Chương 44: Đá phải cục sắt rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam hài nhảy vào nhà người ta động tác quen cửa quen nẻo, coi như là một kẻ lão luyện.

Chỉ là không ngờ, hắn nguyên tưởng rằng trong phòng sẽ không người lại có hai cặp mắt đen thui nhìn hắn.

"Khụ, " Nương theo ánh trăng cùng Ngụy Anh Lạc mặt đối mặt trong khoảnh khắc ấy, đứa bé trai sợ run ngẩn ra, chớp mắt một cái liền xoay người chạy, Ngụy Anh Lạc nhặt lên cái ghế gần đó, đập xuống cái rầm.

Mẹ nó, người hiền bị bắt nạt, kẻ nào cũng muốn đem gia sản của nàng ra chợ bán, nói đến là đến, nói đi là đi.

Ngụy Thanh Thái kinh ngạc, mắt trừng thật to: "...!"

"Cha đừng nói chuyện, ta tới xử lý." Ngụy Anh Lạc bình tĩnh quỷ dị, bộ dáng như chỉ là ứng đối chuyện vặt. Hồng hộc kéo đứa bé trai tới chân giường cha nàng, lanh lẹ dùng sợi dây buộc lại.

"...." Đây không phải là một đứa bé sao? Anh Lạc sao có thể ra tay nhẫn tâm như vậy. Ngụy Thanh Thái thần hồn run run.

Ngụy Anh Lạc đã đem người cột chắc, còn nhét vào trong miệng nam hài này một khối giẻ lau.

Nàng tính tình không tốt, nhưng trí nhớ tốt. Kiếp trước thiếu niên đạo tặc này trộm khắp các xó xỉnh của cả kinh thành, còn ở hoàng cung lụm đi một bức họa nàng vẽ để tưởng nhớ Dung Âm. Thời điểm Hoằng Lịch phái người bắt kẻ này lại, nàng vốn cho rằng Hoằng Lịch là qua loa bắt đại một tiểu thái giám tới lấy lệ nàng.

Vì thế tức giận Hoằng Lịch, dự định không để ý tới hắn.

Nhưng khi nàng biết, tên trộm được gọi là Giang Tức trước mắt này chỉ là nhìn tuổi còn nhỏ, tuổi thật lại không kém Hoằng Lịch bao nhiêu. Chỉ vì tu luyện một loại ma công Tây Vực xảy ra sự cố, thân hình không đuổi theo tuổi, tâm tư lại cay độc phi phàm. Mấy năm đầu trẻ tuổi nhát gan, còn có lương tri, chỉ trộm ít đồ đạc để sinh nhai.

Sau đó thủ pháp thuần thục, gan lớn, tâm tư tê dại, liền bắt đầu xấu xa đi trộm người, cũng bởi vì bị người bắt gặp mà phạm phải mấy vụ án giết người.

Người chết có già, có trẻ, cũng có phụ nhân đi tiểu đêm...

Nàng trong lòng trừ chấn kinh chính là phẫn nộ. Bởi vì nguyên nhân của riêng mình dẫn đến thân hình gầy đét, không có cơ hội lớn lên thành nam nhân, liền bắt đầu tự ti vặn vẹo trong lòng, trả thù người khác. Người như vậy, nàng cần gì thương hại.

Bức họa kia cuối cùng không cầm về được, Giang Tức biết mình vi phạm luật lệ Đại Thanh, đã không cách nào ân xá tử tội, ngược lại cắn chặt răng không muốn lộ ra tung tích bức họa.

Cùng với Giang Tức chết đi, bức họa kia làm sao cũng không tìm về được, trở thành một trong những chuyện tiếc nuối của nàng đời trước.

Hiện nay, Hoằng Trú sống lại, tình thế mất thăng bằng.

Giang Tức trời xui đất khiến rơi vào trong tay nàng.

Nàng hạ thủ Giang Tức trước, không vì để hả giận, mà chỉ là đem con mèo nguy hiểm bóp chết ngay từ thời điểm manh nha ban đầu.

Người này, nàng phải nói rõ ràng với Vệ Lung bọn họ, để bọn họ đưa đến quan phủ trông giữ.

Rốt cuộc đã mắc phải án giết người hay chưa, cũng phải để bọn họ điều tra định tội.

Giang Tức tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh của mình, kịch liệt giãy giụa."Um um um—— "

'Đáng chết nhãi con, ngươi thả ta ra!'

Ngụy Anh Lạc bỗng dưng xem hiểu ánh mắt uy hiếp của đối phương, nhặt lên đế giày dày nặng của cha nàng, lanh lẹ quất tới.

Bép bép mấy tiếng.

Giang Tức bị đánh ngu người.

"..."

'Móa! '

'Xú nha đầu ngươi dám đối ta như vậy, ta phải giết chết ngươi!'

Ngụy Thanh Thái nhắm mắt, thẳng tắp nằm trên giường coi như mình đã chết không thấy cũng không nghe được con gái bạo hành. Nội tâm không ngừng cầu nguyện: A di đà phật. Sai lầm sai lầm, thần phật đại từ đại bi ở trên cao, tha thứ cho tiểu nữ nhà con, nó vẫn còn con nít a.

Ngụy Anh Lạc đem người đánh cho yên tĩnh, tâm tình không buông lỏng chút nào. Nàng kiểm tra dây trói Giang Tức một chút, cảm thấy chưa chắc lắm, "Cha, đưa thắt lưng ta mượn dùng một chút."

Ngụy Thanh Thái tiếp tục giả chết. Hắn cảm thấy nam hài này thật đáng thương, tự dưng tai bay vạ gió. Nhưng bây giờ bản thân lớn tuổi thân thể cũng không nhanh nhẹn, không cần vì một người ngoài nổi lên xung đột với Anh Lạc bạo ngược.

Ngụy Anh Lạc đợi cha nàng đồng ý, thấy Ngụy Thanh Thái thật lâu không có động tĩnh. Đứng dậy thử hơi thở một chút, ừ, khí tức hơi yếu, nhưng hô hấp lâu dài. Hẳn là mất máu nhiều quá, ngủ rồi.

Nàng trực tiếp động thủ, hai ba động tác liền tháo ra thắt lưng Ngụy Thanh Thái, lại lấy chăn đậy lại, mới ngồi chồm hổm xuống chuyên chú nhìn về phía Giang Tức.

Giang Tức an tĩnh như gà, không dám động. Trong đầu điên cuồng hét lên, tiêu rồi, hắn hình như đá phải cục sắt rồi.

Ngụy Anh Lạc hai tay nắm chặt hai đầu thắt lưng, ở trước mặt Giang Tức giật căng ra, ôn nhu cười nói: "Ngươi tự mình khai báo, hay là ta tới hỏi."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net