Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Hân mãi vẫn không thể tập trung được vào công việc, tâm trạng của nàng thời gian gần đây đều bị những thứ xung quanh xoay vòng. Cho dù Triệu Tiểu Đường cũng nhiều lần nằng nặc đem nàng mang vào bệnh viện, nhưng Ngu Thư Hân bướng bỉnh cô muốn ngược nàng là điều bất khả thi. Hôm nay vì lo cho sức khỏe Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường liền không mang nàng theo để nàng tại công ty cho Chu Tinh Kiệt chăm sóc.


Thân là anh họ nàng, hắn cũng có chút trách nhiệm, Chu Tinh Kiệt đem vào cho Ngu Thư Hân một ly nước lọc cùng thuốc, cùng lắm có thể xoa dịu cơn đau đầu của nàng.

" Tiểu công chúa, em mau uống đi, nếu không Triệu tổng trở về lại mang anh đi công tác ở châu Phi đấy."

"Hồ Ba anh mà cũng biết sợ à?!"

Tuy là mỉa mai Chu Tinh Kiệt nhưng Ngu Thư Hân vẫn cười tươi nhận lấy phúc lợi từ hắn. Cơ bản nàng không muốn để Triệu Tiểu Đường lo lắng, hơn hết nàng cần tập trung giải quyết việc công ty.

"Ai lại không biết Triệu tổng kia là người khó đoán như nào chứ, không phải lần trước có tên giám đốc bộ phận thu chi phạm lỗi đã bị điều đến Úc rồi sao."

Ngu Thư Hân cũng không thể nói cho Chu Tinh Kiệt biết đó là nàng kiến nghị với cô, nếu biết hắn sẽ không dám cùng cô trêu ghẹo đâu, tạm thời cho hắn mạnh miệng một chút đi. Tiếp tục chú tâm vào tài liệu trước mắt, nàng nghĩ cũng nghĩ không ra, tại sao chi tiêu tháng này cũng lượng hàng xuất ra của Triệu thị lại hụt mất một khoảng lớn như vậy. Tra đi tra lại vẫn không tìm được vấn đề, cơn đau đầu cho dù dùng thuốc vẫn không thể nào kiềm chế được. Nàng cần nghỉ một chút, năm phút thôi.

Ngu Thư Hân không nghĩ đến nàng mệt mỏi mà ngủ hơn một tiếng đồng hồ, mà người kia khi trở về cũng không đánh thức nàng. Tiếng lạch cạch của bàn phím máy tính vâng lên, đều đặn từng nhịp, hơi thở đều đều của Ngu Thư Hân vô tình lại gây chú ý đến người kia. Vén từng lọn tóc phủ trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẽo của nàng, Triệu Tiểu Đường môi mỉm cười mà không có chủ đích, đơn giản là khi nhìn thấy nàng nụ cười tự khắc sẽ hiện hữu trên môi.

Mềm mại từ ngón tay Ngu Thư Hân lần lượt cảm nhận được, chỉ là có sự tác động từ bên ngoài khiến nàng mơ hồ tỉnh.

"Đường...Đường về lúc nào đấy?"

Đỡ nàng ngồi dậy, sắc mặt không tốt, xem ra vẫn còn bệnh. Triệu Tiểu Đường đưa trán cả hai áp vào nhau, cảm nhận được rõ ràng nhiêu độ từ nàng tỏa ra. Nàng ấy bị bệnh không nhẹ, Triệu Tiểu Đường vẫn im lặng đến bàn làm việc gọi điện thoại.


"Hồ Ba, anh thay tôi tạm quản việc ở công ty, còn nữa thay tôi hủy hết lịch trình hôm nay và cả ngày mai đi."

"Đường."

"Suỵt!"

Triệu Tiểu Đường biết rõ nàng muốn nói gì, nữ nhân đó có bao giờ chịu lo lắng cho bản thân nàng đâu. Lần này cô không thể chiều chuộng mà làm tổn hại đến sức khỏe của Ngu Thư Hân được. Cúp máy, cô cởi bỏ áo ngoài trên người, đem nó mặc vào cho nàng. Thân người khẽ cúi xuống, hai cánh tay luồng qua vai lẫn chân ôm Ngu Thư Hân lên cao. Nàng cũng không nói được gì ngoài việc vui vẻ tiếp nhận, ôm lấy lồng ngực đủ ấm áp của cô.

