Chương 5 (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buồn vui ly hợp, cuộc sống có lúc thực sự rất biết cách giày vò con người. Chúng ta chỉ có thể từng ngày tiêu hao thời gian và sinh mệnh. Như vậy chính là tận lực đem mỗi một ngày trôi qua biến thành hình dáng mình mong muốn nhất, cùng người yêu mến nhất ở cạnh nhau tích góp từng chút từng chút hồi ức trong cuộc sống.

Cùng người mình thích thực hiện một cuộc du lịch nói đi liền đi đi. Cùng đến rất nhiều vùng đất trước đây chưa từng đi qua, cùng đi đảo Cổ Lãng Tự [(1)] tìm mèo hoang. Cùng đi khắp hang cùng ngõ hẻm ăn hết toàn bộ băng đá trên đảo bọn họ." -- Hàn Nhuế Từ

13 - 02 - 2016. Bắc Kinh

Trong bối cảnh tám năm đó, Hạ Văn Bội mẹ Hạ Tuyết làm ăn ở Bắc Kinh cũng càng làm càng tốt. Mua cho Hạ Tuyết một căn hộ ở Bắc Kinh.

Mùa hè năm 2001 sau khi thi xong, cả gia đình Hạ Tuyết chuyển khỏi Thanh Đảo một nơi khiến nàng có nhiều cảm tình, cảm giác có một loại lòng trung thành khó từ bỏ khó giải bày.

Như trước kia, Hạ Tuyết vẫn đối với Hạ Văn Bội quyết định giữ nguyên thái độ. Hạ Tuyết cũng không hiểu rõ, vì sao Hạ Văn Bội mỗi lần đều phải sau khi nàng mới vừa thành thói quen đưa sinh hoạt vào quỹ đạo không bao lâu, liền muốn nghĩ mọi cách đi thay đổi nó. Mà bình sinh một trong những chuyện Hạ Tuyết ghét nhất, chính là thay đổi.

Trước lúc Hạ Tuyết theo mẹ dọn đến nhà mới ở Bắc Kinh, mang theo bất mãn cực độ đối với mẹ, Hạ Tuyết quyết định một mình một người đi ra ngoài du lịch. Hạ Văn Bội ban đầu là không cho phép, Hạ Tuyết như cũ làm theo ý mình.

Cứ như vậy, Hạ Tuyết và Vi An bắt đầu hai người lần đầu tiên trong đời cùng nhau đi du lịch. Đích đến của cả hai là Hạ Môn khi đó còn chưa bị thương nghiệp khai thác quá mức. Vi An muốn đi xem trường học âm nhạc ở nơi đó, Hạ Tuyết cũng đồng lòng muốn cùng đi tham quan đại học Hạ Đại [còn gọi là đại học Hạ Môn] đẹp nhất Trung Quốc trong tin đồn [(2)].

Trước khi đi các nàng ai cũng không ngờ rằng, sau cùng khiến cho các nàng yêu thích hơn, lại là "Cổ Lãng Tự" một tiểu đảo ở Hạ Môn.

Thời điểm năm 2001 xa không thể so với hiện tại, thời điểm đó internet Trung Quốc vừa lăn bánh, QQ vẫn còn được gọi là OICQ, phần lớn mọi người vẫn còn đang sử dụng điện thoại quay số để lên mạng hoặc đi quán net [(**)]. Tất nhiên, khi đó cũng không có Ctrip, trang web Qunar hoặc Tuniu các loại [(3)], muốn đi ra ngoài du lịch, phần lớn là đi cơ quan du lịch báo danh, sau đó cước bộ theo hướng dẫn du lịch bôn ba từ sớm đến tối.

[(**) Thời đại dùng điện thoại quay số để lên mạng tui chỉ mới học cấp 2 thôi nên không thể nào hình dung ra được : )))]

[(3) Ctrip, Tuniu: tương tự saigontourist với vietravel; Qunar là trang web chuyên cung cấp thông tin về giá cả, đặc tính của các khách sạn và chuyến bay, không phải để đặt tour.]

Hạ Tuyết và Vi An đều là những đứa trẻ khá có chủ kiến, hai người đều cố chấp không du lịch theo đoàn. Nhưng mà, hai tiểu cô nương đi xa nhà, người lớn trong nhà luôn luôn thiếu yên tâm. Bởi vậy, họ thà rằng tốn thêm nhiều tiền cho các nàng đặt vé máy bay đặt khách sạn, cũng không muốn các nàng đi chen lấn khổ thân trên xe lửa. Sau đó mẹ Hạ Tuyết uỷ thác bạn bè mình ở Hạ Môn giúp đưa hai người đến khách sạn đặt trước xong xuôi, lúc này mới yên tâm cho các nàng ra khỏi cửa.

