Chương 61: Chuyện riêng tư, không cho phép hỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm Mật Vi mãi đến sáng sớm tỉnh dậy vẫn cảm thấy là lạ, mọi thứ xung quanh dường như cũng có vấn đề, ví dụ như trước giờ nàng chưa từng nướng bánh mì lâu đến như vậy, thời gian vượt quá mức bình thường mười giây khiến cho cả ba lát bánh mì bị cháy xém, thậm chí lúc xào măng cũng không cẩn thận để dầu mỡ bắn đầy tay. Âm Mật Vi cọ rửa mấy đầu ngón tay trong nước lạnh, đột nhiên cảm giác buổi sáng nay giống như đã hỏng bét.

Đã vậy Âm Vũ Tùy lại hết lần này đến lần khác không sợ chết mà xuất hiện trước mặt nàng, không ngừng đòi hỏi áo choàng tắm, sữa rửa mặt, khăn tắm, sau khi tắm rửa lại tự nhiên mặc áo choàng tắm ngồi trên bàn ăn, uống xong một ngụm sữa bò còn phàn nàn: "Em không cho đường sao, hơi nhạt đấy."

Âm Mật Vi đọc báo, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Bên cạnh tay chị có hộp đường." Thuận mắt liếc nhìn điện thoại đặt trên bàn, vẫn không có tin nhắn gì.

Âm Vũ Tùy nhìn chiếc lọ nhỏ trước mặt mình: "Tâm trạng em kém như vậy có phải là vì em rể không gọi điện thoại cho em không?"

"Chị nói cái gì?" Âm Mật Vi không thích người ngoài hỏi về những chuyện riêng tư cá nhân của nàng, nhưng Âm Vũ Tùy lại không chút kiêng kị.

Âm Vũ Tùy mỉm cười: "Dù sao thời gian em ở đây cũng không vượt quá một tuần lễ, không phải là vì cãi nhau với em rể nên ra ngoài chơi bời một chút sao?"

"Từ lúc nào chị lại thích quản chuyện gia đình người khác đến vậy?" Âm Mật Vi hờ hững nói, uống một ngụm trà, bình tĩnh lật tờ báo kinh tế ra.

Âm Vũ Tùy thản nhiên mân mê viên đường trong tay: "Em nói như vậy oan uổng cho chị quá, em là em gái của chị, tất nhiên chị phải quan tâm đến em rồi."

"A, vậy sao." Âm Mật Vi giương mắt nhìn Âm Vũ Tùy. "Nhưng tôi không cảm nhận được sự quan tâm mà một người chị gái nên có đối với em mình, trước kia không có, bây giờ lại càng không cần."

Âm Vũ Tùy cười khẽ một tiếng, xé một miếng bánh bao bỏ vào miệng nhai.

"Bây giờ tôi phải đi làm." Âm Mật Vi đứng dậy, thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi.

Âm Vũ Tùy gật đầu: "Vậy chị tự ở nhà chơi vậy."

Âm Mật Vi nhìn thật sâu vào đôi mắt Âm Vũ Tùy, cạch một tiếng đóng cửa rời đi.

Triển Nhan đã đứng chờ sẵn ở dưới xe, Âm Mật Vi vừa ngồi vào ghế sau cô đã báo cáo: "Triệu công công đã đồng ý sẽ bác bỏ tin đồn của Thời Sở Yêu và Diệp Thanh Dục tiểu thư, khoảng mười giờ sáng hôm nay ông ấy sẽ đăng bài trên Weibo, những người có thâm niên khác trong ngành cùng đăng bài bác bỏ cũng đều lấy hướng đi của Triệu công công làm bước đệm, nếu không có gì xảy ra thì khả năng lần quan hệ công chúng này thành công là rất cao."

Âm Mật Vi nghe thấy tên của Thời Sở Yêu đột nhiên thẫn thờ, không phải là vì nàng để tâm đến những tin đồn xấu của cô, cũng không liên quan đến công việc của cô, mà là do Thời Sở Yêu từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn Wechat của nàng.

Âm Mật Vi đột nhiên cảm giác bản thân như có bệnh, Thời Sở Yêu người phụ nữ này bất kể làm gì cũng vô cùng có hứng thú. Nếu cô ấy vui vẻ thì sẽ vây quanh bạn, biến bạn thành một mặt trời nhỏ; nếu cô ấy muốn mập mờ, nhất định sẽ xây dựng hình tượng tình nhân hoàn hảo trong mắt bạn.

