Chương 17: Ký Ức (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: KÝ ỨC


"Công chúa, ngươi không thể đi, đó là đường đến Địa Ngục, đi xuống sẽ biến thành ma."

Long Cửu gắt gao ôm lấy nàng.

"Đi xuống sẽ biến thành ma?" Mộ Thần đột nhiên an tĩnh lại, quay đầu nhìn Long Cửu, "Đúng không?"

"Đúng vậy, cho nên ngươi không thể đi xuống!"

Thành ma, nàng vĩnh viễn sẽ mất đi cô. Mộ Thần thống khổ quát to một tiếng "Không ——". Lòng nàng bị vỡ thành muôn vạn mảnh nhỏ, nàng xuất toàn bộ công lực, phóng xuống mặt đất.

"Ta muốn cùng nàng một chỗ!"

"Tiểu điện hạ không cần." Hộ vệ Thần Long gắt gao túm lấy nàng, nhưng tiểu điện hạ khí lực quá lớn, họn họ không thể bắt được.

Đường đến Địa Ngục đã muốn co rút lại, trước mắt đã sắp đóng cửa.

Mộ Thần giống như điên rồi, nàng hét lớn một tiếng, máu tươi trong miệng nàng phun ra, tiếp đó Long Kỳ kiếm bay thẳng ra, hướng chỗ sâu nhất ở Địa Ngục chém đến.

Hạo Thiên ngửa đầu đắc ý cười to, nhìn Mộ Thần khiêu khích kêu lên

"Thiên Luân là người của ta, nàng là của ta." Rồi hóa thành một màn sương hắc ám xoáy về hang ổ.

Mộ Thần giận dữ, giãy dụa muốn xông đi vào, nhưng không di chuyển được vì bị Thần Long ôm thật chặt. Nhìn lại lốc xoáy hắc ám kia, đã muốn tiêu thất.

Ngay tại lúc mảng hắc ám kia xoay trở về hang ổ biến mất, khí lực Mộ Thần cũng đã biến mất, nàng té ngã xuống, chậm rãi biến thành một Tiểu Long trong suốt cuộn tròn trên mặt đất, trong mắt không còn chút linh khí, chỉ còn lại một tầng bi ai.

"Tiểu điện hạ."

Long Tứ ôm nàng vào trong ngực kêu lên "Ngươi phải tỉnh lại, phải vì chúng ta báo thù a!"

Long Nhất, Long Tam và Long Lục bọn hắn vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt với Ma Vương, bọn ma binh, mịch binh cũng đã bị tiêu diệt gần hết.

Long Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Thần, hỏi: "Tiểu điện hạ không sao chứ?"

Trong nháy mắt phân tâm, Ma Vương lấn thân đến gần, chém một đao lên cánh tay Long Nhất. Long Nhất kêu lên thảm thiết một tiếng, máu tươi trên cánh tay phun ra. Trước mắt Mộ Thần đều là một mảng máu tiên màu lam giống như màu máu của nàng.

Mắt Mộ Thần dần dần có tiêu cự, nàng nhìn Ma Vương, ánh mắt trầm xuống lạnh như băng hóa thành nhân hình, nằm trong lòng Long Tứ. Tay chậm rãi di chuyển nắm lấy đại đao trên mặt đất.

Mộ Thần chậm rãi đứng lên, đi thẳng về phía trước, đột nhiên nàng hét lớn một tiếng, giơ đao nhảy lên, lao thẳng đến trên đầu Ma Vương chém xuống. Ma Vương kinh hãi, lui ra phía sau từng bước, giơ đao lên đỡ lấy đao của Mộ Thần.

Một tiếng rồng ngân lên, thân mình Mộ Thần cùng đại đao rơi thẳng xuống, đao của nàng chém đao của Ma Vương thành hai nửa; đao của nàng, từ đỉnh đầu Ma Vương chém thẳng xuống, đem Ma Vương chia ra làm hai.

Ma Vương ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp phát ra đã ngã trên mặt đất, máu đen trân châu tán đầy không khí, rất nhanh đem hắn tiêu thất.

Mộ Thần rơi trên mặt đất, vô lực quỳ xuống, chăm chăm nhìn đoàn hắc ám vừa mới xuất hiện xoay trở lại đại vực.

"Công chúa." Long Nhị đưa tay đỡ nàng.

Mộ Thần gạt lấy tay Long Nhị "Đừng đụng ta."

Nàng phẫn hận trừng mắt nhìn lại bọn họ, như tức giận vì bọn họ không để nàng đi viện thủ cho Thiên Luân, nếu lúc ấy bọn họ không ngăn cản nàng, Thiên Luân cũng sẽ không rơi vào Ma giới, nàng cũng sẽ không mất đi Thiên Luân.

