Chương 10: Lựa chọn . . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Thiên Hữu, cô cùng Lâm tiểu thư kia làm sao quen biết vậy?" Trên đường trở về, Hạ Phi lái xe nhìn thoáng qua phó xe Lý Thiên Hữu. "Thiên Hữu?" Thấy Lý Thiên Hữu yên lặng không nhúc nhích, Hạ Phi lại hô một tiếng.

"Ừ? Anh nói cái gì?" Lý Thiên Hữu hiển nhiên không có nghe thấy Hạ Phi hỏi.

"Làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì?" Hạ Phi nhìn Lý Thiên Hữu rầu rĩ không vui vẻ mặt nghiêm túc.

"Không có, anh vừa muốn hỏi tôi cái gì?" Trong đầu Lý Thiên Hữu vẫn chiếu lại nét mặt thất vọng của Bắc Thần. . .

"Tôi là muốn hỏi, cô cùng Lâm tiểu thư quen biết ra sao?"

"À, tháng trước cô ấy bị người bắt cóc, chúng tôi giải cứu. Lần này trở về giúp chiến hữu mang đồ vật cho thư ký của cô ấy, cùng nhau ăn qua bữa cơm."

"Bắt cóc? Lẽ nào cô ấy là tổng tài tập đoàn Lâm thị?" Hạ Phi hiển nhiên rất giật mình.

"Ừ." Lý thiên hữu nhàn nhạt ừ.

"Chúng tôi nhận được tin tức, là nhiệm vụ tổ hai ra, khi đó tôi vừa lúc ở trên một vụ án lớn. Không nghĩ tới là Lâm tiểu thư đó? Thế nhưng tôi vẫn không rõ vì sao cô ấy không tìm cảnh sát nhỉ, có thể nhờ cảnh sát bảo hộ." Hạ Phi đánh quẹo sang phải, xe đi về nhà thím Lý Thiên Hữu.

"Tôi cũng không biết, khả năng người ta không muốn cảnh sát tham gia đi?" Lý Thiên Hữu không có hứng thú nghiên cứu vấn đề này, vấn đề bây giờ là nàng có nên đáp ứng yêu cầu của Lâm Bắc Thần hay không.

Lý Thiên Hữu trở lại nhà thím, thím hai còn chưa trở về, trong nhà chỉ có Tiểu Tình với Thiên Kiêu, Thiên Kiêu đang quét tước vệ sinh, Tiểu Tình đang đánh đàn điện tử của nàng. Nhà thím là nhà thuê, hai phòng một sảnh, thường ngày hai người lớn ngủ một phòng, Thiên Kiêu cùng Tiểu Tình ngủ một phòng, gần đây Lý Thiên Hữu trở về, thím tìm một cái giường đơn mang tới phòng ngủ của Thiên Kiêu và Tiểu Tình, vốn là gian phòng không lớn càng hiện ra chen chúc.

"Chị, chị đã trở về?" Thiên Kiêu quay đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn Lý Thiên Hữu, trên tay không ngừng lau sàn nhà.

"Ừ." Lý Thiên Hữu mỉm cười, buông túi, cầm lấy khăn lau trên tay Thiên Kiêu, sau đó bắt đầu lau.

"Chị, em làm."

"Chị lau cho, nước lạnh như thế, tổn thương tay em."

"Chị, hai người các chị khiêm nhượng lẫn nhau, em thấy em thật không hiểu chuyện vậy." Tiểu Tình ngừng đàn, bĩu môi nói.

"Ai nói Tiểu Tình chúng ta không hiểu chuyện, em đánh đàn chúng ta làm việc, chúng ta phân công bất đồng mà thôi." Nhìn hai người em gái, Lý Thiên Hữu trong lòng ấm áp .

Nằm ở trên giường, nghiêng nhìn gương mặt Thiên Kiêu ngủ, Lý Thiên Hữu thực sự là khó xử, vài ngày nữa Thiên Kiêu khai giảng, nếu như đáp ứng Lâm Bắc Thần, phải chuyển đi ở cùng cô. Thế nhưng Lý Thiên Hữu còn muốn bên cạnh Thiên Kiêu nhiều chút, lần này về thăm người thân sau đó không biết phải lúc nào mới có thể gặp. Nếu như không đáp ứng, vậy Lâm Bắc Thần phải làm sao bây giờ? Người muốn hại cô đều không phải bảo vệ bình thường đối phó được, nhớ tới nữ nhân mỹ lệ cao ngạo như vậy, nhưng dáng vẻ đầy mặt máu tươi, Lý Thiên Hữu cũng rất đau lòng.

