Chương 70: Tổng giám đốc bá đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bắt đầu từ chương này đổi xưng hô nha cả nhà ( ╹▽╹ )

   Tắt điện thoại, Âm Mật Vi bỗng dưng cảm thấy một vị trí nào đó trong lòng không kìm được mà nhảy nhót, cho dù có nhân chứng là Âm Vũ Tùy nàng vẫn không tin Thời Sở Yêu đã thật sự rời khỏi ổ vàng kia.

   Thời Sở Yêu chắc cũng biết việc cô ấy rời khỏi chung cư của Quý Nguyên Tu nghĩa là gì, Quý Nguyên Tu bao nuôi Thời Sở Yêu hai năm, từ lâu đã xem cô là tài sản riêng. Quý Nguyên Tu xuất thân cao quý, trong tiềm thức của anh ta chỉ có anh ta vứt bỏ người khác, trừ chính bản thân ra Quý Nguyên Tu không cho phép bất kì ai làm tổn hại đến tôn nghiêm của mình.

   Thời Sở Yêu là người đầu tiên dám làm vậy, cô ấy không để ý bất kỳ hậu quả gì mà dám ra quyết định, vì sao?

   Âm Mật Vi trở lại phòng ăn, trầm ngâm ngồi xuống.

   "Xảy ra chuyện gì?” Âm Chấp lo lắng hỏi.

   Quý Nguyên Tu cũng hùa theo Âm Chấp: “Vi Vi, chuyện gì xảy ra dù là không liên quan, em nói cho anh anh có thể giải quyết mà."

   Âm Mật Vi tỉnh táo lại, cười cười gắp đồ ăn cho Âm Chấp: “Một chuyện nhỏ mà thôi, không đáng để làm phiền bữa ăn.” Một ánh mắt cũng không thèm liếc Quý Nguyên Tu.

   Âm Chấp cười nhẹ, dừng một chút, lấy một chiếc hộp từ tay Tiết Nhất, ra hiệu cho Quý Nguyên Tu ngồi xuống mới nói: "Đây là món quà ta tặng cho các cháu, mẹ của A Vi đã nhờ ta, bảo là đến lúc thích hợp thì đưa cho con bé.”

   Âm Mật Vi sững sờ, nàng chưa từng nghe mẹ có để lại một món quà cho mình.

   Âm Chấp chậm rãi mở hộp ra. “Mẹ cháu đã dùng loại bạch ngọc mình trân quý nhất làm thành khóa ngọc, ngụ ý là khóa lại tình yêu cả đời mình, một nửa là của cháu, một nửa cho đối phương, ở đây là Nguyên Tu.”

   Âm Chấp nói xong đưa khóa ngọc ra, kéo tay Âm Mật Vi, đặt lên tay nàng một chiếc.

   Khóa ngọc lạnh lẽo nhẵn mịn, Âm Mật Vi cứ ngỡ mình đã quên mất hơi mẹ, nhưng giây phút chạm vào khóa ngọc kia dường như nàng lại nhớ lại những việc mẹ đã làm cùng với sự dịu dàng của bà ấy.

   Phía sau có khắc mấy chữ mờ mờ, là “người yêu cả đời”.

   Mẹ nói, một nửa cho nàng, một nửa cho người nàng yêu.

   “Hiện tại cháu không thể nhận món quà này.” Âm Mật Vi nhàn nhạt nói, đưa ngọc khóa trong tay lại cho Âm Chấp.

   Ánh mắt Âm Chấp rất kinh ngạc, nhìn Âm Mật Vi rồi lại nhìn Quý Nguyên Tu, mặt mũi Quý Nguyên Tu vô cùng xấu hổ.

   “Vì sao?” Âm Chấp hỏi.

   Âm Mật Vi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hôm nào cháu lại đến thăm ngài, hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, cháu đi trước.”

   Tiết Nhất lấy áo khoác Âm Mật Vi khoác vào cho nàng, Âm Mật Vi lễ phép cảm ơn, ra đến cửa nàng còn quay lại nói với Âm Chấp: “Canh gà hầm long nhãn hôm nay ăn rất ngon, cảm ơn ngài.”

   Âm Mật Vi ngồi vào ghế lái, vừa ra khỏi tòa nhà thì Quý Nguyêm Tu thở hồng hộc chạy đến, gõ vào cửa sổ.

   Âm Mật Vi hạ kính xuống, lạnh lùng nhìn anh ta.

   Quý Nguyên Tu chỉ vào nhẫn cưới trên ngón tay, nói: “Vi Vi, rốt cuộc là em bị sao vậy, ban nãy từ chối món quà của ông nội có phải là em cố ý làm khó anh?”