Mộ Thần cũng không biết, sau khi Thiên Luân rơi vào Địa Ngục đã có chuyện phát sinh.

Long Kỳ kiếm bay đến Địa Ngục dừng lại bên người Thiên Luân, trong lúc hỗn loạn cô nhìn thấy Long Kỳ kiếm, liền biết nó đến cứu mình. Cô gắt gao nắm lấy kiếm, Long Kỳ kiếm bay thẳng lên phía trên.

Lúc này Hạo Thiên cũng đuổi tới, hắn đánh về phía Thiên Luân kêu lên: "Thiên Luân, buông Long Kỳ kiếm ra, ở lại Ma giới đi, thương thế của muội nặng như vậy, đi ra ngoài sẽ chết!"

Thiên Luân trừng mắt nhìn hắn, tay vung Thiên Kỳ kiếm chém tới hắn.

Đây là thế giới hắc ám, cô suy yếu như vậy, làm sao là đối thủ của Hạo Thiên, trong tay Hạo Thiền cầm U Mịch Ma kiếm, chém đến Thiên Kỳ trong tay Thiên Luân, cả người cô run lên rơi khỏi Long Kỳ kiếm, hắn bay đến ôm lấy eo Thiên Luân.

Cô sắp chết cũng không muốn chính mình rơi vào trong tay Hạo Thiên, Thiên Luân nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, linh lực trên người nàng tản ra. Đột nhiên, Long Kỳ kiếm từ đằng xa cực nhanh bay đến, đâm xuyên cơ thể Thiên Luân. Ngay lập tức, thân thể cô hóa thành vô số linh quang hướng về phía trước, muốn tán ra khỏi Địa Ngục.

Long Kỳ kiếm lượn thành một vòng tròn rồi bay đến Nhân giới.

Long Kỳ kiếm rơi xuống băng mạch trên đỉnh Côn Luân, hồn phách Thiên Luân còn lại trên kiếm, cùng bị vùi xuống đống tuyết băng thiên. Cô nhìn chân trời mênh mông, nhớ đến Mộ Thần, không biết giờ này nàng như thế nào. Thiên Luân chậm rãi đem linh lực tụ lại, sau đó hóa thành một linh hồn bay lên.

"Yêu quái phương nào?" Mười mấy đạo nhân hét lớn một tiếng, vây quanh cô.

Thiên Luân nhìn bọn hắn, nhận ra một tiểu đạo sĩ thường đi theo người Nhân Hậu.

"A, là Thiên Luân công chúa." Đạo sĩ nhận ra cô, lập tức quỳ xuống hành lễ.

Thân mình Thiên Luân cực kỳ suy yếu, cô đứng cũng không vững, một trận gió rét thổi đến, cơ hồ đem cô thổi tan. Thiên Luân ngã nhào trên đất, cố gắng tụ lại một chút nguyên khí cuối cùng.

"Công chúa." Đạo sĩ chạy tới, muốn đỡ cô, nhưng chỉ bắt được không khí.

Thiên Luân lắc lắc đầu nói, "Ta hiện tại chỉ còn lại hồn phách, cần tìm một chỗ tụ lại nguyên khí nguyên, trên đỉnh Côn Luân này có nơi nào có thể cho ta đến?"

Không chờ đạo sĩ trả lời, Long Kỳ kiếm đột nhiên bay lên, cuồn cuộn cõng Thiên Luân chui vào dưới sông băng này.

Mộ Thần ngơ ngác ở quỳ ở nơi đó, đợi thật lâu thật lâu, đột nhiên nhìn thấy Ma giới hắc ám bay lên vô số linh quang chói mắt xinh đẹp, từ phía dưới Ma giới, bay thẳng đến chân trời.

"Luân, nàng đã chết." Hai hàng lệ từ trong mắt Mộ Thần rơi xuống. Trong lúc đó, nàng cảm thấy cả thế giới đều đen, rất đen, nàng mất đi phương hướng, không thể suy nghĩ được gì, cảm thấy chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa. Nước mắt, hai giọt cuối cùng đều không thể rơi ra được nữa.

Đem cửa ra Ma giới và Mịch giới phong ấn xong, bọn họ quay trở lại nửa quỳ bên cạnh Mộ Thần, kêu lên "Tiểu điện hạ xin nén bi thương."

Mộ Thần chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn từng người bọn họ, sau đó chậm rãi lê từng bước nặng nhọc trở về.

Chín người đưa mắt nhìn nhau, đi theo phía sau Mộ Thần.

Đi lâu thật lâu thật lâu, đi đến Thần Điện Thần giới thì nhìn thấy ánh lửa tận trời, kiến trúc Thần giới đều bị đốt sạch, Thần giới đã bị hủy.

