Chương 56: Người tình bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Phạm Minh Minh nhìn thấy Thời Sở Yêu ở trường quay cũng giật mình, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô một lúc mới nói: "Tại sao em lại ở đây? Không phải là đang ở bệnh viện nghỉ ngơi sao?"

   Thời Sở Yêu nói: "Em đã khỏe, hôm nay có thể quay phim trở lại rồi."

   Phạm Minh Minh nhìn sắc mặt tái nhợt của Thời Sở Yêu, quay sang Khương Phàm: "Cô làm ăn như vậy cũng được sao?"

   Khương Phàm nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

   Phạm Minh Minh liền đưa một đoạn kịch bản cho Thời Sở Yêu: "Hôm nay em có cảnh quay phải khóc."

   Thời Sở Yêu gật đầu: "Được."

   Bản thân Thời Sở Yêu rõ ràng biết cơ thể mình hiện giờ cũng không thật sự đủ khỏe để quay phim, dù đang ngồi cũng cảm thấy toàn thân vô lực thì nói gì đến khóc lóc. Thời Sở Yêu khẽ cắn môi, hiện tại chỉ có làm việc cật lực mới có thể giúp cô làm dịu cảm xúc, nếu không làm việc Âm Mật Vi sẽ từng khắc từng khắc xuất hiện trong mọi suy nghĩ của cô, không ngừng quấy nhiễu.

   Tuy nói là cảnh khóc, nhưng thực ra là vừa hôn vừa khóc. Thời Sở Yêu trong vai Nguyên Tuấn nhìn thấy Mỹ Miêu muốn rời đi, thế là quỳ xuống cầu xin cô đừng đi. Mỹ Miêu lúc sau cảm động đến khóc thút thít, Nguyên Tuấn liền chủ động hôn cô cuồng nhiệt.

   "Có thể dùng diễn viên thế thân không?" Khương Phàm hướng Phạm Minh Minh thương lượng. "Thời tiểu thư nếu không phải tình huống thật sự cần thiết sẽ không quay cảnh hôn, đây là điều khoản quy định trước khi kí hợp đồng với công ty."

   Phạm Minh Minh kiên quyết phản đối: "Thế thân chỉ có thể quay từ phía sau, mà mỗi thước phim của tôi đều là đặc tả, vậy cô muốn tôi lấy cái gì để thay thế cho gương mặt diễn viên?"

   Khương Phàm đang suy nghĩ cách tranh luận, Thời Sở Yêu đang ngồi nghỉ ngơi ở ghế sofa lên tiếng: "Không cần thế thân, em thấy không có vấn đề."

   Khương Phàm đột nhiên nổi nóng, tức giận nói: "Coi như là em đồng ý, dù sao đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Diệp tiểu thư trên phim, chỉ sợ là người đại diện của cô ấy cũng không đồng ý."

   Đúng lúc đó người đại diện của Diệp Thanh Dục, Phương Dung đi tới: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

   Khương Phàn sắc mặt vui mừng, nắm tay Phương Dung nói: "Cô cũng không muốn Diệp tiểu thư quay cảnh hôn đúng không?" Khương Phàm biết Phương Dung sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy, đây là gãi đúng chỗ ngứa. Mặc dù cô không thể thuyết phục Thời Sở Yêu, nhưng chỉ cần bên Diệp Thanh Dục đơn phương phản đối thì bất kể là Thời Sở Yêu hay Phạm Minh Minh cũng không thể tiếp tục cố chấp.

   Phương Dung sững sờ, nhìn bầu không khí hiện trường, lập tức hiểu ra: "Đây là nụ hôn trên màn ảnh đầu tiên của Diệp tiểu thư, cô ấy đối với công ty chúng tôi vẫn luôn duy trì hình tượng thanh thuần, việc quay cảnh phim này liên quan đến vấn đề hình tượng của Diệp tiểu thư, tôi cần phải báo cáo với công ty trước."

   Phạm Minh Minh sắc mặt cứng đờ: "Rõ ràng trước đó lúc kí hợp đồng đã nói qua vấn đề này, bây giờ lại đem chuyện hình tượng này ra nói, rốt cuộc có còn muốn quay phim nữa không đây?"

   Triển Nhan cùng Bạch Anh Lạc vừa đi đến phòng chụp ảnh liền nhìn thấy một cảnh cãi cọ tranh chấp, Bạch Anh Lạc nhìn Triển Nhan: "Cô không đi hòa giải sao?"

   Triển Nhan lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ có trách nhiệm đưa Bạch tiểu thư đến chỗ này thôi."

