Chương 61: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần cả ly rượu tưới lên mặt Đồng Hướng Lộ, tích tách, một ít lan ra hai bên má làm nhòe lớp trang điểm của nàng, một ít theo đường nét gương mặt chảy vào khóe môi, Trúc Tuế nhíu chặt lông mày, không bỏ qua chút biểu cảm nào của Đồng Hướng Lộ dù là nhỏ nhất.

Xác nhận Đồng Hướng Lộ hoàn toàn không phản ứng, đã thật sự hôn mê, không phải là giả vờ.

Trúc Tuế cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, thân thể đang nửa ngồi xổm lung lay, ngã ngồi xuống đất.

Kéo khóa áo khoác ra, Trúc Tuế mở rộng cổ áo, nhắm mắt ngửa đầu, hít một hơi thật sâu.

Cũng may là cô chọn được chỗ thông thoáng, Pheromone thoát ra do không kiểm soát được tuyến thể lúc nãy đã nhanh chóng bị thổi tan đi theo những cơn gió.

Pheromone của cô có mùi thoang thoảng, chỉ cần loãng một chút thì sẽ không ngửi ra, cho dù người đi đường có nhận ra thì bởi vì tính đặc biệt của cấp S cộng thêm không có khả năng hấp dẫn như Omega nên Beta có lẽ sẽ không sao, AO ngửi được thì có thể sẽ hơi khó chịu, nhưng mùi khá nhạt nên chắc hẳn họ cũng sẽ không tìm vị trí phát ra Pheromone này. 

Trúc Tuế thở hổn hển, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Kỳ động tình đang kéo đến dữ dội, không biết trong ly là loại thuốc gì, cô chỉ cảm thấy cơ thể vừa nóng vừa lạnh.

Cô hé mở mí mắt, ly rượu vẫn đang cầm trong tay, cẩn thận nghiêng ly, một ít rượu màu vàng còn sót lại dưới đáy, vừa đủ để cho vào dụng cụ lấy mẫu để mang về kiểm tra.

Nhớ đến điều gì, cô vén tóc ngồi thẳng dậy, vừa nhìn lại đã thấy một đôi mắt đầy lo lắng.

Là Tống Chân.

Vừa nãy Tống Chân đã đứng dậy, nhưng nàng vẫn nghe theo dặn dò lúc trước của cô, nhớ rõ khi Pheromone của Trúc Tuế mất khống chế thì phải đứng ở chỗ xa một chút quan sát, nếu Trúc Tuế không lên tiếng thì vẫn phải giữ khoảng cách đó.

Từ xa nhìn nhau, nhìn lướt qua cái trán chảy dài mồ hôi lạnh, Tống Chân chần chừ nói, "Em, không sao chứ?"

Trúc Tuế sờ sờ sau cổ, không do dự nói: "Vị có chút không đúng, thuốc đã bị đổi, không phải loại thuốc mà Vưu đội đã cho em xem."

Xoay cổ, Trúc Tuế ngập ngừng: "Em cảm thấy giống như mất kiểm soát khi trong kỳ, nhưng cũng không giống lắm, em không chắc chắn được, bây giờ chị đừng tới đây, để em bình tĩnh lại chút đã."

Dừng một chút, cô nói: "Chị lấy dụng cụ lấy mẫu đến cho em đi."

Không lâu sau, một cái ống mềm màu trắng được ném đến không xa bên cạnh Trúc Tuế, Trúc Tuế đưa tay ra, phát hiện tay mình đang run lên, điều chỉnh nhịp thở một lúc, nhặt dụng cụ lấy mẫu lên, cố gắng kiểm soát bản thân mình, cho hết rượu còn thừa vào rồi đậy nắp lại, bỏ ly rượu trên mặt đất, lấy lại đồ đạc của mình. 

Trúc Tuế gọi hai cuộc điện thoại, đều nói rất ngắn gọn, sau khi cúp máy, Trúc Tuế ngồi xếp bằng trên đất, thở một hơi dài, trên người toát ra từng tầng mồ hôi lạnh. 

