Chương 37: Khách thần bí tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Anh Ninh bị Hồ di khuyên, nói chung vẫn là một cô gái thiện lương, thời điểm từ trong phòng đi ra, nàng và Ngụy Anh Lạc bày tỏ phải quay về, còn cùng Vệ Thất nhỏ giọng nói một câu xin lỗi.

Nàng lần đầu tiên tâm tình kích động như vậy, càng là lần đầu tiên đối ngoại nhân không lễ phép như vậy.

May mà Hồ di nhắc nhở nàng, Vệ Thất là thị vệ đi theo Anh Lạc lên núi tu hành lần này, người cũng không tệ lắm, nàng bởi vì nhất thời xấu hổ đánh người là hành động không đúng.

Ngụy Anh Ninh vừa xin lỗi xong, Vệ Thất bối rối, nửa há miệng, có chút luống cuống nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, như chứng thực đặt câu hỏi: "Ngụy tam tiểu thư nói xin lỗi với ta?"

Ngụy Anh Lạc bất đắc dĩ, "Người nhìn ta làm gì? Ngươi nhìn lầm người rồi. Chị ta đang cùng ngươi nói xin lỗi, ban nãy đánh ngươi, là hành động mạo phạm ngươi, hy vọng Vệ đại ca chớ để trong lòng."

Vệ Thất mắt trợn to, giờ thì đã dám quang minh chính đại liếc người nào đó, "Ta, ta nửa điểm cũng không đau, không tin cô lại đánh ta mấy quyền, cô xem ta nháy mắt cũng không nháy."

Để bày tỏ mình là một thiết nam nhân hàng thật giá thật, hắn còn dùng bàn tay rộng lớn, đánh bụng vang bịch bịch.

Ngụy Anh Lạc không chịu nổi, "Đủ rồi đủ rồi, ngươi coi ngươi là trống a Vệ đại ca, bình tĩnh một chút."

Vệ Thất lại còn biểu hiện tiếp tục đấm như vậy, nàng đều sợ lão tỷ nóng lên, tới cho Vệ Thất thêm một cước, đem Vệ Thất đạp đến im miệng.

Vệ Thất hậm hực buông tay xuống, ủy khuất rưng rưng nhìn Ngụy Anh Ninh, "Bên ngoài sắc trời đã tối, tiểu thư Anh Ninh đi trên đường không an toàn, có thể để cho tại hạ đưa một đoạn đường hay không?"

Ngụy Anh Ninh muốn cự tuyệt, Ngụy Anh Lạc lại lắc đầu, "Tỷ tỷ, Vệ đại ca là hộ vệ võ công cao nhất bên cạnh Dung Âm tỷ tỷ, hắn có thể đưa ngươi trở về, ta rất yên tâm. Nếu không, ta đưa ngươi trở về. Bất quá, ta lo lắng giờ này rồi, cha cũng đang trên đường trở về, nếu hắn thấy hai chúng ta gặp nhau, sợ rằng lại muốn giận cá chém thớt tỷ."

"Như vậy... Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, nếu ta cùng hắn đi song song, sợ rằng bị người hiểu lầm."

Ngụy Anh Ninh vẫn lo lắng điểm này, tuy rằng Anh Lạc nói nương đề nghị không cho nàng vào cung, nàng nghe lọt trong lòng, nhưng mà con đường không vào cung nhiều như vậy, nếu lấy danh tiết làm cái giá, để cho hàng xóm truyền nhàn ngôn toái ngữ, thì lại có chút mất nhiều hơn được.

Nàng dẫu sao cũng muốn gả cho người trong lòng, không thể để cho danh tiết bản thân bị hư hại.

Lỗ tai đang giơ lên của Vệ Thất từ từ tiu nghỉu xuống, nhỏ giọng nói: "Vậy ta xa xa đi theo, được không? Tuyệt không để cho người hiểu lầm cô."

"Ngươi —" Ngụy Anh Ninh gò má trắng nõn từ từ đỏ lên, "Tùy ngươi thôi."

Nam nhân không chút nào che giấu tỏ ý như vậy, thật làm nàng tay chân luống cuống. Vệ Thất này, rốt cuộc là một người như thế nào?

Ngụy Anh Ninh theo nguồn sáng, len lén hướng Vệ Thất liếc một cái.