   Âm Mật Vi: “Đó là quà của mẹ tôi, tôi có quyền làm bất cứ điều gì.”

   Quý Nguyên Tu tiếp tục truy hỏi: “Vậy quà anh tặng em thì sao, không phải đó là căn hộ em thích nhất sao, bây giờ đến nhìn em cũng không thèm nhìn?”

   “Quý Nguyên Tu.” Âm Mật Vi thu lại ánh mắt đang nhìn chăm chú về phía trước, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngoài cửa xe. “Chúng ta đều nên tỉnh táo một chút, nhất là anh.”

   Âm Mật Vi nói xong đạp chân ga rời đi.

   Điện thoại đặt trên thanh dựng, mãi đến khi về nhà Quý Nguyên Tu cũng không gọi lại cho nàng.

   Âm Mật Vi từ thang máy trong bãi đậu xe lên thẳng nhà, mở cửa ra nhìn thấy gian phòng chỉ thuộc về riêng mình, trong lòng nhẹ nhõm không ít.

   "Em về rồi à?” Âm Vũ Tùy choàng khăn tắm, đang lấy nước lạnh từ trong tủ lạnh uống, lắc lắc trước mặt Âm Mật Vi. “Uống không?”

   Âm Mật Vi nhìn Âm Vũ Tùy, lại nhìn sang phòng ngủ của cô, nghiêng đầu hỏi: “Chỉ có một mình chị ở nhà?”

   Âm Vũ Tùy gật đầu, uống nước. “Chứ em nghĩ còn có ai?”

   Âm Mật Vi không trả lời, vứt áo khoác lên ghế, giày cao gót cũng không cởi mà ngã người xuống sofa, hai tay khẽ day day huyện thái dương.

   Âm Vũ Tùy ngồi xuống cạnh nàng. “Biết trước mỗi lần đối phó với ông nội xong đều thế này nên chị tránh được là tránh.”

   Âm Vũ Tùy nói, giơ tay ra xoa huyệt thái dương giúp Âm Mật Vi, Âm Mật Vi theo bản năng lệch đầu sang một bên, ánh mắt lãnh đạm: “Chị làm gì?”

   “Bày tỏ lòng biết ơn của chị.” Âm Vũ Tùy cười. "Ông ấy chỉ cần một người có thể đi theo mình là đủ, vậy nên em vất vả rồi.”

   “Cũng không vất vả.” Âm Mật Vi lạnh lùng nói.

   "Em lại mạnh miệng đi, em không nhớ hồi bé người nước mắt rưng rưng nói chị muốn đi ra ngoài chơi, không muốn nghe thầy John làu bàu là ai sao?” Âm Vũ Tùy nói về chuyện hai mươi năm trước, không tỏ vẻ lạ lẫm.

   Âm Mật Vi lại gần như quên mất còn có chuyện như thế.

   “Em đó, không bao giờ biết chiều chuộng bản thân mình.” Âm Vũ Tùy không hề lo lắng nói. “Không làm bé ngoan thì sao, không ưu tú trước mặt ông ta thì sao?”

   Âm Mật Vi lim dim mắt, nhìn Âm Vũ Tùy. “Cho nên chị mang theo suy nghĩ này mà bỏ nhà trốn đi, tất cả mọi thứ vứt lại cho tôi?”

   "Tất nhiên là không phải, chị không phải là loại người vô trách nhiệm như vậy.” Âm Vũ Tùy cười nhạt, lực tay mạnh hơn một chút.

   “Vậy thì vì sao, sao phải đi mà không một lời từ biệt, giờ lại đột nhiên quay về?” Âm Mật Vi hỏi, Âm Vũ Tùy tuy bề ngoài là người dễ dãi nhưng chắc chắn không phải là người ra quyết định tùy ý.

   Âm Vũ Tùy bày tỏ đang suy nghĩ, nghĩ trong giây lát, đang định trả lời thì chuông cửa reo.

   “Ai chà, Thời tiểu thư đến.” Âm Vũ Tùy nhảy dựng lên, bỗng dưng nhớ đến gì đó quay lại nói với Âm Mật Vi. “Tuyệt đối không được để Thời tiểu thư biết chị đã nói với em là cô ấy đến, tuyệt đối không được.”

   Âm Mật Vi không để ý đến cô ấy, đứng dậy quay về phòng sách.

   Âm Mật Vi bật đèn sáng lên, đúng lúc đó nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà, giọng nói của Thời Sở Yêu xuất hiện sau Âm Vũ Tùy.

   Âm Mật Vi đột nhiên cảm thấy nội tâm nhảy dựng lên, nàng không nhịn
được nghĩ không biết lát nữa gặp Thời Sở Yêu nên nói gì, nên bày tỏ cảm xúc thế nào.

