Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ không kỳ lạ nếu nhân viên Triệu thị bắt gặp hình ảnh Ngu Thư Hân ngồi vào xe của tổng tài bọn họ. Cùng lắm họ chính là mắt nhắm mắt mở không thấy, duy chỉ một người mang bộ mặt thất thần nhìn hai người rời đi.

Đoạn Tiểu Vi thật sự vô cùng yêu thích lấy Triệu Tiểu Đường nhưng người kia cũng chưa từng cho nàng lực chú ý, đôi mắt họ Triệu luôn đặt trên người Ngu Thư Hân, nàng tự hỏi, Ngu Thư Hân không đẹp bằng nàng lại không được việc như nàng nghĩ, hà tất gì Triệu Tiểu Đường lại sủng ái nàng ta như vậy, nàng nghĩ mãi cũng không tìm được một lý do thỏa đáng.

Chợt có một bàn tay đặt lên vai nàng, giọng nói chầm chậm đều đều dẫn dắt nàng vào cuộc trò chuyện.


"Người khi nãy, cô thích cô ta sao?!"


Trước mắt Đoạn Tiểu Vi là một người không giống nam cũng không phải nữ, chỉ có chút quen mắt.

" Cô...anh là...?"

"Tôi là Lưu Vũ Hân, con gái của Lưu tổng tập đoàn AGM sắp tới sẽ ký hợp đồng với Triệu thị của cô."

Đoạn Tiểu Vi hơi ngẩn người, người này là đối tác sao, nhìn thật không giống, giống lưu manh hơn.

" Cô sao lại tìm tôi?!"

"Muốn tôi giúp không, khiến Triệu Tiểu Đường yêu thích cô?"

"Không cần, tôi không cần đâu!"

Lưu Vũ Hân sau lần đó liền bị phế đi cánh tay, cho dù có hồi phục lại được xương bị cô đánh gãy thì cũng như người tàn phế không thể cầm súng. Thù hận dĩ nhiên phải trả nhưng không phải lỗ mãn như lần trước, ả suy đi tính lại thứ quan trọng nhất đối với Triệu Tiểu Đường không phải là Ngu Thư Hân sao, dù sao hiện tại nàng cũng không còn là người nhà họ Ngu nữa, ả trừ đi nàng thì càng được lợi. Vừa vặn nhìn ra trong mắt Đoạn Tiểu Vi có chút giả tâm, lợi dụng một chút đem Triệu Tiểu Đường ấn xuống vực sâu, khiến cô đau khổ đến không bằng chết.

" Cô tên gì?"

"Đoàn....Tiểu Vi."

"Đoạn Tiểu Vi cô không muốn có được Triệu Tiểu Đường à?!"

"Không..không phải!"


"Vậy thì cướp cô ta lại đi, Ngu Thư Hân không xứng, cô mới xứng!"

Con mồi này quá mức dễ bị dụ dỗ, Lưu Vũ Hân cảm thấy nữ nhân luôn giống nhau luôn muốn đoạt được thứ mình muốn.

"Vậy tôi phải làm gì đây?!"

"Chỉ cần nghe theo tôi!"

Triệu Tiểu Đường, nhất định ả sẽ khiến cô ân hận mà chết.


...


Ngu Thư Hân ít lâu lại sẽ hồi tưởng lại vài chuyện, ngay cả khi Triệu Tiểu Đường gọi nàng nàng cũng không để tâm đến. Nhìn vào đôi mắt Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường có thể đoán được một số, chính là nữ nhân này đang nghĩ đến Ngu gia, nghĩ đễ việc nàng ấy phản bội lại chính gia tộc của mình. Bàn tay chủ động nắm chặt lấy tay nàng, Triệu Tiểu Đường mỉm cười an ủi.

" Không phải lỗi của em, hôm đó em chỉ vì muốn cứu tôi, cùng lắm kẻ tội đồ mới là tôi, em đừng tự trách mình như vậy chứ!"


"Đường lúc nào cũng vậy, luôn nhận bản thân là kẻ có tội, Đường xem tình yêu của là gánh nặng tội lỗi của Đường sao."


