Chương 65: Hoàng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tàu chở khách số hiệu d1344 tuyến Lâm Thị tới Giang Thành chuẩn bị mở soát vé, xin mời hành khách đến sân ga số 2 chờ lên tàu."

Một tiếng sau, giọng nữ máy móc khô khan báo tin tức về chuyến tàu d1344. Tiết Ly Y đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, xách theo vài bộ quần áo thay giặt đi tàu đến Giang Thành.

Chuyến đi này của nàng là trộm giấu Quan Cẩn Du. Quan Cẩn Du không muốn hai người phải lén lút ở cạnh nhau, sợ nàng tủi thân nên mới dặn nàng chờ cô ở Lâm Thị. Tiết Ly Y hiểu nàng, cũng thuận theo ý nàng.

Nhưng mà... Mình vẫn muốn gặp mặt nàng, cho dù chỉ là hô hấp chung một khoảng không khí nơi đó.

—— Tiểu Y, về đến nhà chưa?

Mới vừa lên xe, lấy điện thoại ra đã thấy vài dòng tin cô gửi, như ánh mắt sáng ngời của nữ nhân kia vậy. Trong lòng Tiết Ly Y ấm ấp, trả lời: Vừa mới về thôi.

—— Tự mình làm vài món ngon cho mình đi, đừng vì thiếu chị mà qua loa đại khái.

—— Em biết rồi, một lúc nữa em đi siêu thị mua đồ ăn.

—— Chị sẽ để Thiến Thiến giám sát em đấy.

Tiết Ly Y lấy hai viên thuốc dạ dày uống vào, quay ra xem di động đã thấy Quan Cẩn Du trả lời: À, chị quên mất Thiến Thiến đang có mang. Thế thì em về nhà phải biết tự giác đi, chị sẽ kiểm tra đột xuất.

Tiết Ly Y bật cười, trả lời: Chị kiểm tra kiểu gì? Chẳng lẽ chị còn có thể tống cơm em ăn mấy hôm trước ra ngoài hả?

Quan Cẩn Du: Chị có kỹ xảo hỏi chuyện mà [Cười gian].

Tiết Ly Y sửng sốt, lại dường như nhớ tới cái gì khiến hai má nóng lên. Nàng xấu hổ cùng ngượng ngùng trả lời lại: lưu manh.

Quan Cẩn Du như thể không biết hai chữ "thẹn thùng" là cái gì: Chị chỉ lưu manh với em thôi, không đúng hả? Hơn nữa... Chị biết em thích mà. Ngoan ngoãn ở nhà chờ chị, nghe chưa?

Đợi một lúc sau vẫn chưa thấy Tiết Ly Y trả lời, khóe môi Quan Cẩn Du vẫn giữ nụ cười, trong lòng đoán rằng có lẽ nàng bị mình trêu nên xấu hổ, rồi cất điện thoại vào túi, chuyên tâm vào gõ gõ đánh đánh trên laptop. Cấp trên sắp thăng chức, vị trí phó tổng sẽ khuyết người. Mình đã làm ở vị trí quan lý hai ba năm nay, công trạng cũng coi như là xuất sắc, nói gì thì nói, không thể để vuột mất chức vị này được.

Năm trước đã bận đến mức chân không chạm đất, năm sau cũng phải chiến một trận ác liệt. Tuy tổ trưởng tán thưởng mình nhưng trong công ty lớn như vậy, cạnh tranh giữa các phòng, nhánh rất kịch liệt, những người khác cũng không chỉ đến ăn không ngồi rồi.

Nàng còn đang vì chuyện thăng chức mà hao tổn tinh thần, Tiết Ly Y đã uống xong hai viên thuốc, khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hành trình khoảng cách là một giờ đi đường, tàu chạy bon bon trên tuyến đường đã định sẵn.