Triệu Tiểu Đường hôm nay không mặc váy, trên người trang phục cực kỳ đơn giản nhưng vẫn không che được khí chất của cô, tóc buộc thấp, vài sợi tóc trước mắt lại tăng thêm vài phần quyến rũ. Bồng Ngu Thư Hân trên tay tất nhiên gây chú ý không nhỏ. Nhân viên bọn họ thừa biết Ngu Thư Hân là trợ lý mà Triệu tổng đặc biệt sủng ái, nhưng như vậy lại là khiến họ ghen tị không thôi.

Ngu Thư Hân được cô đưa đến bệnh viện khám một chút, nhưng hai người lại quá sức thu hút người khác rồi. Triệu Tiểu Đường ngồi tựa vào ghế bên ngoài, Ngu Thư Hân đang được bác sĩ khám, cô cũng không thể đứng mãi ở trong được. Dáng dấp cô khá cao lớn, có nhiều y tá lại vô cùng để ý. Đặc biệt đứng không xa gần đó,một nhóm vài người đang xôn xao bàn tán.

"Chậc, chị nhìn coi, người phụ nữ kia tại sao lại thu hút vậy, lại còn có vẻ là người có tiền."

"Dù gì tôi cũng có bạn trai rồi, nhưng mà tim tôi có chút rung rinh nha!"

"Xùy, chị Nhạc không phải cũng có con rồi sao, em nhìn chị ấy đi, thèm ra mặt!"

"Các cô này!"

Tiếng cười khúc khích vô tình lọt vào tai Triệu Tiểu Đường, đưa khuôn mặt không góc chết của mình về hướng đám người kia. Đôi môi nhỏ nhắn, sóng mũi cao thẳng, chóp mũi vừa vặn không quá lớn, mắt lại có chút ngây thơ khi thoát khỏi lớp trang điểm kia. Quả thật Triệu Tiểu Đường khiến họ rung động thật rồi.

Cuối cùng vẫn không có nhìn quá lâu, Triệu Tiểu Đường thu lại ánh mắt chăm chú vào nền hành lang, đếm xem có bao nhiêu ngôi sao trên đó. Việc trẻ con này cũng không ai biết được, thật sự Triệu Tiểu Đường rất có thói quen làm những việc thật vô bổ.

Bác sĩ từ bên trong mời cô vào, Triệu Tiểu Đường cũng ngoan ngoãn đi vào, đám người y tá lại lần lượt cần truyền máu gấp ở ngoài, thật là một đám người thiếu nghị lực.

Theo như những gì bác sĩ nói đến, Ngu Thư Hân vì lao lực quá độ, cơ thể suy nhược nên dẫn đến tình trạng này. Tóm lại chính là phải bồi bổ lại cho Ngu Thư Hân, không để nàng làm việc quá sức gây căng thẳng thần kinh. Xác thực Triệu Tiểu Đường y như lời bác sĩ căn dặn, mang chức trợ lý của nàng tạm thời để người khác thay thế, tuyệt không để nữ nhân này đụng tới công việc. Triệu Tiểu Đường trên đường trở về biệt thêu cũng không cùng nàng nói một câu, chỉ im lặng chú tâm lái xe. Nàng là một con người không thể im lặng trong một khoảng thời gian dài được, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi người kia.


"Đường~"

"..."

"Tiểu Đường."

"..."

Vẫn im lặng, Triệu Tiểu Đường thật sự không để ý đến nàng sao. Ngu Thư Hân khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt thu lại nhìn ra bên ngoài. Không ai nói thêm một câu nào nữa.

...


Về đến biệt thự, Triệu Tiểu Đường vẫn như cũ vươn tay ôm nàng vào nhà. Cô vẫn im lặng không lên tiếng và điều này khiến Ngu Thư Hân cảm thấy khó chịu. Lúc người kia định rời đi, Ngu Thư Hân mới ngón tay níu lại bàn tay người kia, ánh mắt động nước nhìn cô.

"Đườ ng...làm sao vậy?!"


"Sao lại khóc?!"

Quẹt đi vệt nước ở khóe mắt cho nàng, Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng quỳ xuống ngước mặt lên chăm chú nhìn Ngu Thư Hân. Bàn tay vẫn đặt trên má nàng, dịu dàng xoa đi buồn tủi trong lòng nàng ấy.

"Triệu Tiểu Đường...có phải tìm yêu dành cho em ít đi rồi không?"

Đột nhiên lại hỏi cô một câu phi lý như thế này, nữ nhân Ngu Thư Hân lại suy nghĩ linh tinh rồi.