Lát sau Trúc Tuế lại cau mày khó hiểu, "Hửm?"

"Em sao vậy?" Tống Chân đi cách đó vài bước chân lo lắng hỏi.

Trúc Tuế kinh ngạc: "Hình như em có thể kiểm soát được tuyến thể rồi."

Trúc Tuế thử một chút, Tống Chân hít hít mũi, xác nhận: "Mùi Pheromone đã nhạt đi."

Sau một lúc, mùi hương đã được kiểm soát, hầu như không còn có thể ngửi được.

Trúc Tuế nhìn ly rượu không trên mặt đất, "Loại thuốc này của cô ta thật kỳ lạ."

Tống Chân nhìn về phía cái ly theo Trúc Tuế, muốn nói gì đó, nhưng rồi cảm thấy mình cũng không phải người của Cục III nên thôi.

Trúc Tuế quả thực đã kiểm soát được Pheromone, theo như kế hoạch, đây cũng là lúc hai người họ nên rời đi, Tống Chân đi đến đỡ cô, khi đến gần mới phát hiện cô khác thường thế nào, Tống Chân âm thầm lo lắng, lực tay càng thêm nhẹ hơn, "Như vậy có được không, em không cảm thấy khó chịu chứ?"

Trúc Tuế buồn cười, "Em không phải búp bê Tây Dương, không cần cẩn thận đến vậy, chỉ là mất sức thôi mà chị."

Tống Chân mím môi, không nói lời nào, chỉ kéo Trúc Tuế đi.

Trúc Tuế đúng thật là toàn thân mềm nhũn, kéo một cái lắc lư nửa người, Tống Chân khẽ kêu một tiếng, không khỏi đưa tay ôm lấy eo cô, đỡ cô đứng thẳng, lòng còn sợ hãi nói thầm một tiếng, "Mỗi lần mọi người làm nhiệm vụ đều nguy hiểm như vậy sao?" 

Trong giọng nói còn có chút tức giận, lại giống như là đang oán trách.

Trúc Tuế nghe xong, cảm thấy có thứ gì đó cào trong lòng, cô không buông tay, trái lại còn nương tư thế này ôm lấy Tống Chân, vùi mặt vào hõm vai nàng, hít vào một hơi thật sâu.

Tống Chân cứng đờ, vô cùng nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, chị làm em đau sao?"

Trúc Tuế không nói lời nào, chỉ lắc đầu.

"Vậy, hay để chị đánh dấu em nhé?"

Trúc Tuế vẫn lắc đầu.

Tống Chân không rõ Trúc Tuế muốn làm gì, cũng không dám cử động, chỉ cứng đơ một chỗ, một lúc sau, nơi bả vai truyền đến âm thanh không còn chút sức lực của Trúc Tuế, rầu rĩ nói, "Chị, cho em ôm một chút."

Giọng nói khàn khàn, bởi vì cơ thể hiện tại nên có đôi phần yếu ớt hiếm thấy, làm Tống Chân ngẩn người.

"Em..."

" Suỵt ——" Ngón tay Trúc Tuế đặt lên môi Tống Chân.

Một ít tiếp xúc thân mật như vậy khiến Tống Chân căng chặt, bởi vì tâm tư trong lòng mà trở nên im lặng.

Tầng hai của Sober Bar yên tĩnh lại.

Chỉ còn có thể nghe được tiếng nhạc êm dịu truyền ra từ trong góc, tiếng người bán hàng rong rao hàng dưới lầu và còn có tiếng trò chuyện mơ hồ từ đâu đó xa xa truyền đến, hỗn loạn, lác đác, cứ như vậy một lúc, lòng người cũng trở nên tĩnh lặng.

Trúc Tuế càng ngày càng siết chặt cánh tay ôm Tống Chân, Tống Chân cảm thấy có hơi đau, nhưng cũng có cảm giác thỏa mãn kỳ dị.

Giống như, lúc này Trúc Tuế rất cần nàng.

Giống như... Có một loại ảo tưởng về việc được yêu...

"Chị ơi, chị thơm quá đi, thật thơm quá." Trúc Tuế thấp giọng nói.