***

"Ba mẹ, con về rồi." Quan Cẩn Du vừa về đến nhà, vội vàng hô một câu đã chuẩn bị về phòng nằm thẳng cẳng. Ánh mắt thoáng qua, thấy một cô gái trẻ xa lạ ngồi trên sofa đang nói chuyện với bố Quan.

Nàng tự nhiên thoải mái đứng lên, nói: "Chào chị, em là Úc Nhàn, bạn gái của Khải Phạm."

Quan Cẩn Du đánh giá ngang dọc, cao tầm 1m65, tóc dài ngang vai, dáng người thon thả, khuôn mặt lịch sự nhã nhặn lại không mất phần xinh xắn, khuôn mặt xinh đẹp ấm áp, càng không thiếu sự linh hoạt.

"Chào em, rất vui khi được gặp em." Quan Cẩn Du tươi cười thoải mái, nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Khải Phạm đâu rồi?"

"Anh ấy đang chơi trong phòng."

"Chị đi gặp nó, em... có đi cùng chị không?"

Úc Nhàn nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt ôn hòa, thanh âm lộ ra sự dịu dàng đặc hữu của vùng sông nước: "Không cần ạ, chị lâu rồi chưa gặp anh ấy, chắc cũng có lời muốn nói mà."

"Vậy chị đi trước, em cứ tự nhiên, cứ coi như nhà mình nhé."

Quan Cẩn Du vừa vào phòng đã đánh đùi Khải Phạm một cái, hỏi thẳng vào vấn đề: "Có phải SMS hôm đấy không?"

Quan Khải Phạm bị nàng hỏi lơ tơ mơ, mờ mịt nói: "SMS gì?"

"Là cái mà năm trước, ngày chị come out với Tiểu Y, em cứ dí mắt vào điện thoại đấy. Người ngoài kia..." Quan Cẩn Du chỉ chỉ bên ngoài, đè thấp giọng: "Là em gái gửi SMS đó hả?"

"Đúng rồi."

Quan Cẩn Du cười haha: "Em gái kia cũng giỏi thật, dễ như vậy đã bắt được em rồi."

Quan Khải Phạm ném tai nghe sang một bên, kêu lên đầy bất mãn: "Rất khó đấy chị biết không? Nói như em của chị bằng rau cải trắng, ai cũng bắt lấy được ý."

"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, tiểu cô nương thoạt nhìn yếu đuối thế lại theo đuổi được hoa hoa công..." Thấy Quan Khải Phạm trừng mắt nàng, Quan Cẩn Du nhanh chóng thay đổi một cụm khác: "Phong lưu lãng tử như em? Chị thấy nàng không giống loại keo dính chuột cho lắm."

"Nàng không phải giống, mà chính là vậy. Lợi dụng việc em dễ yếu lòng với phụ nữ, các loại..." Quan Khải Phạm bày vẻ mặt nhận thua lại hạnh phúc, ra vẻ rụt rè khoát tay: "Ai ya, không nói nữa, không nói nữa, xấu hổ lắm."

"Ai ya, không nói nữa" Quan Cẩn Du nhại theo cậu: "Quan công công, tiếng nói của ngài như sắp chảy nước ra đấy, ngài biết không?"

Quan Cẩn Du bỗng nghiêm mặt lại nói: "Nhanh nhanh nhanh, nhanh khai hết ra cho chị. Nàng là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Đang làm gì? Hai đứa thông đồng với nhau bằng cách nào?"

Quan Khải Phạm gom hết tất cả những thông tin có được hơn một năm nay lại, chưa mở miệng mà khóe miệng đã cong lên: "Tiểu Nhàn là người ở Đồng Thị, ngay gần Giang Thành, năm mới cũng không cần chạy đi chạy lại cho vất vả. Nàng vừa tốt nghiệp đại học năm trước, đang là một nhiếp ảnh gia. Cơ duyên biết được nhau là do ngoài ý muốn mà xuất hiện. Khi đó, em đang uống rượu cùng mấy cậu bạn thân ở quán bar, chơi trò thách thức thổ lộ với người con gái thứ 11 vào quán. Nếu thành công thì em thắng, thất bại thì bọn nó thắng."

