Chương 16: Bác bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau, trong phòng họp của khoa Tuyến tố, các nhân viên nghiên cứu đều đã tập hợp đầy đủ.

Trúc Tuế nhìn thoáng qua tài liệu, "Nếu không sai thì hai năm trước, khi ra nước ngoài các vị mới tham gia vào nhóm nghiên cứu thuốc thử Z đúng không?"

Tất cả mọi người nhìn nhau một cái, gật gật đầu.

Bọn họ xác thật là hai năm trước mới gia nhập. 

Trúc Tuế: "Vậy nhóm ban đầu đâu, chỉ có một mình tiến sĩ Trình ngài thôi à?"

Nghe được Trúc Tuế dùng kính ngữ 'ngài', nhưng Trình Lang lại cảm thấy âm dương quái khí. 

"Không phải, lúc ấy có ba người."

Trúc Tuế gật đầu: "Là Tống Chân, Tả Điềm và cô, có đúng không?"

Trình Lang dường như hiểu vì sao hôm qua Trúc Tuế lại đến phòng thí nghiệm phụ rồi, năm đó khi cô xuất ngoại, Tống Chân và Tả Điềm đều ở lại trong nước, phòng thí nghiệm phụ bị loại bỏ nhưng lại không giữ lại hai thực nghiệm viên đầu tiên của dự án, việc này có chút kỳ lạ...

Trong lòng đã có tính toán, Trình Lang bình tĩnh nói, "Đúng vậy. Nhưng sau đó bọn họ ở lại trong nước".

"Họ ở lại để cho người bệnh dùng thử thuốc, đồng thời quan sát tác dụng của kết quả trung gian đúng không?"

Trình Lang: "Cũng không hẳn là vậy, thứ nhất, tôi là người đề xuất kiêm người phụ trách dự án, thứ hai, suy xét một cách toàn diện thì bọn họ là Beta, luận về trí tuệ hay sức mạnh tinh thần, họ đều kém hơn so với Alpha và Omega..."

Trúc Tuế cau mày.

Mọi người đang ngồi lại không có gì dị nghị, không phải vì điều gì khác mà là vì tất cả các nhân viên nghiên cứu hàng đầu của Viện nghiên cứu khoa học đều là AO, lúc ấy dự án của Trình Lang cực kỳ được quốc gia xem trọng, để cho cô được toàn quyền lựa chọn đội ngũ, tất cả những người được chọn đều là Alpha cấp bậc cao.

Ở đây, không có ai là Beta.

Trúc Tuế ngả người ra sau, nhướng mày, "Tiến sĩ Trình cảm thấy Beta không có tư cách để tham gia dự án này?"

Trình Lang ngẩn ra, bất đắc dĩ cười nói, "Không phải, quyền bình đẳng đã được đề xướng từ nửa thế kỷ trước, ở đây ai cũng đều học cao hiểu rộng, sẽ không kỳ thị Beta, thế nhưng nếu nói về phương diện trí tuệ, thì B không bằng AO là sự thật". 

Trúc Tuế nhướng mày càng cao, nhìn chung quanh một vòng, "Ồ, B không thông minh bằng AO?"

Thấy mọi người xấu hổ cười ngượng, Trúc Tuế đã hiểu.

Bỗng nhiên không khách khí nói, "Nói như vậy, vậy tôi có nên đổi hết các người đi không?"

Lời này quá đột ngột, mọi người trong phòng đều bối rối.

"B không thông minh bằng AO, nhưng theo như dữ liệu, trong hai năm nay, dự án thuốc thử Z đã trải qua tổng cộng bảy khó khăn về kỹ thuật, một trong số đó dựa vào công nghệ nước ngoài để đột phá, ba vấn đề về tỉ lệ do tiến sĩ Trình giải quyết, ba vấn đề về thuốc được phòng thí nghiệm phụ đưa ra phương hướng giải quyết, cuối cùng mọi người cùng nhau thực hiện..."

"Vậy xem ra, ngoại trừ tiến sĩ Trình, thì A của cả phòng này đều kém hơn so với B, khoa Tuyến tố còn cần các người làm gì!"

Rất nặng lời.

Cả phòng không ai ngờ được Trúc Tuế biết chuyện này, khi bị hỏi thì trán toát mồ hôi lạnh.

Trình Lang bình tĩnh, "Trưởng khoa, ngài cũng nói phòng thí nghiệm phụ chỉ đưa ra phương hướng giải quyết còn thực hiện vẫn là tất cả mọi người cùng làm".

