Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trong tất cả các mùa, tôi thích nhất là trời thu ở Bắc Kinh.

Mùa xuân Bắc Kinh trăm hoa tranh nhau đua nở. Mùa hè Bắc Kinh quá mức giương nanh múa vuốt. Mùa đông Bắc Kinh lại vô cùng lạnh thanh tiêu điều. Chỉ có mùa thu Bắc Kinh mới có nhiều mức độ xúc cảm thi tình ý hoạ. Trời thu trong ký ức, còn có thương cảm về đoạn cảm tình duyên tẫn khi thì níu kéo lúc lại biệt ly kia." -- Hàn Nhuế Từ

2015 - 11 - 19, Bắc Kinh

Chương 4

Trước kỳ thi cuối kỳ, phần lớn các học sinh đều bước vào ôn tập khẩn trương, trường học cũng đối với các lớp tốt nghiệp gia tăng lớp tự học buổi tối.

Một hôm, Hạ Tuyết cả ngày cũng không quay lại trường học, Vi An càng không ngừng mà hướng ra ngoài nhìn xung quanh. Trong giờ học, mẹ của Hạ Tuyết cùng chủ nhiệm lớp đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp Vi An. Mẹ của Hạ Tuyết là một người phụ nữ có nét mặt nghiêm túc, dáng người vừa cao gầy vừa xinh đẹp. Mẹ Hạ Tuyết đi vào phòng học, sắp xếp lại toàn bộ vật dụng trong ngăn bàn của Hạ Tuyết, lúc nàng ôm một chồng sách vở lộn xộn chuẩn bị xoay người, không cẩn thận làm một quyển vở màu xanh da trời từ trong đó rơi xuống đất, mẹ Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn thoáng qua quyển vở, nhưng nàng cũng không định cúi người xuống nhặt nó lên, liền xoay người vội vã rời khỏi phòng học.

Tiếng chuông báo vào học tiết thứ hai vang lên, nhìn bóng lưng của mẹ Hạ Tuyết cùng chủ nhiệm lớp xoay người rời đi, Vi An cảm thấy có chút bất an. Học sinh trong lớp nhân lúc giáo viên chưa đến bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ: "Nghe gì chưa? Ba mẹ Hạ Tuyết muốn ly hôn." "Nghe nói Hạ Tuyết mẹ cậu ấy yêu người khác, ba Hạ Tuyết đến đem cậu ấy đón về trường ở Bắc Kinh." "Nói bậy, nghe nói ba mẹ cậu ấy tình cảm vẫn tốt, việc kinh doanh của mẹ cậu ấy rất có tiền, còn quyên góp cho trung học trọng điểm của chúng ta một khoản, còn mua cho Hạ Tuyết điểm số lên lớp." "Hạ Tuyết sẽ không trở lại, không tin chúng ta đánh cược đi." " . . ."

Thần tình Vi An bắt đầu bởi vì mất mát mà trở nên càng thêm bất an, sắc mặt trắng bệch. Không biết vì cái gì, mà Vi An có một loại dự cảm sẽ không còn được gặp lại Hạ Tuyết, rất mạnh liệt. Kỳ Mạt nhìn về phía Vi An, nhìn thấy một khuôn mặt đỏ ửng thiếu chút nữa thì bật khóc.

2015 - 11 - 19, Bắc Kinh

Vi An cuối cùng vẫn là không nhịn được, hướng bạn cùng lớp đang nhao nhao nghị luận quát một tiếng: "Các cậu im hết đi, từ giờ trở đi không được phép nói đến chuyện gia đình của người khác." Lúc này, chuông vào học vang lên, cô Lê dạy môn toán đi lên bục giảng, nàng là một phụ nữ trung niên, vóc người hơi béo, hai gò má lúc nào cũng cứng nhắc nghiêm túc không hiện ra một chút thần thái nào, lúc cần thiết mới miễn cưỡng cử động các cơ thịt trên khuôn mặt làm ra vẻ thân thiết một chút, khiến cho người ta nhìn đến càng thêm cảm thấy cực kỳ cứng nhắc, rất không tự nhiên. Học sinh rất sợ nàng, luôn cảm thấy nàng giống như là loại giáo viên bạo lực hung dữ trong phim ảnh chuyên đánh học sinh.