Tống Chân cũng vươn tay ra, cánh tay treo trên không trung hồi lâu, cuối cùng đặt lên lưng Trúc Tuế, ôm lại cô.

Trong khoảnh khắc nàng đặt tay xuống, Trúc Tuế sững người trong giây lát, sau đó cánh tay càng siết chặt hơn, giống như muốn hòa Tống Chân vào cơ thể mình, ôm chặt lấy nàng.

Thời gian như dài ra, không gian như lệch đi trong cảm giác của nàng.

Thịch thịch thịch.

Hết lần này rồi lần khác, nàng chỉ nghe được tiếng tim đập của bản thân mình, bán đứng hết thảy mọi suy nghĩ bên trong.

*

Mười phút sau, hai người xuất hiện trên đường phố.

Cái ôm kia trong cảm giác của Tống Chân là rất dài, nhưng thật ra chỉ có hai ba phút.

Trúc Tuế đứng vững buông tay, hai người thu dọn đồ đạc đâu vào đấy theo đúng kế hoạch rồi xuống lầu.

"Đừng lo cho cô ta, sẽ có người đến lo việc đó."

"Có lẽ cô ta cũng tiếp xúc với rượu, phản ứng tối nay của cô ta sẽ được người bên bọn em báo lại."

Mặc quần áo chuyên dụng, thậm chí còn đội mũ che kín mít, Trúc Tuế nhỏ giọng nói chuyện với Tống Chân.

"Vậy bây giờ đến bãi đỗ xe tìm xe của chúng ta sao?"

"Đến bãi đỗ xe." Trúc Tuế sửa lại câu nói của nàng, "Nhưng không phải để lấy xe của chúng ta, sẽ có người tới đón."

Đi ra khỏi cổ thành, bởi vì sợ trên đường gặp phải người quen nên hai người đã đổi áo khoác ngoài, cúi đầu bước nhanh.

Vài lần tình cờ đụng phải mấy người quen mặt, nhưng may mắn họ không bị nhận ra.

Cuối cùng cũng rời khỏi cổ thành, Tống Chân vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt, nàng nhìn thấy Tả Điềm cùng với Hứa An Bạch đang cầm đèn đi mua đồ ăn nhẹ, cảm thấy có gì đó không đúng, Trúc Tuế gọi nàng một tiếng, Tống Chân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi theo.

Những người có quen biết đều tập trung ở cổ thành nên đường bên ngoài dễ đi hơn không ít.

Sau khi thuận lợi lên xe, Tống Chân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Lúc vừa rời khỏi cổ thành chị đang nhìn cái gì vậy?" Trúc Tuế hỏi Tống Chân.

Tống Chân nhíu mày một chốc, cuối cùng cũng nhận ra cái gì không đúng, chần chừ nói, "Chị nhìn thấy Tả Điềm với Hứa An Bạch đi chung với nhau, quan hệ giữa bọn họ tốt đến vậy sao?"

Trúc Tuế cũng ngẩn người, đưa ra lời giải thích hợp lý, "Có lẽ bọn họ vừa gặp nhau nên đi chung chăng?"

"Cũng có khả năng."

Tống Chân không nghĩ nhiều nữa.

*

Nhanh chóng chạy đến Cục III Bộ An ninh Quốc gia, bên ngoài tòa nhà tối om, nhưng khi bước vào trong lại là đèn đuốc sáng rực.

Vừa vào, Trúc Tuế đã cởi áo khoác ra, Pheromone vẫn có một chút tiết ra không kiểm soát.

Vưu Thần Tinh mặc quân phục đi ra từ văn phòng đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh của Trúc Tuế.

Vưu Thần Tinh đi thẳng vào vấn đề, "Có lấy được đồ và thuốc cần lấy không?"

Trúc Tuế gật đầu rồi lấy dụng cụ lấy mẫu và USB ra, vừa lấy ra đã có người đem khay đến, Trúc Tuế đặt hai thứ đó vào khay đựng cho người kia mang đi.

