Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Triệu Tiểu Đường..."


Trong căn phòng riêng chỉ hai người, một không gian đủ lặng để nghe thấy thanh âm nhỏ khàn của Ngu Thư Hân. Ngón tay theo đường nét của vết sẹo mà di xuống, thâm tâm chất chứa hàng vạn lần khổ sở, những vết thương trên người Triệu Tiểu Đường không phải là do nàng mà ra sao, không phải là vì nàng sao. Nghĩ đến ngày hôm đó nụ cười mà Triệu Tiểu Đường cho nàng, tìm cả đời cũng không có ai như cô. Từ cái khoảnh khắc đó tựa như Triệu Tiểu Đường là cả thế giới của nàng, mất cô nàng cũng chẳng còn gì nữa. Triệu Tiểu Đường cưng chiều nàng, cho dù nàng bao nhiêu lần lừa gạt cô thì sự ôn nhu đó vẫn không mất đi, mà cả ngay hiện tại, ánh mắt dịu dàng vẫn đang chăm chú chờ đợi nàng.

"Hân Hân, có chuyện gì sao?"

"Đường, sau này đừng vì em nữa, có được không?"

Đây là nàng thật sự khẩn cầu Triệu Tiểu Đường, nàng không muốn mỗi lần nàng xảy ra chuyện thì người gánh lấy tất cả đều là Triệu Tiểu Đường. Năm tháng còn dài nhưng nàng không rõ tương lai Triệu Tiểu Đường có vì nàng mà bị thương nữa không. Nàng hiện tại và lúc trước rất khác nhau, nàng nếu là lúc trước có thể vì cô mà đòi lại công đạo, nhưng hiện tại nàng chỉ có bàn tay trắng, không địa vị, không tiền bạc, nàng không có cái gì đáng để Triệu Tiểu Đường làm như thế.

"Hân...Nhìn tôi."

Đôi mắt sâu thẩm của Triệu Tiểu Đường không bao giờ thiếu sự cưng chiều dành cho nàng, nàng yêu nhất ánh mắt mà cô dùng khi nhìn nàng.

"Đường, em không đáng để Đường làm như vậy, Đường nhìn xem em cái gì bây giờ cũng không có...Đường, em vô dụng rồi, Đường đừng vì em nữa..."

Nàng khóc, nàng khóc vì sự ngốc nghếch của Triệu Tiểu Đường, vì tình yêu của nàng và cô. Ngu Thư Hân trước đây chưa từng khóc, duy chỉ hai lần nàng khóc trước mặt người khác, đều là vì Triệu Tiểu Đường. Nữ nhân này cứ ngỡ như một cơn gió, đến rất bất ngờ nhưng lại không rời đi nhanh chóng. Sự dịu dàng của cô sưởi ấm trái tim của Ngu Thư Hân, làm cho đóa hoa trong lòng nàng nở rộ. Hơi thở ấm áp phả vào tâm can, nàng chưa bao giờ thôi yêu Triệu Tiểu Đường, càng lúc càng lúm sâu.

"Em còn nhớ tôi đã nói gì với em không?!"

"Đường."

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm, trách nhiệm với em, Ngu Thư Hân em không vô dụng, em chẳng phải là trợ lý của tôi sao. Ngu Thư Hân ở bên cạnh tôi chẳng lẽ em không vui sao, em đừng khóc nữa có được không, nó không phải biểu hiện của sự vui vẻ."

"Đường, em vui lắm khi em còn được ở bên cạnh Đường, em chỉ có Đường thôi, em sợ một ngày em mất đi Đường rồi em sẽ chết mất. Triệu Tiểu Đường, em cầu xin Đường đừng vì em nữa mà..."


Triệu Tiểu Đường nghe đến nàng nói đôi lông mày liền nhăn lại, bàn tay đem Ngu Thư Hân kéo đến trước mặt. Khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Ngu Thư Hân không hề khó coi, Triệu Tiểu Đường đem hai bàn tay ôm lấy hai má nàng nhẹ giọng.