"Sau đó em thổ lộ với nàng, nàng đồng ý? Mở ra con đường liều chết quấn lấy?

Quan Khải Phạm lườm cô: "Nông cạn. Tiểu Nhàn nhà em sẽ là người tùy tiện như vậy sao? Đương nhiên là nàng không đồng ý, mà chỉ cười lịch sự với em rồi bước đi."

"Nông cạn cái đầu em ấy." Quan Cẩn Du đạp cậu, "Vậy hai đứa biết nhau thế nào? Em không thể nói một lèo hết hả?"

Quan Khải Phạm im lìm ngồi thu chân lại, nói tiếp: "Lần gặp mặt thứ hai là ở một buổi triển lãm ảnh, em rất thích một tác phẩm, hỏi tác giả là ai thì nhân viên ở đó chỉ về phía nàng, từ đó coi như đã biết nhau."

"Không đúng, vẫn có thể là em theo đuổi nàng mà?"

"Chị nghe em nói hết đã." Quan Khải Phạm liếc nàng, "Sau đó chỉ tiếp xúc thêm vài lần nữa thôi, không mấy lần được cùng một nơi. Chị biết mà, chị Thiến Thiến chưa kết hôn, nên khi đó em vẫn có chút chưa chịu dập tắt ý xấu."

Quan Khải Phạm cúi đầu cọ cọ cái mũi, nói đến tình yêu đơn phương dài đến mười năm vẫn còn thấy ngượng ngùng.

"Thay phiên mời nhau ăn vài bữa, em cảm thấy cô ấy nhá nhem động lòng, nên bắt đầu tìm cách trốn tránh. Chị biết lúc đấy tính em thế nào mà. Chơi thì được, nhưng gần như sẽ không động lòng, cũng không muốn trao trái tim mình cho ai. Nàng không phải những người phụ nữ gặp dịp thì chơi kia, em không muốn tổn thương nàng."

Quan Cẩn Du tấm tắc, thở dài: "Biết thương hoa tiếc ngọc đấy."

Quan Khải Phạm dừng một lát, gương mặt tuấn tú hơi đỏ lên, "Thương hoa tiếc ngọc cái gì, chỉ là bản tính phóng đãng thôi, chuyện trước kia không cần đề cập làm gì. Sau đó nàng bắt đầu theo đuổi em, thường xuyên chụp vài tác phẩm mới, mời em tới xem, thi thoảng còn đến công ty tìm em. Em trước giờ mềm lòng, từ chối một hai lần còn được, nhưng đến ba bốn lần thì khó. Cũng có thể là do em cũng manh nha có cảm tình với nàng, nên mới cho phép nàng theo đuổi, gia nhập vào cuộc sống của mình."

"Em nói cứ như mình là nam chính trong tiểu thuyết ý, thấy ghê." Quan Cẩn Du cười cậu.

Quan Khải Phạm không phải loại người mặc cho người khác trêu chọc, lập tức bật ngược lại: "Chị mới giống nữ chính bách hợp ý. Chẳng biết ai ngày nào cũng bảo bối này bảo bối nọ, còn nói em ghê nữa à."

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Điện thoại trong túi Quan Cẩn Du rung lên, màn hình sáng rõ ba chữ to "Tiết bảo bối", Quan Khải Phạm lập tức cười đến ngã ra giường.

Quan Cẩn Du kệ cậu, tươi cười quay về phòng nghe điện thoại, khi đóng cửa phòng, Quan Khải Phạm còn nghe thấy người chị luôn dùng bạo lực đối với mình dùng thanh âm mềm sắp vắt ra nước: "Ừ, chị vừa về đến nhà, đang nói chuyện với Khải Phạm đây."

Haizz... Quan Khải Phạm thở dài một hơi.