Trúc Tuế che gáy lại, hoạt động cổ một chút, nhắc nhở nói, "Không phải loại thuốc cô nhắc đến, yêu cầu bọn họ kiểm tra cẩn thận một chút, vì để tránh cho Đồng Hướng Lộ tỉnh lại sinh nghi ngờ nên tôi đã đổ gần hết ly nước đó lên mặt cô ta rồi."

Trúc Tuế đổi giọng: "Có chút quái lạ, tôi cũng không biết giải thích thế nào, để người của chúng ta đến giám sát xem đêm nay cô ta có vấn đề gì không..."

Vưu Thần Tinh gật đầu, dẫn đường nói, "Nếu là loại thuốc khác thì cô nên đi theo tôi làm kiểm tra một chút đi."

Trúc Tuế quay đầu nhìn Tống Chân một cái, Vưu Thần Tinh hiểu ý, "Cô ấy có thể đi theo."

Trúc Tuế gật đầu, hai người theo Vưu Thần Tinh vào trong.

Khi phòng kiểm tra sức khỏe đặc biệt, đã có bác sĩ chuyên nghiệp chờ ở đó, Trúc Tuế đi vào, Vưu Thần Tinh và Tống Chân ngồi chờ bên ngoài.

Những chuyện xảy ra tối nay đã được Trúc Tuế kể lại dọc đường đi, Vưu Thần Tinh ôm cánh tay ngồi trước cửa, Tống Chân nhìn cánh cửa phòng khám đã đóng kín, trong lòng có chút lo lắng.

Nghĩ đến điều gì, Vưu Thần Tinh hỏi: "Cô có đánh dấu cô ấy không?"

Tống Chân: "Em ấy không cho."

"Ừm." Vưu Thần Tinh thở phào, "Vậy thì tốt, nếu cô không cắn Alpha có vấn đề thì không cần phải kiểm tra."

Tống Chân nghe xong, chợt nhận ra dụng ý của Trúc Tuế.

Kiểm tra USB mất một ngày, nhưng kiểm tra thuốc còn nhanh hơn kiểm tra sức khỏe của Trúc Tuế, có người đi đến, thì thầm vài lời bên tai Vưu Thần Tinh, Vưu Thần Tinh nhíu mày, "Kiểm tra không ra?"

Người tới thấy cô không kiêng dè nên cũng không nhỏ giọng nữa, gật đầu, "Vâng, không khớp với mấy loại thuốc ở nước ngoài."

Tống Chân nghĩ đến chuyện gì, chen lời nói ra ý nghĩ, "Vậy có phải cô ta đã cải tiến nó rồi không?"

Vưu Thần Tinh chuyển mắt nhìn về phía Tống Chân, nhìn một lúc, cô nghiêm túc nói, "Cô biết lời này có nghĩa là gì đúng không?" 

Tống Chân thong thả gật đầu, "Nếu bên nước ngoài đưa cho cô ta cách thức điều phối loại thuốc này, vậy chứng minh rằng viện Tuyến tố Quân khu III có quan hệ giao dịch rất sâu sắc với nước ngoài, thậm chí còn thân thiết hơn chúng ta tưởng..."

Càng có nhiều người liên quan, sẽ càng có nhiều quan chức liên quan, đồng nghĩa với quyền lực lớn hơn và khó điều tra hơn.

Thấy Tống Chân không phải cái gì cũng không biết, Vưu Thần Tinh suy nghĩ một chốc, sau đó lên tiếng, "Cô Tống, cô cũng nghiên cứu Pheromone, nếu cô ta có thể tách loại thuốc này để cải tiến, vậy cô có thể không? Người bên chúng tôi kiểm tra không ra, cô có thể..."

"Tôi có thể thử."

"Được."

Vưu Thần Tinh bàn giao một câu, nhanh chóng có người đến đưa Tống Chân đi.

Tống Chân vừa rời khỏi, cửa phòng khám liền mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói với Vưu Thần Tinh, "Thiết bị kiểm tra không phát hiện có vấn đề gì lớn, nhưng có một điều chắc chắn là..."

"Là gì?"

Bác sĩ nói: "Kỳ động tình của Trung tá Trúc đã tới."

