Chương 2: Sụp đổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy báo cáo kiểm tra xong, mới vừa ra khỏi phòng thí nghiệm trọng điểm của Đại học Quân y, điện thoại của cô cũng vừa lúc vang lên.

Người đứng nghe điện thoại không ai khác chính là nữ quân nhân Alpha cấp S mà Tống Chân giúp ký báo cáo.

Người nọ đứng thẳng lưng, những đốt ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại lãnh đạm chào một câu với người bên kia.

Không khí bên kia điện thoại rất náo nhiệt.

"Trúc nhị cậu về nước rồi à, về rồi cũng không thèm nói với tôi một tiếng... Hôm nay có rảnh không, lát nữa tới đường Giang Hạ đi, dù sao cũng lâu không tụ tập cùng mọi người, cũng sẵn tiện tôi giúp cậu đón gió tẩy trần luôn!".

Cô gái rũ mắt xuống, "Mấy giờ, địa điểm cụ thể".

Đây là đồng ý rồi.

"Sau giờ tan tầm, còn chuyện đi chỗ nào thì cậu chờ chút, để tôi hỏi bọn họ đã...".

*

Vừa đến giờ tan tầm, Tống Chân đã dọn dẹp xong đồ đạc.

Tả Điềm kinh ngạc, "Cái đứa cuồng công việc như cậu mà cũng có lúc muốn tan tầm đúng giờ nữa hả?"

Vừa nói xong thì lập tức biết được nguyên nhân, buồn cười nói: "Chậc chậc, không phải lúc trước cậu nói dự án của Trình Lang sắp bước vào giai đoạn lâm sàng, chúng ta thân là phòng thí nghiệm phụ trực thuộc dự án của cậu ấy cũng phải cố gắng lên sao? Cậu còn nói chúng ta nghiên cứu ra thuốc sớm hơn một ngày, thì Đại học Quân y cũng ít người bệnh khổ sở hơn...".

Tống Chân bị nói tới ngượng ngùng, chỉ nói, "Hôm nay thì khác mà, à đúng rồi, Điềm Điềm hôm nay cậu cùng tớ đi mua sắm đi, cũng lâu rồi tớ chưa mua quần áo mới, mắt thẩm mĩ của cậu cũng tốt nữa...".

"Hả, đi mua sắm á? Nhưng không phải Trình Lang..."

"Chị ấy nói tớ không cần chờ, báo cáo công tác xong cũng tới nửa đêm mới về đến nhà, cho nên không có vấn đề gì đâu."

Tống Chân đột nhiên mua quần áo mới là vì muốn làm cho bản thân xinh đẹp một chút để đi gặp Trình Lang, chút tâm tư nho nhỏ này của nàng khó mà nói thành lời, đành phải hối lộ bạn tốt, nói, "Tớ nghe nói đường Giang Hạ có một cửa hàng kem ngon lắm, tớ sẽ mời cậu..."

Lôi kéo mãi, cuối cùng Tống Chân cũng dụ dỗ được bạn hiền ra khỏi phòng thí nghiệm.

Một giờ sau, ở tiệm kem Tả Điềm múc một muỗng kem bỏ vào miệng nhấm nháp, thỏa mãn nheo mắt lại, "Ngon quá đi!"

Tống Chân: "Tớ mời, cậu đừng khách sáo."

Đĩa CD phát nhạc trong quán xoay tới vòng thứ hai Tả Điềm cuối cùng cũng thỏa mãn vuốt bụng dựa lưng vào sofa, trên mặt đều là thích ý.

"Humm ~ hương vị y hệt như lời đồn, lần sau cậu cùng Trình Lang đến đây đi".

Tống Chân mỉm cười, "Được."

"Ra nước ngoài hai năm, cũng không biết giờ chị ấy như nào rồi...".

Nhắc tới Trình Lang, Tả Điềm không khỏi nói nhiều thêm mấy câu, "Tuy cậu ấy là Alpha nhưng đối xử với cậu rất tốt, chưa từng làm ra vẻ trịch thượng gì đó, cậu ấy thật sự rất thích cậu...".

"Mà nè Chân Chân, không phải tớ bất mãn với cậu hay gì, nhưng mà cậu thực sự quá cuồng công việc, mấy năm nay mỗi lần có kỳ nghỉ, Trình Lang vì dự án không thể về được, cậu cũng lao đầu vào thực nghiệm, không thèm ra nước ngoài hỏi thăm người ta một tiếng..."

Cũng chỉ lo lắng cho đời sống tình cảm của bạn tốt trong hai giây, Tả Điềm lại nói tiếp "Đương nhiên, hai người ở bên nhau Trình Lang cũng không hề thiệt thòi, dự án của cậu ấy không có cậu cũng không thể được như ngày hôm nay, hơn nữa mẹ của cậu ấy...".