"Đúng đúng."

"Đúng như vậy."

Cô làm người dẫn đầu, mọi người giống như tìm thấy đường sống, phụ họa sôi nổi.

Trúc Tuế cười lạnh một tiếng, "Tuy tôi không phải nhân viên nghiên cứu, nhưng tôi muốn hỏi một chút, cái gì gọi là 'chỉ đưa ra phương hướng giải quyết' vậy? Chuyện này đơn giản lắm sao?"

"Theo như tôi được biết, phòng thí nghiệm của Đồng gia ở Quân khu III mỗi lần gặp phải những vấn đề khó khăn, đều bị mắc lại ở cái chỗ được gọi là 'phương hướng giải quyết', lần đưa ra được phương hướng sớm nhất cũng là tận một năm, nếu nói như vậy, tiến sĩ Trình cảm thấy nhân viên nghiên cứu khoa học ở Quân khu III không có năng lực có phải không?"

Trúc Tuế tư duy nhanh nhạy, ăn nói lưu loát, cô đúng thật không phải nhân viên nghiên cứu, nhưng cô đối với khoa Tuyến tố cũng có những hiểu biết nhất định, hơn nữa loại hiểu biết này cũng không phải là hời hợt cho có.

Hiện trường bỗng chốc lạnh xuống.

Trúc Tuế nói xong câu này, không ai dám nhìn thẳng cô, gần như tất cả đều cúi thấp đầu xuống.

Trình Lang mỉm cười, "Tôi thừa nhận phòng thí nghiệm phụ đã làm rất nhiều cho dự án, nhưng dự án được nâng cấp phải loại bỏ phòng thí nghiệm phụ là theo quy định của quốc gia mà xử lý".

Trúc Tuế nhíu mày, "Muốn xử lý phòng thí nghiệm phụ không chỉ có một cách là loại bỏ, mà còn có thể sáp nhập vào phòng thí nghiệm chính, suy xét đến những đóng góp mà phòng thí nghiệm phụ đã làm cho dự án, tôi cảm thấy các cô ấy hoàn toàn có đủ tư cách và năng lực để tham gia vào những thí nghiệm tiếp theo!"

Trình Lang rất bình tĩnh và điềm tĩnh, "Việc loại bỏ phòng thí nghiệm phụ đã được Viện nghiên cứu khoa học ký và phê duyệt, đồng thời cũng đã được Quân khu đóng dấu xác nhận và ban hành văn bản, đây là sự cân nhắc toàn diện của ba bên, còn theo ngài nói, chỉ là kiến nghị đơn phương của phòng thí nghiệm."

"Hơn nữa, trưởng khoa Trúc, ngài không phải cũng nói bản thân ngài không phải nhân viên nghiên cứu sao, từ góc độ nghiên cứu khoa học mà nói, thuốc thử Z hiện tại đã đạt tới trình độ lâm sàng, hình thành phương pháp điều phối cơ bản, về phần phương hướng giải quyết vấn đề thuốc... Chuyện này không phải đã giải quyết xong rồi sao, tạm thời sẽ không xuất hiện thêm vấn đề về phương diện này đâu!"

Trúc Tuế nhíu mày, "Nhưng phòng thí nghiệm phụ vẫn luôn giúp các thai phụ, dùng kết quả trung gian để điều phối thuốc ổn định..."

Trình Lang cướp lời, "Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, thai phụ có thể tiếp tục được sử dụng loại thuốc này, không thành vấn đề."

"Nhưng, có một sự thật không thể chối cãi là, dự án đang trên đà đi đến lâm sàng, đây là chuyện rất quan trọng, nguyên nhân chủ yếu bắt buộc phải loại bỏ phòng thí nghiệm phụ là do yêu cầu bảo mật thông tin, tôi nghĩ trưởng khoa Trúc cũng không hy vọng thông tin về dự án bị đánh cắp vào thời điểm này đâu đúng không?"

Trúc Tuế trầm mặc.

Trình Lang mỉm cười, không chút sợ sệt đối diện với cô.

Cuối cùng, Trúc Tuế nói, "Tôi cảm thấy phòng thí nghiệm phụ không nên bị loại bỏ, tôi sẽ trình đơn kiến nghị khôi phục phòng thí nghiệm."

Cuộc họp kết thúc trong không khí khó xử.

