chương 1: xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tựa hồ như đang nghiến ngấu cái gì.

Tuyệt sắc công tử trong lòng giận dữ, nhưng không thể phát tác được, chỉ đành hung hăng trợn mắt nhìn Lăng hàn như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Lăng hàn da mặt cực dầy,đương nhiên nàng không hề e sợ, cũng không hề thu hồi ánh mắt, mà là lại càng giương to mắt nhìn ngực của hai người để kiểm chứng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia hết tái lại hồng mà không dám nói gì.

"Ngươi tiểu tử này, nhìn cái gì vậy?", tuyệt sắc công tử còn chưa phát tác, thì gã thư đồng anh tuấn bên cạnh rốt cục đã không thể nhịn được nữa.

Lăng hàn hơi sửng sốt một chút, trong lòng cũng thấy buồn cười, thật là, ta với ngực của hai nam nhân thì có việc gì để nghiên cứu chứ.

Sau một lát xăm soi, cũng không thu hoạch được gì, quyết định coi họ thực sự là đặc sản của Thái Lan, may mắn là Lăng hàn từng nhiều lần đến Băng Cốc và một vài vùng của quốc gia này, nên đối với việc này cũng không có thành kiến và bài xích gì nhiều, sau đó ngẩng lên nhìn vị tuyệt sắc công tử, trả lời thật to rõ ràng: " Huynh đài, vừa rồi ngươi bảo ta việc gì?"

Lúc này hai người đang đứng ở bên hồ Huyền Vũ, trong mắt người khác, họ là hai vị văn nhân đang đàm thi luận họa, chỉ có Lăng hàn tự thân biết tài tử hay là sài lang còn chưa phân biết được.

Vị tuyệt sắc công tử thấy Lăng hàn xưng hô bình thường trở lại, sắc mặt khá hơn, gật gật đầu nói: " Không biết huynh là người ở đâu?"

Lăng hàn ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Tuyệt sắc công tử, làn da trắng hồng, như là châu ngọc một phương khiến người hâm mộ.

Lăng hàn âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, ngược lại không được à, Giang Nam không chỉ sinh ra mỹ nữ, mà còn sinh ra bậc này tuyệt sắc nam yêu.

Vị tuyệt sắc công tử thấy Lăng hàn càng giương mắt soi mói, trên mặt hơi ửng hồng, cũng không nói gì, chỉ cáu giận trừng mắt nhìn nàng.

Nhìn bộ dạng ấy Lăng hàn nhanh chóng quay đầu, không dám nhìn hắn, bây giờ nàng tin rồi, Thái Lan thực sự tồn tại ở thế giới này, nếu không làm sao có bực tuyệt sắc này chứ.

"Nghe khẩu âm của huynh đài, tựa hồ không phải là người bản địa à, hơn nữa cách xưng hô của huynh đài cũng rất khác người", vị tuyệt sắc công tử thấy Lăng hàn đã thôi không còn soi mói, sắc mặt cũng tự nhiên lại, bắt đầu tìm lời nói chuyện với nàng.

"À, ta thực sự không phải người ở đây", Lăng hàn trên mặt cười cười: "Ta đến từ Kinh Sở, là Lưỡng Hồ nhân sĩ."

Lăng hàn cũng không nói dối, nhà nàng vốn ở tại Hồ Bắc, thế nên hôm nay trước mặt vị tuyệt sắc công tử này, nàng cũng chỉ khéo léo nói khác đi chút ít thôi.

"Từ xưa nói Kinh Sở có nhân tài, trước kia ta không tin lắm, nhưng hôm nay mới chỉ nghe huynh đài đọc một câu thơ, ta giờ đã không còn hoài nghi nữa", vị tuyệt sắc công tử nói rất thành khẩn.

"Nói hay lắm, nói hay lắm", Lăng hàn khẽ cười hai tiếng, rồi nói: "Vị huynh đài này gọi tại hạ lại, không biết có còn gì chỉ giáo?"

"Vừa rồi nghe công tử ngâm lên câu đó, tựa hồ mới chỉ là hạ khuyết( câu sau), nhưng đã thấy phi phàm, làm cho người nghe bay bổng, nhưng chẳng biết còn có thượng khuyết (câu đầu), có thể để cho tại hạ được thưởng thức không?", vị tuyệt sắc công tử tràn ngập hy vọng đáp.

Thì ra là một thi si (kẻ mê thơ), Lăng hàn hiểu rồi, nàng cười cười thần bí, từ từ nói: "Câu thơ hay vốn do trời sinh, may mắn mà có được, vỗn có sẵn chúng ở trong lòng, ta tự biết chứ, nhưng cái gì là thượng khuyết với hạ khuyết, đúng là cố cầu không bằng đừng cầu còn hơn."

nàng cố ý nói với tiểu tử này như thế. Ngươi không thể yêu cầu ta nói ra, không chiếm được ngươi chút tiện nghi, thì ai mà nói cho ngươi chứ.

Quả nhiên, vẻ bội phục hiện rõ trên nét mặt vị tuyệt sắc công tử,y cung kính nói với Lăng hàn: " Huynh đài quả nhiên có phong phạm cao nhân, tại hạ hiểu rồi."

