Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Đường Nặc nhàn nhạt nhìn vào mắt Bách Nhan, chuyện này có gì tốt mà bội phục, phiền phức. Nàng là thục nữ, làm sao giống một người đàn bà chanh chua nhào tới vật lộn với gã đàn ông kia? Mất hết hình tượng không nói, người ta còn không sớm tát cho nàng bạt tai bay ra ngoài. Nàng là thục nữ, đương nhiên phải ra tay ưu nhã, sau đó nhấc chân trực tiếp đạp vào vị trí trọng yếu nhất, một chiêu hạ gục, còn có thể bày ra một cái dáng sang trọng, phi thường thục nữ mà tiếp tục đứng ở đó thốt ra lời cuồng ngôn: "Khi dễ người của Đường gia, giết không tha!". Có nhiều dáng vẻ a, tứ tỷ vội vàng đi đến mang anh trai soái ca của nàng quăng sang một bên, sau đó mời nàng đến ký túc xá nữ sinh.

"Chủ nhân, nghe điện thoại đi, điểu nhân gọi đến... " tiếng chuông điện thoại thấy ghét lại vang lên, người chung quanh đều không tự chủ hướng nhìn sang hướng của Đường Nặc.

Đường Nặc ho nhẹ một tiếng, nhanh móc điện thoại ra ấn nút tiếp nghe, nghĩ thầm lần sau nàng phải điều chỉnh âm lượng điện thoại nhỏ một chút: "Alo"

"Ngũ muội yêu dấu" âm thanh buồn nôn của tứ tỷ buồn nôn hề hề truyền đến "Chị phát hiện em có nhạc chờ rất hay, chị gọi để nghe thôi, em đừng có tiếp máy"

"Chị... chị đây là quấy rầy" Đường Nặc muốn cắn người.

"Vậy em có cho chị quấy rầy hay không?" tứ tỷ thanh âm có điểm điềm đạm đáng yêu, lại lộ ra ý vị hồ ly câu dẫn.

Đường Nặc suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là liếc mắt: "Vậy chị quấy rầy đi !" nàng cúp điện thoại, đem tiếng chuông điều chỉnh sang chế độ rung. Điện thoại di động để lên bàn, sau đó liền nghe điện thoại run lần nữa, run hết lần này đến lần khác không dứt.

Bách Nhan ngó di động của Đường Nặc hỏi "Em không nghe sao?"

"Đây không phải là điện thoại, đây là quấy rầy, không cần nghe". Đường Nặc đáp xong cúi đầu ăn mì ý, hoàn toàn không thèm dòm đến di động. Rốt cục di động run lên mười lăm lần sau đó mới yên tĩnh. Đường Nặc nhanh chóng cầm điện thoại di động đổi lại nhạc chuông thành âm thanh tràn ngập giọng cười trẻ con, không nhịn được mắng: "Sao chị không gọi tới nữa, không phải nói chị muốn gọi đến sao? Chị có gọi em cũng không tiếp, chị không gọi đến em cũng không cần nghe, chị gọi là em không nghe đâu đấy, chị gọi đi, gọi đi, có gọi em cũng chẳng thèm..." sau đó nàng chỉnh lại điện thoại, lại nhờ Bách Nhan gọi vào điện thoại của mình xem thế nào.

Bách Nhan nghi ngờ xem xét Đường Nặc, theo lời cô gọi vào di động của Đường Nặc thì phát ra tiếng chuông vô cùng kì quái.

Đường Nặc đắc ý thoáng nhìn Bách Nhan "Thấy chưa ? Cái này gọi là chuông quấy rầy" tứ tỷ gọi quấy rối nàng, làm cho điện thoại của nàng mau hết pin, điện thoại di động nạp sạc pin củng phải tốn tiền điện mà.

"Ừ" Bách Nhan gật đầu buồn cười, cô đem điện thoại úp lên bàn: "Có phải em và mọi người trong nhóm hay cãi nhau đúng không ?"

"Không phải cãi nhau không là tỷ muội, không đớp chác không phải bằng hữu, nói nhao nhao mới tốt". Đường Nặc lúc nói lời này có chút đắc ý khều khều ngón út, trên mặt biểu lộ nét quyến rũ, thần sắc đặc biệt .