Đối với Thời Sở Yêu mà nói, tất cả những việc này so với đi vào phòng chụp ảnh hay đi quay phim cũng không có khác biệt gì mấy.

Âm Mật Vi hít một hơi thật sâu, ngửa đầu ra sau dựa vào ghế ngồi.

Xe vừa chạy đến cửa cao ốc Anh Lan, Âm Mật Vi đã bị một đám phóng viên không biết từ đâu chạy đến vây chặt, Âm Mật Vi đứng từ xa ra hiệu, nhân viên bảo an đứng cách đó mới đứng lại.

"Âm tổng, hôm nay cô sẽ đưa ra câu trả lời về tin đồn của Thời tiểu thư phải không?" Một nữ phóng viên chìa micro ra trước mặt Âm Mật Vi.

"Thời Sở Yêu là nghệ sĩ dưới trướng của Anh Lan, cô ấy vô cùng chuyên nghiệp, cũng rất có trách nhiệm, trước mắt cô ấy đang chăm chỉ quay phim, hi vọng mọi người sẽ đón nhận tác phẩm mới." Âm Mật Vi lễ phép đáp lại, quay người đi vào đại sảnh Anh Lan, các phóng viên bị ngăn lại sau tấm cửa kính lớn.

Lúc Âm Mật Vi bước vào văn phòng đột nhiên nhìn thấy Bạch Anh Lạc đang đứng trên hàng lang tầng làm việc của nàng, ngón tay nhàm chán mân mê quanh ổ khóa phòng làm việc.

"Tôi còn tưởng là em sợ phiền phức nên không muốn đi làm?" Bạch Anh Lạc như cười như không nói với Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi nhìn Bạch Anh Lạc một chút: "Chị tìm tôi có việc gì?"

Bạch Anh Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Tìm em đòi lại ân tình."

"Ân tình gì?" Âm Mật Vi cảm thấy kỳ quái, mở cửa đi vào, quên mất không đóng cửa nhốt Bạch Anh Lạc ở ngoài, Bạch Anh Lạc liền thuận tiện mở cửa đi vào.

Bạch Anh Lạc nói: "Dù sao tôi cũng đã làm tài xế cho em một lần, cũng tính là có một chút khổ cực."

Âm Mật Vi cầm một xấp tài liệu lên, lật vài tờ, ký tên vào những chỗ cần ký, nói với Bạch Anh Lạc: "Bạch tiểu thư, sao chị có thể thờ ơ như vậy đối với những tin đồn ngày hôm qua?"

Bạch Anh Lạc nhún vai. "Có nghe thoáng qua." Dừng lại một chút cô lại nói: "Dù sao đối với những nữ minh tinh, dù có tốt đẹp đến đâu thì tin đồn thất thiệt vẫn bay rợp trời, ngành giải trí vốn dĩ đã không sạch sẽ, chẳng lẽ em lại không biết?"

Âm Mật Vi nói: "Đây là do chị cho rằng đấy là sự thật, không phải là tôi nói như vậy."

Bạch Anh Lạc cười cười: "Làm sao em có thể để ý đến tin đồn giữa Thời Sở Yêu tiểu thư và Diệp Thanh Dục tiểu thư được cơ chứ? Trong ấn tượng của tôi, Âm Mật Vi không phải là một lính cứu hỏa, trước đây đã từng có một nghệ sĩ khác thường, em đã không lưu tình mà đày người ta vào lãnh cung còn gì."

Mặt Âm Mật Vi không chút biến sắc: "So sánh học thức và tài năng của Bạch tiểu thư chị, nếu muốn tham gia vào chuyện công việc nội bộ của Anh Lan thì hay là chị đi nộp một bản sơ yếu lý lịch cho phòng nhân sự đi?"

Bạch Anh Lạc cười: "Tôi không muốn bị bốn bức tường này ngăn cách với thế giới bên ngoài, công việc văn phòng không thích hợp với tôi, có điều..."

Bạch Anh Lạc nói xong liền quay người chống tay lên bàn làm việc, ngả về phía Âm Mật Vi nói: "Nếu là đề nghị em đưa ra thì tôi có thể xem xét."