Ở thời đại này khi một người ngâm thơ làm câu đối, tất nhiên luôn làm đủ thượng khuyết và hạ khuyết, nhưng đã có một câu rất tuyệt rồi, mà dường như Lăng hàn cũng chỉ nói đến hạ khuyết, mà lại không thèm để ý tới thượng khuyết, không dám nói là không hề có ai như thế, nhưng đúng là hiếm thấy.

Nhìn vẻ bội phục trên mặt vị tuyệt sắc công tử, Lăng hàn cũng có âm thầm vài phần đắc ý, nữ nhân mà ai chẳng muốn được khen ngợi nên nàng lại càng làm ra vẻ khiêm nhường nói " khởi cảm, khởi cảm, tàm quý, tàm quý" (không dám, không dám,( tự thẹn) còn kém lắm, ( tự thẹn) còn kém lắm )

Gã thư đồng áo xanh đột nhiên bật cười, lời lẽ của Lăng hàn, bất kể nói gì đều rất đặc biệt.

Tuyệt sắc công tử bực tức liếc nhìn gã thư đồng, khiến hắn sắc mặt căng thẳng, không giám nói gì nữa.

"Huynh đài có một phong thái vô cùng ngạo nghễ, có tài mà không kiêu ngạo, so với những kẻ tự cho mình là phong lưu tài tử kia, thật hơn chúng rất nhiều."

Tuyệt sắc công tử ánh mắt chăm chú nhìn những phong lưu sĩ tử đang ra sức thể hiện văn tài trên mặt hồ kia, trên mặt lộ ra một tia khinh bỉ. Nghe những lời này, Lăng hàn cũng thấy có điều kỳ quái, mặc dù nàng mới đến thế giới này hơn một tháng, nhưng cũng nhận thấy ở thế giới này mọi người dường như trọng văn khi vũ, luôn luôn cổ vũ văn tài, thi cử cũng là lấy văn Chương luận anh hùng, chỉ cần là một tay bút tốt, tại thế giới này tuyệt đối có thể thành đạt lớn.

Nhưng với một kẻ có văn tài phi phàm như vậy, sao lại có vẻ như rất có thành kiến với đám văn nhân tài tử kia?

Bất quá, vị tuyệt sắc công tử này mấy câu đó nói cũng rất hay, vỗ mông ngựa cũng rất tốt, khiến Lăng hàn trong lòng vui vẻ, nếu tiểu tử này mà cùng làm với nàng ở công ty trước kia, thì tuyệt đối y cũng sẽ là một kẻ bán hàng bẩm sinh.

ngươi nói rất đúng, ta không phải là phong lưu tài tử gì, nên nói là hạ lưu tài tử mới đúng, Lăng hàn cười thầm.

"Tài tử và giai nhân Giang Nam, từ xưa đã có mỹ danh, vốn nổi tiếng thiên hạ. Kinh sở tuy cũng có người tài anh hùng tuấn kiệt, nhưng bất kể chất lượng và sản lượng cũng không thể so sánh được với Giang Nam", Lăng hàn giả bộ khiêm tốn nói.

"Chất lượng? Sản lượng?", vị tuyệt sắc công tử nhướng mày, hỏi lại nàng: "Cái từ này có thể giải thích rõ hơn được không?"

" À, đại khái mà nói, đơn giản ý nói về hơn kém và số đếm mà", Lăng hàn trên trán rịn mồ hôi, những khái niệm này vẫn còn rất xa lạ để giải thích cho người ở thế giới này, thật là làm khó nàng mà.

Tuyệt sắc công tử đó gật gật đầu, khẽ liếc nhìn nàng, hé miệng cười: " Huynh đài giải thích thật sự rất trí tuệ, tại hạ nghe thấy lần đầu tiên đấy."

Khi vị tuyệt sắc công tử hé miệng cười, hai bên má xuất hiện hai núm đồng tiền nho nhỏ, hình dung vô cùng xinh đẹp, khiến cho Lăng hàn trong lòng nổi lên một cỗ xao động.

đúng lúc này, tiếng nói như nghẹn cười của hệ thống vang lên " chúc mừng kí chủ đã đạt được kĩ năng 'văn nhân' , 'nói khoác không ngược mồm' và 'hạ lưu mặt dày'. lăng hàn nghe xong, đầu đầy hắc tuyến nói, ngươi tặng ta kĩ năng hay chửi ta vậy hả?"

hệ thống" đâu có đâu, kí chủ nên trân trọng, trân trọng"

lăng hàn"trân trọng cái đầu ngươi"

hệ thống nghẹn cười"kí chủ bình tĩnh, truyện hay còn chưa tới mà, chết......ta lỡ mồm"

lăng hàn thấy có gì đó không ổn, hỏi" người có điều gì vẫn chưa cho ta biết đúng không?"

hệ thống" đâu có, đâu có, lầm đó"

lăng hàn sát khí đầy trời" nói"

hệ thống run sợ"kí chủ bình tĩnh, chỉ là đó là nữ chủ thứ nhất đó..."

-----------------------------------------------------------------------------------------

đây là lần đầu tiên mình viết truyện nên có gì sai sót mong mọi người bỏ qua cho và ủng hộ truyện mình với nhá.

Chắc mọi người biết tuyệt sắc công tử là ai rồi đúng không?^-^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#np