Vừa mới nói xong, điện thoại của Tống Chân đặt trên bàn cũng vang lên, không ai khác chính là người trong miệng Tả Điềm - mẹ Trình.

Tả Điềm tự tát một cái vào miệng mình, "Trách tớ miệng quạ đen".

Tống Chân cười cười lắc đầu, tiếp điện thoại.

"Tiểu Tống, mẹ xem tin tức thấy Lang Lang hôm nay đã về nước rồi à? Con bé bận bịu không nhớ gọi về nhà, sao con cũng không nhắc nó..."

Giọng mẹ Trình rất lớn, lớn tới nỗi Tả Điềm ngồi bên cạnh còn nghe được rõ ràng, Tống Chân có chút xấu hổ, thấp giọng ôn tồn đáp lại bên kia, "Mẹ, Trình Lang về nước là do bên quân đội quyết định, buổi sáng con mới vừa biết được. Với lại con cũng chưa gặp được chị ấy, bây giờ chị ấy vẫn còn ở Viện nghiên cứu khoa học để báo cáo công tác."

Mẹ Trình nghe xong thì dừng một chút, thật ra bà không phải là nói Tống Chân không đúng, chỉ là bà oán trách, trách Trình Lang một chút cũng không thèm quan tâm bọn họ...

Gọi điện xuyên quốc gia đối với Trình Lang rất hạn chế, những lời oán trách này Tống Chân nghe cũng thành quen nên không có nói gì.

Nhưng đến lúc sắp cúp máy, mẹ Trình lại lầm bầm nói, "Nếu bây giờ Lang Lang đã về nước rồi thì con cũng đừng suốt ngày chỉ biết đến công việc, chiếu cố sinh hoạt của con bé nhiều hơn chút, vợ vợ với nhau, chỉ cần một người có năng lực là được rồi, con bé nó bận bịu làm việc thì con cũng nên dành nhiều thời gian hơn cho gia đình chứ!"

"Đúng rồi, con là Beta, mấy năm này hai đứa cũng tranh thủ nhanh nhanh sinh con đi, nếu không được thì con đi cấy phôi nhân tạo cũng được, tỷ lệ sinh hiện nay thấp như vậy, nhưng dù sao các con cũng làm nghiên cứu khoa học ở phương diện này mà...".

Tống Chân bất đắc dĩ sửa đúng, "Mẹ, thuốc thử mà tụi con đang nghiên cứu là dùng cho đối tượng đang mang thai, không phải...".

"Cũng như nhau thôi, nói sao thì điều kiện ở Đại học Quân y cũng rất tốt, con nên biết tận dụng." Dừng một chút, mẹ Trình lại bắt đầu phàn nàn, "Năm đó con bé cứ nhất định phải chọn con, nếu như nó cùng một Omega ở bên nhau thì bây giờ mẹ cũng không phải nhọc lòng chuyện con cái rồi!"

Điện thoại cúp máy.

Tống Chân tràn đầy bất đắc dĩ, Tả Điềm tức giận, "Bà ta nói vậy là ám chỉ cái gì chứ!"

"Hiện tại có rất nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn, AO cũng không phải là ngoại lệ, bà ta nói vậy còn không phải ám chỉ sau này hai người không có con đều do cậu sao, Trình Lang phân hóa thành A, bà ta liền cho rằng nhà họ Trình là danh môn cần người kế thừa chắc!"

Tống Chân thở dài, "Bà ấy không thích tớ, việc này cũng không phải chuyện mới mẻ gì."

Tống Chân và Trình Lang là thanh mai trúc mã, hai người là hàng xóm của nhau.

Từ khi Trình Lang phân hoá thành A cấp cao, mẹ Trình luôn cảm thấy Trình Lang nên ở bên một O xứng đôi... 

Trước khi Trình Lang phân hoá, mẹ Trình vẫn đối xử rất tốt với Tống Chân, nhưng khi bọn họ công khai quan hệ yêu đương, Tống Chân vẫn nhớ như in sắc mặt của mẹ Trình đen như đít nồi khi nghe Trình Lang giới thiệu nàng là bạn gái của cô...

"Tớ biết, tớ biết, nhưng mà bà ta nói cái gì vậy? Cái gì mà chiếu cố sinh hoạt cho Trình Lang chứ? không có cậu thì dự án nghiên cứu khoa học của Trình Lang còn lâu mới phát triển thuận lợi như vậy. Phòng thí nghiệm phụ của người ta nhiều lắm chỉ làm trợ thủ, còn cậu đã giúp vượt được mấy cái cửa ải khó khăn luôn rồi, thành tựu của Trình Lang hơn phân nửa đều là nhờ cậu, bà ta cho rằng một mình Trình Lang có thể làm được sao...". 