Trong tiết toán, học sinh mỗi người đều căng thẳng chăm chú nghe giảng, chỉ có Vi An là không có tâm trạng tiếp thu bất cứ câu giảng nào của cô Lê. Nghĩ đến cái người đáng ghét ranh ma thích mỗi ngày ở sau lưng nàng líu ríu thủ thỉ, trong lớp thích cùng nàng phân cao thấp, tan học thích cùng nàng chia sẻ những mẩu chuyện cười thú vị, cái người gặp phải chuyện sẽ luôn luôn xông tới trước đầu tiên, vì nàng giang hai cánh tay nói muốn bảo vệ nàng, cái người mỗi ngày ở trạm xe buýt chờ xe hướng nàng cười ngây ngô, người vì nàng đứng xếp hàng mua nước đá, sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này, Vi An có một loại xúc động bất cứ lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài phòng học mà khóc.

Nhưng nàng lại không biết bây giờ mình nên làm cái gì mới đúng, nên đi đâu mới có thể tìm được Hạ Tuyết. Mỗi lần đều là Hạ Tuyết đưa nàng về nhà, Hạ Tuyết tìm đến nàng, Hạ Tuyết ở góc đường hướng nàng vẫy tay, Hạ Tuyết kêu tên nàng, Hạ Tuyết xoay người rời đi, khuôn mặt Hạ Tuyết mỉm cười, Hạ Tuyết ủ rũ cúi đầu, dáng vẻ Hạ Tuyết phấn khởi, bộ dạng Hạ Tuyết làm mặt quỷ... Nhưng mà, Vi An ngay cả nhà Hạ Tuyết ở đâu cũng không biết, Vi An càng nghĩ càng khó chịu, trong đầu xuất hiện những kỷ niệm liên quan đến Hạ Tuyết, tái hiện trong không khí, trong mỗi một ngóc ngách của cảnh vật chung quanh, nàng nằm trên bàn đem mặt vùi thật sâu vào hai cánh tay len lén khóc.

2015 - 11 - 19, Bắc Kinh

Phòng học sau khi tan học, vắng vẻ yên ắng. Trong phòng học đèn sáng trưng, chỉ còn lại có một mình Vi An vẫn chưa về nhà.

Vi An ngủ thiếp đi, cũng không biết ngủ bao lâu, nàng nằm sấp trên bàn Hạ Tuyết rốt cuộc từ trong giấc mộng tỉnh lại, mắt đỏ bừng.

Vi An mơ thấy mình đứng diễn thuyết trên một sân khấu thật to, diễn thuyết xong xuôi, ánh đèn nóng rực từng hàng từng hàng toàn bộ chiếu sáng, những hàng ghế ngồi phía dưới sân khấu đều trống, chỉ có một mình Hạ Tuyết ngồi ở vị trí hàng thứ ba chính giữa, Hạ Tuyết nhìn Vi An trên sân khấu đứng lên ra sức vỗ tay. Nàng luôn khác người như vậy, làm cho người ta rất khó không chú ý đến sự tồn tại của nàng.

Vi An nở nụ cười, mộng cũng tỉnh.

Tiết trời mùa thu, các tầng trong trường học nhìn đặc biệt đẹp mắt, một mảng xanh biếc hết lớp này đến lớp khác bò kín trên mặt tường gạch đỏ, từ sâu dưới góc tường nỗ lực hướng về chỗ cao lan rộng ra, giữa những mảng lá cây rậm rạp xanh biếc kia, thỉnh thoảng còn xen lẫn hoa nhỏ màu trắng, chúng ở giữa màn đêm vắng lặng còn tản mác ra hương thơm nhàn nhạt. Vi An ngủ đến mệt mỏi rã rời, má phải bị áo len trên cánh tay áp ra mấy lằn nếp nhăn, nàng ngẩng đầu ngồi dậy, phát hiện phía dưới cánh tay vẫn đè một quyển vở màu xanh da trời đậm.

Mùa hè đã trôi xa, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ sớm đã dần biến mất đến gần như không còn, thu đã thấm vào sâu đến không thể sâu hơn, hết thảy chung quanh có vẻ phá lệ yên tĩnh, Vi An không chịu được cảm giác thân thể đang thắt chặt, làm nàng lạnh như băng. Nàng cúi đầu nhìn bên cạnh, là ngăn bàn trống không của Hạ Tuyết, giống như là khi mình gặp sự cố mới phát hiện ra vậy, lúc Vi An bắt đầu dần dần ỷ lại vào Hạ Tuyết, người này lại trong lúc mình không có chút chuẩn bị tinh thần nào liền đột nhiên biến mất. Vi An không cách nào chấp nhận sự thật trước mắt. Trong nháy mắt khi nàng giở quyển vở màu xanh đó ra, vẫn là không kiềm nén được, bật khóc.

