Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Hân đứng trước ASM ảnh thị vốn dĩ đoán được không tốt lành gì mà Lưu Vũ Hân đồng ý với nàng. Nếu thật sự ả ta đoán được ý đồ của nàng thì cũng không ngu ngốc cho phép nàng mang theo người đi vào. Lần này ngoài Chu Tinh Kiệt cũng không có ai khác, Ngu Thư Hân chỉ duy tin tưởng hắn.

" Tiểu Hân, anh run quá!"

"Anh rốt cuộc có phải đàn ông không đấy Hồ Ba, Khả Dần không để ý đến anh thì đúng rồi!"

"Em!"

"Mời hai vị đi theo tôi, xin mời Ngu tổng!"

Một gã đàn ông ăn mặc vô cùng lịch sự dẫn đường cho cả hai, trước đó khi bước vào thang máy còn có người dùng máy rà sát trang phục của nàng. Quả nhiên, Lưu Vũ Hân vẫn kỹ tính như vậy, nàng cũng đoán được người này đề phòng. Chỉ là với nàng con cáo già trong thương trường lĩnh vực mà nói, Lưu Vũ Hân vẫn còn quá mức ngu muội.

"Xin chào Ngu đại tiểu thư, à không, phải nên gọi là Ngu tổng của Triệu thị."

Khuôn mặt Lưu Vũ Hân nàng một tấc cũng không ưa, Ngu Thư Hân trót muốn đem ả đi ra bắn chết đi. Cái bắt tay của ả nàng không hứng thú cũng không đáp lại, tùy tiện chọn một chỗ trước mặt ả mà ngồi.

" Không cần phải như vậy đâu Lưu tổng, tôi đến đây là để hỏi cô một số việc quan trọng mà thôi!"

"Ồ, vậy thì cô nói xem, Ngu tổng, cô có tư cách hỏi tôi sao!"

Lưu Vũ Hân bàn tay không yên phận nâng cằm nàng lên, nhưng ngay lập tức sau đó liền bị Chu Tinh Kiệt hất ra trừng mắt. Ả thu lại nụ cười giảo hoạt của mình khi nảy, nhếch đôi chân mày tiếp tục nghe xem lời nàng nói tiếp theo.

"Lưu tổng, cô thật coi thường tôi quá đấy, cô đừng tưởng những gì cô làm không ai hay biết."

"Lưu Vũ Hân tôi làm việc trời biết đất biết có gì thẹn với đời, xin lỗi Ngu tổng, đừng ăn nói bậy bạ!"

Chát, một cái tát thật mạnh vào mặt Lưu Vũ Hân, nàng không có nương tay với laoij người này đối mặt chỉ càng làm nàng thêm sinh khí. Ngu Thư Hân lấy từ trong vali ra vô số tài liệu, tất cả đều quẳng lên bàn hướng ả cười lớn.

"Lưu Vũ Hân, cô tính toán bao nhiêu cũng không tính được người bên cạnh mình."

Ả cầm lên nhìn qua loa một chút, lập tức ả đánh mắt với tên vệ sĩ đứng ở cửa. Bỏ xuống tập hồ sơ, Lưu Vũ Hân nhanh như chớp đã ở đằng sau Chu Tinh Kiệt đánh ngất hắn. Nàng nhất thời không phản ứng kịp sau đó cũng bị tên vệ sĩ kia đánh ngất, hắn cùng Lưu Vũ Hân trao đổi một chút liền đem cả hai rời đi bằng thang máy dành cho khách Vip.

Ở một nơi khác, trên màn hình laptop, hình ảnh Ngu Thư Hân cùng Chu Tinh Kiệt bị mang đi hiện lên rõ ràng. Người kia khẽ nhíu mày, đem tất cả thiết bị cho vào một chiếc balo, lạch cạch vài tiếng cuối cùng cũng đem theo một khẩu súng giấu ở hông.

"Hân, chờ tôi."

...

Tiếng mưa lộp độp vô tình đánh thức người bên trong, Ngu Thư Hân tỉnh lại ở tình trạng bị trói chặt hai tay và hai chân. Ngay cả cựa quậy cũng không dễ dàng, nàng trấn tỉnh đưa mắt sáng bên cạnh, không có ai, Chu Tinh Kiệt đâu rồi, Lưu Vũ Hân ả đâu rồi.

"Ồ, Ngu Thư Hân ,cô tỉnh rồi à!"

"Đồ đốn mạt, thả tôi ra!"

Người vừa bước vào là Lưu Vũ Hân, trên tay còn cầm một con dao không lớn cũng không nhỏ huơ huơ trước mắt nàng.

" Thứ lỗi, hiện tại tôi vẫn không thể thả cô ra được, tôi cần xác nhận vài thứ!"

"Mau thả tôi ra!"

"Im mồm đi con đi*m, tao không có đủ nhẫn nại để ở đây nghe mày ra lệnh đâu! NÓI, AI ĐƯA CHO MÀY NHỮNG TÀI LIỆU ĐÓ!!"

