chương 1: xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió xuân khẽ thổi, hàng dương liễu đu đưa trước gió, mặt hồ Huyền Vũ tựa như một mặt gương khổng lồ sáng bóng, khi ánh nắng chiều chiếu xuống, mặt hồ phản xạ ánh vàng nhàn nhạt.

Trên mặt hồ sóng vỗ nhè nhẹ, du thuyền đi lại như thoi đưa, không ngừng truyền đến tiếng cười nói từ những con thuyền, đều là các tiểu thư tỷ muội xuất du vãn cảnh, quang cảnh thật là náo nhiệt. Vô số các nho sinh tử sĩ đứng trên đầu thuyền, đôi mắt như dính vào những hoa thuyền của các thiên kim tiểu thư, nét mặt không hề che dấu khát vọng như chó sói rình mồi. Nhưng ngay khi tiếp cận hoa thuyền, bọn họ nhất thời cải biến sắc mặt, trở lại một dáng dấp rất mực chánh trực thanh cao, mắt không tà niệm, phe phẩy quạt, ngâm thơ vịnh phú, vô cùng phong lưu. Vài chiếc quan thuyền thả neo trên mặt hồ, các nàng thiên kim tiểu thư ẩn sau những tấm mành, len lén nhìn đám phong lưu tài tử xung quanh, lựa chọn ý trung nhân cho mình.

Đứng trên bờ hồ Huyền Vũ, nếu muốn dùng một từ để tả tâm sự của lăng hàn bây giờ, thì không gì đúng bằng "đen đủi", thực sự nàng đang rất"đen đủi". "hazzz đây là nơi khỉ gió nào vậy, số ta có cần đen đủi như vậy không?" Vừa nghĩ, nàng vừa nhìn xung quanh. Dạo này lăng hàn luôn gặp những chuyện cực kì đen đủi mà còn thường xuyên nữa mới sợ chứ, nào là bị thụt chân xuống ống cống hay liên tục bị mẹ cằn nhằn (cái này lăng hàn bị thường xuyên) nhưng đen nhất là phải kể đến việc nàng bị chó rượt ba ngày trước. Có lẽ lăng hàn phải biết vận đen vẫn bám theo mình mới phải. Ngay lúc trước khi ngủ cái giấc ngủ định mệnh này, lăng hàn vẫn luôn có cảm giác bất an, mắt trái của lăng hàn vẫn luôn nháy liên tục tới múc nàng tưởng mình bị tê liệt thần kinh mắt rồi cơ.

mà sự thực đã chứng minh phán đoán của nàng, chính là việc nàng đang đứng đây. lăng hàn quay về mặt hồ, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt lớn, tâm tình có khá hơn một chút. Việc nhổ bọt mà thực sự sảng khóai à, đã lâu không có thống khoái vậy, tất nhiên là bởi vì thời đại này may mà chưa có những lão bà đeo băng đỏ hầm hầm hè hè ghi biên lai phạt ta năm mươi đồng vì tội đỗ xe không đúng nơi quy định hay những ông sếp bụng phệ nhăm nhe nhân viên mắc lỗi để có cớ trút giận.

lăng hàn tự đánh giá hình ảnh mình phản chiếu trong làn nước, mắt sáng, tóc ngắn, khuôn mặt có một chút anh khí, nụ cười thân thiện, nếu nàng mặc một bộ sỹ phục (văn nhân y phục), thì có lẽ so với đám văn nhân đang có mặt trên mặt hồ lúc này lăng hàn còn phong tao hơn vài phần.

Chỉ tiếc nàng mặc một thân trường sam màu xanh, chân đi đôi giầy vải gần hỏng, so với đám văn nhân phong lưu tài tử ở đây, thật sự là có chút nghèo nàn thanh bần quá. Hơn nữa trên đầu là bộ tóc ngắn ngủn hoàn toàn khác biệt với người ở đây, trên đầu cũng không vấn lấy một chiếc khăn, lại càng không phù hợp với hoàn cảnh ở đây.