Nàng đang sinh khí rồi, Triệu Tiểu Đường lập tức cười ngốc.

" Tôi sai rồi haha."

"Đường ở đó mà cười ngốc làm gì, tập trung lái xe đi!"

Lão bà lại ra lệnh cho cô rồi, Ngu Thư Hân rất thích ra lệnh, từ lúc nàng ấy dọn hẳn đến nhà cô liền suốt ngày không bắt cô làm cái này thì sẽ làm cái kia, có hôm còn yêu cầu hết sức kề lạ là đi rửa chân cho nàng. Đường đường là tổng tài một tập đoàn lại đi rửa chân cho nữ nhân không biết trời cao đất rộng, nếu đồn ra ngoài chắc chắn là không còn mặt mũi nào. Triệu Tiểu Đường nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ngu Thư Hân thật ra khá hài lòng với việc người kia cưng chiều mình, cảm giác thật không tồi. Bình thường lúc trước đều là cô hành hạ nàng, ở trên giường đều là người kia làm nàng đến không thể bước xuống, hiện tại nàng muốn thể hiện một chút uy thế của mình . Chu Tinh Kiệt có cho nàng biết một số chuyện về Triệu Tiểu Đường trước kia, nữ nhân này là một con ngựa bất kham, là nam hay nữ đều không dễ dàng gì thu phục được cô. Cũng đã có người tự hiến thân mà trèo lên giường Triệu Tiểu Đường nhưng sau đó đã biến mất không một manh mối nào để lại. Ngu Thư Hân cảm thấy bản thân may mắn quá rồi, trèo lên giường người kia mà vẫn sống đến hiện tại.


...

Xe lăn bánh vào một khuôn viên lớn, xung quanh đều trồng rất nhiều hoa. Không cần đoán cũng biết, nơi này là nhà riêng của Tạ Khả Dần, một khu vườn màu tím mộng mơ bao phủ.


Cả hai được quản gia dẫn vào bên trong, Ngu Thư Hân vừa mới xuất hiện liền một bóng đen phóng đến ôm chầm lấy nàng, không ai khác ngoài Tạ Khả Dần với bôk tóc xanh rêu mới của nàng ta.

Đột nhiên bản thân bị cho ra rìa, Triệu Tiểu Đường bộ mặt không biểu tình đi vào bên trong ngồi xuống uống trà. Ban đầu Ngu Thư Hân bị chìm trong cái ôm của Tạ Khả Dần mà không chú ý đến cô nhưng vì sự xì xầm của mấy nữ hầu xung quanh mà nhíu mày. Triệu Tiểu Đường ngay cả ngồi đều toát ra khí chất hấp dẫn phái nữ, Ngu Thư Hân rõ ràng cảm nhận được những ánh mắt như muốn ăn lấy cô từ xung quanh mới nói nhỏ một chút với Tạ Khả Dần.

Triệu Tiểu Đường nhìn hai nữ nhân trẻ con kia to nhỏ, chắc lại liên quan đến cô rồi. Chỉ thấy nữ hầu xung quanh bị Tạ Khả Dần đuổi đi trong tiếc nuối, lại không phải là Ngu Thư Hân ghen sao.


"Triệu tổng hôm nay muốn chơi gì đây?!"


Tạ Khả Dần từ sau ôm lấy cổ Triệu Tiểu Đường nói, xác thật đây không phải có ý tứ gì, thói quen khó bỏ của tri kỷ với nhau. Nhưng có nào ngờ thật sự chọc vào cái đuôi nhỏ của con mèo kia. Triệu Tiểu Đường không biết ngốc hay giả vờ không biết đây, vẫn chứ tâm suy nghĩ trả lời Tạ Khả Dần mà không để ý đến ngọn lửa hừng hực bên cạnh.

"Vẫn như cũ đi, ai thua sẽ phải ngủ ngoài vườn."


"Được, là cậu nói đó, không sợ mất mặt sao?!"


"Không phải đều là cậu thua sao."