Ừ, dáng dấp như một đứa bé lớn, mặt nghiêng nhìn thanh tú. Không cường tráng mảnh khảnh như Từ đại ca, nhưng mà những thứ để cho người mặt đỏ tim đập này, sao mà hắn nói ngay cả mí mắt đều không nháy như vậy?

Hắn, chắc không phải là một tay tán gái lão luyện chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy phải, trong lòng một tí tẹo ý niệm tò mò cùng thăm dò đều bị xóa rớt.

"Ta đi trước." Ngụy Anh Ninh cũng không thèm nhìn Vệ Thất nữa, nói một tiếng với Ngụy Anh Lạc, liền đi ra ngoài.

Vệ Thất hơi ngẩn ra, đứng cũng không được, đi cũng không được, quay lại cầu cứu nhìn về phía Ngụy Anh Lạc.

Ngụy Anh Lạc lắc đầu, miệng há ra, không tiếng động nói: "Có bị ngu không, theo sau a."

Đợi bóng dáng hai người kia dung hòa vào bóng đêm thăm thẳm, Hồ Tịch Nhi hướng trán Ngụy Anh Lạc gõ một cái, "Tiểu nha đầu nhà ngươi, ý đồ xấu thật nhiều. Thật nhìn trúng tên Vệ Thất này làm chồng chị ngươi?"

Ngụy Anh Lạc cong môi lên, tròng mắt sáng chói, cười nhạt nói: "Nhìn vận mệnh hắn đi. Hồ di, cảm ơn người giúp con làm hết thảy."

Hồ Tịch Nhi xoa xoa đầu Ngụy Anh Lạc, "Ban nãy ngươi không ăn được bao nhiêu, ta làm cho ngươi tô mì đi. Muốn thêm cái gì cứ nói. Tiểu nha đầu đáng thương, ngươi vào trong chùa miếu, liệu có vì ăn không quen mà đói gầy hay không a? Hay là, ta làm cho ngươi chút thịt heo khô, chúng ta giấu, chờ ban đêm mọi người đều ngủ, ngươi ăn bữa ngon đi. Ta mỗi tháng nhờ người đưa ngươi một lần."

Ngụy Anh Lạc nghe chảy nước miếng, ngoài mặt lại kháng cự nói: "... Cái này không được đâu."

Hồ Tịch Nhi chớp mắt, "Cũng phải, nữ hài tử ban đêm ăn quá nhiều đúng là ——" dầu mỡ mập mạp còn chưa nói ra, Ngụy Anh Lạc đã ngắt lời nàng, "Vậy con muốn thêm thịt đông pha, thêm chân vịt kho, thêm mề gà. Phiền toái Hồ di đem thịt nào ăn ngon đều thêm vào, con hôm nay ăn cho đủ, chờ chuyện tỷ tỷ được xác định, con tranh thủ sớm một chút trở lại."

Hồ Tịch Nhi: "..."

Đứa nhỏ thành thật này, sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy? Nhưng Ngụy Anh Lạc đều đã gọi món rồi, nàng cũng không thể không làm.

"Vậy ngươi chờ ở đây, nghe ta và Vệ đại ca của ngươi, không được chạy loạn." Phết phết chóp mũi Ngụy Anh Lạc, Hồ Tịch Nhi đến phòng bếp.

Ngụy Anh Lạc ngoài mặt ngoan ngoãn, ừ một tiếng. Chờ Hồ Tịch Nhi vào cửa, Ngụy Anh Lạc sâu kín thở dài, hôm nay lăn lộn, nàng có chút mệt lòng.

Bảo là muốn ăn đồ, kỳ thực không có nửa điểm dấu hiệu đói.

Nàng chỉ là đang suy tính, ngày mai có thể sẽ ra bao nhiêu loại kết quả, mỗi loại kết quả, đều đại biểu nàng phải trù mưu những hành động ứng đối bất đồng.

Ngụy Anh Lạc nhấc ngón tay, chấm dầu mỡ lóe sáng ngoắc ngoắc vẽ một chút trên bàn gỗ, dùng nước viết đầy tên Phú Sát Dung Âm, viết đang xuất thần, bả vai nàng đột nhiên bị người vỗ một cái.

Trái tim thoắt cái giật thót, Ngụy Anh Lạc nín thở không quay đầu.

Cái giờ này rồi, sẽ, sẽ là ai đây?

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net