Chương 41: Phát hiện manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Lung thấy Ngụy Anh Lạc tuy rằng cố tự trấn định, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn có khủng hoảng làm người ta thương tiếc. Nàng xiết chặt cổ tay Ngụy Anh Lạc, nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng sợ, Lung tỷ tỷ nhất định bảo vệ ngươi, cũng nhất định giúp ngươi tìm được tỷ tỷ và Vệ Thất."

Vệ Lung dứt lời, lỗ mũi động đậy, che chở Ngụy Anh Lạc men theo mùi máu tanh trong không khí đi tới địa phương nồng nặc nhất.

Đây là nhà chính Ngụy gia tam phòng, luôn do Ngụy Thanh Thái ở.

Giờ phút này, hai người bọn họ đến gần, mới nương theo ánh trăng, thấy dị trạng sau cửa này.

"Cửa trong phòng cha nửa che, ta cảm giác hắn..."

Ngụy Anh Lạc dừng lại, không dám đi vào trong. Nàng ngữ khí tối nghĩa, tựa như cầu cứu nhìn Vệ Lung.

Không, nàng chưa từng muốn cha sẽ gặp bất trắc. Nàng từ đầu đến cuối chỉ bày ra tư thái muốn chống lại cha, bảo vệ tỷ tỷ.

Nếu cha chết, nàng cũng tuyệt không tha thứ bản thân.

"Không, có lẽ còn có cứu." Vệ Lung khoát tay, nàng nghe được bên trong còn có tiếng hô hấp yếu ớt, là thuộc về một nam nhân trọng thương. Nghe một hồi, không nhận ra được khí tức những người khác.

"Chúng ta đi vào!"

Vệ Lung dẫn đầu vọt vào, Ngụy Anh Lạc theo sát phía sau.

"Cha —— "

Ngụy Anh Lạc phóng tới bên cạnh nam nhân cả người là máu ngửa mặt cạnh bàn.

Cha nàng mặt đầy máu tươi, mặt và ngực giống như là bị người đối diện một đao chém xuống ngay ngực, giờ phút này đã hơi thở mong manh.

"Anh... Anh Lạc a, đừng khóc... Chị ngươi có bình an không?" Ngụy Thanh Thái chuyển động tròng mắt u ám, hắn muốn giơ tay lên, nghĩ vuốt mặt Ngụy Anh Lạc, để cho tiểu nha đầu đừng khóc, tay lại không có nửa phần khí lực.

"Được, ta không khóc." Ngụy Anh Lạc tắc nghẹn nói, "Nhưng tỷ tỷ không thấy đâu nữa."

Nàng đi tới nửa quỳ dưới đất ôm lấy Ngụy Thanh Thái, nắm bàn tay loang lổ vết máu của hắn dán vào trên mặt mình, "Cha, ngươi nói cho ta là ai? Rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương, là ai bắt đi tỷ tỷ?"

Nàng không để cho mình khóc, khóc là hành động hèn nhát. Nhưng bây giờ trong lồng ngực trào dâng tâm tình, vẫn khiến cho nàng không cách nào ức chế. Trong quá trình chờ đợi cha nàng nói ra kẻ thù, nàng không ngừng lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống như vỡ đê. Làm ướt nhẹp cả khuôn mặt nhỏ, máu cùng nước mắt nước mũi đan xen trải rộng, nhìn có vẻ vừa bẩn vừa đáng thương.

"Anh Lạc, ta đi thông báo chủ tử, để nàng giúp chúng ta." Vệ Lung thấy Ngụy Anh Lạc dáng vẻ đáng thương, trong lòng thổn thức, trẻ con đa mưu túc trí mấy đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé, đối mặt thân nhân cùng tai ách trong nhà, Ngụy Anh Lạc vẫn sẽ giống như đứa bé tan vỡ khóc thút thít.

Bất quá, trước mắt vẫn chưa phải thời điểm diễn ra sinh tử ly biệt, phụ nữ ngăn cách tiêu trừ, tình thâm như biển.

"Ngươi buông cha ngươi ra trước, chỗ ta có một viên thuốc có thể tạm thời kéo dài mạng cha ngươi. Chờ người của chủ tử tới, cha ngươi hắn có lẽ còn có thể được cứu." Vệ Lung nhắc nhở, nàng móc khăn ra, đứng ở bên cạnh Ngụy Anh Lạc giúp lau một chút dơ bẩn trên mặt, lại đẩy ra miệng Ngụy Thanh Thái, đút hắn một viên cửu chuyển tục mệnh hoàn.

Lúc Ngụy Anh Lạc mở đôi mắt đẫm lệ cảm kích nhìn nàng, Vệ Lung tỏ ý Ngụy Anh Lạc có thể buông tay đừng nắm cha nàng không thả, nàng còn có lời muốn hỏi tung tích của Vệ Thất cùng chị nàng, càng trễ nãi càng khiến tỷ lệ hai người kia còn sống nhỏ hơn. Nàng không thể nào trơ mắt nhìn Vệ Thất bọn họ rơi vào hiểm cảnh.

Ăn cửu chuyển tục mệnh hoàn xong, Ngụy Thanh Thái có thể khôi phục một ít nguyên khí. Vừa đủ để có thể miêu tả với nàng, đặc thù cùng thân phận của người xấu cùng hung cực ác kia. Nếu cần thiết, nàng muốn gởi tín hiệu cho chủ tử, để cho trong cung phái người tới trợ giúp.

Đường đường dưới chân thiên tử, lại phát sinh chuyện vào nhà làm hại lương gia phụ nữ, có thể nhịn cũng không ai nhịn!

Vệ Lung nàng không biết thì thôi, đã biết thì tuyệt không nhân nhượng ác nhân hành hung!

"Ngụy lão bá, ngươi có biết người thương tổn ngươi là ai không? Lại là ai bắt đi Ngụy Anh Ninh?"

Lúc Vệ Lung đặt câu hỏi, còn đặc biệt dò mạch đập Ngụy Thanh Thái, cho đến khi Ngụy Thanh Thái mạch bình ổn, hô hấp có lực, nàng mới yên tâm.

"Người nọ... Người nọ là quý nhân trong cung." Cũng lo lắng con gái yêu bị bắt đi gặp phải bất trắc, Ngụy Thanh Thái bùng phát dũng khí, "Ta ở trong cung từng trùng hợp gặp qua hắn."

"Quý nhân trong cung?" Ngụy Anh Lạc cùng Vệ Lung nhìn nhau, trong mắt tràn đầy chấn kinh.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net