Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Hân vẫn còn giận dỗi không thèm để tâm đến người đang ôm eo mình, cái gì chứ, người đó lại là mẹ của Triệu Tiểu Đường, vậy không phải mẹ vợ của nàng sao, vì cái gì lại trẻ như thế chứ. Xoa xoa cái eo con kiến của nàng, Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng áp môi lên vai Ngu Thư Hân dịu dàng dỗ dành.

"Bảo bối đừng giận tôi nữa, em muốn cái gì tôi liền cho."

Nàng mà tin lấy mấy lời này của cô sao, điều nàng muốn nhất chính là một nhà ba người nhưng Triệu Tiểu Đường sống chết không thân cận Tạ Giai Giai còn bảo đứa nhỏ kia âm mưu cướp nàng khỏi mình. Bàn tay đem hư hỏng ở bụng nhỏ nàng đan khít, nhẹ nhàng xoay người hôn lên môi Triệu Tiểu Đường. Nụ hôn chào buổi sáng là điều không thể thiếu của các nàng, Triệu Tiểu Đường hôm nay phá lệ đến công ty trễ một chút.

Rốt cuộc vẫn phải đáp ứng nàng đưa Tiểu Giai Giai trở về, trước đó liền thông cáo với Hứa Giai Kỳ đi đón đứa nhỏ kia, tiền thưởng sẽ thêm cho cô.

Buổi sáng còn chưa đủ giấc, Hứa Giai Kỳ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, người con gái đang nằm trên ngực cô cũng vì vậy mơ màng tỉnh giấc. Lại hỏi tại sao Khổng Tuyết Nhi có thể thân mật cùng cô như vậy, bởi vì mỗi sáng đều sẽ là bộ dạng ôm chặt này, cô sớm đã quen thuộc. Đôi lúc không có vòng tay ôm chặt cô của nàng, Hứa Giai Kỳ có khi ngủ không ngon. Nàng vẫn không chịu dậy, dùng cái giọng ngái ngủ của mình hướng Hứa Giai Kỳ làm nũng.

" Muốn ăn đồ ăn sáng em làm."

Hứa Giai Kỳ chỉ cười xòa, vệ sinh cá nhân xong liền thay nàng chuẩn bị bữa sáng. Nói nữ nhân kia ở lại nhà của nàng phiền phức cũng không đúng, nàng ngược lại rất được lòng người xung quanh đây. Cử chỉ nhàn nhã, giọng nói dịu dàng, hơn nữa còn rất thân thiện, nàng cũng tự mình tìm kiếm một việc làm thích hợp, đến một cửa hàng quần áo tùy tiện kiếm tiền sinh hoạt. Bởi vì giờ hoạt động của cửa hàng đó khá trễ nên nàng cũng không cần dậy quá sớm, lười biếng ở trên giường ngửi ngửi mùi hương còn lưu lại của Hứa Giai Kỳ. Khổng Tuyết Nhi đến khi chịu rời khỏi đã không còn bóng dáng của cô đâu.

Nàng đưa vào miệng từ từ thưởng thức đồ ăn sáng Hứa Giai Kỳ làm, tuy không sánh được với những thứ nàng đã được ăn trước kia nhưng hiện tại như vậy thật trân quý. Nàng không biết từ lúc nào du nhập vào tiềm thức là hình ảnh Hứa Giai Kỳ ngày đó choàng lên người mỏng manh của nàng chiếc áo ấm, cũng Hứa Giai Kỳ nấu cho nàng một bữa ăn đầu tiên khi sa cơ. Đối với nàng mà nói trải nghiệm cùng Hứa Giai Kỳ sống cuộc sống bình dị như thế này là lần đầu tiên. Sau khi thay quần áo đàng hoàng, Khổng Tuyết Nhi đem tóc dài của mình buộc đuôi ngựa trông rất năng động trẻ trung. Nghĩ nghĩ nàng cũng gần tam tuần đi, sắp qua cái khoảng thời gian thanh xuân của người con gái rồi, còn Hứa Giai Kỳ, vẫn còn rất trẻ...

