Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong khu rừng rộng lớn um tùm xanh tốt có một dòng suối nhỏ êm ả chảy, cùng một con vịt nhỏ luôn ở dưới nước lấy chân đạp uỵch uỵch cực nhanh bơi qua bơi lại.

Vịt con là tiểu công chúa của nơi này, lại ngày ngày cùng một con Bạch Tuộc (Tako) mặt tròn tròn rất dễ thương không biết từ nơi nào đến vui vẻ đùa giỡn, ngươi phun ta một mặt đầy mực, ta tạt ngươi một mặt đầy nước, chơi cũng rất vui!

Có một ngày kia Tako cau mày nhìn nó, nói: "Vịt con, Vịt con, ta sau này không thể tiếp tục cùng ngươi chơi đùa nữa rồi"

Vịt con hỏi: "Tại sao vậy? Ngươi muốn về nhà hả?"

Tako nói: "Không phải, cha mẹ ta sớm đã ly hôn rồi, nhà ai ta cũng không muốn về!"

Vịt con nói: "Vậy thì ngươi muốn đi đâu?"

Tako nói: "Suối Vĩ Đại ở đầu sông bên kia có một tiểu Bạch Long đã thích ta rất lâu, trước kia ta đều trốn tránh, nhưng lâu như vậy không thấy lại càng ngày càng muốn gặp, cho nên ta muốn đi cùng với nó."

Vịt con nói: "Sông tại sao lại có rồng ở chứ?"

Tako nói: "Trong rừng sâu có thể có một con vịt, trong dòng suối cũng có thể có một con bạch tuộc, tại sao dòng sông kia lại không thể có một con rồng?"

Vịt con cảm thấy lời của Tako tuy là có đạo lý, nhưng lại thương tâm, nói: "Vậy ngươi đi rồi về sau ta chơi với ai đây?"

Tako cũng rất thương tâm, nhưng nó vẫn lau khô nước mắt kiên định nói: "Xin lỗi Vịt con, mama của tiểu Bạch Long luôn muốn tìm một đứa con dâu, ta nhất định phải tiến đến cùng nó tìm hiểu, nếu không sẽ không thể sinh cho tiểu Bạch Long một baby Lý Ngư*!"

(*) Lý Ngư: Cá chép

Vịt con cũng dùng cái cánh be bé lau nước mắt hỏi: "Nhưng thế nào mà bạch tuộc cùng rồng sinh con sẽ ra cá chép?"

"Bởi vì baba của ta là cá chép nha!"

"Cái thể loại gì......"

Vịt con vấn đề còn chưa hỏi xong, Tako đã mở ra tám đôi chân dài khẽ đóng khẽ mở bơi nhanh như chạy, chỉ để lại một dải mực thương tâm đem toàn bộ dòng suối nhỏ nhuộm thành màu đen.

Vịt con chính là khóc đến thương tâm, đột nhiên trên thân trầm xuống, bên tai truyền đến một trận âm thanh ồn ào "Ột ~ Ột ~" .

"Mau xuống ! Mau xuống! Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?" Vịt con gấp đến độ lấy hai cái chân nhỏ trong nước bơi tán loạn khắp nơi, vừa hay cái thứ bên trên cũng vững vàng ôm lấy cổ nó, nhất quyết không chịu xuống.

"Hừ! Ta là ai à? Ta là một con ếch, truyền nhân đời thứ mười bốn của Tư Đặc Lạc Phu Tư Cơ**! Còn không tranh thủ thời gian đến móc móc rốn của ta đi?"

(**) Tư Đặc Lạc Phu Tư Cơ: Nikolai Alekseyevich Ostrovsky (1904 - 1936). Ông là một nhà văn nổi tiếng trong quân đội Liên Xô, nếu ai đã được nghe kể hoặc đọc qua tác phẩm "Thép đã tôi thế đấy!" thì chắc biết vị văn sĩ này.

Nói xong vật nhỏ đó nhảy lên bên trên lá sen đối diện Vịt con, ngậm lấy một cành cây khô nhỏ trôi đến cùng Vịt con bốn mắt nhìn nhau.

Thì ra là một con ếch xanh đang hả hê, xem cành khô kia như điếu xì gà dùng miệng mà đùa nghịch.

"Không cần biết ngươi cái gì mà lái xe*** truyền nhân, ta đây là một tiểu công chúa! Đừng tùy tiện nhảy lên trên người của ta, ngươi có biết ngươi rất nặng không hả?"

(***) : "司机 - lái xe" và "斯基 - Tư Cơ" đều đọc là "sījī"

"Thích nhảy liền nhảy, có bản lĩnh thì ngươi đánh ta đi, ngỗng!"

"Ta là vịt (yā - 鸭) không phải ngỗng (é - 鹅)!"

"Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng......"

"Vịt!"

"Chim én!"

"Vịt!"

"Cái ghế!"

"Vịt!"

"Thận!"

"Vịt!"

"Bánh trôi!"

"Ngươi có phải không phát âm được chữ "Vịt"?"

"Ai nói? Cái bóng!"

"Bỏ đi, vẫn gọi ta là ngỗng vậy!"

"Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng......"

(Ừ, đặc điểm đặc biệt để nhận biết: nói ngọng)

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net