Nàng không có nói chuyện này cùng người trong nhà, phía thím thì dễ bàn, nàng chỉ là không muốn lấy bất luận lý do gì rời đi Thiên Kiêu. Lý Thiên Hữu nhìn Thiên Kiêu nằm trên giường nhỏ, trong lòng đủ loại cảm giác khó chịu. Hai mắt trừng lớn làm thế nào đều ngủ không được, Lâm Bắc Thần là một người có tiền, phòng cô ở nhất định rất lớn, nếu như có thể để Thiên Kiêu cùng vào ở không biết cô có thể đồng ý hay không? Nghĩ vậy, Lý Thiên Hữu lập tức lại phủ định ý nghĩ của chính mình, không được, ở tại nhà người khác Thiên Kiêu tuyệt đối không thể quen thuộc, hơn nữa Lâm Bắc Thần tùy thời đều có nguy hiểm, không thể cũng kéo Thiên Kiêu vào trong nguy hiểm. Mãi đến khi Lý Thiên Hữu mơ mơ màng màng ngủ, cũng không nghĩ ra một lý do.

Sáng sớm hôm sau Lý Thiên Hữu sớm rời giường, thím hai bởi vì phải chuẩn bị cơm nước của một ngày mà ngày nào cũng ra cửa vào năm giờ rưỡi, Lý Thiên Hữu bởi vì ở quân doanh dưỡng thành thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mặc dù là nghỉ phép nhưng mỗi ngày vừa qua năm giờ thì chuông sinh vật đã tự động đánh thức mình. Mỗi ngày đều sẽ theo thím đi cửa hàng hỗ trợ chọn mua, sau đó chạy bộ bờ sông, làm chút vận động. Sáng sớm ngày hôm nay, Lý Thiên Hữu không có cùng thím đi hỗ trợ, nàng dọc theo bờ sông chạy một mạch, trên người mặc một thân trang phục rằn ri, đón gió mát đầu thu bất chấp mồ hôi của nàng.

Vừa chạy bộ Lý Thiên Hữu còn đang suy nghĩ vấn đề của Lâm Bắc Thần, tuy rằng rất luyến tiếc thời gian thật vất vả ở chung cùng Thiên Kiêu, thế nhưng so sánh với an nguy sinh mệnh của Lâm Bắc Thần, hiển nhiên người sau quan trọng hơn chút. Mặc kệ quen biết thời gian bao lâu, cho dù là một người xa lạ, đối mặt người khác gặp nguy hiểm, làm một quân nhân là đứng mũi chịu sào. Lý Thiên Hữu ngửa đầu nhìn bầu trời mù mịt, đôi khi đưa ra quyết định cũng là một chuyện rất khó. Xem ra ngày nghỉ của mình sẽ không quá buồn chán . . . Đưa ra quyết định, Lý Thiên Hữu xoay người chạy về phía tập đoàn Lâm thị.

Nơi Lý Thiên Hữu chạy bộ cách công ty Bắc Thần khoảng 20 phút đường xe, nàng dùng nửa giờ chạy đến nơi, tìm quán ăn sáng giản đơn ăn vài thứ. 8 giờ, tập đoàn Lâm thị lục tục xuất hiện người tới đi làm. Lý Thiên Hữu nhìn bản thân, một thân trang phục rằn ri, không khỏi có chút hối hận cứ chạy tới như vậy. Sáng sớm lúc xuất môn chỉ mang theo chút tiền lẻ ở trên người. Hiện tại cái dạng này đi vào tìm Lâm Bắc Thần, không biết nhân viên lại muốn dùng ánh mắt thế nào đến nhìn mình. Lý Thiên Hữu rất bất đắc dĩ đối với tính cách muốn cái gì là hành động của chính mình. Nàng suy nghĩ một chút, từ lối vào bãi đỗ xe ngầm, cứ chờ ở đây đi, tin tưởng Bắc Thần nhất định sẽ lái xe tới đi làm.

Cũng không để Lý Thiên Hữu thất vọng, không lâu lắm Bắc Thần liền lái Mercedes của cô chạy tới bãi đỗ xe Lý Thiên Hữu đang chờ. Rất xa Lâm Bắc Thần đã thấy có một người đứng ở lối vào bãi đỗ xe, một thân quần áo rằn ri, xe vào người nọ còn vẫy vẫy tay. Lâm Bắc Thần dừng xe lại, mãi đến khi hạ xuống cửa sổ xe mới nhận ra người nọ là Lý Thiên Hữu, Bắc Thần giật mình nhìn Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu đứng thẳng tắp ở kia, khẽ cau mày.

"Sao cô lại ở đây?" Lâm Bắc Thần vội vàng xuống xe, đi tới bên người Lý Thiên Hữu.

"Ách, tôi sáng sớm chạy bộ, tôi quyết định được rồi, cho nên liền chạy tới tìm cô." Lý Thiên Hữu có chút xấu hổ, nàng cảm giác mình xuất hiện như vậy rất đường đột. Nhìn thoáng qua trang phục của mình, dùng tay sửa sửa chút cổ áo.