Có vài tiểu nữ đi qua, chỉ cần thoáng nhìn bộ dạng quần áo của Lăng hàn, căn bản không cần nhìn đến mặt nàng đã trực tiếp bỏ qua, ánh mắt ngó thẳng về đám tài tử uy phong đang run run vì gió lạnh trên đầu thuyền.

Đột nhiên đám mỹ nữ như bị gió thổi túm tụm lại bên bờ hồ, không ngừng nhìn về phía mặt hồ xa xa bàn tán, tiếng oanh oanh yền yến thỏ thẻ thật dễ nghe.

"Ôi, mau nhìn kìa, nhìn xem, đó là Kim Lăng đệ nhất tài tử Hậu Dược Bạch, Hậu công tử đó"

"Ôi, thật là đẹp trai"

"Ôi, thật là si tình kìa"

"Ai, đây là tiểu thư nào mà may mắn vậy"

lăng hàn theo hướng các nàng chỉ chỏ, nhìn về hướng đó.

Chỉ thấy trên mặt hồ có ba chiếc hoa thuyền đang theo dòng tiến trôi đến, mỗi chiếc đều có hai tầng, cao khoảng 6, 7 thước, trên treo đèn lồng, tầng trên là lầu các, xưng đắc thượng thị khí vũ hiên ngang. Trên ba chiếc hoa thuyền đề treo cờ quạt tung bay, chiếc bên phải và bên trái có treo một tấm hồng điều lớn từ trên bụng thuyền rủ xuống.

Bên phải là "Xuân phong phủ ngã ý", bên trái là "Chích vi quân khuynh tâm". (gió xuân vỗ về lòng ta- chỉ vì quân tử xiêu lòng)

Trên chiếc thuyền ở giữa, một vị công tử đứng thẳng trên đầu thuyền, mặt đẹp như ngọc, phe phẩy quạt giấy, mặt có nét cười, áo bay theo gió, dáng trông thật là phong lưu tiêu sái.

Chiếc hoa thuyền thứ ba to và sang trọng hơn nhiều, so với chiếc hoa thuyền của Hậu công tử còn lớn hơn, phi diêm lầu các, không thể tả hết sự quý phái của nó. Chỉ tiếc rèm treo bốn bề, khiến người người không thể thấy rõ, trên đầu thuyền treo một chiếc đèn lồng thật lớn tung bay theo gió, trên đó một chữ vàng thật lớn "Lạc".

Là Lạc tiểu thư, là Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ đồng thời là đệ nhất nữ nhân tài ba lỗi lạc, một nữ tử đứng bên cạnh Lăng hàn kêu lớn, trên mặt tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên là kẻ đang thần tượng Lạc tiểu tỷ kia.

"này, đừng mải ngắm mỹ nữ thế chứ, lau nước bọt của ngươi đi kìa." tiếng nói của hệ thống vang lên. nghe thế, lăng hàn ngay lập tức liền theo phản xạ đưa tay lên lau nhưng khóe miệng khô queo. " ngươi..........abcxyz" Nói đến việc hệ thống này thì phải nói đến việc sau khi tỉnh lại, đầu tiên lăng hàn nghe thấy một âm thanh cợt nhả" ngươi tỉnh rồi à, sắp trưa rồi đó,chậc....chậc...sao ta lại dính phải một kí chủ có tài ngủ như heo như thế này", " ngươi nói cái gì đó" lăng hàn ngay lập tức bật dậy trừng mắt nhìn xung quanh nhưng tất nhiên là không có ai rồi. " không có ai cả sao lạ vậy, chẳng lẽ là ta bị thứ gì không sạch sẽ đi theo, nếu ngẫm lại những việc xui xẻo đã xảy ra thì có thể thật" vừa nghĩ, lăng hàn sợ sệt nhìn xung quanh. " không sạch sẽ cái đầu ngươi, ta là hệ thống vô cùng hiện đại và lịch sự đó", lúc này lăng hàn mới để ý tiếng nói phát ra ở trong đầu của mình. " vậy ngươi là hệ thống giống trong các truyện mà ta thường đọc hả", " có thể nói là như vậy" hệ thống trả lời.

