự sinh ra, em muốn nhìn thấy một Đới Manh với ánh mắt khi đã nghiêm túc lại câu dẫn đến dường nào.
Giai đoạn này, còn thời gian để hai ta cùng trò chuyện nhưng đến khi lịch trình bận rộn không có em cùng thức mỗi đêm, không có em ở đấy cũng phải ngoan mà giữ mình, yêu thương bản thân nhiều hơn một chút đừng cứ vì suy nghĩ cho người khác mà đánh rơi quan tâm mình, những đêm dài mong nhớ rồi sẽ nhanh trôi qua, mỗi ngày em sẽ luôn nhớ về chị ở phương trời đó cũng như chị sẽ hướng về ánh mặt trời Bắc Kinh mà mỉm cười hạnh phúc.
=====================
Tình cảm lén lút này, không phải khó khăn trong giữ bí mật mà là giữ cảm xúc không bộc phát bất chợt, vẫn nhớ hương vị món gà em nấu trong chương trình, cảm thấy món ăn được chính tay người mình thương làm ra ăn vào dư vị ngọt ngào ngập tràn khoang miệng, rất luyến tiếc khi trôi tuột xuống mà tiêu hóa. Chiến binh toàn năng thật khác biệt, nấu ăn giỏi chăm sóc người khác cũng thật giỏi, thử đưa trí não tưởng tượng viễn cảnh cùng em ngày ngày ở chung, khi hai ta chỉ như bao người không phải thần tượng được chú ý, sáng cùng nhau mở mắt đón một ngày mới, nhìn em nằm bên cạnh vẫn đang rút mình trong lòng chị, còn chị sẽ vòng tay ôm lấy em mà tận hưởng từng đường nét cơ thể được bảo dưỡng cẩn thận ngày ngày tập luyện này. Chị sẽ dùng bữa sáng em nấu, pha thêm tách cafe cho ngày mới tươi tỉnh, khoác lên mình bộ vest công sở, hôn nhẹ má em chào tạm biệt mà cất bước đi làm, em sẽ giựt lấy chiếc cà vạt trên cổ kéo hai khuôn mặt sát vào nhau rồi đặt lên môi chị một cái hôn nhung nhớ. Có lẽ khi trân thành đặt ai đó vào cuộc sống của mình, chúng ta lại càng khao khát những điều bình dị đến lạ thường, con đường đi phía trước không biết màu sắc ra sao, chỉ biết khi có em bên cạnh dù thế giới có tối tăm mờ tịt cũng bừng lên dãy màu hồng của tình yêu.
Đừng hối tiếc khi ta chưa thật sự cố gắng, đừng bao biện cho thất bại khi bản thân chưa học cách trưởng thành. Hãy yêu hết mình, yêu cho những cái sai chẳng muốn thành đúng, yêu cho những thời điểm đơn côi, yêu cho những bồi hồi thuở tình chớm nở và yêu cho hết kiếp người ngắn ngủi này. Không được để sự im lặng giữa hai ta kéo dài, không được kìm nén tự chịu đau đớn một mình vì giờ đây cả hai không còn là một cá thể nữa, đã hòa chung với nhau tạo cùng nhịp thở, cùng tiến bước.

End.

Tác giả: Hôm nay tâm trí hơi Lag, vừa viết vừa xem Lão Đới công diễn vừa hóng chuyện, hai trẻ cũng đã xa nhau gần 7 ngày, nhưng yêu xa thường như thế này thôi, mình mong các bạn Đới Ngôn Nhân vẫn giữ trong tim một niềm tin ủng hộ Đới Ngôn, thời gian 18 tháng này họ có trao nhau những tin nhắn ủng hộ, động viên nhau hay cập nhật Weibo "vô tình trùng hashtag lẫn icon" thôi, những tương tác "cơm tró" này sẽ nho nhỏ nhưng chỉ cần Đới Ngôn real thì tương lai ăn "cơm tró" chất lượng nhá!!!
***Oneshot nhỏ, như tường thuật thôi, tặng các bạn cùng thưởng thức nha!***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net