Trấn tỉnh lại bản thân, nàng vì cái gì lại bi quan đến như thế, cũng không phải chưa từng tiếp nhận tình yêu. Ở cạnh Hứa Giai Kỳ lâu như vậy...nàng thở dài rời khỏi căn nhà nhỏ.

...

Hứa Giai Kỳ hôm nay được giao cho trọng trách không nhỏ, chính là đem đứa nhỏ kia trông coi cẩn thận cho đến khi Triệu Tiểu Đường trở về nhà. Quả thật Hứa Giai Kỳ lần đầu tiên đến căn biệt thư nguy nga của Triệu gia có chút bỡ ngỡ, quản gia hướng cô cung kính khiến Hứa Giai Kỳ không ít xấu hổ. Hôm nay cũng là vì Triệu mama phải bay đến Hoa Kỳ trước để xác định một chút tình hình, Triệu Tiểu Đường tất nhiên cũng sẽ đến trong vài ngày tới.

Tạ Giai Giai tập nói không chậm, lại còn rất thông minh, cô nói đến đâu nhóc con đều có thể bập bẹ lập lại dù không hoàn toàn đầy đủ. Hứa Giai Kỳ đối với viễn trông giữ đứa nhóc này không hề khó chịu hơn nữa còn rất thích thú, cô một phần cũng vì nghe đến nguồn gốc của đứa nhỏ này, vô cùng đáng thương. Xem như tiểu muội muội ầm chăm sóc, đến khi Tạ Giai Giai đi nhà trẻ rồi cô cũng không còn cơ hội nữa.

Nàng bồng Tạ Giai Giai trên tay, người đi đường nhìn thấy cũng động tâm với đứa nhỏ khả ái kia không ít, liền dừng chân lại xoa nhẹ vào cái má phúng phính của nàng ta. Ấy vậy, đứa nhỏ này không cáu kỉnh ngược lại còn rất thích thú, cười rộ lên rất vui vẻ. Không biết có phải vì trùng hợp hay không, Hứa Giai Kỳ đã đứng trước cửa hàng nơi Khổng Tuyết Nhi làm việc.

Nhưng một điểm làm cô vô cùng nghi hoặc chính là Khổng Tuyết Nhi không phải loại người dễ dàng bị ức hiếp, vì cớ gì nhìn xem nàng đang nhẫn nhịn người khác khó tính kia. Cô biết chứ, là người buôn bán luôn xem khách hàng như thượng đế, nhưng tệ bạc đến ỷ bản thân có chút tuổi liền có thể cú lên đầu người khác sao. Hứa Giai Kỳ ôm Tạ Giai Giai đi vào bên trong còn định hướng người kia giáo huấn nhưng nửa đường đã bị nàng kiềm lại. Đợi cho vị khách kia rời khỏi nàng mới xin phép chủ cửa hàng vài phút.

" Sao phải nhẫn nhịn?!"

"Đó là nguyên tắc."

Hứa Giai Kỳ không muốn cùng nàng tranh cãi vấn đề nhỏ này, mặc cho Tạ Giai Giai vẫn bị ba bi bô trên đùi, Hứa Giai Kỳ vừa hướng nàng xoa xoa lấy vùng trán bị người phụ nữ kia tổn thương vừa dịu dàng hỏi thăm.

"Đau lắm không?!"

Khổng Tuyết Nhi khẽ cúi đầu xuống, hành động của Hứa Giai Kỳ nàng không đoán được nên có chút không biết xử lý thế nào. Vài giây sau mới nở một nụ cười sáng chói với người lần nữa khiến trái tim nàng rung động.

" Có em liền không sao rồi."

"Sau này này...đừng đi...đi làm làm nữa."

"Như vậy sẽ phiền đến em."

"Tôi nuôi chị, nên...ên không đi làm nữa nha."