"ngươi bây giờ được chọn để xuyên vào thế giới này, ngươi nên thấy may mắn, mà trước khi xuyên ta đã làm ra những dấu hiệu thông báo trước rồi mà chẳng lẽ gươi không đoán ra" trong giọng nói của hệ thống vô cùng tự hào.

"cái gì, hóa ra những việc xui xẻo ta gặp phải đều là do ngươi làm. tên chết tiệt nhà ngươi, có cái hệ thống nào như thế không, ngươi có biết là ta tí nữa bị hàm răng của một con chó trưởng thành đớp cho rụng chân rồi không.....hả.....hả......"

"Ớ, ngươi không thích à" hệ thống rất là vô tội nha. "thích cái đầu ngươi....bla..... bla". Vì vậy nên mới có chuyện lăng hàn nghe tiếng hệ thống là muốn chửi rồi.

-------------------------------------------------------------------- ta là đường phân cách tuyến ^-^

Kim lăng đệ nhất tài tử thì là cái quái gì, Lăng hàn tâm trạng hoàn toàn không ở mặt hồ. Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ và Kim Lăng đệ nhất nữ nhân à, càng làm nàng có chút xem thường. Ngày nay, cứ hơi nói chuyện với đám phụ nữ một chút là đã thấy họ tự cho mình là mỹ nữ gì đó. Tại cái thế giới kia của lăng hàn, nếu đem thân thể mấy tác gia nữ sĩ ra so sánh, chắc hầu như toàn thấy kiểu gầy còm cỡ da bọc sắt, chẳng có gì đáng kinh ngạc khen ngợi cả.

"Nghe nói Hậu công tử theo đuổi Lạc tiểu thư đã hai năm rồi, hắn thân là công thử con phủ doãn Kim Lăng, vừa là tài tử được tôn xưng à Giang Chiết Tài tử, với gia thế và tài năng của y, nếu ta là Lạc tiểu thư thì đã hạnh phúc đến chết mất", một hoa si nữ nói .

"Thiết nghĩ, Lạc tiểu thư là Kim Lăng đệ nhất nữ nhân đồng thời là tài ba đệ nhất mỹ nữ, luận văn tài không thể so là kém Hậu công tử, lại là thiên kim tiểu thư của Giang Tô tổng đốc, luận gia thế, có lẽ còn cao hơn Hậu công tử một bậc. Cho nên, Lạc tiểu thư chưa chắc đã nhìn trúng Hậu công tử", một người hiển nhiên là kẻ hâm mộ Lạc tiểu thư đáp lời.

"Theo ta thấy, Kim Lăng đệ nhất tài tử và Kim Lăng đệ nhất tài hoa nữ nhân, bọn họ đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, không chỉ ở Kim Lăng thành này, mà ngay cả Giang Chiết tỉnh, nếu muốn tìm một đôi tương xứng với bọn họ, cũng thật khó khăn à." Hoa si nữ nói tiếp.

Lăng hàn bất lực lắc lắc đầu, phụ nữ trời sanh quái quỷ à, người ở thời đại nào cũng giống nhau. "vậy người không phải là phụ nữ à...." hệ thống hết chỗ nói rồi.

Trên hồ vị phong lưu Hậu công tử kia đã đậu thuyền hoa của mình bên cạnh thuyền của Lạc tiểu thư, rồi ôm quyền cúi mình, hiển nhiên là đang cầu gì đó với Lạc tiểu thư ở trong thuyền.

Một lát sau, từ trong thuyền của Lạc tiểu thư một nha hoàn xinh đẹp bước ra, đứng ở đầu thuyền hướng đến Hầu công tử nói vài câu, sắc mặt Hậu công tử lộ rõ vẻ thất vọng, tiếp theo lại biến thành vui sướng thần sắc.