Trúc Tuế biết thế lực của Trình Lang ở khoa Tuyến tố rất mạnh, nhưng không ngờ chính là, sau khi cô đọc hết tất cả thành tích mà phòng thí nghiệm phụ đạt được, cuối cùng cũng không một ai đứng ra ủng hộ việc khôi phục... 

Có lẽ, không chỉ một mình Trình Lang bất mãn với việc bỗng dưng chen chân vào dự án của cô, mà các nhân viên nghiên cứu cũng đều không phục.

Tuy nhiên, lúc tới khoa Tuyến tố, cô cũng chẳng trông mong gì sự chấp thuận hay không chấp thuận của mọi người.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Trúc Tuế đi tìm Phó viện trưởng Vinh để nộp đơn kiến nghị khôi phục phòng thí nghiệm phụ.

Xuất phát từ quan hệ hai nhà, Phó viện trưởng Vinh không từ chối, nhưng lời nói ra cũng không quá lạc quan. 

"Tuế Tuế à, con đến đây mặc dù là do quốc gia bổ nhiệm, nhưng mà Trình Lang... nếu Trình Lang không có ý kiến thì chuyện con muốn sẽ không thể thực hiện được, đứa nhỏ đó vừa mới xin lệnh loại bỏ, con lại đến xin khôi phục... Đây còn không phải muốn nó bẽ mặt sao!" 

"Hơn nữa, con không phải nhân viên nghiên cứu, ngay cả khi con gửi đơn xin khôi phục thì cuối cùng Quân khu vẫn sẽ tham khảo chính sách quốc gia và ý kiến của các nhân viên phòng thí nghiệm, nhưng mọi người ở đó đều tỏ vẻ không ủng hộ... Con hiểu ý chú chứ?" 

Trúc Tuế sao có thể không hiểu, trong ngoài đều khốn đốn, đơn kiến nghị khôi phục đại khái sẽ bị bác bỏ... Nhưng...

"Con chỉ cảm thấy thật đáng tiếc, nếu đã là trưởng khoa, con nghĩ con cũng nên làm một chút gì đó cho họ".

Trúc Tuế cười nói: "Mặc kệ có được hay không, chú Vinh chú cứ đệ trình trước đi, kết quả có như thế nào con đều chấp nhận".

Vinh Viện gật gật đầu, ý nói cô đưa đơn, cũng không nhiều lời.

Giúp Trúc Tuế đệ trình đơn kiến nghị xong, Vinh Viện nghĩ đến cái gì, lại nói, "Đúng rồi Tuế Tuế, gần đây thân thể của Tiểu Nghi không khỏe, chú cũng đã hẹn trước với tiến sĩ Trình, để con bé đến phòng thí nghiệm kiểm tra thử, hiện tại khoa Tuyến tố cũng là khoa của con, chú sẽ để Tiểu Nghi đến tìm con."

Trúc Tuế: "Không khỏe ạ?"

Vinh Viện thở dài, "Đúng vậy, con cũng biết mà, con bé cũng đã hai lần... Hiện tại tuy đã qua ba tháng, nhưng không hiểu sao vẫn luôn không được khỏe, cả nhà đều rất lo lắng... Haiz, dù sao tiến sĩ Trình cũng làm trong lĩnh vực này, nói không chừng có thể làm cho con bé tốt hơn một chút..."

*

Buổi chiều Trúc Nghi tới phòng thí nghiệm, Trình Lang giúp nàng kiểm tra, báo cáo cho thấy mọi thứ đều ổn.

Kiểm tra xong, Trúc Tuế đưa Trúc Nghi xuống dưới lầu.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Trúc Nghi, Trúc Tuế muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói, "Chị, nếu chị cần gì cứ gọi cho em, hiện tại em làm ở khoa Tuyến tố, nói không chừng em có thể giúp được."

Trúc Nghi đỡ eo, cười từ biệt nói, "Được, chị biết rồi, em đừng tiễn nữa, về làm việc đi."

Trúc Tuế nhìn Trúc Nghi lên xe do bảo mẫu lái tới, mới trở lại văn phòng.

Buổi tối, Trúc Tuế kể lại chuyện ban sáng cho Tống Chân, Tống Chân có thể hiểu được, "Cảm ơn em, dù có như thế nào đi nữa thì trước mắt chúng ta cũng nên làm theo lưu trình."