***

Giao thừa năm nay vào ngày 29 tháng Chạp. Năm sáu giờ chiều, Quan Cẩn Du đang làm sủi cảo với cả nhà ở phòng khách, làm như không thấy ánh mắt không vừa lòng của bố Quan, tay cầm điện thoại chạy vào phòng gọi điện.

Không biết Tiết Tiểu Y nhà cô có đi nhà ông lão Đàm hay nhà Chân Thiến mừng năm mới hay không nữa.

Trong phòng đang bật điều hòa nên rèm cửa được kéo vào, vầng sáng trắng xuyên qua từng lớp dày của chiếc rèm, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, phản lại trên cây đại thụ trước nhà —— trong ánh mắt đen thâm sâu của cô gái trẻ.

Ánh mắt nàng hòa vào cái nhập nhèm của hoàng hôn, chuyên chú, lại dịu dàng tới vậy.

Tiết Ly Y đút một tay vào túi áo, tay còn lại cầm điện thoại, âm thanh nhỏ nhẹ: "Cẩn Du."

"Hôm nay có đi nhà khác cùng mừng năm mới không? Hay là ở nhà một mình?" Giọng điệu của Quan Cần Du hoàn toàn là kiểu hỏi han một đứa trẻ, cô cũng không hiểu mình làm sao, cứ thích chiều chuộng vợ mình như trẻ con vậy.

"Không đi nhà người khác, em đi ra ngoài ăn lẩu, tự khao bản thân một chầu." Tiết Ly Y mím môi cười, ngoài nói dối không chớp mắt, còn hơi mang hàm ý làm nũng: "Em thấy lẩu thái ở quán gần nhà khá ngon, lúc về chị đi cùng em được không? "

"Được." Quan Cẩn Du trong lòng chua chát, "Em muốn đi đâu, chị cũng đều sẽ đi cùng em."

Tiết Ly Y không nhanh nhạy về cảm giác với người xung quanh, nhưng duy chỉ có Quan Cẩn Du, cho dù chỉ một xíu khác thường cũng nghe thấy được, lúc này mới hỏi: "Chị không vui hả? Hay là trong nhà lại bắt bẻ chị?"

"Không, không ai bắt bẻ chị gì cả. Chị chỉ thấy có lỗi với em, lại để em một thân một mình lúc này."

"Có gì đâu mà lỗi với lầm chứ. Là em cam tâm tình nguyện." Tiết Ly Y ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ, ở đó phản chiếu lờ mờ bóng dáng khoanh tay đứng thẳng của người phụ nữ, "Chị sau này còn nói thế thì em giận đấy."

Hai người đều im lặng, lẳng lặng mà nghe từng hơi thở của người kia.

Chẳng biết tự khi nào, tuyết đã bay đầy trời như lông ngỗng, đọng lại trên bả vai gầy yếu của Tiết Ly Y.

Tiếng trẻ con cầm gậy trượt tuyết nô đùa ầm ĩ từ khu nhà chạy ra truyền đến nơi rất xa, vang vọng trong không gian hoa tuyết điêu linh này.

"Tiểu Y, sao chỗ em ồn vậy?" Quan Cần Du nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải là đang ăn lẩu hả?"

Đôi con ngươi của Tiết Ly Y đầy màu sắc nhợt nhạt của bông tuyết, như thể muốn thu cả hình bóng xinh đẹp kia cất giữ vào trong. Nàng bình tĩnh, mềm nhẹ trả lời: "Ừ, bàn bên có mấy đứa trẻ con đang nô đùa thôi."

"Chíp Bông ơi, bên ngoài tuyết rơi rồi." Từ bên ngoài truyền tới tiếng của Liễu Dung.

Quan Cẩn Du thuận miệng dạ một câu, đi tới trước cửa sổ, xoạt một tiếng mở tung bức rèm ra.

Tuyết trắng đầy trời bất ngờ ập vào đôi mắt nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net