   Bạch Anh Lạc để lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ sự tình. "Tốt, vậy trách nhiệm của cô đã hoàn thành, trở về làm việc đi."

   Triển Nhan nhìn Bạch Anh Lạc, dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn nói ra: "Bạch tiểu thư tốt nhất nên nói ít nhìn nhiều, bộ phim này Âm tổng vô cùng coi trọng, đối với việc đầu tư của Bạch tiểu thư đây cũng có liên quan."

   Bạch Anh Lạc cười lên: "Cô cũng nhọc lòng quá, cẩn thận có nếp nhăn sớm đấy."

   Triển Nhan không thèm để ý, bỏ đi.

   Thời Sở Yêu đứng dậy chen vào giữa đám người, khẽ mỉm cười nói: "Dù sao diễn viên cũng không phải là của đạo diễn, cũng không phải là con rối của công ty. Nếu như mọi người tiếp tục cãi nhau như thế, chỉ sợ là cuối tuần này tập 1 cũng không có để đưa cho đài truyền hình."

   Phạm Minh Minh ôm cánh tay cười lạnh: "Công ty lắm tiền nhiều của mà, tiền bồi thường chắc vẫn đủ để trả chứ."

   Sắc mặt Phương Dung lúc trắng lúc xanh: "Đạo diễn Phạm, ý tôi không phải là như vậy, chỉ là..."

   "Được rồi, tôi có cách." Thời Sở Yêu lên tiếng, đồng thời làm dịu đi mùi thuốc súng. "Đi gọi Diệp tiểu thư đến đây."

   Diệp Thanh Dục vừa trang điểm xong, còn đang làm tóc, vừa nhìn thấy Thời Sở Yêu liền vui vẻ: "Thời tỷ tỷ, cơ thể chị khỏe hơn rồi sao?"

   Thời Sở Yêu gật gật đầu, đi đến bên cạnh Diệp Thanh Dục, một tay ôm lấy eo nàng. "Tôi có việc muốn thương lượng với em."

   Diệp Thanh Dục không hiểu: "Chuyện gì?"

   Thời Sở Yêu nhếch khóe miệng, không trả lời mà trực tiếp xích lại gần Diệp Thanh Dục, đặt lên khóe môi nàng một nụ hôn.

   Diệp Thanh Dục kịp phản ứng, trên mặt đã nổi một tầng đỏ ửng: "Thời tỷ tỷ, chị đang làm cái gì?"

   Thời Sở Yêu nói: "Mọi người đang thương lượng xem em có thể quay cảnh hôn hay không."

   Diệp Thanh Dục sững sờ: "Hôm nay có cảnh hôn?"

   Thời Sở Yêu gật gật đầu. "Với tôi."

   Phương Dung vội vàng đi lên nói: "Thanh Dục, em không thể tùy tiện quay cảnh hôn được. Nếu Côi tỷ biết, nhất định cô ấy sẽ mắng chết chị."

   "Nếu như là cảnh hôn giữa em và Thời tỷ tỷ thì cũng không thể gọi là tùy tiện được." Diệp Thanh Dục lên tiếng. "Sẽ không ảnh hưởng đâu, chị yên tâm đi."

   "Nhưng mà..." Phương Dung vẫn do dự không quyết.

   Diệp Thanh Dục một tay kéo Phương Dung, một tay kéo Thời Sở Yêu nói: "Côi tỷ hiểu em nhất, chỉ cần là em lên tiếng chị ấy nhất định sẽ chiều theo ý em."

   Phương Dung đành phải thôi.

   Khương Phàm lại không ngừng kêu gào trong lòng, cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất này của Thời Sở Yêu giống như nhất định phải tạo ra sóng to gió lớn mới bằng lòng. Mà hết lần này đến lần khác thái độ của Âm Mật Vi lại là không can thiệp khiến Khương Phàm cảm thấy rất kì quái, hành động và lời nói của Thời Sở Yêu khác xa với phong cách làm việc của Anh Lan, nhưng Âm Mật Vi lại chưa từng ra bất kì kế sách gì để đối phó với cô, có vẻ như đã buông tay mặc kệ.

   Chẳng lẽ Âm Mật Vi đối với Thời Sở Yêu cũng không có cách?

   Khương Phàm rất nhanh đã bác bỏ suy nghĩ này. Nàng đã từng nhìn thấy những biện pháp vô cùng lợi hại mà Âm Mật Vi áp dụng nhằm khép nghệ sĩ vào khuôn khổ, đương nhiên cũng đã từng thấy Âm Mật Vi trừng trị những nghệ sĩ cứng đầu cứng cổ. Từ khi trở thành người điều hành Anh Lan đến nay Âm Mật Vi vẫn luôn bày mưu tính kế, mà lần này sở dĩ nàng dung túng Thời Sở Yêu như vậy nhất định là có lí do.

