Chương 3: Kết cục của việc tranh nữ nhân với hoàng đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ỷ lớn hiếp nhỏ?

Ngụy Anh Ninh xoay mặt lại nhìn người nọ.

Nàng trước nay đều chỉ hận bản thân chú ý cùng bảo vệ em gái không đủ nhiều, làm gì có chuyện đối Ngụy Anh Lạc ỷ lớn hiếp nhỏ.

Nhưng nhìn thấy lão bách tính chung quanh bởi vì nghe thấy lời của cô nương trẻ tuổi áo xanh kia, đều đem mặt quay về phía bản thân, ánh mắt nhìn về phía bản thân lộ ra nghi vấn cùng khinh bỉ, cứ như thật sự tin lời nói vô căn cứ này, nàng không khỏi bực bội đến đỏ bừng mặt, buông tay ra.

Đang chuẩn bị lên tiếng đáp lại, nói cho nữ nhân cái gì cũng không biết đã qua loa chụp mũ cho nàng tiếng xấu bắt nạt người này, nàng làm hết thảy đều là vì tốt cho Anh Lạc.

Lại không ngờ muội muội Anh Lạc đã vượt qua nàng đi thẳng tới phía trước, ôm quyền cùng cô nương kia rành rọt giải thích: "Tiểu tỷ tỷ hiểu lầm, chị ta đối với ta là quan tâm tất loạn, bởi vì ta tính tình bướng bỉnh, không chịu nghe lời, tỷ ấy sợ ta trì hoãn chuyện quan trọng mới cấp bách bấm ta một phen. Một chút cũng không đau, xem này."

Khuôn mặt thanh tú nho nhỏ bụ bẫm, cùng tỷ tỷ Ngụy Anh Ninh cơ bản có bảy tám phần tương tự, nhưng da thịt càng non nhỏ hơn, giống như một quả đào, phía trên còn mang theo chút lông măng không thể nhìn rõ.

Bởi vì động tác hồn nhiên nghiêng đầu, gò má nàng ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống còn hiện lên vầng sáng nhàn nhạt, xinh đẹp giống như đồng tử ngồi phía trước Quan Âm, dẫn đến mọi người một phen ca thán.

Đúng là một nữ oa oa tuấn tú khả ái.

Ngụy Anh Lạc không biết mọi người đã bị bề ngoài khả ái hiện tại của nàng làm cho mê muội, dán lên nàng nhãn hiệu quỷ dị 'Thật là đáng yêu, thật muốn ôm về nhà xoa xoa ôm ôm một hồi'.

Ánh mắt nàng vượt thẳng qua Minh Ngọc mặc váy xanh, rơi vào chiếc xe ngựa phong cách cổ xưa không quá xa xỉ sau lưng Minh Ngọc.

Trên mặt bình tĩnh trầm ổn, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

Dung Âm, có ở bên trong không?

Ngụy Anh Lạc hung hăng cắm đầu ngón tay vào lòng bàn tay, không chút nào tự biết bản thân thất thố.

Từ trong cõi u mình, như có một thanh âm, đầu độc giựt dây nàng đi tới, vén rèm lên tìm tòi kết quả.

Nữ nhân nàng tâm tâm niệm niệm hai đời, nhất định đang ở bên trong.

Dẫu sao trừ Minh Ngọc ra, chung quanh chiếc xe ngựa kia còn vờn quanh mấy khuôn mặt cũ mà nàng quen thuộc từ hồi ở Trường Xuân Cung làm việc kiếp trước. Trừ nha hoàn Nhĩ Tình đáng chết, còn có mấy tên thái giám cùng với thị vệ người Mãn Châu từng đoạt Võ trạng nguyên trong trí nhớ của nàng.

Có bọn họ ở, trong xe ngựa nhất định là Dung Âm cùng nam nhân kia không thể nghi ngờ.

Dung Âm... Ngụy Anh Lạc đi về phía trước mấy bước, sau lưng đột nhiên kêu khẽ một tiếng, "Anh Lạc! Thời gian sắp không còn kịp rồi, chúng ta mau đuổi theo Từ đại ca đi vào."

Nắm lấy tay Ngụy Anh Lạc, lại lần nữa đem nàng xách đến phía sau mình. Ngụy Anh Ninh cố nhịn xuống tâm tình bất an bỗng dưng dâng lên, nói với Minh Ngọc: "Cô nương, cáo từ, ta trước mang em gái ta đi vào chùa cầu kiến thánh tăng."

Ban nãy nàng thấy Anh Lạc ở trước mặt mọi người thay bản thân giải vây, không vui cùng ủy khuất trong lòng kỳ thực tiêu giải hơn phân nửa.

Nhưng Từ đại ca nhỏ giọng cùng nàng ra hiệu, thần thái của Anh Lạc không đúng lắm.

Nàng vừa mới lấy lại tinh thần, trong lòng lại khẩn trương trở lại, thời gian cấp bách, hôm nay nếu không thể để cho Pháp Từ thánh tăng nhìn xem Anh Lạc, lần sau không biết phải chờ tới khi nào.