Lăng hàn đứng cách họ quá xa, căn bản không nghe thấy họ nói với nhau cái gì, bất quá nhìn vẻ mặt Hậu công tử thật kỳ quái, thế này cuối cùng vị tiểu thư họ Lạc kia có cự tuyệt hắn ta không thế? Sao vị Hậu công tử lúc đầu thất vọng sau lại cao hứng thế.

Hai vị nữ tử gần lăng hàn hiển nhiên cũng tâm trạng nghi hoặc như nàng, thấy chiếc thuyền hoa của Lạc tiểu thư từ từ đi đến giữa hồ, vị nữ tử hâm mộ Lạc tiểu thư vui vẻ nói: " Thế là thế nào, ta không có nói sai nhé, Hậu công tử không hẳn đã có khả năng khiến Lạc tiểu thư động tâm đâu."

Nữ tử hâm mộ Hậu công tử cắt ngang nói: "Ta thấy chưa chắc thế, xem hình dáng Hậu công tử lúc này thực sự cao hứng, nói không chừng, một tháng nữa, sẽ có ước hẹn cùng giai nhân".

Thế này cũng bình thường, để xem phong tục của thế giới này ra sao, dù sao nam nữ hữu biệt, nói chuyện tình ái đương nhiên phải tìm nơi vắng người, trăng thanh gió mát mới là tuyệt vời chứ.

Hậu công tử nhìn hoa thuyền của Lạc tiểu thư đi xa dần, nhưng vẫn như cũ dõi theo, khuôn mặt nở nụ cười, mắt nhìn đăm đăm, thể hiện ra ngòai về phong lưu đa tình bộ dáng khiến cho Lăng hàn thấy cực kì đáng ghét.

Tiểu tử, có gì mà đắc ý chứ, nói chuyện tán gái, tuy ta là nữ nhưng có thủ đoạn cao hơn ngươi gấp vạn lần, nhìn điệu bộ si mê của ngươi kìa. Lăng hàn tự dưng bất bình nghĩ thầm.

Thời tiết cuối thu, sắp sửa sang đông, gió hồ từ phía sau thổi đến, Hậu công tử dường như thấm lạnh, đầu vai run lên.

Lăng hàn soi mói, nhìn tường tận từng động tác của y, nhịn không được cười hắc hắc, ông trời ơi, rét chết thằng nhãi chỉ cần phong độ không cần ôn độ (ấm áp này đi), ta còn đang bảo sao mà mùa xuân đến nhanh vậy, thì ra là thằng nhãi này và đám tiểu nữu kia muốn đón xuân à.

Lăng hàn cười lạnh khiến cho mấy tên nữ tử bên cạnh chú ý, các nàng ánh mắt nhìn ngó Lăng hàn, nhìn thấy bộ dạng nghèo đói bần hàn và bộ tóc ngắn ngủn, đều cho miệng cười rộ lên khinh rẻ, đến khi nhìn thấy thân hình của lăng hàn, lập tức mặt đỏ lên, không dám nhìn nữa.

lăng hàn cao 1m77,tuy là nữ nhưng bởi vì luôn luôn chăm chỉ tập thể dục quanh năm, nên thân hình cân đối, dung mạo thì giống như một tiểu tinh linh, làn da khỏe mạnh và như mầu hạt lúa tiểu mạch, so sánh với một bạch diện tài tử môn, thì động tác của nàng có một mị lực lay động lòng người. Mỗi tội ngực gần như phẳng lì nên thường hay bị nhầm là con trai, đó là nỗi khổ duy nhất của lăng hàn.

Cũng khó tránh những nữ tử kia khi thoáng nhìn nàng đều không dám quay lại nhìn, nam nhân này (lầm), có một mị lực rất lớn tác động vào tâm linh các nàng. (quá lầm, cụ đó là nữ đó mấy chị trẻ)

Năm đó, vì có vẻ đẹp như tinh linh lại giống con trai đấy nên trong khi tại Bắc Kinh học đại học, Lăng hàn được gọi là vương tử chứ không phải là nữ vương, rất nhiều nữ tử đã thầm thương trộm mến nàng.