Cửu điều Thần Long thấy những cảnh tượng này trong lòng cực kỳ khó chịu, bọn họ sợ Mộ Thần chịu không nổi, vội vàng đuổi theo nàng, lại phát hiện Mộ Thần ngay cả mí mắt cũng không chớp, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Chín người cảm thấy tình hình có điểm không ổn, Long Tứ nhanh chóng kêu lên "Tiểu điện hạ!"

Mộ Thần vẫn tiếp tục bước đi như không nghe thấy, Bọn họ chạy đến chắn trước mặt nàng, nàng cũng không phản ứng.

"Tiểu điện hạ." Thần Long gấp đến độ dậm chân, rồi lại không thể làm được gì, chỉ biết đi theo nàng.

Đi đến một lúc lâu, xuyên qua một châu lục, trước mắt xuất hiện một thế giới đóng băng, thủy vực mênh mông vô bờ, không có nước, tất cả đều đóng thành băng, làm người ta không thể đi đến được.

Mộ Thần rốt cuộc không thể đi tiếp, nàng ngơ ngác nhìn Huyền Băng, cả người mí mắt cũng không động, như tượng đá giống nhau.

Thần Long cực kỳ sốt ruột, tất cả phương pháp đều đã thử qua, nhưng Mộ Thần vẫn như cũ không có phản ứng, bọn họ chỉ có thể đầu hàng, hóa thành chín đạo chân khí lặn trong cơ thể Mộ Thần.

Không biết qua bao nhiêu năm, đến một ngày, kiến trúc duy nhất còn sót lại của Thần giới – Linh Tháp đột nhiên có động tĩnh, Thần Mẫu bật nắp thạch anh quan ra ngoài.

Bà tìm hết toàn bộ Thần giới, cũng không thấy bóng dáng một tiểu thần, tìm đến biên giới, mới nhìn thấy Mộ Thần đứng thẳng bất động nơi đó.

Bà kêu gọi nửa ngày Mộ Thần cũng không có phản ứng, cuối cùng kinh động đến Thần Long. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Thần mẫu đã nghĩ ra một biện pháp, chính là để Mộ Thần quên hết mọi chuyện đã diễn ra, bắt đầu một sinh mệnh mới. Bà dùng thuật phong ấn trí nhớ Mộ Thần, đem Mộ Thần đưa vào vòng luân hồi, đầu thai làm người.

Động Càn Khôn

Âm dương Bát Quái ngừng chuyển động hai người cũng chậm rãi mở mắt ra.

Hoa Lôi nhìn Lăng Linh, trong mắt rưng rưng, nhẹ vỗ về khuôn mặt Lăng Linh rồi giơ tay ôm lấy nàng.

Lăng Linh có điểm ngơ ngác, nằm yên trong lòng Hoa Lôi không nhúc nhích.

"Linh." Hoa Lôi thấy Lăng Linh không có phản ứng, nhớ tới vừa rồi trong kí ức chứng kiến Lăng Linh đứng bất động giữa Huyền Băng ngàn năm, trong lòng cô dâng lên một loại sợ hãi cực độ, cô lay thân mình Lăng Linh, sốt ruột kêu "Lăng Linh, tôi đang nói chuyện với em a, em đừng làm tôi sợ!"

Lăng Linh đứng lên, đi đến một bên, quay mắt nhìn về phía tường, lạnh lùng hỏi: "Nói cái gì?"

"Linh, em làm sao vậy?" Hoa Lôi hỏi: "Em đừng làm tôi sợ a."

Lăng Linh xoay người, lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng

"Hiện tại, tôi rốt cục hiểu được, đáy lòng của tôi vì sao lại có lệ; hiện tại, tôi rốt cục hiểu được, vì sao trong lòng luôn rất đau, tôi rốt cục hiểu được, vì sao trong lòng tôi giống như có thiên vạn đạo vết thương."

"Linh ——" Hoa Lôi kêu lên, có điểm không biết phải làm sao: "Kia là chuyện quá khứ, hiện tại tôi đã đầu thai trọng sinh, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ, Linh, em đừng thương tâm được không? Thiên hạ của em đã luân hồi trở lại."

"Không, nàng đã chết, Mộ Thần cũng đã chết." Lăng Linh nói.

Hoa Lôi lặng đi một chút, có chút đau đớn nói "Nga, tôi hiểu được ý của em, được rồi, các nàng đã chết, hiện tại còn sống chính là Lăng Linh và Hoa Lôi, đúng không?"

Lăng Linh cười cười, nụ cười kia giống như đau khổ, giống như châm biếm...