Đôi mắt của Bạch Anh Lạc rất xinh đẹp, đặc biệt là lúc cô đang cao hứng, trong ánh mắt dường như phản chiếu một ánh sáng rạng rỡ xinh đẹp động lòng người.

Thời Sở Yêu cũng có đôi mắt giống như vậy.

Âm Mật Vi xuất thần trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở ra.

Người xuất hiện là Thời Sở Yêu, đi sau cô còn có Khương Phàm với gương mặt áy náy.

"Thật...thật sự xin lỗi Âm tổng, chúng tôi không biết chị đang có khách..." Khương Phàm nhanh chóng xin lỗi.

Chẳng qua trên mặt Thời Sở Yêu lại không có chút day dứt nào, bởi vì trước mặt cô là một cảnh tượng vô cùng mập mờ, một người phụ nữ cả trang điểm lẫn ăn mặc đều vô cùng quyến rũ đang ghé vào trước bàn làm việc của Âm Mật Vi, mà Âm Mật Vi lại không đẩy cô ta ra, mặt mày cũng thấp thoáng nụ cười.

Người phụ nữ này vậy mà dám trắng trợn câu dẫn Âm Mật Vi.

"Sáng sớm như vậy mà Âm tổng đã có khách rồi sao?" Âm thanh của Thời Sở Yêu nhẹ nhàng nhưng trong đó tràn ngập ý vị mà chỉ có Âm Mật Vi mới có thể nghe ra, không nhìn Thời Sở Yêu nàng cũng có thể nghe thấy sự trào phúng trong đó.

Bạch Anh Lạc quay đầu lại, nhận ra là Thời Sở Yêu, ngồi thẳng lên giương khóe miệng cười một tiếng: "Thời tiểu thư? Cảm giác ở bên cạnh Diệp tiểu thư như thế nào?"

Thời Sở Yêu cười nhạt: "Để Bạch tiểu thư chê cười rồi, lẩu chua cay Diệp tiểu thư nấu thật sự rất khó uống." Tin đồn được tung ra trước đó một ngày chỉ có Bạch Anh Lạc biết chính xác cô và Diệp Thanh Dục đang ở cùng với nhau, ngày hôm sau liền nhanh tay tung ra ảnh chụp cô và Diệp Thanh Dục mập mờ ở trong bếp. Nếu không phải có người cố ý mai phục ở tòa chung cư đối diện để chụp lén cô thì đời nào lại có tấm ảnh chụp rõ nét như vậy?

Cho đến hiện tại Bạch Anh Lạc vẫn là nhà đầu tư cốt lõi của 《Cùng ngươi tránh mưa》, Thời Sở Yêu cũng không định sẽ tiết lộ chuyện này cho Âm Mật Vi, cứ coi như là Bạch Anh Lạc không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi, tính khí đại tiểu thư bộc phát nên ác ý chơi đùa một chút thôi.

"Hôm nay chị không có lịch trình à?" Âm Mật Vi liếc nhìn hai người đang mặt đối mặt, ánh mắt dừng lại trên người Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, đôi chân nhẹ nhàng linh hoạt gác lên, vui vẻ nói: "Đúng vậy, hôm nay tôi nghỉ ngơi."

Khương Phàm ngay lập tức nói thêm: "Thời tiểu thư nói hôm qua là một ngày vất vả, muốn dời hết lịch trình hôm nay đến cuối tuần, đúng lúc mấy ngày hôm nay tin tức vẫn còn đang xôn xao, đến trường quay cũng không để làm gì, lại gây phiền toái không cần thiết."

Âm Mật Vi nói: "Đứng ở đầu sóng ngọn gió thì càng không nên kín tiếng, không thể ngồi im nghe bọn họ đồn đại được. Mười giờ sáng nay có buổi họp báo của công ty, chị tham gia cho tôi."

Thời Sở Yêu hời hợt trả lời: "Tôi đã đăng bài giải thích trên Weibo, những lời giải thích như vậy cũng đã nói không ít, có cần thiết phải như vậy không? Những người thật lòng tin tưởng sẽ không nghi ngờ tôi, mà những người bày tỏ sự chỉ trích cũng sẽ không vì tôi giải thích mà thay đổi quan điểm..."

"Cần thiết." Âm Mật Vi không để ý, mạnh mẽ cắt ngang Thời Sở Yêu.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net