Tạ Giai Giai ngồi trên đùi Hứa Giai Kỳ cũng hưởng ứng bập bẹ chữ có chữ không, vô tình chọc cho mỹ nữ cười tươi như hoa thu hút mấy gã đàn ông không ít.

" Được, em phải chịu trách nhiệm với lời nói đó."

"Chắc chắn... chắc chắn rồi."

Đúng là nàng làm theo lời Hứa Giai Kỳ thật, ngay sau đó là xin nghỉ việc cùng cô chiếu cố Tạ Giai Giai. Nàng cũng rất thích đứa nhỏ này, thông minh lanh lợi còn rất quấn người. Từ lúc gặp gỡ Khổng Tuyết Nhi, đứa nhỏ này luôn đòi nàng âu yếm trong tay. Cả hai sóng bước cùng nhau đi hết chỗ này đến chỗ kia. Hứa Giai Kỳ cao hơn nàng, bờ vai cũng so với nàng rộng hơn, xế chiều cả ba đều đã thắm mệt ở trên chiếc xe buýt vắng vẻ tựa vào người Hứa Giai Kỳ say ngủ. Cô không ngủ, lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, nhìn những toàn nhà cao tầng kia, nhìn những chiếc siêu xe đang thay nhau lướt qua tầm mắt người mộng tưởng này. Nếu có thể, cô ước bản thân có thật nhiều tiền, ít nhất nàng...sẽ không phải chịu thiệt như ban nãy. Hứa Giai Kỳ không biết từ khi nào bản thân lại nghĩ đến Khổng Tuyết Nhi nhiều như thế, nàng ấy thâm sâu đã đi đến nơi nào của trái tim cô rồi chứ, có trời mới biết được.

Đứng trước cánh cổng lớn kia, trong lòng Khổng Tuyết Nhi sợ hãi không ít. Nơi này không phải là nơi ở của Triệu Tiểu Đường sao, người khiến nàng thành ra như hiện tại, nàng không biết cô có hận mình không chỉ là nàng cảm giác rất khó chịu.

"Chị làm sao vậy, nếu cảm thấy không tốt chị có thể trở về nhà trước..."

"Chị không sao, em vào đi chị đứng bên ngoài đợi em là được."

Nàng không thích cô cũng không ép nàng, một mình ôm Tạ Giai Giai đi vào trong. Vừa vặn lúc Hứa Giai Kỳ rời đi từ bên ngoài liền chạy đến chiếc xe sáng bóng quen thuộc, là xe của Triệu Tiểu Đường. Khổng Tuyết Nhi ánh mắt sợ hãi vội vàng tìm một nơi khuất trốn lấy, nàng không muốn cô cùng Ngu Thư Hân nhìn thấy mình ở bộ dạng như thế này, họ sẽ cười nhạo nàng. Chiếc xe đi vào đã lâu Khổng Tuyết Nhi vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ trầm ngâm của mìn, tận đến khi Hứa Giai Kỳ trở ra không thấy nàng mà lớn tiếng gọi.

"Chị ở đây..."

Khổng Tuyết Nhi bước ra khiến Hứa Giai Kỳ yên tâm phần nào, nhanh chóng chạy đến chỗ nàng xem xét cuối cùng nở một nụ cười như ánh dương với nàng.

"Chúng ta về nhà thôi!"

"Về nhà."

Tựa hồ nàng không biết từ khi nào căn nhà nhỏ ấy lại trở thành chỗ duy nhất nàng có thể về, cũng là nơi duy nhất còn lại mà nàng có thể gọi một tiếng nhà, phải chăng nơi đó có một Hứa Giai Kỳ, vội lắc đầu, nàng lần này sẽ không để bản thân dễ dàng sa vào lưới tình nữa. Trái tim nàng vốn dĩ đã nguội lạnh, chỉ vừa đây thôi còn hiện lên tia ấm áp nhưng chiếc xe của người luôn làm tổn thương nàng vừa đi qua đã liền vụt tắt.

Đời này cho dù Hứa Giai Kỳ thật sự có tình cảm với nàng, nàng cũng không thể nào đáp lại...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net