Chương 5: Bánh đậu xanh đáng chết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bổn..., khụ, ta đáng sợ như vậy sao."

Một giọng nữ ôn nhu, như âm thanh của tự nhiên.

Ngụy Anh Lạc trong đầu ong một tiếng, ngước mắt về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy rèm hoa xanh nhạt thật mỏng bị một đầu ngón tay trắng nõn vén lên, toàn bộ diện mạo của nữ nhân ung dung thanh nhã kia từng điểm từng điểm rơi vào đáy mắt nàng.

Dung Âm!

Ngụy Anh Lạc bất giác giật giật môi, đáy mắt thoáng qua một tia kinh diễm.

Nàng trước nay luôn biết Dung Âm tướng mạo bức người. Cũng biết năm đó Ung Chính đế gia chọn Phú Sát Dung Âm làm phúc tấn cho Hoằng Lịch, trừ nhìn trúng xuất thân quyền quý của Phú Sát gia, còn bởi vì Dung Âm có một dáng mạo mỹ lệ vô song.

Nhưng bởi vì Dung Âm ở chốn thâm cung lâu ngày, lại thân ở hậu vị. Trên người đã lây nhiễm khí tức thượng vị giả lãnh đạm với người.

Người bình thường nếu có may mắn gặp mặt Dung Âm, chỉ biết mồ hôi ròng ròng mà cúi đầu, cảm thấy Hoàng hậu nương nương nhìn ôn nhu, nhưng khí thế không cho người thân cận.

Ngụy Anh Lạc kiếp trước cùng Dung Âm sống chung với nhau mấy năm, tự nhiên sẽ không còn sợ khí thế trên người Dung Âm.

Nhưng Dung Âm khi đó, xa xa không tiên hoạt được như hiện tại.

Dung Âm ngày đó, tuổi chỉ mới ba mươi mấy, chính là thời điểm nữ tử còn tràn đầy phong vận. Nhưng Dung Âm bởi vì mất con mà đau buồn tâm tắc, thân thể yếu đuối, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi bệnh khí lâu năm. Tuy rằng thường xuyên có nàng và Minh Ngọc giúp trang điểm thoa phấn, nhưng mà Dung Âm vẫn không thoát được dáng vẻ yếu nhược thiếu hụt nguyên khí.

Nào có giống như Dung Âm bây giờ, vẫn khuynh thành quốc sắc như thế, nhưng lại tăng thêm sức sống, còn có ẩn nấp một tia mị ý quyến rũ.

Rõ ràng không quá thoa phấn thi trang, quanh thân chẳng qua chỉ mặc một kiện áo dài, ba nghìn tóc đen, bị một cây mộc trâm đơn sơ phong cách cổ xưa tùy ý búi sau ót, tư thế thoải mái lại có một tia biếng nhác.

Thấy nàng tới rồi, Dung Âm khẽ híp mắt phượng, nhỏm dậy chậm rãi hướng nàng ngoắc tay, lông mi dày đặc cong dài vểnh lên, khóe mắt hơi nhúc nhích, lộ ra một chút ý cười ôn nhu."Tiểu gia hỏa, ngươi tới đây."

"... Ta sao." Ngụy Anh Lạc ngơ ngác đi tới.

"Ngươi tên gọi là gì?" Dung Âm lại hỏi. Đầu ngón tay vươn tới bàn uống trà nhỏ, từ trên chiếc đĩa trắng cầm lên một khối bánh đậu xanh, đưa cho nàng, "Đến đây, ăn đi."

Ngụy Anh Lạc mặt nhỏ hơi cứng lại, tầm mắt từ ngón tay Dung Âm đang cầm giữ chiếc bánh đậu xanh non vàng mê người, dọc theo cổ tay nàng từng bước một đi lên, leo qua xương quai xanh xinh đẹp, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Dung Âm.

Đột nhiên, Ngụy Anh Lạc có chút khô miệng khô lưỡi.

Nàng nuốt nước miếng một cái, quên mất bản thân bước kế tiếp nên làm cái gì.

Dường như bắt đầu từ khi thấy được Dung Âm, đầu óc nàng liền thi thoảng ở trong trạng thái hỗn độn, ký ức kiếp trước cùng kiếp này xen lẫn, căn bản là quên mất bản thân nên làm sao để diễn tốt một đứa nhỏ tám tuổi.

Trẻ con tám tuổi đều thích bánh đậu xanh sao?