Nhưng mà Hạ Tuyết cùng Vi An cũng không có nghỉ lại trong khách sạn ở Hạ Môn, mà là trực tiếp chạy đi đích đến đã dự định. Mặc dù chuyện mang hành lý ở Cổ Lãng Tự tìm chỗ ở này rất phiền toái, nhưng vừa xuống thuyền hai chân vừa bước lên tiểu đảo kia, Hạ Tuyết và Vi An vẫn cảm thấy rất hưng phấn. Nhất là Vi An vừa nhìn thấy biển cả đã cảm thấy thân thiết, càng phấn chấn như một đứa trẻ.

13 - 02 - 2016. Bắc Kinh

"Tớ lúc còn bé lớn lên ngay cạnh biển, ký ức thời thơ ấu đều là có liên quan đến biển cả, tớ bây giờ vẫn là cho rằng, nếu có một ngày tớ già đi, tớ vẫn muốn chuyển đến cạnh biển sinh sống, lúc mất cũng táng thân ở biển là tốt rồi, luôn có cảm giác tớ là đứa trẻ thuộc về biển." Vi An vừa bật máy hát [(***)], bắt đầu hưng phấn nói không ngừng.

[(***) Hàm ý: Bật trúng đài; người hay nói; ba hoa]

Cuối hè, buổi chiều ở Cổ Lãng Tự, từng ngõ từng ngõ hẻm thật dài, uốn lượn vài khúc ngoặt, Vi An dùng khăn giấy lau đi tầng mồ hôi rịn trên trán, lại kéo Hạ Tuyết giúp nàng lau đi mồ hôi. Hạ Tuyết dừng lại tiếp tục nhìn bản đồ trên tay, trên mặt lộ ra biểu cảm vui mừng: "Vi An, quẹo qua ngõ hẻm ngay phía trước kia là sắp đến rồi." Vi An muốn tháo ba lô từ trên lưng Hạ Tuyết xuống đeo lên lưng mình để chia bớt sức nặng, bị Hạ Tuyết cự tuyệt, Hạ Tuyết một tay kéo va li hành lý của hai người, vươn ra tay kia đưa về phía Vi An.

Cuối cùng, các nàng đi tới một khách sạn tên là Hoa Đình [(4)] thu xếp ổn thoả. Khách sạn Hoa Đình lầu cao tổng cộng hai tầng, là một tòa biệt thự hoa viên cổ điển kiến trúc lịch sử Tây Dương, được cho là một trong những khách sạn mang nét duyên dáng quyến rũ độc đáo của Cầm Đảo. Vị trí địa lý cũng vô cùng tốt, tọa lạc tại số 30, khu Tư Nhật Nguyệt, đường An Hải, Cổ Lãng Tự, cách từng danh lam thắng cảnh trên đảo cũng rất gần, từ khách sạn đi xuống phía dưới chính là cung đường ăn vặt hàng đầu, đi lên là Viện Bảo Tàng Phong Cầm một danh lam thắng cảnh trứ danh.

Hai người đến phòng vừa buông hành lý xuống, bụng liền bắt đầu ùng ục kêu không ngừng. Vi An đem Hạ Tuyết khóa ở ngoài cửa, nàng xoay người thay một chiếc đầm thêu dân tộc dài màu trắng [(5)]. Lúc Vi An mở cửa, Hạ Tuyết đang ngây ngốc đứng ở ngoài, trước mắt Hạ Tuyết nhất, có một loại xúc động đặc biệt muốn tiến lên hôn Vi An, nhưng nàng kiềm chế tâm tình. Ngay cả chính nàng cũng bị ý niệm xấu xa của mình dọa sợ, để che giấu hoảng loạn vừa thoáng hiện ra, Hạ Tuyết lại tỏ vẻ lạnh nhạt mà nói: "Thay đi, váy trắng làm cậu béo ra a." Vi An luôn là một người vô tâm vô ý lại tự luyến, nàng nghe xong những lời này hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của Hạ Tuyết, tiếp tục đứng trước gương ngắm nghía, còn thỉnh thoảng xoay một vòng tự tán thưởng trang phục mình, trước khi ra ngoài Vi An cài trên đầu một băng đô xinh xắn, sau đó xoay người hỏi Hạ Tuyết: "Tớ mặc đầm tại sao có thể đẹp thành như vậy, cậu xong chưa? Tớ có thể đi rồi."

Chập choạng tối, đi dọc theo con đường ăn vặt hai người ăn đầy bụng lại đi đến bờ biển tản bộ, Hạ Tuyết tháo giày ngồi trên bờ cát, mặc cho gió biển thổi loạn tóc mình, không chớp mắt nhìn xa xăm nói với Vi An: "Cậu nghe xem, biển khơi, Vi An cậu thích không?"

Vi An tùy ý đem băng đô trên đầu gỡ xuống, tóc đen thuận thế tán trên bả vai, thẳng đến nhiều năm sau nhớ lại, Hạ Tuyết vẫn mơ hồ nhớ được, Vi An thật xinh đẹp, gió biển đem hình dáng nàng hỗn loạn thật mê người.