"Ngu Thư Hân, ngày em đến với thế giới của tôi, tôi liền có một cảm giác không tốt. Chính là em cứ ở đó, ở trong thế giới của tôi mãi, khiến tôi khó chịu lắm. Nhưng em có biết không, sự tồn tại khó chịu của em lại làm cuộc sống của tôi dần trở nên vui vẻ. Ngu Thư Hân em có từng nghĩ đến tôi vì cái gì mà như vậy không, Ngu Thư Hân, em là thế giới của tôi, tôi muốn bảo vệ thế giới của mình thật tốt, như vậy là sai sao?!"

Từng lời lẽ chầm chậm chạy vào trong tim Ngu Thư Hân, nếu không phải qua miệng Triệu Tiểu Đường thì đó nàng liền xem là lời đường mật. Nhưng mà những câu nói này thật sự làm nàng cảm động đến hạnh phúc rồi. Ngu Thư Hân bàn tay áp lên trên hơi ấm đang phủ trên khuôn mặt mình, ánh mắt nhu hòa nhìn lấy người mình yêu thương.


"Đường, Đường biết không, ở bên cạnh Đường em thật sự rất an tâm, rất ỉ lại."

Rúc vào lồng ngực ấm áp của đối phương, Ngu Thư Hân giờ phút này cảm thấy bản thân chính là xem Triệu Tiểu Đường thành tâm can của nàng rồi.


"Em cũng biết như vậy sao, vậy thì sau này cứ ỷ lại vào tôi, tôi thay em chống đỡ cả thế giới."

Ngu Thư Hân thật sự muốn bật cười, rời khỏi người Triệu Tiểu Đường khuôn mặt hoạt bát trở lại chỉ chỉ vào cái đầu nhỏ của cô trêu đùa.

"Đường đúng là mạnh miệng, nhưng mà Đường nối rồi đó, đã muốn thay em chống đỡ cả thế giới thì đừng có mà bỏ rơi Ngu Thư Hân này đó."


"Chỉ cần em không phiền, tôi sẵn sàng. "

Triệu Tiểu Đường đã từng nghĩ tình yêu là một thứ gì đó thật dở hơi, thật vô tích sự. Nhưng đến khi Ngu xuất hiện, quan điểm Triệu Tiểu Đường dần dần bị người này làm cho thay đổi. Hiện tại mà nói cho dù Ngu Thư Hân muốn cái ghế chủ tịch của cô, cô cũng bằng lòng nhường lại cho nàng ngồi, vì cái gì, vì Ngu Thư Hân là điều quan trọng nhất.

"Đường..."


"Sao?!"


"Đến đây~"


Triệu Tiểu Đường mặc dù không biết nàng là muốn làm cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn bò lại chỗ Ngu Thư Hân ngồi.

Một cái kéo tay liền đem cô đè lên người mình, Ngu Thư Hân còn kiều mị hai cánh tay vắt lên cổ người kia nhỏ giọng.


"Đường...em muốn con của Đường~"


Cô có nghe lầm không, cô cơ bản cũng là phụ nữ, lấy gì mà con với cái, Ngu Thư Hân có phải khóc đến mê sảng rồi không.

"Ngu Thư Hân em có phải có bệnh rồi không, hay tôi gọi cho bác sĩ đến khám cho em."

Gọi là khúc gỗ quả không sai, Triệu Tiểu Đường thật sự có IQ cao sao, không phải là 0 đó chứ. Ngu Thư Hân vẫn không bỏ cuộc, lâu như vậy cũng chưa ân ái, lần này nàng quyết tâm câu dẫn cho bằng được người kia.


"Triệu tổng, Ngu trợ lý muốn ngài yêu yêu nha~"

Rốt cuộc hiểu rõ cái gì đang diễn ra, Ngu Thư Hân quả là một con mèo nhỏ nghịch ngợm.

