2. Du Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chụ trì Người cho đồ nhi xuất quan đi, đồ nhi muốn xuống núi, đại lễ này chắc chắn sẽ có rất nhiều điều hấp dẫn.

- Ngươi nỡ lòng nào bỏ lại bạn thú rừng, bỏ lại tất cả các sư huynh sư phụ mà xuống núi sao?

- Sư phụ có thể đi với đồ nhi mà!

- THÁNH CHỈ ĐẾN ~~~

Cái giọng ái ái biết ngay là công công đại thần như thường niên đến ban chiếu mời Ngộ Tử đến Kinh Thành cầu an, lần này là lệnh của Thái hoàng Thái hậu nên tiểu Hồ ly ưng bụng vui vẻ chuẩn bị đồ theo Công công về Kinh Thành, mặc dù chỉ là sư đồ trần tục nhưng đức phật lễ giáo chắc hẳn chưa ai vượt qua được.

- Sư phụ lần này người phải đi với đồ nhi, thánh chỉ cũng đã có, người định kháng chỉ sao?

- Tử nhi, ngươi biết trước chuyện này nên mới ra sức nài nỉ Ta đúng chứ?

- Sư phụ à! người đã biết tại sao không cho đồ nhi, hảo hảo bắt đồ nhi năn nỉ van xin người

- Bởi ngươi đi Ta không nỡ, Ta trông ngươi từ lúc ngươi là một hài tử khát sữa, ngươi như hài tử của Ta, phận làm phụ thân không thể để hài nhi của mình đi đâu, hài nhi lại rất ưa nhìn thế này nhất định sẽ bị dụ dỗ.

- Sư phụ Người cứ suốt ngày nói vậy, cứ như cái gì đó thúc giục đồ nhi phải đến Kinh Thành hảo hảo bảo hộ 2 người, 1 người là đương kim Hoàng đế, 1 người là công chúa, sau đó hảo an phận bên sư phụ và các sư huynh.

- Ta chả muốn Tử nhi đi

- Sư phụ ~

Kinh thành trước mắt, bước vào cửa quan môn, 3 trái tim lỡ 1 nhịp đập dường như đều cảm nhận được sự diện diện của nhau, và vì vậy mà cả Kinh thành loạn tim với nam tử ngời ngời cưỡi trên thanh kiếm hạ thân đến tửu lầu bậc nhất Kinh thành, Ngộ Tử nổi tiếng cũng ở kế bên chùa thiếu lâm, chỉ duy nhất nghe được lời kinh phật 1 canh giờ ban sáng và 1 canh giờ ban đêm đủ yên tâm tại ngoại du ngoạn.

- Chụ trì, Ngộ Tử hoan nghênh 2 Người đến đây, cơm chay đã hảo chuẩn bị, cà sa và kinh phật cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Đa tạ

- Chụ trì xin đừng khách xáo

Ngay sau đó tiểu hồ ly thay thường phục nam trang từ phòng trốn ra du ngoạn, cùng lúc đoàn người Thiên Môn cũng đi, hoàng đế du hành xem tình hình dân chúng cũng xuất quan. Xung quanh đều choáng ngợp bạch y, lam y, hắc y, quả thật không thể che dấu khí sắc vạn người mê, mặc dù ở Kinh Thành nhưng các tệ nạn cướp giật hay làm loạn của các công tử quyền cao vẫn diễn ra bình thường, trước mắt Tông chủ là 1 đám trẻ lớn nhỏ có đủ giở trò giựt túi rồi chạy đi, Tông chủ hiến hách không thể nhào để yên, đuổi theo

- Tông chủ, người lại đi lung tung rồi, Người đã bị lạc mất à

- Ta không phải Tông chủ

Phía bên kia

- Công tử Người lại đi loạn nữa rồi, nô tài không nhiều đầu đê thị dám cho Người đâu! Hôm nay đủ rồi về hoàng cung thôi

- Hoàng cung ???