"Anh Lạc, ngoan ngoãn cùng ta đi."

"Tỷ tỷ! Ta không đi." Ngụy Anh Lạc không biết làm sao, chỉ đành giãy giụa. So với lão lừa trọc Pháp Từ, nàng chỉ muốn gặp Dung Âm thôi có được hay không?

Nhưng Ngụy Anh Ninh từ nhỏ đã tính cách mạnh mẽ như nam nhân, trừ ở trước mặt Từ Hải Băng hơi lộ ra chút nữ tính, thì làm sao có thể nhạy cảm hiểu được ý tưởng của Ngụy Anh Lạc, nàng vì để tiêu trừ ma quái trên người muội muội, nên cũng xuất ra mười phần khí lực.

Trong lúc nhất thời, Ngụy Anh Lạc không có biện pháp nào thoát khỏi trói buộc của Ngụy Anh Ninh.

Mắt thấy mình sẽ bị Ngụy Anh Ninh cưỡng ép ôm đi, đưa vào trong 'miệng cọp' của lão hòa thượng không đáng tin cậy.

Mà Minh Ngọc vốn dĩ thay mình giải vây, lại hai tay khoanh ngực, khóe môi nhếch lên cười khi người gặp họa, lạnh lùng nhìn mình. Cứ như trách mình ban nãy không biết lòng người tốt.

Ngụy Anh Lạc nội tâm tuyệt vọng...

Thật chẳng lẽ muốn nàng ở ngay trước mặt mọi người kêu lên tục danh Dung Âm, mạo hiểm tội danh đại bất kính, cùng Dung Âm giải thích nói bản thân là người quen cũ của nàng kiếp trước, kiếp nầy đến tìm nàng, trông giữ nàng đến trăm tuổi?

Đừng đùa, trước khi Dung Âm tin tưởng chuyện này, bản thân sẽ bị một đám thị vệ băm thành thịt nát.

Hoặc là, nàng sẽ không chết trong tay thị vệ, nhưng sẽ bị cái hoàng đế luôn miệng nói yêu Dung Âm cả đời kia sai người bắt lấy, thả vào trong đại lao hung hăng lãnh đủ.

Ai bảo nàng muốn từ trong tay hắn đoạt nữ nhân.

Được rồi, chỉ có thể chờ cơ hội lần sau... Ngụy Anh Lạc u ám khuôn mặt nhỏ, buông tha giãy giụa mặc cho Ngụy Anh Ninh đem bản thân ôm đi.

"Khụ." Đột nhiên, trong xe ngựa truyền tới một tiếng hắng nhẹ.

"Minh Ngọc, ngươi đem người mang tới cho ta xem một chút."

Xe ngựa vén lên gần nửa phiến rèm, mơ hồ có thể thấy chiếc cằm thanh tú tinh xảo của nữ nhân.

Phú Sát Dung Âm kỳ thực đã ở bên trong xe nghe thật lâu, nàng hiếm khi nổi lên lòng hiếu kỳ, nghĩ muốn biết tiểu nha đầu bên ngoài này tại sao chán ghét Pháp Từ thánh tăng như vậy.

Hôm nay bởi vì người nọ có chuyện quan trọng không đi được, nguyên bản dự định cùng đi Hương Sơn Tự cầu phúc cho Liễn Nhi đang mắc phải thủy đậu liền đơn độc rơi vào trên người nàng.

Nàng luôn luôn không thích phô trương, sau khi gả vào hoàng gia, Thái hậu cùng tiên đế lại đích thân dạy nàng mọi sự tiết kiệm.

Nếu lần này đã không phải cùng người nọ đi ra ngoài, cũng không phải đi thiên đàn tế thiên. Nàng liền can đảm cự tuyệt yêu cầu 'phái phi tần trong cung theo nàng cùng nhau đi cầu phúc' của người nọ, chỉ mang theo thị vệ võ nghệ cao cường, cùng với hai thiếp thân nha hoàn Nhĩ Tình, Minh Ngọc, thường phục đi tới Hương Sơn Tự.

Nàng kỳ thực nghĩ mắt không thấy cho lành, ai bảo nàng quả thực phiền chán oanh oanh yến yến bên cạnh hắn. Có mặt hắn, liền có nữ nhân hậu cung tranh đoạt tình nhân.

Những phi tử kia, bề ngoài đối nàng kính cẩn thuận theo, đối Liễn Nhi ôn nhu săn sóc. Ngấm ngầm không chừng nguyền rủa mẹ con nàng chết như thế nào.

Bản thân là mẹ đẻ của Liễn Nhi, con mình bị bệnh, theo lý cũng nên tự mình tới cầu phúc cho đứa nhỏ.