2015 - 11 - 19, Bắc Kinh

Rơi vào hồi ức.

Vi An cùng Kỳ Mạt đeo ngược túi sách sánh đôi ngồi trên xe buýt về nhà, do học sinh trực nhật Kỳ Mạt lúc tan học đã quên lau bảng, khi vệ sinh trường học kiểm tra, cờ đỏ lay động trong lớp bị lấy xuống chuyển đến lớp khác, Vi An đối với chuyện này canh cánh trong lòng, rất buồn phiền. Vừa lên xe, nàng liền sắc mặt tức giận mà nhìn ngoài cửa sổ, cũng không định chủ động nói chuyện với Kỳ Mạt.

Ngoài cửa sổ xe, trong tầm mắt Vi An đột nhiên xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, là Hạ Tuyết, Hạ Tuyết thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi đang hướng các nàng vẫy tay cười ngây ngô. Theo một tiếng thắng xe cùng lúc cửa xe mở ra hết sức chói tai, xe buýt ổn định dừng sát trạm xe buýt trên vỉa hè trường học.

Hạ Tuyết lên xe, hàng cuối cùng còn có một chỗ ngồi trống, nhưng nàng cũng không muốn đi đến ngồi xuống, mà là trực tiếp hướng Vi An bước tới, đứng vững. Nàng một tay nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu, thẳng tắp mà đứng ở bên cạnh chỗ Vi An các nàng ngồi. Kỳ Mạt lần đầu tiên hướng nàng mỉm cười thân thiện, tỏ ý nàng có thể đứng gần thêm một chút. Hạ Tuyết đối với Kỳ Mạt mỉm cười trả lễ, sau đó nhìn thẳng phía trước, nàng có chút cố ý lảng tránh ánh mắt của Vi An, vừa giống như có bí mật gì đó giấu ở trong lòng không nói ra. Vi An lần đầu tiên trên dưới quan sát Hạ Tuyết đứng bên cạnh, ở trong lòng âm thầm có phần hâm mộ chiều cao của Hạ Tuyết, nàng hy vọng mình cũng có thể cao thêm một chút, như vậy thì lúc đi học sẽ không lúc nào cũng bị một bạn học cao hơn mình che khuất tầm mắt.

Giữa ánh mặt trời sáng ngời rọi xuống, gương mặt nhìn nghiêng của Hạ Tuyết rất ưa nhìn, vành tai hình giọt nước mưa ngược sáng cũng trở nên trong suốt. Vẫn là Kỳ Mạt huých Vi An đang ngẩn người một cái trước: "Ai, Vi An, cậu có cảm thấy dáng dấp Hạ Tuyết rất giống Lưu Xuyên Phong cậu thích hay không." "Mới không giống được đi, hơn nữa Lưu Xuyên Phong là nam sinh." "Kỳ quái, cậu ấy có điểm nào giống nữ sinh?" Hai nữ sinh cứ như vậy cậu một câu tớ một câu, xe buýt đang lắc lư dọc theo sát lề con đường nhựa sạch sẽ của thành phố này mà chạy chạy dừng dừng. Dòng xe lưu thông tấp nập trên đường, trái phải hai bên đường khắp nơi đều là người, người lo lắng chờ xe buýt, người sốt ruột chờ đèn đỏ băng qua đường, đèn xanh vừa nháy,trên lối đi bộ đầu người lại bắt đầu nhốn nháo. Bóng cây hai bên đường loang lổ đổ trên mặt đất phát quang, những thực vật lá xanh hoa đỏ không kể hết tên đem thành phố ven biển này trang hoàng hết sức đẹp mắt, còn có du khách khắp nơi hiển nhiên tới nơi này chọn cảnh chụp ảnh cưới cùng bạn đời, bọn họ cũng chính là một phong cảnh dành riêng cho thành phố ven biển mỹ lệ này.

2016 - 02 - 10, Bắc Kinh

Hôm đó vừa tan học, Vi An không như mọi ngày đợi Kỳ Mạt cùng nhau đón xe buýt về nhà, một mình vội vội vàng vàng liền chạy ra khỏi trường học, nhưng nàng cũng không lập tức về nhà, mà là trước hết chạy đến nhà Hạ Tuyết.