   Chỉ là, trước khi tìm hiểu được lí do này là gì thì có lẽ cô đã bị Âm Mật Vi đuổi việc vì không quản được nghệ sĩ rồi.

   Bạch Anh Lạc nhìn một màn trước mặt không khỏi cười thành tiếng, Phạm Minh Minh quay đầu nhìn Bạch Anh Lạc: "Ở đây là phim trường, không biết tiểu thư đây là...?"

   Bạch Anh Lạc thoải mái chìa tay: "Tôi là Bạch Anh Lạc."

   Trợ lý ở bên tai Phạm Minh Minh nói nhỏ: "Là thiên kim tiểu thư bên phía nhà đầu tư."

   Phạm Minh Minh liếc mắt xem thường: "Ở phim trường xin đừng phát ra tiếng động ồn ào, gây ảnh hưởng đến diễn viên."

   Bạch Anh Lạc gật đầu, tự động lùi về sau một bước.

   Sau khi được Thời Sở Yêu hòa giải, cảnh quay này được tiến hành rất thuận lợi. Thời Sở Yêu và Diệp Thanh Dục chỉ NG hai lần là cảnh quay hoàn thiện, Bạch Anh Lạc đứng một bên liền cảm thấy rất thú vị, đối với biểu hiện của Thời Sở Yêu càng cảm thấy hứng thú hơn. Trước đó cô chưa bao giờ thấy nghệ sĩ nào của Âm Mật Vi lại có biểu hiện xuất xắc đến vậy.

   "Cô ấy là ai?" Bạch Anh Lạc đến gần Khương Phàm, hỏi.

   Khương Phàm nói: "Là người mới của công ty, Âm tổng rất coi trọng."

   "Âm Mật Vi rất coi trọng? Tại sao?" Bạch Anh Lạc vốn dĩ tưởng Âm Mật Vi sẽ chỉ tuyển dụng những nghệ sĩ tài năng nhưng đàng hoàng chính trực, không nghĩ đến loại phụ nữ như Thời Sở Yêu cũng có ngày lọt vào tầm mắt nàng.

   Dựa vào trực giác, Bạch Anh Lạc cảm thấy quan hệ giữa Thời Sở Yêu và Âm Mật Vi không đơn giản như vậy.

   "Bởi vì Thời tiểu thư rất thu hút ánh nhìn." Khương Phàm thành thật trả lời. "Âm tổng phá vỡ quy tắc, để Thời tiểu thư và Yến Tuyết Trì tiểu thư được hưởng cùng một loại đãi ngộ, vì thế Yến Tuyết Trì tiểu thư đã nổi nóng một trận... a, xin lỗi, tôi nói quá nhiều."

   "Đúng không, cô thật biết điều." Bạch Anh Lạc cong khóe miệng, ánh mắt tiếp tục đặt trên người Thời Sở Yêu.

   Cô gái có thể khiến Âm Mật Vi đối đãi đặc biệt này quả thật đã thu hút sự chú ý của cô, làm Bạch Anh Lạc vô cùng tò mò rốt cuộc loại nghệ sĩ như thế nào mới có thể để cho Âm Mật Vi nhìn bằng con mắt khác như vậy.

   Sau khi Khương Phàm rời đi, Bạch Anh Lạc lấy điện thoại ra, thờ ơ chụp lại cảnh Thời Sở Yêu hôn Diệp Thanh Dục.

   Thời Sở Yêu sau khi quay phim theo thói quen nhìn điện thoại, trừ tin nhắn hỏi thăm của Thi Mạn Nhu, cô không nhận được bất kỳ tin nhắn bất ngờ nào của người khác.

   Đặc biệt là của Âm Mật Vi.

   Thời Sở Yêu nhíu này, gọi Khương Phàm đến hỏi: "Âm tổng có biết hôm nay em tiếp tục quay phim không?"

   Khương Phàm gật gật đầu: "Tôi đã báo cáo qua với Triển Nhan, lịch trình của em đều được ghi lại mỗi ngày trong hồ sơ lưu trữ."

   Hồ sơ lưu trữ?

   Cái cô muốn không phải là hồ sơ lưu trữ, cô muốn Âm Mật Vi phải biết.

   Thời Sở Yêu không tiện hỏi lại, chỉ miễn cưỡng cười cười: "Vậy là tốt rồi, chị kết thúc công việc đi."