Triệu Tiểu Đường chỉ cười xòa thuận theo yêu cầu của nàng, từng mảnh vải trên người lần lượt nằm trên sàn nhà. Thanh âm mị hoặc xâm chiếm cả một căn phòng, không có bất kỳ tạp âm nào có thể phá vỡ được dải âm thanh quyến rũ này.

Không phải chưa từng nhìn qua cơ thể Ngu Thư Hân nhưng hôm nay vì cái gì nó lại trở nên đẹp đẽ bất thường. Từng tấc da trên người Ngu Thư Hân đều ẩn chứa loại ma lực khó cưỡng lại được. Một thứ gì đó thật khiến người khác mê mẩn.


"Đường....nhẹ một chút..."


Tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng lại chứa âm sắc dụ hoặc người kia, tiếng rên khẽ khàn càng làm Triệu Tiểu Đường thập phần hưng phấn. Bắt lấy một bên gò bồng của nàng mà xoa nắn, điệu nghệ đến nổi mỗi cử động đều làm Ngu Thư Hân như phát điên. Có phải hay không Triệu Tiểu Đường là ngốc hay cố tình, cứ vờn lấy nàng bên ngoài, bên dưới đã khó chịu đến uất ức.


Từng ngón tay khẽ bấu vào tấm lưng trần của người bên trên, mái tóc đen dày toán loạn trên nền giường càng tôn lên nét nữ tính đầy mê hoặc của nàng. Triệu Tiểu Đường đôi môi chừa từng bỏ qua bất kỳ điểm xinh đẹp nào trên người Ngu Thư Hân, cũng chưa từng thô bạo chiếm đoạt. Ôm lấy tấm lưng nhỏ đang run rẩy, Triệu Tiểu Đường để nàng quỳ gối trước mặt mình. Ánh mắt mê ly tựa như dải ngân hà có thể làm chao đảo cả chúng sinh, Triệu Tiểu Đường vuốt ve đường cong xinh đẹp của nàng. Mỗi cái chạm đều như lửa đốt kích thích Ngu Thư Hân hứng lên, nhưng Triệu Tiểu Đường vẫn quá đáng không chịu vào.


" Hân Hân..."


"Đường...em cần Đường....ưm...."


Ngu Thư Hân đến giờ phút này thật quá mức ủy khuất, khuôn mặt nhăn nhó đến đáng thương, cứ bấu lấy bả vai người kia như chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Mà người kia còn muốn trêu ngươi nàng đến bao giờ đây, hai cánh hoa bị cô trêu chọc đến nỗi ẩm ướt rồi. Cơ thể nàng chẳng bao giờ chịu nghe lời cả, phần hông đưa đẩy khiến nơi tư mật ma sát không ít với đùi Triệu Tiểu Đường. Cảm giác mát lạnh đê mê khó tả đánh tới, Ngu Thư Hân lần nữa đem loại âm thanh xấu hổ kia phát ra.

Đầu óc mụ mị không phân biệt được rốt cuộc là thật hay mơ, Ngu Thư Hân cảm nhận được thứ đang lấp đầy nàng, thứ thon dài đó đang ở bên trong nàng.


Ngón tay bị một loại dịch ướt át bao phủ, cử động cũng vì vậy dễ dàng hơn. Từng cái ra vào khiến Ngu Thư Hân càng thêm kích tình hưng phấn, biểu lộ trên khuôn mặt vô cùng phong phú nhưng đa phần đều là vô cùng hạnh phúc.

Triệu Tiểu Đường nâng hông nàng lên một chút rồi lại hạ xuống, chiều dài ngón tay hầu như vào bên trong hết, chậm đến nơi tận cùng của nàng. Không khí một lúc nóng hơn, mồ hôi nhễ nhại kết dính vào nhau, hai cơ thể vẫn không có dấu hiệu dừng lại....


...


Trở lại quỹ đạo, Triệu Tiểu Đường hằng ngày đến công ty đều bị trợ lý Ngu khi dễ. Chỉ cần là khi cửa phòng làm việc của chủ tịch đóng lại, Ngu Thư Hân liền giở trò câu dẫn lấy vị tổng tài đội thê lên đầu kia.