Hoa Lôi cảm thấy không thích hợp, bộ dạng này của Lăng Linh làm cô thực sự lo lắng, cô giữ chặt hai tay Lăng Linh, nghiêm túc: "Làm sao vậy? Em nói cho tôi biết được không? Nói cho tôi biết rốt cuộc em đang suy nghĩ gì?"

Lăng Linh mấp máy miệng, hỏi: "Nếu cho chị chọn lựa lại một lần, chị vẫn để Mộ Thần đi Linh Tháp sao?"

"Nơi đó là chỗ an toàn nhất, chỉ có ở đó Mộ Thần mới không bị thương tổn." Hoa Lôi trả lời.

"Chị vẫn để cho nàng đi, đúng không?" Lăng Linh lên giọng, không tự giác đề cao âm lượng.

"Không để nàng đi nơi đó thì phải đi đâu? Nơi nơi đều là Ma binh mịch binh. Tôi biết, em không vui vì tôi lừa em vào trong đó, càng tức giận khi tôi bày ra kết giới ở bên ngoài ngăn cản em đi ra. Nhưng là, em phải hiểu được, tôi làm như vậy vì không muốn để cho em chịu chút thương tổn nào, tôi yêu em, là sao có thể nhìn em chịu một chút tổn thương. Đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, tôi không thể bảo vệ được em, tôi chỉ có thể đem em giấu ở nơi an toàn nhất."

"Ha ha ha ha" Lăng Linh nở nụ cười, nàng đột nhiên lớn tiếng nở nụ cười, cười đến thực tùy ý, cười đến thực thê lương, trong tiếng cười, lộ ra một loại tuyệt vọng bi ai, một loại cực độ buồn cười.

"Linh, đừng cười, tôi van cầu em đừng cười." Hoa Lôi níu lấy hai vai Lăng Linh, nụ cười của nàng làm cô cảm thấy sợ hãi, cực độ sợ hãi.

Tiếng cười Lăng Linh đột nhiên ngừng lại, sau đó gạt tay Hoa Lôi ra, bước thẳng là ngoài không quay đầu lại.

"Linh." Hoa Lôi níu tại nàng lại, sợ hãi hỏi: "Linh, làm sao vậy? Em nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Em làm sao vậy? Biết không? Bộ dáng của em như thế làm cho tôi rất sợ."

Khóe miệng Lăng Linh nhẹ nhàng giơ lên, nàng nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Cho chị xem một thứ."

"Cái gì?"

Lăng Linh nhẹ nhàng rút tay Hoa Lôi ra, chỉ chỉ vào tim mình, lên tiếng: "Chị xem bên trong này."

Hoa Lôi nghi hoặc nhìn Lăng Linh, hỏi: "Là muốn để tâm của em nói cho tôi biết, em không thương tôi? Em chỉ yêu Thiên Luân kiếp trước, không yêu Hoa Lôi kiếp này?"

Trong mắt Lăng Linh hiện lên một tia đau đớn cùng thất vọng, nàng xoay người muốn đi.

Hoa Lôi sải bước ngăn phía trước nàng "Tôi nói rất đúng sao?"

Lăng Linh lạnh lùng liếc cô một cái, vượt qua nàng tiếp tục đi ra ngoài. Hoa Lôi níu tay nàng lại, nhẹ giọng: "Tôi không muốn giữa chúng ta có bất kỳ hiểu lầm gì, tôi cũng không tin em không yêu tôi." Nói xong, cô hóa thành một chùm tia sáng, xuyên thấu vào thân thể Lăng Linh.

Cô đi vào, cũng không thấy tâm Lăng Linh, tìm thật lâu, mới ở tâm nàng thấy được một khối thạch anh màu đỏ nát vụn tương tự trái tim, nó bị bao phủ bởi chắc lỏng màu đỏ tươi, không ngừng co rút lại.

"Đây là cái gì?"

Hoa Lôi không thể tin vào mắt mình, cô nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ đã từng tiến vào tâm của nàng, khi đó cô nhìn thấy, là một viên thạch anh hình trái tim xinh đẹp màu đỏ, nó biết hát, biết cười, làm cho cô cực kỳ yêu thích. Cũng chính lúc đó, cô biết Mộ Thần chính là Thần yêu từ Cửu Thiên hạ phàm tới – Tiểu Long.

Nhưng là, hiện tại, thạch anh tâm biết ca hát, biết cười đã không thấy, đổi lại chỉ là một đoàn thạch anh bị hủy, giống như có người dùng búa đập nát, vỡ thành từng mảnh nhỏ, rồi đông lại thành đá.

"Đây có phải viên thạch anh tâm biết hát, biết cười không?" Hoa Lôi lên tiếng hỏi.

Đột nhiên trong lúc đó, một cỗ lực thật lớn bắn lấy cô, đem cô đánh văng ra khỏi thân thể Lăng Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net