"Ở đây có mùi gì vậy ......"

"Nhìn điệu bộ nghèo đói của y kìa......"

"Hoàng huynh, cùng với thằng nhãi này đứng một chỗ , có khi làm nhục thân phận của ngươi, chúng ta tránh xa hắn ra ......"

Đó là vài tên tài tử đứng bên cạnh lăng hàn, sau khi nhìn thấy Hậu công tử cưa cẩm tiểu thư, vốn sự tự tin đã bị đả kích rất lớn, vừa rồi các mỹ nữ bên cạnh lại hoàn toàn không chú ý gì tới họ, ngược lại ánh mắt lại tập trung vào lăng hàn nên chúng sao không bực tức được.

Chỉ có điều khi nhìn đến bộ dạng bần hàn của Lăng hàn, thì các tài tử lập tức đứng thẳng dậy, tựa hồ cảm giác khỏe khoắn đã hồi phục trên cơ thể, chúng không thèm nhìn tới dung mạo của Lăng hàn, ngược lại từ vẻ bần hàn của Lăng hàn tìm lại được sự tự tin, xuất ngôn châm chọc nàng.

Thấy những ánh mắt của những kẻ bên cạnh, lăng hàn đương nhiên biết họ đang suy nghĩ gì, không nhịn đựoc trong lòng cười lạnh, thì ra cái tư tưởng ghét nghèo thích giầu có mặt ở rất nhiều trong lịch sử, thời đại nào cũng giống nhau, chứ hòan tòan không phải là đặc sản riêng của thời đại nàng.

Chiếc hoa thuyền của Hậu công tử cũng chậm rãi rời đi, đám người đứng xem cũng vắng dần. Vài nữ tử bên cạnh lén liếc nhìn lăng hàn, rồi nghiêm mặt rời đi, khuôn mặt vẫn còn nét thẹn thùng.

Lăng hàn nhìn phong cảnh mặt hồ lại trở lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong lòng không khỏi cười thầm. Khi nàng học đại học, cái cảnh theo đuổi nữ sinh này đã thấy qua vô số lần, thật ra mà nói, sự thể hiện của Hậu công tử vừa rồi thực sự là quá kém cỏi.

lăng hàn trong lòng nổi lên một cỗ hòai niệm, nàng nhớ tới những người bạn trong ký túc xá trước kia, cũng nhớ đến việc mặc dù được gọi là vương tử nhưng nàng vẫn chưa có một mối tình nào cả, nghĩ đến đấy lăng hàn thấy đau cả lòng. " thế mà lúc nãy có tên hùng hồn lắm, bảo mình có kinh nghiệm phong phú lắm cơ mà" giọng hệ thống vang lên vẻ trêu chọc. "kệ ta .......hừ...." lăng hàn ngạo kiều.

lăng hàn tâm tư lại nhớ đến cảnh tượng lúc trước, mặt hồ Huyền Vũ sáng lấp lánh, hiện giờ vô số giai thoại của các tài tử giai nhân đang diễn ra, trước mặt là cảnh đẹp nhất của Kim Lăng, thật không hổ được phong là Tần Hòai đệ nhất phong nguyệt địa danh. Chỉ nghe nói là phương bắc hiện đang chìm trong khói lửa chiến tranh, vậy mà đám tài tử giai nhân tựa hồ nhưng không có giác ngộ chút nào, cả ngày đều ra vẻ phong lưu khoái hoạt, cũng là chính thưc ứng với câu " Bắc sài lang, nam tài tử mỹ danh."

Dừng, có gì đó không đúng," hệ thống.......hệ thống....." , " gọi ít thôi, điếc cả tai" hiện giờ như nhớ tới gì đó lăng hàn vô cùng khẩn trương. " ngươi mau nói cho ta biết đây có phải là thế giới của truyện cực phẩm gia đinh không vậy?". "chính xác thì là thế" hệ thống rất hào sảng trả lời.