Vi An rốt cuộc lấy dũng khí đứng trước cửa nhà đã đi ngang qua vô số lần nhưng là lần đầu tiên tới của Hạ Tuyết, nàng gõ gõ cửa, bên trong không có ai trả lời.

Nàng lại gõ cửa nửa ngày, vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào, nàng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng, Vi An cảm giác được bên trong hình như là có người. Nàng bèn cẩn thận đem túi sách để dưới đất, lại mang đến mấy viên gạch vỡ trong sân xếp thành một chồng rồi đứng lên, nhón chân đứng phía trước phòng hướng bên trong quan sát, vừa vặn có thể trông thấy động tĩnh trong phòng.

Vi An nhìn thấy Hạ Tuyết người đang cuộn tròn nằm nghiêng trên giường nhỏ ở phòng khách, nàng thỉnh thoảng lại khẽ cựa quậy thân thể một chút, Vi An dường như qua lớp cửa kính cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác cực kỳ khó chịu càng ngày lại càng hiện rõ này. Hạ Tuyết ngã bệnh. Nàng thật muốn lập tức lao vào chăm sóc cái người đang ở bên trong kia, nhưng mà Hạ Tuyết ở bên trong, mà nàng bị khóa ở bên ngoài, nàng thậm chí không có cách nào đi vào kiểm tra gương mặt Hạ Tuyết, ngay cả rót cho cậu ấy một ly nước cũng không thể làm được, Vi An bất lực rất muốn khóc, lại vừa lộ vẻ rất hoảng loạn.

Vi An thời khắc này, trong đầu hoạt động rất nhanh, hy vọng mình có thể làm gì đó cho Hạ Tuyết. Nàng suy nghĩ như vậy đến xuất thần, thậm chí không chú ý tới đống gạch vụn dưới chân rung rinh sau đó mất thăng bằng, Vi An từ trên chồng gạch ngã xuống, đầu gối và bắp chân trắng nõn bị trầy xước, vùng da quanh chỗ bị thương rỉ máu.

Vi An đột nhiên nhớ đến trên một cây hòe ở trong sân nhà Hạ Tuyết giấu một chiếc chìa khóa để phòng khi cần đến. Vi An leo lên cây cuối cùng tìm được chìa khóa mở cửa nhà Hạ Tuyết, nàng đi tới bên người Hạ Tuyết, sớm đã quên mất đau nhức do bị thương, một loại cảm giác kỳ quái giống như cơ thể không tự chủ mà vươn tay ra, đây là nàng lần đầu tiên dùng tay vuốt trên mặt Hạ Tuyết, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên gương mặt một người khác, tim đập nhanh kịch liệt.

"Hạ Tuyết, Hạ Tuyết..." Vi An ngồi ở trước giường Hạ Tuyết, lấy mu bàn tay kiểm tra cái trán nóng hổi của Hạ Tuyết, Vi An khẳng định Hạ Tuyết đang phát sốt. Nàng lo lắng mà khẽ gọi Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết nghe được một âm thanh quen thuộc đang gọi tên nàng, nàng khép hờ mắt, cơ thể cố gắng muốn ngồi dậy, lại phát hiện cả người mình mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Vi An không biết nên làm thế nào cho phải, nàng cảm thấy mình có một loại cảm giác đau lòng chưa bao giờ có, nàng muốn thay thế Hạ Tuyết nhận hết loại đau khổ này, nhưng mà nàng chưa bao giờ phải chăm sóc người khác nên không biết mình bây giờ phải làm gì để Hạ Tuyết có thể mau khỏe lại.

Vi An đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, chợt từ trên giường Hạ Tuyết nhảy xuống, một đường thở hồng hộc chạy về nhà mình, mở tủ đông đựng thực phẩm đông lạnh đặt ở sân sau bà nội chuẩn bị bán, nàng lấy toàn bộ thực phẩm đông lạnh trong tủ đông ra, tháo giày sau đó cả người nhảy vào.

2016 - 02 - 10, Bắc Kinh

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cùng với âm thanh cửa chính cót két mở ra, Hạ Tuyết có thể cảm giác được một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến đến gần mình. Phía sau lưng truyền tới một trận lạnh lẽo khiến Hạ Tuyết vô ý thức giật mình một chút, nàng định muốn đưa tay cố thoát ra. "Hạ Tuyết, là tớ. Tớ là Vi An, người lớn nói lúc bị sốt cần chườm túi nước đá, nhưng mà tớ không tìm được túi chườm, liền đành phải đem mình biến thành túi chườm nước đá, có đỡ hơn không?".