*

Tống Chân được đưa đến bên này, ước chừng một giờ sau thì có kết quả, tỉ lệ thành phần thuốc nước ngoài không quá phức tạp, còn có tài liệu phỏng đoán phương hướng cải tiến, Tống Chân thử nghiệm vài lần đã ra được kết quả. 

Sau khi có kết quả, trên trán nàng cũng toát mồ hôi, Vưu Thần Tinh bước vào.

Các nhân viên không phận sự đi ra ngoài, Vưu Thần Tinh làm tư thế 'Mời', ý bảo Tống Chân nói kết quả. 

"Chỉ là một số thành phần có tác dụng kích thích tuyến thể, thuốc không mạnh, làm cho người sử dụng cảm thấy không thoải mái nhưng tôi đoán khi kiểm tra sức khỏe thì số liệu trên thiết bị kiểm tra đo lường tuyến thể hẳn là không có gì bất thường."

Vưu Thần Tinh xác nhận: "Kết quả kiểm tra của Trúc Tuế đúng là không có gì bất thường."

Nghĩ đến cái gì, Tống Chân hỏi: "Hiện tại Đồng Hướng Lộ cũng đã tỉnh rồi đúng không, cô ta..."

"Ngoại trừ hít phải quá nhiều Pheromone của Alpha cấp S nên không được thoải mái thì không có gì đáng ngại."

Tống Chân lúc này mới đi đến kết luận, "Vậy thì hẳn là do kỳ động tình của Trúc Tuế, trước và sau thời kỳ này tuyến thể đều không quá ổn định, rất nhạy cảm, trong thời gian trước và sau kỳ, liều lượng thuốc không có tác dụng đối với người bình thường sẽ có tác dụng đối với AO." 

Vưu Thần Tinh cười lên, lắc lắc đầu, nói thầm, "Cô ấy thật thông minh."

"Vậy thuốc này..."

Vưu Thần Tinh: "Tiếp tục phân tích theo thông thường, sau khi phân tích xong thì lưu giữ số liệu lại."

Một thực nghiệm viên khác gật đầu, "Vâng, Vưu đội."

Vưu Thần Tinh vẫy tay nói, "Đúng rồi, cô Tống, cô đi cùng tôi đến văn phòng, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Về chuyện gì, thì đương nhiên là chuyện kỳ động tình của Trúc Tuế đã đến.

Khi trong văn phòng của Vưu Thần Tinh chỉ còn lại hai người, Vưu Thần Tinh nói: "Cô ấy vừa được đưa đến phòng cách ly Alpha đặc biệt, không dám cho cô ấy dùng thuốc ức chế, chỉ cho một cái vòng ức chế."

Dừng một chút, lại trấn an Tống Chân, nói thêm, "Bên trong phòng cách ly giống như phòng khách sạn, ở đó ba ngày cũng không có vấn đề gì."

"Ừm... Nếu cô không lo lắng thì có thể đến đón cô ấy sau ba ngày nữa?"

"Sao cô không nói gì vậy, cô là vợ của cô ấy, phải suy xét cả ý kiến của cô nữa."

Tống Chân bối rối một lúc mới hiểu ra, "Cho nên, không phải cưỡng chế em ấy ở trong phòng cách ly sao?"

Vưu Thần Tinh buồn cười, "Nghĩ cái gì vậy, đây là đơn vị chính quy, đó là để dùng trong trường hợp khẩn cấp, nếu cô không sợ... Cô có thể đưa về nhà cũng được, đương nhiên đây cũng là giải pháp tốt hơn." 

Tống Chân chớp chớp mắt, "Sao lại là, nếu tôi không sợ?"

Nói công việc xong, Vưu Thần Tinh cũng thả lỏng rất nhiều, uống chút nước, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế nói: "Ý trên mặt chữ đó, cô ấy bị cho uống thuốc, tuy rằng quốc gia khuyến cáo nên vượt qua kỳ động tình bên bạn đời, nhưng nếu như cô ấy mất kiểm soát thì cô chính là người chịu thiệt, cho nên, lời sao ý vậy, nếu cô cảm thấy không sao thì hoàn toàn có thể đưa cô ấy về nhà, làm vậy thì Trúc Tuế sẽ thoải mái hơn chút."