Ả tả bóp lấy quai hàm nàng, nàng cho dù đau cũng không có đối ả trả lời. Đôi mắt bồ câu nhìn thẳng vào khuôn mặt không thể kiềm chế được thứ tính kia, nàng không sợ ả, nàng chỉ đang phân tán sự chú ý của ả khỏi vùng bụng có chút nhô ra của mình.

" Là Đoạn Tiểu Vi sao?! Giỏi cho con ch* đó, đến chết vẫn còn gây rắc rối cho tao, giỏi lắm!"

"Cô không có quyền mắng bất kỳ người phụ nữ nào!"

"IM MỒM !"

Một cứ thúc chân vào bụng của nàng, Ngu Thư Hân tưởng chừng như vừa chịu phải cú va chạm cực mạnh từ một phương tiện nào đó. Nàng không có cách nào che chắn cho vùng bụng của mình cả, ánh mắt dần trở nên mờ ảo.

" Ngu Thư Hân, mày chắc chắn không ngờ mình có ngày này đúng không. Haha, từ nhỏ mày đã hơn tao về mọi mặt, tao đã phải ngước lên nhìn mày rất nhiều lần. Khi lớn lên mày cũng đứng ở chỗ cao hơn tao. Nhưng mà mày biết không, mày đúng là ngu ngốc y như cái họ của mày, haha. Mày yêu ả đàn bà kia, một con ả cũng cao ngạo không sợ chết như mày."

"Cô..Không được sỉ ...nhục...em ấy!"

Một cú thức chân nữa vào nơi cũ, Ngu Thư Hân lần này đúng là không nhịn được co người lại. Đột nhiên nàng cảm nhận được thứ gì đó thật nóng chảy dọc đôi chân mình, Lưu Vũ Hân dĩ nhiên cũng phát hiện. Đôi môi đột nhiên cong lên, ánh mắt ả lập tức hiện lên ý cười.

"Ngu Thư Hân ơi Ngu Thư Hân, mày đang mang thai của ai đấy, hahaha, nếu ả biết được cái thai này không biết có còn vui vẻ nơi hoàng tuyền hay không đây."

Ả vừa cười lớn vừa chế nhạo nàng, sắc mặt Ngu Thư Hân ngày càng biên sắc xanh xao. Vùng bụng như hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn víu lấy không buông. Nàng thầm cầu nguyện rằng một tia hy vọng nào đó có thể cứu lấy hai mẹ con nàng.

" Sao rồi, sắp chết à! Nhìn mày tao lại nhớ đến vẻ mặt ả trước khi chết, đúng, là vẻ mặt căm giận này. Haha, mày biết không, hôm đó chính tao cho người động tay vào xe của nó. Và chỉ cần một phát súng của tao nó đã ngủm. Ngu Thư Hân có cần tao bắn một phát tiễn mày không!?"

Liên tục chế nhạo nàng, nàng căn bản không còn sức phản kháng, đau đớn không bao giờ thôi đến. Ai đó, cứu lấy con của nàng, cứu lấy nàng.

" Tiểu Đường...Đường..."

"Đến chết vẫn gọi được tên của con đàn bà đó à!"

"Đừng...Có sỉ nhục em ấy...h.."

Ngu Thư Hân chính là dùng hết sức bình sinh của mình, đem từng câu chữ nói cho Lưu Vũ Hân nghe. Nhưng cái nàng không ngờ nhất, ả một giây sau đó liền dùng một con dao đâm vào người nàng. Tiếng hét vang dội không ai đáp lại lời của nàng, nàng đau, con của nàng cũng đang đau, con của nàng...

Từ bên ngoài truyền đến tiếng phá cửa, hô hấp nàng dần yếu đi, nhưng khi tiếng động kia ngừng lại nàng lờ mờ nhận ra được ai đó đã đến, nàng buồn ngủ quá.

...

"Tôn Nhuế, mình cần cậu giúp mình!"

Trên giường, Ngu Thư Hân khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi, cả cơ thể đều nhuộm màu đỏ của máu. Người được gọi đến cũng vô cùng bỡ ngỡ, tại sao lại kinh khủng đến mức đó. May mắn nàng là thiên tài y học, nếu không e là sẽ ngất xỉu khi nhìn thấy mớ hỗn loạn này.

Nhưng có một vấn đề mà Tôn Nhuế không thể quyết định được, nàng hít thở thật sâu nói với người đăng ở bên ngoài.

"Cậu...muốn mình cứu người mẹ hay cả hai, mình nói trước, khả năng cứu cả hai quả thật rất thấp..."

Nàng còn chưa dứt lời người kia ánh mặt đanh thép nhìn nàng, chầm chậm thốt ra bốn chữ.

" Cứu lấy cô ấy."

Tôn Nhuế thở dài, cái con người này khi nào lại trở nên lú thế. Thôi được rồi, dù sao cũng là yêu cầu của người bạn thân nhất của nàng, cứu người trước đã.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, nhìn nữ nhân thần sắc có vẻ tốt lên đôi chút nằm ngủ người ngồi bên cạnh càng thêm đau lòng.