   Khương Phàm hỏi: "Có cần tôi lái xe đưa em về nhà không? Bây giờ cơ thể em yếu ớt như thế, không nên làm việc quá mệt nhọc."

   Thời Sở Yêu lắc đầu: "Không sao, tuần này lịch trình của em còn mấy cái?"

   Khương Phàm mở ipad ra xem, nói: "Chiều mai em có hai cảnh quay, ngày kia cũng có, chủ nhật có nghi thức ra mắt, cùng fans gặp mặt."

   Thời Sở Yêu lắng nghe kĩ càng từng cái một, hỏi: "Không có thông báo đi họp gì sao?"

   "Không có." Khương Phàm khẳng định. "Triển Nhan tiểu thư không thông báo gì."

   Thời Sở Yêu cắn răng, Âm Mật Vi sau khi hôn cô sao có thể tỏ ra không có chuyện gì như thế chứ. Chẳng lẽ nàng không biết cô vì nụ hôn đó mà đã suy nghĩ lung tung suốt cả đêm, phải nhờ làm việc cật lực mới có khả năng làm dịu cảm xúc sao?

   Có lẽ, Âm Mật Vi chính là loại người giây trước có thể kề cận thân mật, giây sau liền có thể trở mặt giả vờ không quen biết.

   Thời Sở Yêu thở dài một hơi, xoay người lái xe về nhà.

   Lái được nửa đường, Thời Sở Yêu chợt nghe sau lưng có tiếng còi. Thời Sở Yêu nghiêng đầu nhìn, một chiếc xe thể thao Maserati theo đuôi cô, liên tục ra tín hiệu dừng xe.

   Thời Sở Yêu hạ cửa xe xuống, phát hiện ngồi trong xe đối diện là Bạch Anh Lạc, còn có Diệp Thanh Dục.

   Thời Sở Yêu dừng xe, Bạch Anh Lạc cũng dừng lại, xuống xe cúi người xin lỗi: "Thật xin lỗi Thời tiểu thư, tôi có việc gấp cần đi đường khác, nhưng tôi đã hứa sẽ đưa Diệp tiểu thư về nhà, cô có thể giúp tôi không?"

   Bạch Anh Lạc bày ra vẻ mặt nhờ vả rất chân thành.

   Thời Sở Yêu gật đầu, hướng Diệp Thanh Dục nói: "Lên xe đi."

   Bạch Anh Lạc liên tục cảm kích: "Cảm ơn, tôi nợ cô một ân tình."

   "Chị muốn về nhà?" Diệp Thanh Dục hỏi.

   Thời Sở Yêu nói: "Đúng vậy, quay phim cả ngày, bây giờ chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi."

   Diệp Thanh Dục thần thần bí bí cười: "Em có cách giúp làm giảm mệt mỏi, chị có muốn thử một chút không?"

   Thời Sở Yêu hỏi: "Cách gì?"

   Diệp Thanh Dục ngửa đầu cười: "Chở em về nhà thì biết."

   Âm Mật Vi đối với vấn đề các nhà đầu tư không ngừng muốn chèn thêm quảng cáo mà vô cùng đau đầu. Các nhà đầu tư đều hi vọng có thể đem quảng cáo sản phẩm mình vào trong bộ phim, trong thời gian ngắn đã có đến hơn mười cái quảng cáo nộp đơn, mà các nhà tuyên truyền cũng không dám quyết định vội vã, trực tiếp đẩy hết sang cho Âm Mật Vi quyết.

   Âm Mật Vi thức trắng đêm xem xét hết toàn bộ kế hoạch, đưa ra những ý kiến sửa chữa, đợi đến lúc rảnh rỗi nhìn đồng hồ đã là tờ mờ sáng hôm sau.

   Âm Mật Vi ấn ấn huyệt thái dương, mở nhạc trên máy tính, đột nhiên một tin tức nhảy lên màn hình máy tính nàng: Bất ngờ lộ tẩy người tình bí mật của Thời Sở Yêu!

   Âm Mật Vi sững sờ, ấn mở tin tức đọc thử, phát hiện hình ảnh của Thời Sở Yêu và Diệp Thanh Dục bị tung ra ngoài, ngoại trừ ảnh vuốt ve nhau bên ngoài còn có hình hai người nấu cơm chung đầy ngọt ngào.

   Trong tấm ảnh Thời Sở Yêu và Diệp Thanh Dục cùng xuất hiện trong bếp, hai người đứng gần cửa sổ, gần như là dựa vào người nhau.

   Âm Mật Vi hít một hơi thật sâu, gọi một cuộc điện thoại cho Phạm Minh Minh: "Lập tức đến phòng làm việc của tôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net