"Vậy, tôi có thể hỏi ý kiến em ấy không?" Dừng một chút, nàng lại bổ sung, "Nếu em ấy muốn về nhà với tôi thì tôi nhất định sẽ đưa em ấy trở về."

Vưu Thần Tinh nhướng mày, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, "Có thể."

"Tôi gọi người dẫn cô đến phòng cách ly."

Ngay sau đó, cô lấy điện thoại trên bàn, gọi người đến.

Tống Chân chân thành nói lời cảm ơn, Vưu Thần Tinh chỉ xua xua tay.

Tống Chân có chút xấu hổ, nói, "Vưu đội, vậy tôi không làm phiền nữa, tôi ra ngoài hành lang đợi người tới."

"Được."

Tống Chân gật gật đầu, thật sự lo lắng cho Trúc Tuế, nở nụ cười ngượng ngùng với Vưu Thần Tinh.

Vưu Thần Tinh nhìn nàng, cũng lắc đầu buồn cười, cảm thán nói: "Đúng là đôi tình nhân nhỏ mà, gắn bó keo sơn, tình cảm tốt đẹp."

"Sợ cô ấy khó chịu đúng không, ầy, chuyện này có là gì đâu, đừng nói tới không có thuốc ức chế, trong huấn luyện của chúng tôi, dù có một Omega cấp S đứng trước mặt, chỉ cần cô ấy muốn thì cô ấy cũng có thể khống chế được."

Tống Chân vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì nghe được mấy lời này, cứng người lại.

"Ngài nói vậy, là có ý gì?" 

Vưu Thần Tinh cũng nhướng mày, ngẩng đầu lên, không rõ Tống Chân muốn hỏi điều gì.

Tống Chân có chút hỗn loạn nói, "Ngài vừa mới nói là cho dù có là Omega cấp S, chỉ cần em ấy muốn thì cũng có thể..."

"À." Vưu Thần Tinh không hề nghi ngờ, vẫn cười cười nói tiếp, "Ra là cái này."

"Đúng vậy, Cục III chúng tôi đầu tư rất nhiều vào việc huấn luyện tinh anh, Alpha cấp S sẽ sử dụng Pheromone của Omega cấp S được lưu trữ lại để huấn luyện, đặc biệt là thực hiện huấn luyện trong kỳ động tình, xem họ có thể giữ được tỉnh táo hay không, đây là huấn luyện khả năng không chế... Trước đây cô ấy ra nước ngoài làm nhiệm vụ mật, cho nên cường độ huấn luyện ở phương diện này hiển nhiên cũng khốc liệt hơn..."

Vưu Thần Tinh cười rộ lên, khen ngợi nói, "Không kể những thứ khác, chỉ xét trên phương diện năng lực, cô ấy là người giỏi nhất trong tay tôi, ở trong kỳ động tình cũng chưa một lần mất khống chế."

Ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tống Chân không đúng, Vưu Thần Tinh thu lại nụ cười, "Tôi nói gì không đúng sao?"

Tống Chân muốn cười, nhưng, nàng cười không nổi.

Nghĩ kỹ lời nói của Vưu Thần Tinh một chút, thì thực sự quá không đúng rồi!

Nếu những gì Vưu Thần Tinh nói là phóng đại...

Hiển nhiên không phù hợp với thân phận của cô ấy, Vưu Thân Tinh không cần phải nói dối!

Nhưng giả sử, tất cả những gì Vưu Thần Tinh nói là sự thật, vậy thì lần đầu nàng và Trúc Tuế gặp nhau...

Nếu Trúc Tuế hoàn toàn có khả năng khống chế ở phương diện này...

Vậy...

Sao có thể phát sinh tình huống đánh dấu ngoài ý muốn được...

Trúc Tuế đối với nàng, phải là có thể kiềm chế được mới đúng!!

______________________

Ed: Âm mưu của Trung tá Trúc qá là thâm độk :)))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net