" Sao lại nghĩ vậy?"

"Là do em quá phiền phức hay sao, hay là Đường cảm thấy mệt mỏi khi ngày nào cũng phải khuyên nhủ em nghỉ ngơi? Đường nói cho em biết đi!?"

"Ngu Thư Hân, nhìn tôi!"

Triệu Tiểu Đường ấn nhẹ nàng ngã xuống giường, mắt đối mắt, ánh nhìn như khoáy sâu vào tâm hồn đối phương. Hai cánh tay bị cô chế ngự không cách nào thoát khỏi, tựa như người kia dùng lực với nàng đây là lần đầu tiên.


"Triệu Tiểu Đường...buông em ra...ưm!"

Đôi môi nhỏ nhắn bị người kia bá đạo chiếm lấy, tiếng xé quần áo sau đó cũng nối tiếp diễn ra. Nàng cảm nhận được người kia đang không hề vui vẻ, là do nàng sao.

Một lần nữa, Triệu Tiểu Đường dừng lại hành động nhìn nàng. Khuôn mặt buồn bã đang khóc đến thương tâm, chân mày dần nhíu lại, cô hai cánh tay thu về ôm lấy nàng dỗ dành.

" Hân Hân, em đừng khóc nữa mà, em đừng khóc!"

"Triệu Tiểu Đường...em sai rồi, em xin lỗi...Đường, nói cho em biết, Đường nói cho em biết..."

Nàng khóc, khóc rất lớn, nàng không biết nàng khóc vì cái gì, nàng cũng không rõ nàng đang xin lỗi vì điều gì, nàng chỉ biết rằng nàng làm cô trở nên không vui.

Triệu Tiểu Đường cũng hiểu bản thân làm gì, cô đang làm nàng lo lắng nhưng không có cách nào nói ra được suy nghĩ của mình, cô tức giận vì nàng không biết chăm sóc bản thân nàng sao? Triệu Tiểu Đường giờ phúc này sao lại ngu ngốc như vậy.

" Ngu Thư Hân Ngu Thư Hân..."

"Đường...yêu em đi, và nói cho em biết, em đã làm gì sai rồi phải không..."


Nàng vẫn không có dấu hiệu ngừng khóc, cô không dám nhìn vào khuôn mặt của nàng, chỉ gục vào vòm cổ nàng ôm chặt lấy nàng mà thôi.

" Ngu Thư Hân..."

Tiếng khóc nỉ non cứ mãi không dứt, rốt cuộc cô vẫn không nói cho nàng biết. Lời nói đó, lời tức giận đó vẫn còn trong lòng mà không có cách nào bày tỏ được. Chỉ im lặng ôm chặt lấy người mình yêu thương, cũng là người khiến cô tức giận.


Nàng thiếp đi, có lẽ vì quá mệt mỏi, Triệu Tiểu Đường vẫn không buông nàng ra, vẫn nằm bên cạnh nhìn nàng. Cô lại làm tổn thương năng ấy rồi sao, ngay cả khi ngủ nàng ấy vẫn không thôi lo lắng, khóe mắt còn đọng lại bao là nước khi nãy. Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng rồi lẳng lặng rời đi. Cửa phòng đống lại, một mảng buồn bã lại bao trùm.


Cô không về phòng, ở ban công mà uống rượu, Triệu Tiểu Đường hôm nay làm tổn thương người con gái của mình, Triệu Tiểu Đường không có tư cách đối mặt với người con gái đó. Hơi men ngà ngà làm cho thần trí cô dần trở nên mơ hồ, ánh sao trên bầu trời cũng nhạt nhòa đi vài phần. Chỉ là Ngu Thư Hân sao lại xuất hiện ở đây, chẳng phải nàng đã ngủ rồi sao. Triệu Tiểu Đường dù có mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận ra rõ ràng nàng ấy.


"Đường, ôm em về phòng, ngoài này lạnh."


Vẫn là không hiểu việc gì đang xảy ra, Triệu Tiểu Đường vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Ngu Thư Hân ôm nàng về phòng.

Mọi việc sau đó thật mơ hồ, cô chỉ có thể loáng thoáng nghe được một vài âm thanh khẽ khàng của nàng, chỉ cảm rõ thân thể bên dưới mình thật sự run lên. Vẫn là mơ hồ.






----------
Tg: sóng gió không lâu nữa sẽ đến haha, mọi người hãy chờ đợi nha-^-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC