Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15:

Bách Nhan đang cười, nhưng Đường Nặc không nhìn thấy ý cười trong đôi mắt của Bách Nhan, chỉ nhìn thấy trên người Bách Nhan tầng tầng lớp lớp sự mất mát che phủ. Đường Nặc suy nghĩ... sự nghiệp ở nơi nào cũng có thể phát triển, nơi nào cũng kiếm được tiền, Bách Nhan li biệt người nhà, ở lại một mình, chủ yếu nhất hẳn là bởi vì người kia ở đây. Có thể đến bây giờ Bách Nhan vẫn độc thân, trong lúc lơ đãng toát ra nỗi đau thương cùng cô đơn. Nàng cảm thấy Bách Nhan không nên như vậy, Bách Nhan tính tình ôn hòa, bình tĩnh, lại là người cơ trí cùng nội liễm, thuộc về dạng nữ nhân nhu mị. Khuôn mặt đẹp cùng khí chất song song, nữ nhân như vậy chỗ nào bên trong cũng rất hấp dẫn người ta, chị ấy hẳn phải nên hạnh phúc.

"Nặc Nặc" Trình Dịch đụng đụng Đường Nặc, ở bên tai của nàng thấp giọng nói: "Nghĩ gì mất hồn như vậy, đang nói chuyện với em đó". Trình Dịch nghiêng đầu nhìn về phía Đường Nặc, làm gì đột nhiên Đường Nặc hồn vía lên mây.

"A? Nha!" Đường Nặc lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bách Nhan mỉm cười nhìn nàng, trong nụ cười mang theo tư vị suy nghĩ. Mặt của nàng ửng đỏ hỏi: "Nói cái gì?"

"Nhà kia em thấy ở được không? Một ngàn hai tiền thuê nhà, điện nước, phí quản lý mình tự trả". Trình Dịch nói.

"Được." Đường Nặc gật đầu len lén liếc nhìn Bách Nhan, người phụ nữ kia đang bưng chén nước uống, nước ấm tinh khiết, ly thủy tinh trong suốt, dung nhan tinh xảo, cử chỉ toa nhã, kể cả là nữ nhân mà Đường Nặc còn muốn động lòng. Nhưng động lòng là động lòng, nợ vẫn là phải nói rõ ràng. Nàng cũng không thể bởi vì thuê nhà của Bách Nhan thì ghi nhận ân tình của Bách Nhan. Sửa lại tư thế, lấy ra giấy bút từng khoảng ghi ra, tuy rằng chỉ là thuê phòng, nhưng bây giờ vẫn cần một bản hợp đồng, miễn cho hiện tại không nói rõ ràng, tương lai cãi cọ tổn thương cảm tình.

Trình Dịch có chút không chịu được lắc đầu, nhìn xem thời gian nói: "Hai người từ từ bàn bạc, buổi tối tôi còn có chút việc, trước hết cáo từ"

Tiễn Trình Dịch xong Đường Nặc đem một phần bản hợp đồng đưa ra nói: "Ngày mai em thảo một bản chính thức cho chị, chờ khi đồng ý ký tên hết em sẽ dọn đến ở. Trước tiên thuê nửa năm, không thành vấn đề chứ ?"

Không thành vấn đề. Bách Nhan trong con ngươi ẩn hiện ý cười. Cô phát hiện Đường Nặc so ra có thời điểm rất đáng yêu, rất khôn khéo, bên trong rõ ràng chân thật. Đây tính tình thật của em ấy, một là một, hai là hai, tốt là tốt, không tốt là không tốt. Nàng tính toán, thế nhưng cách tính toán rất sòng phẳng, một phần không chịu thiệt, cũng không chiếm tiện nghi của người khác, nhìn thấy bản hợp đồng này là biết được. Phần hợp đồng này một nửa là bảo vệ quyền lợi cho Đường Nặc, nửa kia chính là của Bách Nhan, sẽ không bởi vì hợp đồng do nàng soạn mà gom hết lợi lộc về phía mình.

Hôm sau Đường Nặc đem hợp đồng in ra thành hai bản, cùng Bách Nhan ký kết. Đường Nặc chuẩn bị tiền thuê nhà, đồng thời lấy chìa khóa từ Bách Nhan.

Cuối tuần, Đường Nặc đem đồ đạc dời vào nhà mới.

Bách Nhan thì lại từ bên trong mang một ít món đồ riêng tư ra ngoài.

Hai người phụ nữ ở đó, một người mang đồ vào trong, một người mang đồ ra ngoài, tới tới lui lui dằn vặt một buổi sáng, cuối cùng cũng xong.

Đường Nặc sắp xếp cái ổ nhỏ của mình xong đẩy cửa nhà khép hờ của Bách Nhan, phát hiện nhà Bách Nhan rực rỡ hẳn lên, khắp nơi ánh sáng lung linh, sàn nhà sạch đến mức phản quang. Mang không khí thanh tân, nhìn liền cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Bách Nhan thoát giày cao gót, mang tất đứng trên ghế ở bên cửa sổ đang định đổi rèm cửa. Đường Nặc đứng ở cửa chính cứ như thế nhìn thấy một nữ thần mà toàn bộ ánh mặt trời tụ hội vào trên người chị ấy, tóc dài cuốn cong thành sóng, vóc người tinh tế thon dài hoàn mỹ, một đôi tất cợt nhả chân ngọc, từ đầu đến chân không có chỗ nào mà không hoàn mỹ.

Đường Nặc đứng ở cạnh cửa nhìn Bách Nhan, trái tim trong nháy mắt co rút lại, cảm giác rung động xông thẳng từ ngực đến từng đầu ngón tay.

"Đến rồi à" Bách Nhan cảm giác được phía sau có dị động, quay đầu lại nhìn thấy là Đường Nặc, cô bắt chuyện.

"Chị cẩn thận, coi chừng ngã xuống dưới" Đường Nặc cảm thấy Bách Nhan cũng quá lớn mật đi, nơi cao như thế, chị ấy lại dám đứng trên ghế, cũng không sợ ghế không chịu nổi hoặc là nhúc nhích một chút sẽ ngã xuống dưới hay sao! Nàng đi tới thay Bách Nhan đỡ lấy cái ghế.

"Cảm ơn" Bách Nhan cảm ơn, được sự giúp đỡ của Đường Nặc cô mang rèm cửa sổ cũ tháo xuống, treo rèm cửa mới lên.

Rèm cửa màu xanh da trời treo trên cửa sổ thủy tinh như biển cả xanh lam, sáng sủa.

Gian nhà bố trí mới mẻ thư thích, ở trong đó cũng cảm thấy nhàn nhã tự tại.

Bách Nhan đúng là người phụ nữ biết sắp xếp.

Đường Nặc nhìn thấy Bách Nhan đem rèm cửa cũ để vào máy giặt, lúc nữ nhân tinh tế tao nhã làm việc nhà nhưng có một phen đặc biệt mỹ lệ phong tình. Đường Nặc cái gì cũng không làm, chỉ là đứng nhìn Bách Nhan như một sự hưởng thụ.

Bách Nhan ngực cùng eo đều rất tốt, từ bóng lưng của chị ấy nhìn lại khiến người ta không nhịn được muốn từ phía sau đi ôm một cái. Có loại ý nghĩ này, Đường Nặc nghĩ một hồi, vẫn như là bình thường Lão tứ hay làm, đi tới, đột nhiên đem hai tay ôm eo đối phương.

"A" Bách Nhan kinh hô một tiếng, giật mình, bột giặt trong tay cũng rơi xuống đất.

Đường Nặc "Xì" một tiếng, phun bật cười, lui về phía sau hai bước: "Phản ứng lớn như vậy làm gì, em chỉ đo vòng eo thôi mà, cũng không tệ lắm, không hề có mỡ, chị bảo dưỡng tốt nha" So với tứ tỷ chuyên môn chăm chút vòng em, eo này còn muốn nhỏ hơn tứ tỷ.

Bách Nhan vỗ ngực tức giận trừng mắt Đường Nặc: "Em hù chết người" Tim còn đập thình thịch, vừa nãy đột nhiên bị ôm eo thật làm cho cô chết khiếp, cũng như bị điện giật. Đều nói, "Eo phụ nữ không thể để đàn ông sờ" Này Đường Nặc còn tùy tiện sờ loạn.

Đường Nặc rụt cổ nghiêng đầu đứng ở cửa cười trò: "Bách Nhan, em không phải đàn ông, em nếu như là đàn ông nhất định theo đuổi chị". Câu nói này sao nghe quen tai, nghĩ tới tứ tỷ từng nói với nàng: "Đường Nặc, chị không phải đàn ông, chị nếu như là đàn ông nhất định thu phục yêu nghiệt giao vạ như em"

Bách Nhan nghe vậy nhìn chăm chú về phía Đường Nặc, trong tròng mắt có một loại óng ánh đang lóe lên, cô hỏi: "Phụ nữ và đàn ông khác nhau ở chỗ nào sao?" Tình yêu chân thành, có phân biệt giới tính sao?

"Không khác nhau sao?" Một là đàn ông, một là đàn bà, đầu tiên giới tính đã không giống. Đường Nặc đột nhiên phát hiện Bách Nhan đối với vấn đề này rất chú ý, này nhớ lại biểu hiện của Bách Nhan lần ăn cơm trước đây, lúc nhắc tới chuyện tình cảm của Bách Nhan. Trong đầu lóe lên suy nghĩ rồi vụt qua, Đường Nặc trong nháy mắt thật giống như hiểu ra được cái gì, có thể như vừa lướt qua, lại không chắc chắn: "Bách Nhan" Nàng gọi.

Bách Nhan cười cợt, buông mắt nói: "Em không hiểu đâu" Đường Nặc là thẳng, như thế nào sẽ hiểu chuyện tình cảm của các nàng, như thế nào sẽ hiểu trong tình yêu cùng với giới tính không quan hệ. Mà dù có quan hệ đi nữa thì trong tình yêu đồng tính, hai người phụ nữ luôn thu hút lẫn nhau bằng cách này hay bằng cách khác.

"Không hiểu cái gì ?" Đường Nặc hỏi. Bách Nhan trong đôi mắt ẩn giấu điều gì đó rất sâu. Đó là chính là nội tâm của Bách Nhan. Không biết tại sao, Đường Nặc nhìn thấy liền cảm thấy đau lòng.

"Không có gì." Bách Nhan lắc đầu nói: "Sang phòng khách ngồi một lát đi, tôi sẽ nhanh qua"

Đường Nặc đi vào phòng khách, ở trên ghế salông ngồi xuống, phát hiện bên cạnh có một hộp giấy, hộp giấp không có đóng nắp, mặt trên xếp một khung ảnh. Không thể không nói trí nhớ của nàng được, Đường Nặc một chút liền nhận ra khung ảnh này chính là vật hại nàng ở nhà Bách Nhan ngã nhào. Nàng đưa tay cầm khung ảnh lên nhìn, nhất thời choáng váng. Là chị dâu cùng Bách Nhan chụp ảnh chung. Các nàng là khuê mật, một bức ảnh chung cũng không có gì xấu. Nhưng là, hai người thân mật dựa vào nhau, lẫn nhau tựa sát, nghiễm nhiên một đôi ân ái tình nhân. Phía bên phải đề bài chữ nhỏ, chữ viết thanh tú: Một đoạn tình, một đời minh ước, cùng nhau đến già, không quay đầu lại. Một bên khác cũng đề bài chữ nhỏ: Yêu cả đời, thủ cả đời, dắt tay đồng hành, không rời không bỏ.

Trên khung ảnh pha lê có mấy cái vết nứt, nhưng chưa đến nỗi, xem ra trong hình cũng có vết rách xẹt qua hai người khiến cho tấm hình nát vụn.

Đường Nặc nắm khung ảnh, ngơ ngác ở nơi đó. Đầu óc "Oanh" một tiếng bị sấm sét nổ tung. Tựa hồ nàng rõ ràng cái gì, thế nhưng nàng không có cách nào tin nổi.

Bất ngờ, khiếp sợ, còn hơi đau lòng cùng hoảng loạn. Đường Nặc đột nhiên có một loại cảm giác không nói ra được, có chút lý không rõ. Bách Nhan làm sao sẽ là... ? Bách Nhan cùng chị dâu... Chị dâu... Chị dâu hiện tại gả cho anh trai của nàng mà!

Đường Nặc nhớ tới ngày ấy anh trai kết hôn, chị dâu cùng Bách Nhan ở sau bồn hoa:

"Còn nhớ ước định của chúng ta sao?"

"Nhớ"

"Cái kia vâng theo ước định của chúng ta, sau này không cần gặp lại"

"Được"

...

"Nhan, hận em sao ?"

Đường Nặc ngồi ở trên ghế salông, trong đầu hiện lên lúc ăn cơm với Bách Nhan, nàng hỏi chuyện của Bách Nhan và anh trai, Bách Nhan nói cùng anh trai của nàng không có chuyện gì, chỉ nói nàng cùng người kia từ đây đường ai nấy đi, đến cả người qua đường cũng không phải.

Nếu như Bách Nhan cùng chị dâu đã từng là một đôi, nếu như người Bách Nhan yêu tha thiết là chị dâu...

Đường Nặc không dám nghĩ tiếp nữa, Bách Nhan thâm tình như thế nào nàng từng nhìn thấy, cô đơn thường xuyên hiện lên trong mắt, tịch liêu cùng đau thương như chạm khắc vào người, cũng khắc vào trong lòng nàng. Nàng không phản đối đồng tính, thế nhưng, Bách Nhan cùng chị dâu yêu nhau, chị dâu gả cho anh trai của nàng, sau đó, Bách Nhan sâu sắc chịu thương tổn, chị dâu ở bên người anh trai nhưng lại yêu Bách Nhan, coi anh trai như thế thân của Bách Nhan mà yêu...

Trong khung ảnh, hai bên trái phải chữ viết vẫn còn đó, hình ảnh yêu thương vẫn còn đây, những vết nứt làm ngăn cách hai người...

"Một đoạn tình, một đời minh ước, cùng già đi, không quay đầu lại."

"Yêu cả đời, thủ cả đời, dắt tay đồng hành, không rời không bỏ."

Sau hôn lễ, nàng đưa Bách Nhan về nhà, nghe được Bách Nhan đối với bà thông gia nói: "Tôi đáp ứng bà cái gì, hứa được thì có thể bỏ được, bà tin sao ? Hơn nữa bà không có tư cách yêu cầu tôi đồng ý với bà cái gì cả"

Nguyên lai, người Bách Nhan yêu tha thiết không phải anh trai của nàng, mà là chị dâu! Haha. Đường Nặc có chút tự giễu cười cợt, nàng cũng thành Tử Hà tiên tử, chỉ đoán đúng phân nửa. Người phụ dâu yêu không phải là chú rể mà là cô dâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net