Trúc Tuế nói: "Khoảng tuần sau, Quân khu sẽ tổ chức một cuộc thảo luận về kiến nghị khôi phục phòng thí nghiệm phụ của chúng ta, đến lúc đó tất cả mọi người đều phải có mặt, kết quả sẽ được công bố ngay tại chỗ."

"Chị biết."

Trúc Tuế trầm mặc, "Nếu như loại bỏ phòng thí nghiệm là không thể tránh khỏi, vậy chị định làm gì tiếp theo?"

Tống Chân mím môi, chỉ rũ mắt nói, "Chị tạm thời vẫn chưa có dự định gì, trước hết cứ chờ kết quả đã."

*

Một tuần sau, cuộc họp thảo luận đúng giờ diễn ra, tất cả các nhân viên của phòng thí nghiệm chính và phòng thí nghiệm phụ đều tham dự.

Cuộc họp diễn ra trong hai giờ đồng hồ, kết quả đúng như dự đoán của Trúc Tuế và Tống Chân, Quân khu bác bỏ đơn kiến nghị.

Có hai lý do, thứ nhất là do dự án đang trong giai đoạn quan trọng, vì lý do bảo mật thông tin, phòng thí nghiệm phụ tạm thời sẽ bị loại bỏ, nếu như có ý kiến gì thì sau khi dự án đi vào lâm sàng, có thể kiến nghị một lần nữa. 

Thứ hai, đương nhiên là do ý kiến của toàn thể nhân viên nghiên cứu phòng thí nghiệm chính.

Dưới ảnh hưởng của Trình Lang, mọi người đều đồng ý với quyết định loại bỏ phòng thí nghiệm phụ.

Khi cuộc thảo luận kết thúc, Tống Chân và Trình Lang đại biểu cho hai phòng thí nghiệm khác nhau, mỗi người đi một bên, toàn bộ quá trình đều không nói gì với nhau.

Chờ Tống Chân lên xe, Trúc Tuế áy náy nói: "Xin lỗi, chị, em đã không thể giữ được phòng thí nghiệm."

Dừng một chút, lại nói ra tính toán của mình, "Em đã suy nghĩ rất kỹ, nếu như Quân khu khăng khăng loại bỏ phòng thí nghiệm phụ, chị tốt nhất nên gia nhập vào phòng thí nghiệm chính, chỉ là..."

Tống Chân biết ý của cô, "Chỉ là với sự phản đối của Trình Lang, rất khó có thể gia nhập được."

Tống Chân cũng không kháng cự nói, "Nếu có thể tiếp tục thực nghiệm, chị gia nhập khoa Tuyến tố cũng không thành vấn đề... Chỉ là phải làm phiền em rồi."

"Em sẽ nghĩ cách."

Tống Chân còn có thể nói giỡn, nhún nhún vai, "Còn thế nào được nữa, đương nhiên là phải trông cậy hết vào em rồi."

Thấy thái độ lạc quan của Tống Chân, Trúc Tuế còn chưa kịp nở nụ cười, thì điện thoại đã reo lên.

Là Vinh Mạc gọi tới, Trúc Tuế vừa bắt máy, đã nghe thấy giọng nói hoảng loạn.

"Tuế Tuế, em đang ở đâu, hiện tại có rảnh không, chị em xảy ra chuyện rồi, em ấy..."

Trúc Tuế lập tức nghiêm mặt, "Anh rể, anh bình tĩnh, từ từ nói."

Âm thanh Vinh Mạc khàn khàn, "Anh cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, rõ ràng đã hơn ba tháng, tại sao lại..."

"Chị em hình như lại có dấu hiệu rối loạn Pheromone, bảo mẫu nói cảm xúc của em ấy không ổn định, đi sang Quân khu III chắc chắn sẽ không kịp, công việc ngoại giao đáng chết của anh vẫn chưa xong, Thanh Sơn cũng không ở Thượng Kinh... Tuế Tuế em..."

Trúc Tuế hiểu ý, "Em sẽ đến nhà anh ngay."

Nghĩ nghĩ, cô nhanh chóng quyết định, "Lúc trước Trình Lang đã kiểm tra cho chị ấy, em đưa chị ấy đến khoa Tuyến tố xem thử!"

Nếu thật sự là dấu hiệu rối loạn Pheromone, bệnh viện chắc chắn không thể giúp được, chỉ còn cách đưa sang khoa Tuyến tố, còn nước còn tát! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net