Quả thật đều là Tạ Khả Dần thảm bại,mỗi lần cùng Triệu Tiểu Đường thi đấu liền thất bại với số điểm xuýt xao.



....



Rốt cuộc người thua không ngoài dự đoán, Tạ Khả Dần ấm ức ở ngoài vườn hoa của chính mình ngủ không ngon.



Ngược lại hai con người trong căn nhà nàng lại vô cùng vui vẻ.


Ngu Thư Hân không biết ăn phải cái gì mà chủ động tấn công Triệu Tiểu Đường liên tục. Nàng ấy thân thể như ngọc ở trên bụng cô không ngừng động tình.


" Triệu Tiểu Đường...Có yêu em không~"


Cái giọng này, quá mức câu dẫn cô rồi, tựa như mật ngọt rót vào tại Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân bên dưới ẩm ướt cứ như vậy ma sát với vùng bụng phẳng lì của người kia. Nàng thật muốn cái con người này hoàn toàn thuộc về nàng, không cùng với nữ nhân khác thân thân chỉ có một cách, khiến Triệu Tiểu Đường mê mụi nàng.


"Hân Hân...hôm nay chủ động quá rồi đấy!"


"Có thích không?!"


Triệu Tiểu Đường không trả lời, một giây liền đảo ngược tình hình. Thân thể nóng bỏng của Ngu Thư Hân thật tình là đốt mắt, ngọn lửa bên trong cơ thể Triệu Tiểu Đường rốt cuộc cũng bốc hỏa rồi.

Ba ngón tay ở bên trong Ngu Thư Hân không ngừng ra vào, mỗi lần thúc đều đâm đến tận cùng của nàng. Tiếng la thất thanh một lúc một lớn, căn phòng này là phòng cách âm, các nàng cũng không phải kiên kị gì cả. Hai bầu ngực Ngu Thư Hân theo nhịp đẩy mà phập phồng khiêu khích, đôi môi không tự chủ ngậm lấy viên hồng hào đnag cưng cứng trước ngực nàng. Triệu Tiểu Đường xác thực say mê Ngu Thư Hân, muốn ăn trọn nữ nhân này vào miệng.

Bên dưới càng lúc càng nhạy cảm, mật dịch như nước không ngừng theo ngón tay Triệu Tiểu Đường thoát ra ngoài, hai bên vách tường thừa cơ hội ép lấy ngón tay cô không buông. Ngu Thư Hân yêu cái cảm giác Triệu Tiểu Đường yêu nàng như thế này, cảm giác nàng là chân chính của cô, thứ khiến cô mê muội.


"Đường~"

Bàn tay ôm chặt lấy lưng người bên trên, cả cơ thể đều công lên áp sát lấy đối phương không thôi. Ngu Thư Hân hai chân cũng chủ động ôm lấy eo Triệu Tiểu Đường thật chặt, khuôn miệng nhỏ nhắn cách vài giây liền sẽ kiều mị câu dẫn cô. Quá ướt át.


Thân thể cong đến giới hạn, ngón chân co quắp lại, Ngu Thư Hân tới rồi. Tiếng hét lớn của nàng vang vọng khắp căn phòng, bên dưới ga giường xuất hiện một đũng tình thủy. Triệu Tiểu Đường nằm xuống bên cạnh đem nàng ôm vào ngực mình, ngón tay cũng chưa buồn rút ra ngoài,cảm nhận rõ ràng bệ dưới nữ nhân này vẫn đang co giật nhạy cảm.


Tưởng chừng đều kết thúc nhưng Triệu Tiểu Đường vốn dĩ là kẻ không biết mệt mỏi . Lần nữa xông vào bên trong Ngu Thư Hân hoành hành, ba ngón tay lần nữa hoạt động liên tục khiến nàng lần này đến lần khác lén cao trào. Hoa huyệt cũng vì vậy mà sưng đỏ đến đáng thương, Ngu Thư Hân cảm thấy muốn khiến Triệu Tiểu Đường mê muội không cần phải dùng cách này, quá mức nguy hiểm rồi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net