Bách Nhan trong nháy mắt bị lung lay, thầm nghĩ Đường Nặc cũng coi như là một người có sắc đẹp khó tìm. Vô luận từ vẻ mặt đến khí chất, khắp nơi lộ ra nét hấp dẫn mê người. Cô gái như vậy, tất nhiên có rất nhiều người thích a .

"Ách, được rồi, còn không có hỏi chị làm nghề gì ?" Đường Nặc hỏi.

"Quảng cáo"

"Quảng cáo?" Đường Nặc sợ run lên, sau đó nhớ đến việc gần đây bộ phận thị trường đầu tư hạng mục tiêu hao nhiều tiền bạc kia, lẽ nào công ty Bách Nhan cũng dự thầu ?

"Ừ, gần đây dự thầu đầu tư vào một hạng mục lớn, hiện nay có vài công ty cạnh tranh". Bách Nhan lúc nói chuyện có vài sợi tóc nhẹ nhàng rủ xuống. Ngón tay thon dài tinh tế trắng nõn xuyên qua mái tóc đen dài bóng mượt như thác, rất liêu nhân, thực sự rất liêu nhân.

Đường Nặc bưng chén nước lên uống một ngụm, trái tim "thình thịch" nhảy lên, nàng nâng ly nước, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Bách Nhan là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, nàng cư nhiên bị động tác của nữ nhân khác làm say lòng mình. Nàng nhớ tới tứ tỷ chửi nàng: "Tiểu tử, em bớt làm mấy cái động tác phong tao câu dẫn người khác đi nha, chết người đó" nàng vô tội, nàng rõ ràng không có làm. Mà nàng tin tưởng bây giờ Bách Nhan cũng không có, nhưng hết lần này tới lần khác trong mắt nàng thì đó chính là câu dẫn. Xong rồi, nàng có lẽ phải đi xin lỗi tứ tỷ.

Bách Nhan cúi đầu chuyên tâm cắt bít tết, cảm giác được ánh mắt của Đường Nặc, cô ngẩng đầu dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng hỏi: "Làm sao vậy ?"

Đường Nặc nhàn nhạt cười nói "Không có gì, cảm thấy chị rất đẹp" nàng suy nghĩ một chút lại nói "Về sau chị gọi em là Đường Nặc đi, em gọi chị là Bách Nhan, đừng Đường tiểu thư, Bách tiểu thư gọi, nghe xa cách" đang khi nói chuyện tầm mắt của nàng nhìn lại gói tiền: "Cất tiền lại đi! tuy là em yêu tiền, nhưng không cầm tiền của bằng hữu" nàng nháy mắt với Bách Nhan "Nếu như chị thật muốn cám ơn em, mời em ăn bữa cơm này, tặng thêm cho em món quà nhỏ là được rồi. Quà đừng đắt quá, nhưng phải tinh xảo, có một phần tâm ý"

Bách Nhan cười: "Em ngược lại gây khó khăn cho tôi, vậy em cứ đơn giản nhận lấy khoản tiền này đi"

Đường Nặc cười haha, nét mặt giảo hoạt như hồ ly. Đối với người không quen, nàng thích lấy tiền; đối với người quen thuộc, nàng thích nhận quà.

Bách Nhan đem tiền đặt vào túi, cười nói: "Tốt lắm, trở về tôi sẽ hảo hảo cân nhắc làm sao để cảm ơn em"

"Ân" Đường Nặc gật đầu "vậy thì em chờ nhận quà". Cùng Bách Nhan ngồi một chỗ, cho dù chỉ là đơn giản nói vài câu, nàng cũng cảm thấy tâm tình vui vẻ. Đương nhiên, nếu như người con gái đối diện ít đi phần mệt nhọc, vết tích đạm nhạt quanh đôi mắt có thể mất đi, lúc đó càng cảm thấy vui vẻ: "Công việc bận rộn cũng phải chú ý thân thể của mình, chị nên học tập theo anh trai của em, sai bảo cấp dưới đi làm, mình ngồi nhà quản lí được rồi" nói nàng keo kiệt sao, anh của nàng mới đáng xấu hổ, mỗi tháng chuyện gì cũng không làm, chỉ nhìn chòng chọc báo cáo thành tích cùng báo cáo tài vụ, báo cáo thành tích mà không hài lòng thì chạy tìm họ Thiệu phiền phức, báo cáo tài vụ không hài lòng liền xỉa xói nàng. Ông ấy đúng là xạo heo! Ách, quên đi, ông ấy là heo thì nàng cũng là heo, nói tới nói lui lại nói đến trên đầu mình, ông đi mà nói vợ ông á, đi mà mắng vợ ông đi.

