Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau sự việc lần đó, Khổng Tiếu Ngâm lại mỗi ngày bám lấy Tôn Nhuế, sáng chào buổi sáng tối chúc ngủ ngon không ngừng, ai không biết còn tưởng rằng hai người họ thật sự yêu đương. Chỉ là Tôn Nhuế đồ ngốc này, hình như vẫn chưa thông suốt.

"Tôn Nhuế, đến sân tập luyện không?"

"Tối nay á? Khổng Tiếu Ngâm nói em chút nữa cùng chơi game rồi."

Nghe vậy Lục Đình bĩu môi thầm mắng một tiếng trọng sắc khinh bạn, ngã vào giường kéo dài giọng trêu chọc, "Aiya, có bạn gái thì không cần huynh đệ nữa, Tôn Nhuế em có phải người hay không——"

Vừa nghe đến "bạn gái" hai chữ, Tôn Nhuế lập tức ngồi thẳng người, lắp bắp mở miệng phản bác, "Gì, bạn gái gì, chị đừng có nói lung tung nha."

Lục Đình quay đầu nheo mắt nhìn Tôn Nhuế từ đầu đến tai đều đã đổi sang màu hồng, tức khắc tinh thần tỉnh táo, xoay người ngồi dậy tiếp tục trêu chọc, "Tôn Nhuế, sao em có thể là loại người này được hả, Khổng Tiếu Ngâm người ta đều kêu em phu quân lâu như vậy, em còn không cho người ta một cái danh phận, trong sạch của người ta em để mặc thế à?"

Lục Đình giơ tay che mặt tỏ vẻ vô cùng đau đớn, làm Phùng Tân Đóa bên cạnh nhìn cũng nổi da gà, liền giơ tay đánh một cái vào vai cô cho tỉnh.

"Mình thật sự bội phục Khổng Tiếu Ngâm đó." Phùng Tân Đóa gấp cái laptop lại nói với Lục Đình, "Có thể chủ dộng đối với một người nhiều năm như vậy, vậy mà người đó vẫn luôn là thẳng nam đáng chết mãi không thông suốt, gặp mình mình đã sớm chịu không nổi rồi." Nói tới đây Phùng Tân Đóa ẩn ý liếc mắt nhìn Lục Đình một cái, đổi lấy nụ cười nịnh nọt tươi rói của đối phương.

Tôn Nhuế đem đầu chôn trong ổ chăn cẩn thận suy nghĩ, nhiều năm như vậy hình như đúng là Khổng Tiếu Ngâm rất chủ động, tuy rằng cô chưa từng đáp lại cái gì nhưng sự nhiệt tình của nàng giống như một chút cũng không giảm, cho đến đoạn thời gian nàng yêu đương mới đối với cô lạnh nhạt. Mà thình lình xảy ra xa cách như thế Tôn Nhuế chính mình cũng tự thấy có chút khó chịu, nếu hiện tại đã hòa thuận trở lại rồi thì phải rút kinh nghiệm, không thể để tình huống trước kia lần nữa phát sinh...


"Đại Ca, cậu nói nếu Khổng Tiếu Ngâm sau này cùng người khác kết hôn, sinh ra em bé chắc siêu đáng yêu ha."

"Thôi đừng nha, giống Khổng Tiếu Ngâm là chỉ được có bộ da đẹp đẽ thôi á?"

"Mình cảm thấy giáo dục tốt thì không sao, về sau mình phải làm mẹ nuôi cho nhãi con của Khổng Tiếu Ngâm."


Nằm trong chăn loáng thoáng nghe tiếng Phùng Tân Đóa và Lục Đình nhiệt liệt thảo luận, Tôn Nhuế lập tức thấy đầu mình quay cuồng, trong suy nghĩ tất cả đều là Khổng Tiếu Ngâm cùng người khác kết hôn sinh con. Ngày đó ở tiệm lẩu, hình ảnh cô giống như người ngoài cuộc lại hiện lên, theo bản năng lập tức xốc chăn lên khẽ quát "Không được!"

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Phùng Tân Đóa cùng Lục Đình chú ý, hai người nhìn nhau lộ ra nụ cười ẩn ý. Phúc hắc thiếu nữ Phùng Tân Đóa nháy đôi mắt to mờ mịt đặt câu hỏi, "Cái gì không được? Chị làm mẹ nuôi còn phải đợi em nói được hay không á?"

"Không phải...em đang nói..." khí thế lúc nãy của Tôn Nhuế tức khắc tan biến, ngồi xếp bằng ngồi trên giường thấp giọng muốn phản bác nhưng lại không có lời nào để nói.

Nhìn Tôn Nhuế như thế, Lục Đình đứng dậy đi qua vỗ vỗ bả vai cô, tỏ ra sâu sắc nói, "Chuyện tình cảm, sợ nhất chính là không rõ ràng, nếu hiện tại hiểu rõ rồi, thì không có gì phải do dự nữa."

"Theo đuổi con gái thế nào Đại Ca là người hiểu nhất, em yên tâm, khẳng định dễ như trở bàn tay." Phùng Tân Đóa nhanh chóng cổ vũ Tôn Nhuế.

Tôn Nhuế mơ mơ hồ hồ còn không biết mình bị cuốn vào kịch bản, cứ như vậy bước lên con đường theo đuổi ngỗng.


"Thật ra chị thấy, ý đồ của Khổng Tiếu Ngâm rõ ràng như vậy rồi, em cũng không cần làm cái gì khác đâu, nói thẳng là thích là được rồi."

"Uhm..."

"Vậy không được, con gái ai cũng đều cần có một loại nghi thức bày tỏ, em hiểu nghi thức bày tỏ không, nào có thuận miệng nói bên nhau thì liền ở bên nhau hả?"

"Uhm..."

"Em ngồi đó uhm uhm cái gì? Phát biểu chút ý kiến đi chứ!"

"Em không biết nói gì, không phải hai người ra ý tưởng sao?"

"......Biến đi! Tự mình nghĩ cách đi!"

Tôn Nhuế thở dài một hơi, cầu người không bằng tự cầu mình.


- Nè, Khổng Tiếu Ngâm, em cảm thấy hình như em thích chị...

[Rồi sao?]

- Rồi sao...Chị, có muốn làm bạn gái em không?

[...mơ tưởng!]


Thẳng nam Tôn Nhuế nhìn câu trả lời trên điện thoại gãi đầu có chút bất lực, vốn tưởng chỉ cần thẳng thắn ném bóng đi là vào lưới rồi, không nghĩ lại bị Khổng Tiếu Ngâm dùng một gậy đánh ngược lại.

Bên này, Khổng Tiếu Ngâm đem điện thoại ném lên giường, ngã xuống gối nghiến răng nghiến lợi lầm bầm, "Thẳng nam đáng chết, tỏ tình còn dùng Wechat? Công sức bà đây nhiều năm chỉ đổi lại em động động ngón tay gõ mấy chữ sao, mơ tưởng thiệt sự! Thích tôi đúng không? Tôi xem em có thể thích bao lâu, tôi vờn chết em!"



"Đại Ca, giúp em đi, năn nỉ chị ớ."

"Ba lần ăn Haidilao."

"Thành giao!"



"Phùng Tân Đóa, cậu không thể giúp Tôn Nhuế nha."

"Yên tâm, mình đứng về phe cậu!"

"Yêu cậu —— !"


Cho nên thẳng nam làm thế nào theo đuổi ngỗng, à không con gái, đại khái sau này sẽ biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net