"Cô không lạnh à? Mau lên đây." Nhìn ra Lý Thiên Hữu thẹn thùng, Lâm Bắc Thần cũng không lại hỏi nhiều, kéo Lý Thiên Hữu lên xe của mình.

"Tiểu Kỳ, pha một chén Thiết Quan Âm, mang cho tôi ly cà phê." Trước khi tiến vào phòng làm việc của mình, Lâm Bắc Thần quay sang nói với Vương Kỳ của phòng thư ký.

"Vâng, Lâm tổng, lập tức tới ngay." Vương Kỳ thấy Lâm tổng mang theo một nữ nhân mặc một bộ trang phục rằn ri, cũng rất kinh ngạc, nàng nhận được thư Lâm tổng chuyển tới, biết Lý Thiên Hữu đang nghỉ phép trở về thăm người thân, chỉ vì ngày đó nàng thật sự kinh hách quá độ, ngoại trừ Trần Thần bầu bạn bên mình, những người khác nàng cũng không nhớ kỹ một ai, nhìn người đi theo phía sau Lâm tổng, nàng nghĩ hẳn chính là Lý Thiên Hữu, chỉ là không nghĩ tới gặp phải cô ấy ở chỗ này. Nàng cùng Lý Thiên Hữu gật đầu một cái, bước nhanh đi vào phòng giải khát.

"Cô có muốn tắm rửa không?" Lâm Bắc Thần tiến vào phòng làm việc một khắc không ngừng khởi động máy vi tính. Cởi áo khoác ngoài ngồi ở ghế lão bản của nàng.

"Đứng cửa làm gì? Đến ngồi." Lâm Bắc thần ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Hữu đứng ở cửa, cô gái này thật là phép tắc, lúc nào đứng cũng đều thẳng như vậy.

"Ừm, cô làm việc của cô, không cần phải để ý tôi." Lý Thiên Hữu có vẻ rất câu nệ, nàng nhìn xung quanh phòng làm việc của Lâm Bắc Thần một chút, đi tới trước sô pha ngồi xuống.

"Cô ăn sáng chưa?" Lâm Bắc Thần chỉnh lý văn kiện buổi sáng sẽ cần, ngẩng đầu hướng nhìn Lý Thiên Hữu.

"Mới vừa ăn xong, ăn ngay dưới lầu. Còn cô?" Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần ngồi ở trước bàn công tác, ánh dương quang từ cửa sổ sát đất chiếu vào, phủ lên người Lâm Bắc Thần một tầng kim. Cô vốn là khí chất cao quý, thêm ánh dương quang phụ trợ càng như là một nữ vương, lay động mắt Lý Thiên Hữu. Lý Thiên Hữu thu hồi đường nhìn của bản thân, nhân bỉ nhân thực là bỉ tử nhân* mà!

(*nhân bỉ nhân bỉ tử nhân: Ý là phải quý trọng trước mắt, đừng lúc nào cũng so đo với người khác, phải biết thấy đủ. Ý của Lý Thiên Hữu là người so với người, thực là đố kị chết người.)

"Lúc tôi đi ra uống chén sữa bò."

"Mời vào!" Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

"Lâm tổng, cà phê của ngài." Vương Kỳ đem cà phê đặt ở bên tay trái Lâm Bắc Thần, còn Thiết Quan Âm đặt ở trên khay trà trước mặt Lý Thiên Hữu.

"Cảm ơn." Lý Thiên Hữu khách khí nói.

"Không cần khách khí." Vương Kỳ cho Lý Thiên Hữu một cái mỉm cười.

"Lâm tổng, thành viên hội đồng quản trị đều đến đông đủ rồi.'' Nhìn thấy Lâm Bắc thần gật đầu, Vương Kỳ lui ra.

"Tôi đi mở hội nghị trước, bên trong là phòng nghỉ, cô đi tắm đi, nhìn cô một thân mồ hôi." Lâm Bắc Thần cầm tư liệu, trước khi đi ra ngoài thì chỉ chỉ một cánh cửa trong góc rồi quay sang nói với Lý Thiên Hữu.

"Xong hội nghị tôi sẽ tới tìm cô, rồi chúng ta cùng ra ngoài." Không đợi Lý Thiên Hữu đồng ý, Lâm Bắc Thần lại bổ sung thêm một câu, liền đi ra ngoài.

Lý Thiên Hữu vốn định cự tuyệt, không có quần áo tắm rửa thế nào đây? Đều tại mình, sớm như vậy đến để làm chi chứ? Thế nhưng lúc Lâm Bắc Thần đi ra ngoài muốn mình chờ, vậy cũng chỉ đành chờ thôi. Lý Thiên Hữu đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, tầng 25 bao quát xuống phía dưới, cảm giác thật là tốt, Lý Thiên Hữu chính là thích cửa sổ sát đất như vậy, có vẻ rất rộng thoáng, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, tâm tình tự nhiên liền tăng vọt rất nhiều.