Hạ Tuyết nghe thấy âm thanh quen thuộc cảm thấy rất an tâm, hơi dịch người một chút, cùng Vi An càng sát lại gần hơn.

"Hạ Tuyết, cậu đã nói cậu thích ăn ngọt, cậu thích ăn chocolate và đường, cậu nhanh nhanh khỏe đi, chờ cậu khỏe, tớ đem kẹo sữa Thỏ Trắng tớ giấu đi cùng chocolate đều cho cậu được không?"

Hạ Tuyết vẫn không mở mắt, nàng yếu ớt ôm lấy cánh tay Vi An, đem tay nàng gắt gao nắm chặt trong tay mình, giống như sợ mất đi báu vật mình trân quý nhất, khóe miệng Hạ Tuyết hơi cong lên, cười đến rất an tâm.

"Vi An, cuối cùng cậu cũng đến, tớ lạnh."

Vi An lại đem Hạ Tuyết ôm chặt hơn vào trong lòng mình, hai người bất tri bất giác cứ như vậy mà ngủ. Thẳng đến khi mẹ Hạ Tuyết cùng ba ba Vi An ra ngoài trở về, ba ba Vi An đem Vi An mơ mơ màng màng ôm về nhà bà.

Lúc vừa về đến nhà, mẹ Hạ Tuyết nhìn thấy Vi An ôm Hạ Tuyết ngủ trên giường, nàng đầu tiên là sửng sốt một chút. Ngay sau đó nét mặt và ánh mắt nàng bắt đầu trở nên dịu đi.

Hạ Tuyết mới chuyển đến không lâu, có thể có được một người bạn nguyện ý săn sóc mình như vậy, hơn nữa người này lại là Vi An, nàng cảm thấy rất vui mừng. Tuy rằng ngày thường vẫn mong muốn Hạ Tuyết mạnh mẽ phải giống như một đứa con trai độc lập hơn nữa, thế nhưng nàng vẫn mơ hồ lo lắng cho cơ thể Hạ Tuyết, lại lo lắng bởi vì nàng dạy dỗ nghiêm khắc sẽ khiến cho Hạ Tuyết quá hiếu thắng cùng tính cách cô lập thay đổi, đối với các mối quan hệ ở tương lai của nàng sẽ có ảnh hưởng.

"Thật tốt, tiểu Tuyết xem ra rất hợp với cuộc sống Bắc Kinh a, nhìn hai cô bé quan hệ tốt như vậy, thật là làm cho anh không thể không hoài niệm về tình bạn của chúng ta khi còn trẻ con ngây ngô a." Ba ba Vi An nhìn khuôn mặt con gái mình say ngủ cũng xúc động vô cùng. Ba ba Vi An là một người tốt, cũng là một ba ba tốt, một người đàn ông tốt. Hắn vẫn lo lắng mình kết hợp cùng mẹ Hạ Tuyết sẽ đối với hai đứa trẻ ảnh hưởng rất nặng, thậm chí có một lần không muốn thân sinh cốt nhục phải thuộc về Hạ Văn Bội và mình nữa. Hắn yêu thương mẹ Hạ Tuyết cùng Vi An rất sâu đậm, cho nên hắn không hy vọng tuổi thơ của hai đứa trẻ bởi vì tình cảm của người lớn mà lưu lại bất kỳ ám ảnh nào. Đó là lí do mà từ góc độ nào đó mà nói, hắn đối với Hạ Tuyết vẫn phải cẩn thận chú ý.

Thế nhưng, nhìn Hạ Tuyết có thể thích ứng với trường học cùng hoàn cảnh mới, thấy nàng có quan hệ rất tốt với bạn bè, ba ba Vi An có cảm giác như trút được gánh nặng. Chỉ có trong lòng mẹ Hạ Tuyết biết, tình hình của Hạ Tuyết cũng không tốt lắm, nhất định phải tạm nghỉ học.

Editor lên tiếng:

* Bàn

- Thiệt tình tui cũng không biết thứ tựdòng thời gian của cái truyện này nó là thế nào nữa *cười lớn*. Thật ra thì xưng hô ban đầu và sau này của Hạ Tuyết và Vi An có hơi loạn xạ, nhưng biết làm sao được, toàn "ta" với "ngươi" mà, *gật gù* tui đành tùy cơ ứng biến thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net