Chương 25: Vẫn muốn gặp nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Thất lau mồ hôi trên trán một phen, nhận lấy nước trà trong tay Ngụy Anh Lạc, ừng ực một cái cạn sạch.

"Vệ đại ca, ngươi không bị thương chứ? Ban nãy ngươi phát hiện được ai, là kẻ muốn hại tỷ tỷ sao?"

Ngụy Anh Lạc một lòng vương vấn thâm cung, ngặt nỗi hiện tại không có cách nào đến tìm người nọ. Chỉ có thể từ đôi câu vài lời của Vệ Thất, gom góp ra một chút tin tức liên quan đối phương.

Nàng muốn biết nhất là, Dung Âm bây giờ là đã tìm được tiểu nhân vụng trộm hạ thủ kia chưa.

Nhìn bé con mở đôi mắt trong suốt long lanh nước không chớp mắt nhìn mình, trong con ngươi trừ tò mò ra, còn có lo lắng rất dễ dàng phát hiện.

Vệ Thất bỗng nhiên nội tâm mềm nhũn, hoàn toàn bỏ quên thứ Ngụy Anh Lạc muốn biết cùng ý đồ chân thực trong nửa câu sau của nàng, cười ngây ngô nói: "Vệ đại ca không sao, Tiểu Anh Lạc không cần lo lắng."

Ngụy Anh Lạc ngước gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, chịu đựng bàn tay to lớn của Vệ Thất làm loạn trên đầu, trong lòng âm thầm đếm 1, 2, 3...

Nhưng Vệ Thất cứ như xoa nghiện, đôi tay rộng dày như chân gấu xoắn lấy đầu tóc đã chải chuốt gọn gàng của Ngụy Anh Lạc, làm cho lộn xộn không chịu được.

Vẫn là Hồ di không nhìn nổi, ai ya một tiếng đem Ngụy Anh Lạc kéo về phía mình, tức giận nói: "Anh Lạc là đứa bé gái kiều nhược, không phải mèo con nhặt bên đường mặc ngươi táy máy. Ngươi như vậy là muốn xoa cho nó thành ngốc luôn phỏng?"

Rốt cuộc được cứu, Ngụy Anh Lạc thở phào một hơi, cảm kích nháy mắt với Hồ di.

Nàng nhịn đến bây giờ mới từ bỏ ý định, Vệ Thất ca này là người chất phác không biết vòng vo, muốn hắn hiểu được mục đích chân thực của mình, còn không bằng tìm cơ hội chứng thực trực tiếp với Dung Âm.

Càng đi sâu càng phát giác biến số quá lớn, Ngụy Anh Lạc cắn môi dưới, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Vệ Thất.

Vệ Thất bởi vì bị bà dì kia khiển trách nên tay chân có chút luống cuống, cảm nhận được ý muốn xin xỏ trong con ngươi lóe sáng của Ngụy Anh Lạc, sau lưng lạnh cả người."Sao, sao, ngươi muốn sờ lại sao?"

Ngụy Anh Lạc không nói lời nào, có vẻ như thật sự ghi thù.

Vệ Thất thở dài một hơi, đầu gối hơi cong về phía trước, không được tự nhiên nói: "Chỉ có thể sờ mười cái, không cho phép sờ nhiều."

Nam nhi đầu gối có hoàng kim, nếu không phải đứa bé này dáng dấp tinh xảo khả ái, lại còn là tiểu tổ tông mà Hoàng hậu nương nương dặn đi dặn lại phải mọi sự thuận theo, hắn còn lâu mới chịu uốn gói khom lưng lấy lòng.

Vệ Thất ủy khuất rưng rưng, gương mặt non nớt viết đầy 'Lão tử không vui, lão tử chỉ là nhường ngươi thôi', làm Ngụy Anh Lạc phì cười cười ra tiếng, vốn dĩ cũng không định bắt nạt người khác, nhưng bây giờ tâm tư lại rục rịch xung động.

Nàng thổi hơi lên ngón tay, bắn một cái lên trán Vệ Thất, gõ póc một tiếng.

Gương mặt con nít trắng trẻo của Vệ Thất nhất thời đỏ thành con tôm luộc."Ngươi thật động thủ à."