Cuộc sống cả hai cũng không quá khó khăn, Triệu Tiểu Đường hết mực cưng chiều Ngu Thư Hân, nàng chỉ cần muốn thứ gì cô liền thay nàng thực hiện. Người trong công ty lâu ngày cũng nãy sinh nhiều hiềm nghi, đại loại ít lâu họ lại sẽ nghe thấy vài loại âm thanh không mấy chính đáng từ phòng Triệu tổng phát ra. Còn có, Ngu Thư Hân quả thật nhận được rất nhiều sự sủng ái, ý kiến trong cuộc họp đều là nàng nói ra, Triệu Tiểu Đường cũng không có phản bác hay không hài lòng, dung túng nàng. Người ở Triệu thị tuy có bức xúc nhưng rốt cuộc lại không dám lên tiếng, Triệu tổng trọng dụng ai là việc của sếp họ, họ không có quyền can thiệp, chỉ là có quá thiên vị rồi không.


Trong phòng Triệu Tiểu Đường cầm tập tài liệu quăng thẳng xuống sàn, khuôn mặt khó coi nói với người đứng trước mắt.

"Đoạn Tiểu Vi, tôi phải nói bao nhiêu lần đây, thiết kế của cô không ổn, yêu cầu cô sửa lại, cô lại sửa nó thành cái gì đây!"


"Triệu..."


"Đi ra ngoài, ngay!"

Đoạn Tiểu Vi là người mà mẹ cô giới thiệu vào đây làm, ban đầu liền nàng ta có chút năng lực. Nhưng dạo gần đây, Đoạn Tiểu Vi xác thực bất thường, thường xuyên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm cô, điều đó khiến cô rất khó chịu. Tuy nhìn vào bóng dáng nàng lủi thủi rời đi Triệu Tiểu Đường hơi mềm lòng nhưng sau đó lại bị Ngu Thư Hân quấy phá.


Đại khái Ngu Thư Hân cầm tách các phê đi đến, ngón tay nâng khẽ cái cằm kiêu hãnh của Triệu Tiểu Đường, ánh mắt tràn đầy ý tứ trêu chọc.

" Đường sao lại sinh khí rồi!?"

"Vì trợ lý Ngu cô đi quá lâu!"

"Khục, nào nếm thử cà phê em pha cho Triệu tổng của em này."


Nhận lấy tách cà phê từ tay Ngu Thư Hân, hôm nay là loại mới à, cũng lắm trò thật. Triệu Tiểu Đường có thói quen uống cà phê khi làm việc, tuy vậy cà phê cô pha so với nàng thật một trời mổ vực, hai chưa thôi, khó uống. Ngược lại tay nghề nàng vô cùng chuyên nghiệp, pha rất hợp khẩu vị, lại giữ được hương của cà phê nguyên chất.

"Thế nào?!"


"Tạm được."

"Chỉ tạm được thôi à, Triệu Tiểu Đường~"

Lại giở trò cũ, Ngu Thư Hân chính là ngồi thẳng vào lòng Triệu Tiểu Đường nũng nịu. Khuôn mặt xinh đẹp gần trong gan tất khiến cho người ta không thể cưỡng lại được mà chiếm đoạt.


" Ngu Thư Hân em quá càn rỡ rồi, em biết thân phận của mình là gì không?!"


"Em là hạt dẻ yêu thương của Triệu tổng."


Đùa bỡn, là đùa bỡn, Ngu Thư Hân một ngày không bị ăn sạch liền sinh ra thèm đòn rồi sao. Hai chân mày Triệu Tiểu Đường ngang ngược chuyển động, khuôn mặt ba đường hắc tuyến đều hiện rõ.


"Ngu- Thư- Hân!!!"


...





---------
Còn ba ngày nữa là đến thời khắc đó rồi, Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân, hai bạn nhỏ nhất định phải debut.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net