"Cái gì, ngươi đùa ta à, vậy nam chính lâm tam đâu rồi". " hắn ấy à, đến một địa phương khác nhưng cũng ở đâu đó trong thế giới này". "Sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết" lăng hàn lần này tức thật rồi.

"thì ngươi có hỏi đâu", "ngươi đi chết đi". Sau một hồi ổn định tâm tình, lăng hàn bắt đầu dùng ánh mắt của một người bản địa để kiến giải các vấn đề.

"Noãn phong huân đích du nhân túy, trực bả Hàng Châu tác biện châu." (Gió thổi nhè nhẹ khiến lòng người say mê, như lấy Hàng Châu biến thành Biện Châu.) lăng hàn khe khẽ ngâm lên, tình ấy cảnh ấy, chính thức thì hai câu thơ này là hai câu của một vị tiên hiền, nhưng cũng không quan trọng, ở tại địa phương này, được lăng hàn ngâm lên, thì đúng là của nàng làm ra rồi.

Thật là không biết xấu mặt.

được rồi, tuy ăn cắp thơ của người khác là rất xấu hổ nhưng mặt của lăng hàn còn rất dày, nên việc đạo vài câu thơ,lăng hàn coi mình vẫn còn thuần khiết chán.

Trên mặt hồ Huyền Vũ hiện tại lại có một tài tử được mời lên hoa thuyền của một thiên kim tiểu thư để "đàm luận", ngẫm lại những tao ngộ mình đã trải qua, trong lòng lăng hàn thật sự có chút bất bình, hung hăng nàng quay lại phun một ngụm nước miếng xuống hồ.

Trời ạ, đám nước miếng này, dìm chết cái lũ tán gái bạt mạng kia đi.

"Tuyệt một câu: Noãn phong huân đích du nhân túy, Trực bả hàng châu tác biện châu! câu thơ của huynh đài thực sự hay tuyệt!", một giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên phía sau Lăng hàn, kèm theo đó là thanh âm của một cây quạt nhỏ đang vỗ vào lòng bàn tay, đúng là đang tán thưởng nàng.

Rồi âm thanh trong trẻo ấy lại thong thả ngâm lại câu thơ nàng vừa xuất khẩu, trong ngữ khí có vài phần tán thưởng.

Cuối cùng thì cũng có một kẻ tán thưởng ta rồi, Lăng hàn cười hắc hắc, trong lòng cũng có vài phần đắc ý, mặc dù câu này không phải nàng nghĩ ra, nhưng lại từ miệng nàng ngâm ra. Xem ra nhờ công của cha nàng rất nhiều a! Cha lăng hàn là một giáo viên văn học của một trường tiểu học ở nông thôn, để rèn luyện trí nhớ cho nàng,cha nàng đã bắt nàng học tập rất nhiều đường thi, tống từ từ khi còn nhỏ.

lăng hàn từ từ quay lại, thấy một tuyệt sắc công tử đang đứng sau nàng mỉm cười.

Chỉ có thể dùng "tuyệt sắc" hai từ, bởi vì vị công tử này thực sự như vậy mà.

Mi liễu, mắt phượng, môi đỏ như son, nhãn thần long lanh, tay cầm chiếc quạt nhỏ màu trắng, thân mặc một bộ trường sam mầu vàng, đứng lại đó như hàng liễu đung đưa theo gió, vẻ tuấn tú không thể dùng lời tả hết.

Lăng hàn chưa từng thấy Tống Ngọc và Phan An, nhưng theo nàng suy nghĩ, thì hai người kia cũng không thể hơn được vị tuyệt sắc công tử này.