"Hơn nữa, cấy phôi thai nhân tạo rất đau, còn tổn thương cơ thể, cha mẹ nhìn thấy đều xót cho con mình..."

"Được rồi mà." Tống Chân ngắt lời Tả Điềm, "Tớ biết cậu là muốn tốt cho tớ, nhưng mà bà ấy... dù sao thì tớ cũng không có ở chung với bà ấy, sẽ không có việc gì đâu".

Nghĩ đến cái gì, Tống Chân lộ ra một nụ cười từ đáy lòng, "Với lại tớ với Trình Lang cũng kết hôn rồi, không phải vừa nãy cậu cũng nói đó sao, Trình Lang rất tốt với tớ, đây mới là điều quan trọng nhất."

Tả Điềm mấp máy khóe miệng, cô cũng biết oán trách thêm mấy câu cũng không được gì, chỉ làm cho Tống Chân thêm khó xử nên đem những lời định nói nuốt xuống bụng, lôi kéo Tống Chân đi mua sắm.

Chờ tới 9 giờ khi hai người tạm biệt nhau, trên đường đến chung cư gần Viện nghiên cứu khoa học Tống Chân nhận được mấy bài viết phổ cập kiến thức khoa học do Tả Điềm gửi tới, bạn tốt của nàng lúc này mới bộc lộ sự khó chịu nín nhịn trong lòng cả buổi tối.

#Tác hại của việc cấy phôi thai nhân tạo đối với Beta#

#Vô sinh đang là vấn đề nan giải của toàn cầu, tỉ lệ những cặp vợ chồng không có con sẽ còn tăng cao hơn nữa trong tương lai...#

Không biết Tả Điềm tìm mấy bài viết phổ cập kiến thức khoa học này ở đâu ra, kêu Tống Chân gửi cho mẹ Trình xem, Tống Chân cũng chỉ đành cười cười đồng ý.

Cầm theo túi mua hàng, Tống Chân an tĩnh bước đi trên con đường rợp bóng cây xanh.

Lá cây xào xạc như đáp lại cơn gió cuối xuân, mỗi lần đi đến nơi này Tống Chân đều có cảm giác như được trở lại Giang Thành.

Giang Thành là quê hương Tống Chân và Trình Lang.

Cũng là nơi mà bọn họ lớn lên.

Thật ra so với thái độ tức giận của Tả Điềm dành cho mẹ Trình, thì Tống Chân vẫn rất bình tĩnh, một là vì nó đã thành thói quen, hai là do Tống Chân cảm thấy trên thế gian này không có gì là hoàn hảo một cách hoàn toàn cả, Trình Lang nhiều lúc làm cho nàng cảm thấy đã dùng hết may mắn cả đời mới có thể gặp được cô, còn sự tồn tại của mẹ Trình giống như là một nhân tố không hoàn mĩ làm cho nàng cảm nhận được mối quan hệ này là thật.

Nghĩ đến Trình Lang, Tống Chân không khỏi cúi đầu cười rộ lên.

Hai người họ là bạn học thời cấp hai, cùng lên cấp ba, rồi sau đó lại cùng nhau vào chung một trường đại học.

Là Trình Lang thích nàng trước, Tống Chân quên không được vẻ mặt của mẹ Trình khi nghe được mối quan hệ của hai người, cũng càng không thể nào quên được cái ngày mà Trình Lang thổ lộ tình cảm với mình.

Ba chữ "Tớ thích cậu", đối phương nói ra với sắc mặt đỏ bừng, vừa đáng yêu lại vừa chân thành biết bao.

Đại đạo chí giản, những điều đơn giản nhất, đôi khi cũng làm rung động lòng người nhất.

Họ bên nhau được mấy tháng thì Trình Lang phân hóa.

—— "Chân Chân, chị chỉ thích mình em thôi, giới tính không quan trọng".

—— "Cho dù em là Beta, cho dù em không thể sinh con, chị vẫn chỉ thích em, em... em đừng rời bỏ chị".

Sau khi phân hoá, so với nàng thì Trình Lang càng lo lắng chuyện giới tính hơn, kéo áo nàng nói hai câu này.

Người không biết còn tưởng đâu nàng mới là một Alpha cao cao tại thượng, phân hóa xong thì ruồng bỏ người ta.

Hồi ức đẹp đẽ từng cái hiện ra, tất cả đều tốt đẹp, càng hồi tưởng, Tống Chân lại càng vui vẻ.

Chuyện của mẹ Trình nàng đã sớm quên béng đi mất, thậm chí những lời khuyên mà Tả Điềm nói với nàng lúc chiều nàng cũng cảm thấy có lý, lúc trước nàng chỉ một lòng chạy theo lý tưởng nghiên cứu khoa học của mình, nhưng nay Trình Lang đã về nước rồi, họ cũng nên dành thời gian cho nhau nhiều hơn một chút.