"Cảm tạ phu nhân." Nàng giả vờ bình tĩnh nhận lấy bánh đậu xanh trong tay Dung Âm, một ngụm nhét đầy quai hàm. Ngay cả nhai đều quên, liền muốn nuốt xuống. Bánh đậu xanh trong chớp mắt biến thành bột đậu ngọt ngấy muốn chết người, thoắt cái nghẹn ở cổ họng Ngụy Anh Lạc.

"Khụ... Khụ khụ..." Ngụy Anh Lạc phồng ngực, kịch liệt ho khan. Thật là, nàng còn có thể ở trước mặt Dung Âm mất mặt thêm một chút nào nữa không...

"Đứa nhỏ ngốc, nhanh uống nước." Lần đầu tiên thấy có người ở trước mặt mình thất thố như vậy, Dung Âm kinh ngạc, hơi chút do dự, liền đứng dậy đem Ngụy Anh Lạc ôm vào lòng, bắt chước theo động tác của vú nuôi khi Vĩnh Liễn sặc sữa, một chút lại một chút, bàn tay vuốt xuôi sống lưng Ngụy Anh Lạc.

Há miệng to uống nước xong, lại bị người mình nhớ suốt hai đời ôm vào trong lòng vỗ lưng thuận khí.

Ngụy Anh Lạc coi như là nhân họa đắc phúc. Nhưng trong lòng nàng một chút cũng không vui, không có nửa điểm vui sướng đại nạn không chết, còn tràn đầy tâm tình phức tạp chết cũng khó mà nói.

Đều do bánh đậu xanh đáng chết này!

Ngụy Anh Lạc khóe miệng kéo ra nụ cười, đối Dung Âm cười nhạt cảm ơn cứu mạng.

Trong lòng thì lại thất vọng buồn bực, hận không thể để cho thời gian lại quay lại một lần.

Nàng ghét bộ dáng vô lực buồn cười của mình hiện tại. Tay ngắn chân ngắn không thể ở trước mặt Dung Âm kiếm hảo cảm thì thôi đi, hiện tại ngay cả hình tượng cũng bị mất.

Dung Âm nhất định là cảm thấy nàng ấu trĩ tham ăn, có cái bánh ngọt cũng có thể ăn nghẹn. Khẳng định trong lòng vụng trộm cười nhạo nàng.

Mặt con nít không giấu được chuyện, trên mặt Ngụy Anh Lạc thần sắc biến ảo, trong miệng rõ ràng nói cảm ơn cứu mạng, nhưng trong mắt ủy khuất vạn phần, vẫn để cho Dung Âm vừa bực mình vừa buồn cười.

Nàng sờ sờ đầu Ngụy Anh Lạc, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi là ta quên nhắc nhở ngươi, bánh đậu xanh này thật không dễ nuốt. Hại ngươi thiếu chút xảy ra chuyện, ngươi có thể tha thứ ta không? Xem như bồi thường, ta có thể đáp ứng ngươi một chuyện a."

Ngụy Anh Lạc:...?!

Nguyên bản vẫn còn đang tự oán tự hận, khổ sở mình không thể sớm vào cung phụng bồi Dung Âm, trước mắt hình như đã xuất hiện một con đường thênh thang rồi!

_________

Tác giả có lời muốn nói:

—— tiểu kịch trường hôm nay ——

Hoàng Hậu: (vẻ mặt mong đợi) Anh Lạc, ngươi ghét ăn gì nhất? Có ghét rau cần giống như ta không...

Ngụy Anh Lạc: (mỉm cười cứng ngắc) Bánh đậu xanh.

Hoàng Hậu: (chột dạ, không nghĩ tới Anh Lạc còn ghét thứ đồ chơi này, nhất thời áy náy) Vậy..., ngươi thích ăn gì? Ta nhất định thỏa mãn ngươi.

Ngụy Anh Lạc: (trong nháy mắt ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hoàng Hậu)

Ps: Chương kế sẽ giải thích Dung Âm tại sao đối xử Ngụy Anh Lạc khác biệt như vậy, cùng với Anh Lạc sẽ muốn Dung Âm đáp ứng yêu cầu gì ~

Có chút tình tiết sẽ thiên về dưỡng thành cùng chậm nhiệt, nhưng mà trị giá võ lực của Ngụy tỷ sẽ gia tăng, giai đoạn đầu Hoàng Hậu bảo vệ Ngụy tỷ nhỏ, hậu kỳ, chính là Ngụy tỷ lớn lên cường thế cùng hoàng đế cướp vợ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net