Qua ngăn ngắn một lúc sau, ngoài cửa liền có tiếng đập cửa, Lý Thiên Hữu mở cửa, thấy một cô gái khoảng chừng 20 đứng ở trước cửa, cũng là một thân quần áo chức nghiệp.

"Cô tìm Lâm tổng? Cô ấy đi họp rồi." Lý Thiên Hữu nghiêng người, nàng không biết cô gái có muốn tiến vào hay không.

"Đều không phải, Lâm tổng mới vừa phân phó tôi đưa tiểu thư tới phòng nghỉ." Cô gái vươn tay làm một tư thế mời.

Lý Thiên Hữu được cô gái chỉ dẫn vào trong phòng nghỉ, mới vừa mở cửa, một luồng hương thơm nhàn nhạt tràn ngập lại đây, Lý Thiên Hữu dùng sức hít mũi. Mùi vị này rất dễ chịu, vừa nãy ở trong xe Lâm Bắc Thần cũng là mùi vị như vậy. Cô gái mở tủ âm tường, Lý Thiên Hữu nhịn không được há to mồm, trời ơi. Bên trong tủ âm tường chỉnh chỉnh tề tề treo các loại kiểu dáng trang phục, cái này cần bao nhiêu thời gian mới có thể mặc một lần chứ? Kẻ có tiền chính là kẻ có tiền, ngẫm lại mấy năm qua mình ở quân doanh, xuân hạ thu đông, các loại quân trang gộp lại cũng chỉ mấy cái kiểu dáng na ná nhau, bình thường huấn luyện mặc cũng chỉ là tác huấn phục, nhìn một tủ lớn tràn đầy quần áo này, Lý Thiên Hữu thực sự là mở mang kiến thức. Nàng không biết làm sao nhìn cô gái trước mặt.

Cô gái lưu loát chọn ra mấy bộ trang phục, giơ lên trước mặt Lý Thiên Hữu. "Lâm tổng nói không biết cô thích mặc dạng phong cách gì, cho cô tự mình chọn, những thứ này đều chưa từng mặc qua." Cô gái vừa nói vừa chọn.

"Không cần, tôi. . . ."

"Lâm tổng nói, lát nữa muốn cô theo cô ấy đi gặp hộ khách, cho nên cô nên đổi một bộ đi." Cô gái thoáng nhìn Lý Thiên Hữu một thân rằn ri, con ngươi trừng mắt nhìn.

"Ồ, vậy bộ này được rồi." Lý Thiên Hữu tiếp nhận bộ quần áo cô gái cầm bên tay trái. Đó là một cái áo sơ mi màu trắng, áo khoác ngoài màu đen, cộng thêm quần màu đen.

"Được, vậy cô đi tắm đi, bên trong có đồ dùng tắm. Tôi ra ngoài trước, giày ở trong tủ giày cạnh cửa." Nói xong cô gái liền lui đi ra ngoài.

Lý Thiên Hữu ngơ ngác nhìn cô gái đi ra ngoài, nhìn thoáng qua quần áo trong tay, lại nhìn thoáng qua tủ giày cô gái nói, nàng khẽ lắc đầu cười khổ, đem quần áo đặt ở trên ghế dựa của bàn trang điểm rồi đi vào phòng tắm.

Đợi Lý Thiên Hữu một thân chỉnh tề đứng ở trước gương, thời gian cũng chỉ mới qua nửa giờ mà thôi, hai tay từ cổ áo xắn liên tiếp lên góc áo, nàng sửa soạn trang phục. Phải thừa nhận người dựa vào ăn mặc, quần áo giá trị xa xỉ của Lâm Bắc Thần mặc ở trên người Lý Thiên Hữu, lập tức thì hiện ra hiệu quả.

Lý Thiên Hữu sửa soạn bản thân, một lần nữa ngồi trên sô pha chờ Lâm Bắc Thần trở về. Sự tình chính có chút phiền phức, nàng là quân nhân, trong bộ đội kỷ luật rất nhiều. Hiện tại bảo hộ Lâm Bắc Thần, nàng không dám hứa chắc gặp phải tình hình thế nào, có thể vi phạm quân kỷ hay không. Lông mi thanh tú vo thành một nắm, xem ra nên gọi điện thoại cho chỉ huy báo cáo tình huống một chút. Nếu lần này xem như làm nhiệm vụ thì dễ hơn nhiều rồi, Lý Thiên Hữu không khỏi nghĩ đến.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lý thiên hữu sẽ không như vậy đơn giản ly khai bộ đội . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net