" Được rồi Triệu Thiết Ngưu, cô ấy không sao rồi, ra đây mình cùng cậu nói chuyện một chút!"

Người kia cũng ngoan ngoãn rời đi, trước đó còn thay nàng chỉnh lại góc chăn.

"Cậu...muốn hỏi gì mình sao?"

"Đúng, mình có 7749 câu hỏi muốn hỏi cậu đây Triệu Tiểu Đường, đầu tiên, cô ấy là ai?!"

"Là vợ mình."

"Đứa bé kia là của cậu, thứ lần trước cậu nhờ mình nghiên cứu là để cho cô ấy dùng sao?"

"Đúng vậy, mình muốn tặng cô ấy một món quà trước khi biến mất!"

"Cậu sao không đưa cô ấy đến bệnh viện?!"

"Mình tin tưởng cậu."

"Thế cơ à, thôi được rồi, Triệu Tiểu Đường phí lần này cậu phải trả gấp đôi đấy, bộ đồ của mình bẩn rồi!"

"Được."

Tôn Nhuế sửa soạn lại quần áo đi ra cửa, song liền xoay lại nói vài câu rồi mới rời khỏi căn nhà nhỏ.

Triệu Tiểu Đường nhìn chiếc xe kia của nàng từ từ biến mất giữa đường mòn trong lòng có chút biết ơn. Người bạn này theo chân cô cùng hơn 10 năm rồi, vẫn cứ tốt đẹp như vậy.

Cô mở cửa phòng đi vào, nàng vẫn ngủ say, Ngu Thư Hân vẫn an tĩnh nằm như thế càng khiến Triệu Tiểu Đường thêm đau lòng. Rồi giờ đây khi nàng biết được điều mà cô đã làm với con của nàng, nàng sẽ hận cô không. Triệu Tiểu Đường không biết...

Chỉ khi ánh mặt trời dần lụi tàn, cũng là lúc Ngu Thư Hân tỉnh lại. Cơn đau không là gì với hình ảnh nàng đang nhìn thấy, khuôn mặt mà nàng bao lâu nay nhớ mong cuối cùng cũng xuất hiện. Nhưng điều đó cũng làm nàng hoài nghi, liệu những thứ này có phải chỉ là hoang tưởng của nàng thôi phải không, hay chỉ là một giấc mơ ngọt ngào. Ngu Thư Hân đôi bàn tay run rẩy dần ma sát trên mặt Triệu Tiểu Đường, rất có cảm giác, nàng lần nữa rơi lệ.

"Đường, có phải là Đường thật không hay em đang mơ mộng đây?1"

Giọng nói khàn khàn hòa vào tiếng nức nở, Ngu Thư Hân không có cách nào bày tỏ được hết nỗi nhớ nhung của mình cả. Nàng nhớ lắm, nhớ lắm một người mà nàng luôn yêu thương mong nhớ này.

"Đừng khóc, xin em đừng khóc!"

"Đường...Đường đã đi đâu vậy, em biết Đường sẽ không rời bỏ mẹ..."

Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại, nàng nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra. Tiểu sinh linh bé nhỏ hiện tại tại sao lại không còn nữa, Ngu Thư Hân ánh mắt lần nữa tuyệt vọng bắt lấy biểu tình trên mặt Triệu Tiểu Đường.

"Nói cho em biết, con của em, có phải mất rồi không...?"

Lời này của nàng, Triệu Tiểu Đường nghe đến thật sự đau lòng. Cô vòng tay ôm lấy nàng thật chặt, mặc cho nàng vùng vẫy.

"Triệu Tiểu Đường, Đường nói đi, con của em, đứa con của em và Đường...Đường..."

Nàng khóc, khóc thật lớn, đây là kết tinh của nàng cùng cô, nàng để mất chính là lỗi của nàng. Ngu Thư Hân không còn mặt mũi nào để nhìn lấy Triệu Tiểu Đường nữa, nàng giẫy khỏi vòng tay Triệu Tiểu Đường bước đi loạng choạng mà chạy đi. Nhưng chưa đây năm bước đã ngã, Triệu Tiểu Đường lần nữa ôm chặt lấy nàng, lần này cô dùng sức một chút.

" Không phải lỗi của em...xin em đừng khóc."

"Em xin lỗi, Đường, là lỗi của em...Em Không bảo vệ tốt con của chúng ta, là em, em không còn mặt mũi nào để đối diện với Đường nữa...."

Ngu Thư Hân ở trong lòng Triệu Tiểu Đường gào lên, nàng mất đi đứa con đầu tiên của cả hai, nỗi đau này nàng không chịu được.

"Em ngoan...tôi Không có trách em mà...xin em đừng khóc nữa."

Chỉ còn lại tiếng khóc của Ngu Thư Hân, cả ngôi nhà đều chìm vào bầu không khí ảm đạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net