Cái đồ bạch nhãn lang vô ơn, thật sự không chừa cho hắn chút mặt mũi nào. Không phải đã nói chỉ động tóc sao, sao lại đánh vào mặt o(╥﹏╥)o...

Nếu không phải nơi này còn một con cọp cái mắt lom lom nhìn hắn, hắn thật muốn véo cái mặt tròn của Ngụy Anh Lạc, để cho đứa con nít này biết, cái gì gọi là mặt mũi lão Vệ không được động.

Ngụy Anh Lạc cười khanh khách, thu tay lại không trêu Vệ Thất nữa.

"Vệ đại ca, chúng ta giảng hòa, ngươi vẫn có thể sờ tóc ta, ta cũng không bắn mặt ngươi nữa. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một chuyện."

"Chuyện gì?" Hồ di chen vào một câu, nàng đã quan sát được một hồi, người trẻ tuổi họ Vệ cao lớn thô kệch này, xem ra đúng là tính tình tốt. Tiểu Anh Lạc đánh mặt hắn, hắn cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười, không động thủ với Anh Lạc.

Cảnh giác trong lòng đối với Vệ Thất, lúc này đã giảm đi ba phần.

"Hồ di, chuyện này là bí mật của ta và Vệ đại ca. Dì hiện tại không được nghe, chờ Vệ đại ca đồng ý với ta, Anh Lạc lại nói cho dì nghe có được không ~ "

Ngụy Anh Lạc sợ Hồ di sẽ truy cùng đuổi tận, hỏi đến vướng mắc giữa mình với chốn cung cấm.

Nàng thực sự xem Hồ di như trưởng bối trong nhà, không muốn để cho đối phương lo nghĩ bậy bạ vô căn cứ.

Hồ di chỉ cần biết nàng là đứa nhỏ đáng yêu của dì là được rồi ~

Nhưng Ngụy Anh Lạc không biết, động tác không để cho Hồ di nghe của nàng, vừa đủ để thương tổn tâm linh của một người phụ nữ lớn tuổi.

Hồ di có chút buồn bã, mặt mũi ỉu xìu xuống: "Anh Lạc, dì chẳng lẽ là người ngoài sao?" Anh Lạc cùng với tên ngoại nam xấu xí này còn có cả bí mật, cũng không nguyện kể lể với mẹ già này, mẹ già trong lòng khổ a.

"Hả?" Ngụy Anh Lạc có lời mà không thể nói, như cầu cứu nhìn Vệ Thất, hy vọng Vệ Thất có thể thông minh tìm giúp cái lý do cự tuyệt Hồ di.

Bản thân nàng cũng không chắc Vệ Thất sẽ đáp ứng thỉnh cầu của nàng, sao có thể không biết ngượng nói ra chuyện bản thân nhớ người nọ, trước khi lên núi trộn lẫn muốn vào cung nhìn người ta một lần.

'Hứ, lão tử đang giận ngươi, còn lâu mới thèm giải hòa với ngươi.' Vệ Thất giương mắt nhìn trời, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Anh Lạc.

Dù sao chủ tử chỉ nói để cho thể xác Ngụy Anh Lạc không bị thương là được, nhưng không dặn là xảy ra bất kỳ trạng huống nào đều bắt hắn phải giúp lau mông.

Bầu không khí càng ngày càng ngưng trệ, Hồ di diễn nghiện, bĩu môi buồn bã muốn khóc.

Ngụy Anh Lạc há miệng một cái, đối với thân nhân quả thực không há miệng nói láo nổi.

Hít một hơi thật sâu, nàng đang chuẩn bị thôi bỏ qua. Đàng hoàng lên núi làm ni cô một đoạn thời gian vậy.

Đột nhiên một cỗ mùi kỳ quái mù mịt bốc lên.

Hồ di thần sắc đại biến ——


—————

Tác giả có lời muốn nói:

Khụ, cũng nên lên núi làm nữ lực sĩ rồi

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


P/s: Chòi má chờ muốn lòi mông luôn, ed vừa phải đi đọc lại mấy chương trước vì quên hết sạch

( ̄  ̄|||)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net