Bách Nhan buông thả đôi tay trả lời: "Công việc thong thả, cũng không có gì để làm" giọng nói giả vờ ung dung, bên trong bên trong lại nhuốm màu u tối. Ban ngày ở công ty người đến người đi, mọi người vội vội vàng vàng, cảm giác cô đơn lảng vảng trong trí nhớ và trên từng sợi tóc, vừa đến ban đêm, trời tối người yên, cô đơn bắt đầu chui vào xương tủy, cắn xé tâm hồn nhai nghiền xương cốt, đau thấu tim gan.

Sắc khí u sầu! Đường Nặc không khỏi vì Bách Nhan cảm thấy không nỡ. Trong lòng người con gái này đến cùng chôn dấu bao nhiêu ưu thương. Nhưng đã là chuyện tình cảm, người khác không giúp được, chỉ có có tự mình cởi nút, buông bỏ. Trãi qua nhiều chuyện, có vài người thay đổi kiên cường hơn, cũng có người hoàn toàn rơi vào hố sâu chua xót.

"Bách Nhan, có thể nói một chút chuyện của chị và anh trai em được không ? "

Bách Nhan ngẩng đầu: "Tôi và hắn không có chuyện gì. Em không tin ? "

Đường Nặc gật đầu, suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy câu chuyện của chị là... "

"Chuyện của tôi và người đó không còn gì" Bách Nhan cười, trong nụ cười không mang ý cười, hàm ý tự giễu, càng nhiều hơn chính là nhạt nhòa: "Từ nay về sau, đâu lại vào đó, tôi và nàng ấy đến cả người qua đường cũng không phải" trái tim nhè nhẹ co rút đau đớn, vành mắt nổi lên tia ẩm ướt, bóng hình người kia bất giác xuất hiện trong trí nhớ mông lung, có lẽ đã khắc quá sâu.

Yêu càng sâu, đoạn tuyệt càng dứt khoát! Đường Nặc cũng trải đã trãi qua tình yêu, đã từng tận mắt chứng kiến mấy người tỷ muội của mình điên đảo vì tình, sau đó chia ly, chết đi sống lại mấy bận, nên cũng có chút cảm ngộ: "Bách Nhan, chớ miễn cưỡng chính mình. Càng yêu càng hận. Đều là người phàm, chúng ta không phải thánh nhân từ bi hỉ xả, chia tay còn muốn tốt cho đối phương, nếu như quên không được, trong lòng có hận liền hận, quang minh chính đại mà hận mà oán, chớ có đem vết thương ẩn giấu trong lòng"

Bách Nhan nước mắt hiện lên long lanh, cô ngừng thở mang nước mắt mạnh mẽ kiềm nén, sau đó liếc nhìn Đường Nặc, khóe miệng vòng lên cười nhạo: "Làm sao hận? Tôi nên đi hận người nào?" hận Gia Vân phụ bạc tình cảm của mình, hận Đường Quân đoạt người yêu của mình, hận mẹ Trương Gia Vân chia rẻ các nàng, hận xã hội thế tục không cho các nàng gần nhau ?

"Bách Nhan" Đường Nặc nhịn không nhẹ giọng, chứng kiến Bách Nhan đôi mắt rưng rưng, dung nhan xinh đẹp làm nổi bật lộ ra oán giận không cam lòng, cay đắng và nỗi đau cứ thế tỏa ra. Đường Nặc thở dài, rốt cuộc là người nào đã phụ một cô gái thâm tình như vậy. Lúc này, nàng thật hy vọng người kia không phải là anh trai của nàng.

"Xin lỗi, tôi thất thố" Bách Nhan hạ giọng, thu liễm tâm tình, lại khôi phục thần thái lạnh lùng.