   Rõ ràng đã từng tiếp xúc với Thời Sở Yêu nhiều như vậy nhưng giờ phút này Âm Mật Vi lại cảm thấy như lần đầu tiên biết đến cô ấy, sắp phải gặp mặt, cũng là lần đầu tiên gặp.

   Nhưng cho dù là lần đầu gặp một người nào đó hay nói chuyện với họ, bất kể là với thân phận hay bối cảnh của nàng, cho dù hoàn cảnh gì Âm Mật Vi cũng có thể tự nhiên đối đáp, ung dung không vội.

   Chỉ có lần này Âm Mật Vi phải bừng tỉnh, người nàng sắp đối mặt là Thời Sở Yêu, rốt cuộc cô ấy là hạng người gì?

   Có vẻ hết sức quen thuộc nhưng dường như Âm Mật Vi lại chẳng biết gì về cô ấy.

   “Âm tổng, quấy rầy chị rồi.” Giọng Khương Phàm đột nhiên xuất hiện ở cửa, góc 120 độ so với Âm Mật Vi.

   Âm Mật Vi nhìn Khương Phàm một chút, đi đến bên cánh cửa, ôm khuỷu tay nhìn thân ảnh lúc ẩn lúc hiện của Thời Sở Yêu, nói: “Quấy rầy cái gì?”

   Khương Phàm ấp úng, đang định mở miệng thì Thời Sở Yêu đi đến, khoác tay lên vai Khương Phàm, nhướn lông mày với Âm Mật Vi: “Âm tổng sẽ không để ý đâu, vì người em làm phiền là Vũ Tùy tiểu thư, không phải cô ấy.”

   Khương Phàm âm thầm lè lưỡi, lặng lẽ chạy xa khỏi Thời Sở Yêu.

   Thời Sở Yêu giương khóe miệng nhìn Âm Mật Vi: "Chị có để ý không? Em...”

   “Chị để ý thì có ích gì sao?” Âm Mật Vi ổn định lại tâm trạng, nàng nhìn thấy nụ cười không chút kiêng kị của Thời Sở Yêu, cảm thấy mình đang bị đánh từng chút từng chút một.

   Người mà Thời Sở Yêu làm càn như vậy phải kiêng kỵ chính là Âm Mật Vi mà Âm Vũ Tùy đã nói, một bé ngoan.

   Hành vi vĩnh viễn không vượt quá giới hạn, nụ cười vĩnh viễn chuẩn mực, quyết định tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.

   Tất cả đều hoàn hảo viên mãn.

   Thế nhưng phần hoàn mỹ này của nàng được giấu kĩ càng, thật sâu đến mức không nhìn thấy mà nàng cũng chưa từng bị nhận ra bản thân nó chẳng hoàn hảo chút nào.

   “Em sẽ không làm phiền đến chị.” Nụ cười của Thời Sở Yêu vẫn y hệt, vẫn xinh đẹp động lòng người, tựa như quỷ kế được che dấu dưới lớp mặt nạ trẻ thơ, từ phía sau đưa ra một món đồ cho Âm Mật Vi: “Cho chị.”

   Âm Mật Vi không nhận, chỉ nhìn chằm chằm Thời Sở Yêu.

   Gương mặt Thời Sở Yêu cứng lại: “Trên mặt em có gì à?”

   "Thời tiểu thư, cô qua đây một chút.” Âm Vũ Tùy ló người khỏi phòng mình, nói với Thời Sở Yêu.

   Thời Sở Yêu cười nhạt với Âm Mật Vi, quay người đi về phía Âm Vũ Tùy, Âm Mật Vi nhìn thấy Âm Vũ Tùy quay lưng với Thời Sở Yêu, dùng khẩu hình miệng nói với nàng mấy chữ.

   Âm Mật Vi sững sờ, nàng đọc ra mấy từ đó, cô gái hư.

   Cô gái hư?

   Trong mắt nàng Âm Vũ Tùy chắc chắn là một cô gái hư, cô ấy dám làm tất cả mọi việc ông nội cấm, dám buông bỏ tất cả mà bỏ nhà ra đi, dám...

   Dám đi yêu một Thời Sở Yêu mà mình mới chỉ gặp vẻn vẹn vài lần.

   Thời Sở Yêu chẳng bao giờ quan tâm đến thứ gì, cô ấy đối với Âm Vũ Tùy...

   Coi như Âm Vũ Tùy không bày tỏ tình cảm với Thời Sở Yêu, đối với một Âm Vũ Tùy khí chất cá tính có lẽ Thời Sở Yêu cũng muốn làm một chuyện gì đó thú vị.

   Nghĩ vậy, đột nhiên Âm Mật Vi có cảm giác sắp không giữ được bình tĩnh.