Cả 2 quá giống nhau để bị lẫn lộn, kẻ giựt kia bị tiểu hồ ly Ngộ Tử bắt được đem trả về đúng vị trí, quanh người là băng, ngay cả khuôn mặt cũng băng lại, nhìn sơ qua có vẻ sợ nhưng khi cất giọng nói lên thì khó mà cưỡng lại. cả 3 chạy đi và đụng trúng nhau tại ngã 3 tối đen, cùng phi thân lên 1 tửu lâu khá là cao trong Kinh thành.

- hajz ~~~

Cả 3 cùng thở dài và quay sang nhìn nhau, 3 đôi mắt giống hệt nhau, phép thuật ngự trị đã bị phá vợ, ấn tín hoàng đế phát sáng nhẹ, Yêu vương cũng bị đánh thức, nhẹ nhàng cười rồi nhắm mắt lại.

- Ấn tín hoàng đế

- Hoàng huynh

- Hoàng muội

- Tham kiến hoàng đế, công chúa, thảo dân đã đắc tội

- Ngươi tại sao lại bị rượt?

- Có lẽ là tại giọng của thảo dân, thảo dân là đồ đệ trần tục Ngộ Tử của chụ trì thiếu lâm, được Thánh chỉ của Thái hoàng Thái hậu dịp đăng cơ của hoàng đế đến tụng kinh cho toàn thể dân chúng cả nước.

- Là ngươi, quả thật lần này có duyên, cả 3 chúng ta cùng 12 tuổi, không biết Ngộ Tử sư phụ đây xuất thân nơi nào?

- Thảo dân là cô nhi, cả đời gác trên cửa phật, may mắn được sư phụ thu nhận truyền phật pháp, nên mới có ngày hôm nay. Thảo dân có 1 tâm nguyện hảo hảo giúp hoàng đế đăng cơ và giúp công chúa yên bề gia thất. Cuối cùng là tìm mẫu thân, hảo hảo báo hiếu bên cạnh Người.

- Ta hiện tại giữ vị trí của hoàng huynh, Ta là công chúa Đình Hoàng Liên Tuyết, hoàng huynh Ta đây là lần đầu diện kiến nhưng ấn tín hoàng đế trước trán không ai làm giả được

- Quả thật gặp lại hoàng muội Ta rất vui, hiện tại ta là Trưởng Tông Thiên Môn, lần này xuống núi Ta muốn nhận trách nhiệm về bản thân không muốn hoàng muội vất vả nữa.

- 2 ngày nữa đăng cơ nếu Thái hoàng Thái hậu nghe tin này chắc chắn sẽ rất vui, người kế thừa cuối cùng cũng đã trở về

- Nhưng hoàng muội đang làm hoàng đế rất tốt, Ta sợ rằng bản thân sẽ ko trụ nổi

- Hoàng huynh lên được Tông chủ thì ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ không ai ý kiến

- Hay hoàng huynh theo Hoàng muội về cung cùng nghĩ cách ứng biến làm sao.

- Hoàng muội về báo cho Thái hoàng Thái hậu trước, Ta sắp xếp xong Thiên Môn xong nhất định sẽ đến.

- Hảo Hoàng huynh

Ai về nhà nấy, ngay khi về báo tin Thái hoàng Thái hậu đột nhiên khí sắc thay đổi, nhưng kiềm nén ko bộc ra ngoài, tất cả lui hết.

"làm sao mới an bài được, chỉ cần để hoàng đế nhẹ nhàng lên ngôi trong âm thầm thì mọi chuyện Ta chuộc lỗi được phần nào! Nhưng bằng cách nào?"

Ngày hôm sau diện kiến Thái hoàng Thái hậu, quả thật giống nhau như đúc, sự kiện công chúa trần tục trở về hoàng cung là sự kiện vô cùng lớn, với cái cớ chưa đủ chín chắn, ngày đăng cơ dời lại 4 năm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net