"Chị cũng không có gì thất thố" Đường Nặc nhún nhún vai nói: "Bộ dáng này của chị mà nói là thất thố, vậy thế giới này không có người nào mà không thất thố rồi" đang khi nói chuyện, đột nhiên nàng nhìn thấy một vài người quen từ phía cửa đi vào. Đường Nặc cả kinh, vội vàng quay đầu đi, nhìn quanh trái phải, không có gì để trốn, nàng nhanh cầm túi xách lên che lại, cúi đầu xuống thấp nấp phía sau túi xách.

Bách Nhan thấy hành động kì quái của Đường Nặc, cô xoay lại liền gặp được Nhạc Tử Quân cùng ba người phụ nữ tướng mạo kiêu kỳ, ăn mặc không tầm thường từ cửa chính bước vào, quẹo khúc cua, hướng chỗ ngồi đối diện đi đến. Vừa nhìn thẻ bài trên bàn, có lẽ trước đó đã đặt sẵn. Cô hỏi: "Em mấy người tỷ tỷ ?" vừa vặn bốn người nha, tuổi tác đều không khác mấy, khí chất mỗi người toát ra nét riêng biệt, nàng đoán chắc đây là mấy vị tỷ muội của Đường Nặc không sai.

Đường Nặc nhìn nhìn sang bàn kia, thấy mọi người không thấy nàng, vì vậy ngồi thẳng thân thể, thở một hơi: "Ân" nàng làm sao đen đủi đến vậy a, đi ăn ở đây cũng đụng phải bốn bà này. Muôn ngàn lần đừng để các bà ấy bắt gặp, nếu không... nhất định bữa cơm của bốn bà ấy sẽ bắt nàng tính tiền.

"Em tránh các nàng?" Bách Nhan thật là hiếu kỳ, không phải nói chị em tốt sao ? Làm sao cùng như mèo gặp chuột ?

"Ân, tránh" Đường Nặc dựa vào ghế trả lời thẳng thắng: "Mấy bả kêu em mời bữa ăn, em bảo hôm nay mẹ em nói em đi xem mắt "

Thảo nào! Nói dối với mấy bà chị, bị bắt gặp không chết cũng lột da "Em nói em đi coi mắt, các nàng không giúp em thẩm tra đối tượng sao ? "

"Em bình quân một tuần coi mắt một lần, mấy bà ấy cũng quen cho đến tận bây giờ" Đường Nặc đổ mồ hôi.

"Ách" Bách Nhan cúi đầu, nhịn không được xé miệng cười "Em lo lắng không gả đi được à ? Có tài có mạo có khí chất có của cải"

"Lo lắng, rất lo lắng" Đường Nặc chân mày nhíu nhíu: "Có người đẹp trai nhưng lùn hơn em, cao hơn em thì không đẹp trai, cao hơn em mà đẹp trai lại không có tiền, có tiền lại không cao không đẹp trai, vừa cao vừa đẹp trai vừa có tiền mà phải đi xem mắt, người đó nhất định có chổ nào đó không tốt"

Bách Nhan nhịn không được cúi đầu buồn cười: "Là lo, thật nên lo" sau đó lại nói "Vậy sao em không tự đi tìm kiếm, cần gì phải xem mắt ? "

Đường Nặc nâng cằm, nét mặt mơ màng: "Cao, đẹp trai, có tiền, si tình, lại tiêu sái, không có tật xấu... " nàng nghiêm túc cân nhắc một lát, quay lại nói với Bách Nhan: "Được, ngày mai em đi học thuật xuyên không, xuyên vào trong tiểu thuyết tìm mới có"

Bách Nhan tiếu ý thu lại, Đường Nặc đang nói đùa, nhưng cũng biểu thị Đường Nặc còn đang kiên trì với mơ ước của mình, tìm kiếm người mà nàng thật lòng mong mỏi. Cô hiếu kỳ muốn biết Đường Nặc muốn tìm một người như thế nào. Cô nhẹ giọng hỏi: "Người em thích sẽ như thế nào ? "

"Có thể khiến em yêu thương, thương em, nhưng sẽ không làm em đau buồn" Đường Nặc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net