Vi An ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, hai tay chống sau lưng nâng người, sau đó nhắm mắt lại nghe thanh âm của biển. Gió biển từng cơn mang theo mùi vị mằn mặn lướt qua mái tóc dài của nàng, Hạ Tuyết nói, điều này làm cho nàng nhớ tới quê nhà của Vi An, nhưng mà Vi An không biết tại sao, cũng cảm nhận được loại cảm giác phi thường quen thuộc này, giống như ở trong giấc mơ mơ thấy hết thảy mọi thứ ở hiện tại.

13 - 02 - 2016. Bắc Kinh

Có lẽ là bởi vì tất cả động vật đều là khởi nguyên từ biển, cho nên chúng ta mới có thể đối với biển có cảm tình sâu đậm khác đi.

Vi An chợt nhớ tới trong vở kịch truyền hình «Đem tình yêu tiến lên đến cùng», Dương Tranh gọi điện thoại cho Văn Tuệ để nàng nghe âm thanh của biển. Nàng dường như đột nhiên hiểu rõ ma lực trong âm thanh của từng con sóng.

Giống như mỗi một lần triều lên triều xuống đều mang đi dấu vết của du khách trước đó lưu lại trên bờ cát, Vi An cảm thấy gió biển thổi tan áp lực thi tốt nghiệp trung học của nàng, tiếng sóng biển xoa dịu mọi ưu phiền của nàng.

"Hạ Tuyết, tớ rất thích ở đây."

"Thanh Đảo cũng có bờ biển thế này, cậu không phải cũng rất thích biển Thạch Lão Nhân sao, lần trước sau khi nghe cậu nói tớ đã một mình đến đó, ở đó so với ở đây thậm chí càng yên tĩnh xinh đẹp hơn."

"Vậy chúng ta lần sau lại cùng đi a, cùng nhau đắp lâu đài cát."

"Ừm." Hạ Tuyết rất kiên định gật đầu đáp ứng.

Nhưng mà, Vi An chung quy là nghe ra không chắc chắn trong giọng nói của Hạ Tuyết.

"Hạ Tuyết, cậu là đang lo lắng, chúng ta sau này không học chung một trường, cậu cũng phải quay về Bắc Kinh, chúng ta sẽ phải càng lúc càng xa dần, sau đó cả đời không gặp lại nhau nữa phải không?"

Sắc mặt Hạ Tuyết càng ngưng trọng nhìn về phía xa, cũng không tiếp lời, nàng cảm thấy trong cổ họng dường như bị một thứ gì đó chặn lại.

"Đồ ngốc." Vi An cười dịch đến bên cạnh Hạ Tuyết, đem đầu dựa trên vai Hạ Tuyết: "Cậu và người khác cũng không giống nhau, bất luận khoảng cách sẽ làm chúng ta xa nhau đến bao lâu, chúng ta thủy chung vẫn là sẽ trở về bên nhau, trong lòng tớ luôn luôn cảm thấy như vậy."

Một bên đường chân trời, một vòng tròn đỏ chói sáng rực, bắt đầu từng chút từng chút biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, giữa mặt biển và bầu trời, nắng chiều rơi xuống đường chân trời, biển hoàng hôn đẹp đến ngoạn mục. Hai người tựa vào nhau ngồi trên bờ cát

Hai người con gái, dường như không chỉ là hai người con gái, các nàng là hai người chia sẻ tám năm lữ trình sinh mệnh của nhau, nhìn qua thân mật khắng khít như một cặp tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.

Khi tia nắng mặt trời sau cùng biến mất ở ngoài khơi, bạn có thể nhìn thấy đèn báo hiệu trên biển, bầu trời lấp lánh đầy sao, còn có lấm tấm đốm đèn trên hòn đảo nhỏ yên tĩnh này, toàn bộ những ánh sáng này trong bóng đêm dường như nối thành một mảnh.

Vi An đến bây giờ cũng không quên được ký ức khó quên lúc đó. "Dưới bầu trời, chỉ có tớ và cậu." Mỗi lần nhớ tới ngày đó, trong đầu Vi An luôn sẽ không tự chủ nảy ra tám chữ này, nàng đem tám chữ này viết trong một quyển nhật ký mua tại Cổ Lãng Tự.

Editor lên tiếng:

* Giải

(1) Cổ Lãng Tự là một hòn đảo nhỏ không có xe ô tô nằm ngoài khơi bờ biển Hạ Môn, tỉnh phía nam Trung Quốc, có diên tích khoảng 2 km² (wiki tiếng Việt).

Source 1

(2) Google "đại học Hạ Môn" để xem thêm ảnh và thông tin.

Source 2

(4) Khách sạn Hoa Đình: Đây là dạng Inn chứ không phải Hotel.

Source 3

(5) Đầm thêu dân tộc dài màu trắng, hình ảnh chỉ mang tính chất tượng trưng =))

Source 4

Source:

- 1 http://www.visitxm.com/products/xm/a/J1245934306312.html

- 2 http://www.ricebird.cn/WeWall/Wall.aspx?id=62a3359e-f24a-441a-9e23-6063848b73de

- 3 http://hotel.qunar.com/city/xiamen/dt-7452/

- 4 http://toutiao.com/a5005612976/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net