Lăng hàn mặc dù cũng tự nhận mình là đẹp, nhưng thứ nhất là nàng đã đến đây hơn một tháng, đối với những kẻ này thập phần không ưa, một nguyên nhân khác là gã công tử này trên người toát ra mùi hương phấn, vừa nhìn đã biết là suốt ngày giao dịch với những công tử nhà giầu, đối với Lăng hàn vốn được coi là hình mẫu vương tử tử tế và đàng hoàng , thì phong cách hoàn toàn bất đồng.

Cho nên, nếu luận vẻ tuấn tú, Lăng hàn thực sự không sánh nổi hắn, hơn một tháng nay nàng đã gặp nhiều công tử, tiểu thư khuê các, nhưng cũng không có kẻ nào được bằng một phần của gã tuyệt sắc công tử này.

Bên cạnh tuyệt sắc công tử là một thư đồng thanh tú, cũng là một kẻ vô cùng tuấn tú.

Chủ tớ bọn họ nhìn lăng hàn rồi cùng nở nụ cười, gã tiểu thư đồng giương mắt nhìn mái tóc ngắn ngủn của nàng, vẻ mặt như sắp bật cười, nhưng rồi lại cố gắng kìm nén, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng.

Lăng hàn tự nhiên biết tiểu tử này muốn cười nhạo mái tóc ngắn của nàng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu của kẻ kia, nàng cũng không nỡ trách, mà độ lượng vung tay nói: "Tiểu huynh đệ, muốn cười thì cười lên đi, đừng cố kìm nén khó chịu lắm".

Nghe lăng hàn không gọi công tử, cũng không gọi huynh đài, đúng là ngoài dự kiến của tuyệt sắc công tử kia, gã thư đồng tuấn tú cũng nhìn Lăng hàn, không hề cố kỵ mà lại cười lên thành tiếng.

Nghe thanh âm thánh thót của y, Lăng hàn nghe thấy thật giống tiếng cười của thiếu nữ, việc nữ cải nam trang cũng nói đến rất nhiều trong các tiểu thuyết, khiến lăng hàn cẩn thận quan sát kỹ càng bộ ngực hai người này, thực là bằng phẳng, cái này có lẽ để cho máy bay có thể cất cánh hạ cánh được ấy chứ, nếu nói hắn là đàn bà, chẳng lẽ phải đem cái vật tròn tròn đó một đao cắt đi chắc, việc đó thì Lăng hàn đương nhiên không thể tin nổi, vậy nàng trước hết cứ coi họ là nam nhân đi.

Chỉ là tiếng cười của họ thực sự không đúng lắm, Lăng hàn trong lòng cũng có chút lo lắng, trừ khi hai người này là những kẻ từ Thái Lan mới được nhập khẩu về đây.

Mặc dù không biết ở thời đại này liệu có Thái Lan hay không, nhưng điều đó cũng khiến cho Lăng hàn không tự chủ được toàn thân nổi da gà, nàng lùi về phía sau, lùi sát ra mép hồ Huyền Vũ. "thật tiếc cho hai người kia lại là gay, thật đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp của họ" lăng hàn nghĩ.

Vị tuyệt sắc công tử kia thấy Lăng hàn lúc lâu không có nói gì, ánh mắt tập trung như muốn nhìn xuyên qua thân hình chủ tớ hai người, khiến trong lòng hai người cũng có phần bực mình.

Đợi chút lại nhìn thấy trên mặt của Lăng hàn lộ vẻ ác ý, vị tuyệt sắc công tử sững sờ, vội kêu lên khe khẽ: "Công tử, công tử"

Khi hắn gọi lên vài tiếng, Lăng hàn bừng tỉnh , vội vàng ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vậy, huynh đệ?", nhưng ánh mắt vô tình dừng lại xăm soi trên ngực của vị tuyệt sắc công tử, Thấy Lăng hàn xưng hô như thế, vị tuyệt sắc công tử hiển nhiên nhất thời chưa thể thích ứng được, đang muốn nói chuyện tiếp, lại thấy mắt nàng vẫn dừng lại trên ngực mình,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#np