Hai năm không gặp, họ cũng sắp thành một đôi vợ vợ già rồi, lúc mới vừa ra nước ngoài, Trình Lang hầu như tận dụng mọi cơ hội để gọi điện cho nàng, sau thì bận rộn, nên cố định một tuần gọi cho nhau một lần, đến một năm nay thì... 

Dự án đến giai đoạn quan trọng, hai người ai cũng rất bận, thậm chí đôi khi cả hai tháng mới gọi cho nhau một lần... 

Tống Chân ngẩng đầu, nhận ra đã đi tới dưới lầu chung cư.

Nàng quẹt thẻ vào thang máy, nghĩ nghĩ, sau đó bật hệ thống quản gia thông minh của căn hộ lên rồi mới đi vào. 

Cái này là do Trình Lang cài đặt, sợ nhà lâu không có ai về bị trộm hay gì đó, hơn nữa người máy thông minh cũng có thể phán đoán xem chung cư có cần được dọn dẹp hay không, rất thuận tiện cho Tống Chân quản lý.

Ting —— thang máy mở ra.

Điện thoại được kết nối Internet, Tống Chân nhìn qua thì cảm thấy kỳ quái.

Nó hiện trong phòng ngủ có người, nhưng khóa cửa vẫn ghi là đóng, mở bình thường, không có dấu hiệu bị bẻ khóa.

Trình Lang báo cáo công tác xong rồi?!

Nghĩ đến khả năng bất ngờ duy nhất này, Tống Chân còn không click mở màn hình theo dõi, không chờ nổi mà mở cửa đi vào.

Nhưng mà vừa đổi giày xong, bàn tay định bỏ túi đồ xuống của Tống Chân khựng lại, hàng năm nàng đều tiếp xúc với Pheromone, tuy nói rằng Beta không thể ngửi được, nhưng nàng thì khác, trong không khí không chỉ có hương chanh thanh mát của Trình Lang mà còn có một loại Pheromone nồng nặc khác trộn lẫn, giao triền với hương chanh kia. 

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, cả phòng tối đen, chỉ có cửa phòng ngủ khép hờ là có ánh sáng mờ nhạt hắt ra ngoài. 

Tống Chân chậm rãi đi qua đó.

Càng đến gần, càng ngửi được mùi hương nồng đậm đó, thậm chí nó càng hòa hợp hơn.

"A ưm, mạnh hơn nữa, ưm..."

"Đúng, chính là như vậy, chị làm rất tốt, a......"

Thanh âm từ sau khe cửa truyền ra là một giọng nói ngọt ngào mà Tống Chân chưa từng nghe qua bao giờ.

"Yêu tinh, thoải mái không?"   (Ed: tính để là s.ư.ớ.n.g không mà thôi, nghe thấy ghê wá :))

Tiếp theo, một giọng trầm thấp vang lên, đầu óc Tống Chân trống rỗng, nàng nhận ra âm thanh này.

Không biết đứng yên ngoài cửa bao lâu, Tống Chân như đang mở chiếc hộp Pandora, bàn tay run rẩy không thể kiềm chế đẩy cửa ra, một mùi hương trộn lẫn giữa hương chanh và dâu tây bay ra ngoài, đồng tử Tống Chân co rút lại... 

Những hồi ức tốt đẹp vừa nãy như mảnh thủy tinh vỡ vụn, trong mắt Tống Chân, cả thế giới như sụp đổ trước mặt nàng.

Giống như mọi thứ đều như cũ, nhưng Tống Chân biết, bắt đầu từ giờ phút này mọi thứ đều sẽ thay đổi...

Không khí hoảng loạn, khung cảnh thác loạn, hình ảnh trước mắt như một bức tranh đọng lại và khắc sâu vào tiềm thức của Tống Chân.

Có nằm mơ Tống Chân cũng chưa bao giờ có thể tưởng tượng, đến một ngày nào đó nàng sẽ nhìn thấy Trình Lang cùng một người phụ nữ khác ở trên giường giao hoan, quấn quýt như vậy.

Nàng dựa vào khung cửa, cong eo xuống.

Trình Lang chạy tới, trong miệng nói cái gì đó, muốn đỡ nàng, bị Tống Chân đẩy ra...

Lần thứ hai khom lưng xuống, Tống Chân mới nhận ra, nàng buồn nôn.

Khung cảnh trước mắt, nó làm nàng thấy buồn nôn!
_________________

Ed: Hình như tác giả thích mùi trái cây :>

À, hai bạn Tống, Tả với lại Trình Lang bằng tuổi nhau nha, tại tui thích lúc yêu nhau xưng là chị em hơn nên để vậy thui!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net