   Ngoài phòng khách Khương Phàm còn đang vội vàng sắp xếp quần áo, Âm Mật Vi đứng sau cửa phòng cắn môi, lấy điện thoại ra gửi cho Thời Sở Yêu một tin nhắn: Có chuyện gì vậy?

   Chờ một lát vẫn không thấy Thời Sở Yêu hồi âm.

   Âm Mật Vi ngồi trước bàn sách, cố ép bản thân chú ý vào trang sách trước mặt nhưng lại không kiềm chế được nghĩ đến chuyện đang xảy ra trong phòng Âm Vũ Tùy ngay cạnh.

   Thời Sở Yêu và Âm Vũ Tùy ở cùng một chỗ, sẽ làm gì?

   Có thể là nghe nhạc, đọc sách hay là nghiêm túc thảo luận về âm nhạc cổ điển và những thú vui khác?

   Nghĩ đã thấy buồn cười, làm sao có chuyện đó.

   “Cốc cốc.” Âm Mật Vi chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, nghiêng đầu nhìn ra thì thấy Thời Sở Yêu.

   “Chị tìm em?” Thời Sở Yêu bình tĩnh hỏi, tiện tay khóa cửa lại.

   Âm Mật Vi không gật đầu, cũng không lắc đầu.

   “Đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với chị.” Thời Sở Yêu đi đến trước mặt Âm Mật Vi, cụp mắt xuống. “Em không biết những lời này có gây ảnh hưởng gì đến chị không, cũng không trông cậy góc nhìn của chị về em sẽ thay đổi, nhưng...”

   Thời Sở Yêu nhìn vào mắt Âm Mật Vi, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu em xin lỗi chị, chị có thể...”

   “Thời Sở Yêu.” Âm Mật Vi đứng dậy đi về phía Thời Sở Yêu. “Em vẫn luôn như vậy, đối với những người bị mình trêu chọc nội tâm cũng vậy, không hề quan trọng, em cho rằng một câu xin lỗi có thể đền bù tất cả tội lỗi của mình sao?”

   Ánh mắt Âm Mật Vi thâm thúy mà hàm ý không rõ, Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, cảm thấy trong lời nói của nàng có ẩn ý, thế nhưng cô không đoán được giới hạn của nàng, không tự chủ được lùi về phía sau vài bước.

   "Em...” Thời Sở Yêu mím môi, cuống họng có chút gấp gáp.

   “Cho nên em sẽ phải chấp nhận hình phạt, sẽ tàn khốc hơn so với xin lỗi một nghìn lần.” Âm Mật Vi nói, tới gần Thời Sở Yêu, nắm cổ tay cô ấn lên cửa.

   “Hình phạt gì?” Thời Sở Yêu cảm thấy Âm Mật Vi trước mắt vô cùng lạ lẫm, chưa bao giờ cô thấy nàng nghiêm túc thâm trầm như vậy.

   Âm Mật Vi yên lặng nhìn Thời Sở Yêu, chỉ cảm thấy mấy chữ ‘bé ngoan’ bị Âm Vũ Tùy khắc lên người đột nhiên như thoát khỏi xiềng xích bay đi.

   Nàng không cần trở về làm một Âm Mật Vi như cũ.

   Âm Mật Vi ấn Thời Sở Yêu xuống, nghiêng đầu mút cổ cô. Thời Sở Yêu không kịp đề phòng kêu lên một tiếng, lập tức ngã nhào ra sau cửa.

   Âm Mật Vi hơi gặm một chút, Thời Sở Yêu khẩn trương nắm chặt cánh tay nàng, hơi thở lạnh buốt nói: “Xin lỗi chị...”

   “Xin lỗi cái gì?” Âm Mật Vi chuyển đến một chỗ khác mềm mại hơn.

   “Em tham gia vào chuyện gia đình của chị, làm chuyện có lỗi với chị...” Thời Sở Yêu hạ quyết tâm nói ra hết những lời này.

   "Tiếp tục.” Âm Mật Vi vẫn tỉnh táo làm chuyện nàng muốn, không ảnh hưởng đến việc nàng nghe Thời Sở Yêu sám hối.

   Thời Sở Yêu cảm thấy đau đớn đang dần đi xuống dưới, nhưng không thể không nghe lời Âm Mật Vi tiếp tục, nói: “Em đắc ý mình rất có sức hút nên rất tự tin, đồng thời cũng chế giễu những người quỳ dưới váy mình... A!"

   Thời Sở Yêu chợt thấy bụng dưới đau nhức như bị cắt, cô biết tất cả là do Âm Mật Vi gây nên nên không dám cúi đầu nhìn thử.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net