Còn những người khác, tùy cho các nàng lục đục với nhau, chỉ cần không phạm kiêng kỵ không chạm đến trên đầu nàng, nàng đều có thể dễ dàng tha thứ chút tâm cơ của bọn họ. Dẫu sao sinh hoạt hoàng cung khô khan không thú vị, có những người này tồn tại, bản thân cũng không đến nỗi tẻ nhạt.

Nhưng không nghĩ tới, nàng lần này ở bên ngoài Hương Sơn Tự, lại thu hoạch một vị tiểu khả ái.

Tiểu cô nương kia ngay trước mặt mọi người không thèm che giấu thái độ chán ghét Pháp Từ, nghe thanh âm, vẫn còn non non.

Sợ là chỉ mới lớn bằng Vĩnh Liễn.

Nghĩ đến Vĩnh Liễn mới sáu tuổi, Phú Sát Dung Âm lại nhu hòa thanh âm, dặn dò: "Minh Ngọc, động tác nhẹ một chút, đừng dọa đến cô bé."

"Ai nha! Chủ tử nói vậy là ý gì, ta cũng không phải con cọp ăn thịt người..." Minh Ngọc ủy khuất dậm chân một cái, hướng lên trời liếc mắt một cái, bước nhanh đi tới chỗ Ngụy Anh Lạc bọn họ. "Aiz, cô nương dừng bước. Chủ tử nhà chúng ta hợp ý tiểu muội nhà ngươi, có thể để cho cô bé theo ta vào trong xe ngựa gặp chủ tử nhà ta một chút hay không."

! Dung Âm muốn gặp nàng?!

Ngụy Anh Lạc đem đầu vùi ở cổ tỷ tỷ, buộc bản thân nhanh chóng chỉnh sửa tốt tâm tình.

Cổ nhân đều nói gần đến quê nhà tâm tình sẽ trở nên khiếp sợ, gần người lại càng khiếp đảm hơn.

Nàng vốn cho rằng chỉ là lừa người.

Nhưng bây giờ... mới chỉ nghe qua thanh âm của Dung Âm, lỗ mũi liền lên men, trong lòng đắng chát đến kịch liệt là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ, nàng không nên vui vẻ sao?

Dung Âm hiện tại tốt đẹp như thế, còn chưa trải qua Nhĩ Tình Thuần phi Nhàn phi hãm hại, hoàng trưởng tử dưới gối còn khỏe mạnh. Chỉ nhìn dáng điệu bên sườn mặt hiện ra thôi, đã biết vẻ mặt ốm bệnh bản thân kiếp trước gặp được ở Trường Xuân Cung không thể so bì.

Ngụy Anh Lạc run sợ, nàng vốn không tin quỷ thần, lần đầu tiên trong lòng đối thượng thiên hứa nguyện: Nếu có thể bảo vệ nụ cười của Phú Sát Dung Âm y nguyên như cũ, quãng đời còn lại không sầu không lo, nàng —— Ngụy Anh Lạc, tình nguyện bản thân vào a tì địa ngục, vĩnh sinh vĩnh thế chịu nỗi khổ liệt hỏa thiêu đốt.

Ngụy Anh Lạc ở nơi đó thành kính thề nguyện, Ngụy Anh Ninh đang ôm nàng thì lại cùng Minh Ngọc giương cung bạt kiếm.

"Không được." Ngụy Anh Ninh nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt, nàng cũng nghĩ không ra, mình muốn mang muội muội tử tế đi xem xét thần trí thôi mà sao phiền phức vậy?

Hơn nữa, con quỷ tinh nghịch nhà nàng, từ khi nào thì thể chất trở nên chiêu phong dẫn điệp bừa bãi như vậy?

Cô nương mặc quần áo xanh này là ai a? Chưa kể trong xe ngựa còn có một nữ nhân mặt che che giấu giấu lại là ai a?

Một người hai người, đều muốn xách đi em gái nhỏ của nàng...

------------

Tác giả có lời muốn nói:

—— ranh giới tiểu kịch trường đầy kẹo——

Hoàng Hậu: (yên lặng đánh giá thân cao của Anh Lạc cùng bản thân, sâu kín than thở) Anh Lạc a, ngươi thật sự cảm thấy chúng ta thích hợp sao? Ta thấy thế nào, cũng cảm giác kích cỡ của chúng ta không quá xứng a...

Ngụy Anh Lạc: (im lặng trợn trắng mắt, ngoắc ngoắc tay) Tới đây, ngươi xích lại gần nói, ta không nghe rõ.

Hoàng Hậu: (bất mãn bĩu môi, thân thể hơi nghiêng về phía trước) Bổn cung rõ ràng thanh âm rất lớn.

Ngụy Anh Lạc: (nhón chân lên thuận thế ôm cổ Hoàng Hậu) Ta hiện tại liền nói cho ngươi biết, chúng ta xứng hay không.

Hoàng Hậu: —— ưm ——!!

-----------

Ed: Chòi má, hơn con trai crush 2 tuổi.  (¬_¬) Khụ, buổi tối thêm 1 chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net