Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu Ngu Thư Hân ong ong những suy nghĩ tại sao Triệu Tiểu Đường cũng có, vị trí cũng tương tự nhau, hơn nữa còn rất giống, không thể nào có chuyện trùng hợp như thế này được. Mãi suy nghĩ mà không cẩn thận ngón tay bấm chặt lấy vành tai Triệu Tiểu Đường, lúc phát giác mới khiến nàng bất ngờ đi. Triệu Tiểu Đường đơn giản chỉ nhíu mày không có mắng nàng, Ngu Thư Hân thầm cảm thán vì cái gì người này hôm nay lại dịu dàng như vậy, chắc chắn là có gì đó mờ ám.


"Được rồi, cô đến phòng của tổ thiết kế đốc thúc họ sản phẩm lần này, còn nữa, đặc biệt căn dặn họ ngày mai sẽ có một cuộc thuyết trình sản phẩm, cá nhân mỗi người phải hoàn thành thật tốt, kết quả bài thuyết trình cũng như sản phẩm chính là khẳng định năng lực và cũng là tương lai của họ, hiểu rồi chứ?!"


Một tràn căn dặn của Triệu Tiểu Đường nàng đều nghe rõ, chỉ là người này làm nàng bất ngờ không ít, không có từ nào để diễn tả được tâm trạng lúc này của Ngu Thư Hân, công bằng, hai chữ như vậy thôi.


"Tổng tài, ngài yên tâm, em sẽ tận tình truyền đạt mà...tổng tài, khuyên tai của ngài sờ rất thích nha!"


Vừa dứt câu đã không thấy bóng dáng, Ngu Thư Hân bỏ lại cho Triệu Tiểu Đường một bồ nghi ngờ cùng kinh hỉ, nàng ta to gan như thế từ khi nào vậy, chả phải là đang khi dễ tổng tài cô sao. Triệu Tiểu Đường xoa nhẹ thái dương, Ngu Thư Hân rốt cuộc là loại nữ nhân gì vậy, không thấy nàng ta có ý đồ chiếm vị trí của cô chỉ thấy nàng ta hằng ngày luyên thuyên bên tai khiến cô nhức óc. Ngu Thư Hân ơi Ngu Thư Hân, nàng đem đến cho Triệu Tiểu Đường này biết bao nhiêu cảm xúc mà trước đây chưa từng có, một rắc rối không thể nào giải quyết được.


Trên đường đi Ngu Thư Hân cũng không khác gì Triệu Tiểu Đường rối bời suy nghĩ, nàng không tin nàng có thể nói ra mấy loại lời nói thế kia, thật sự quá dọa người rồi. Không chú ý một chút liền va phải Chu Tinh Kiệt, ban đầu còn định mắng người nhưng nhìn đến anh họ mình nằm dưới đất một đống thì chỉ mím môi cười.


"Muội muội à, em rốt cuộc là ăn hiếp người anh họ này một cách quá đáng đấy!"

"Anh mới là đồ không có mắt, mau ngồi dậy đi, nhân viên nhìn thấy anh liền làm mất mặt em."


Cái giọng điệu cao ngạo này, Ngu Thư Hân có phải học từ Triệu Tiểu Đường không vậy, chợt nhớ đến cảnh vừa nãy, Chu Tinh Kiệt lập tức đổi thái độ kéo Ngu Thư Hân vào một góc to nhỏ.

"Này em gái, nói thật cho anh biết, em với Triệu Tiểu Đường có phải có gì đó không?!"


"Có gì chứ, nhân viên với tổng tài, chủ tớ...???"

"Ai da, đừng tưởng anh không biết , em cùng cô ta làm cái gì trong phòng vậy, em gái à, dù sao cũng là ở công ty, em lần này đi quyến rũ cô ta cũng nên chú ý một chút, rất dễ bị ..."

"Khoan đã, anh nói cái gì làm cái gì trong phòng, công ty thì liên quan gì em với Triệu Tiểu Đường?"

"Ngu Thư Hân, em là đang giả ngốc à?!"

"Không nói cùng anh nữa, em đi làm việc, làm không xong em bị mắng liền tìm anh đòi công đạo đấy!"

"Em..."

Chu Tinh Kiệt nhìn theo bóng lưng Ngu Thư Hân, đi vội như vậy, mà cái gì lo cho công việc, chẳng lẽ Ngu Thư Hân thật sự quên mục đích ban đầu khi vào đây rồi sao, chẳng lẽ nàng thật sự nảy sinh tình cảm với Triệu Tiểu Đường, Chu Tinh Kiệt nghĩ cũng không dám nghĩ, đáng sợ. Chuyện này hắn biết liền không sao, nhưng nếu đến tai Ngu tổng cùng Ngu phu nhân sẽ không xong. Ai cũng biết Triệu thị cùng The Season là đối thủ không đội trời chung, các show diễn thời trang đều cạnh tranh nhau rất khốc liệt, chỉ cần có mặt cả hai tập đoàn thì sẽ biến thành chiến trường ngay. Nếu Ngu Thư Hân thật sự có cái gì đó mờ ám cùng Triệu Tiểu Đường thì thật là oan nghiệt đó, sẽ rất có khả năng nổ ra kịch liệt chiến tranh hai nhà. Hơn nữa phi vụ lần trước cũng là do Triệu thị nhúng tay vào khiến Ngu gia thua thiệt không ít tiền, Ngu Thư Hân có phải em tính sai nước cờ rồi không, Chu Tinh Kiệt giờ phút này bắt đầu lo lắng rồi.


Phòng thiết kế an tĩnh hơn Ngu Thư Hân nghĩ, ai cũng đều chăm chú vào các mẫu thiết kế. Sự hiện diện của nàng tựa như gió thoảng đi, không có ai để mắt đến. Trước đây Ngu Thư Hân không có lưu ý đến loại ánh nhìn này nhưng từ khi vào đây làm việc liền nảy sinh vài thứ không đáng có. Ho khan vài tiếng, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của đám người như ong thợ chăm chỉ kia, nhìn tổng thể đều là người mà Triệu Tiểu Đường ra lệnh tuyển đến, đều là có năng lực và đồng thời vượt qua kỳ sát hạch kinh khủng của Triệu tổng tài. Ngu Thư Hân sau đó cũng không lên tiếng, một trong số những người có tại mới đứng ra hỏi.


"Đây hẳn là trợ lý của Triệu tổng, không biết cô đến đây là gì việc gì, Triệu tổng có căn dặn gì sao?"

Đới Manh nhìn nhìn Ngu Thư Hân, người này cô biết đi, không cần thông qua sát hoạch liền ngồi vào vị trí trợ lý, hơn nữa còn có cái gọi là đặc quyền luôn luôn ngồi bên cạnh cùng Triệu Tiểu Đường họp lấy. Nếu Triệu Tiểu Đường không phải là nữ cô cùng người ở công ty còn tưởng Triệu tổng bao nuôi nữ nhân này. Nhìn xem, thái độ cao ngạo của Ngu Thư Hân, bọn họ có chút không vừa mắt.


"Triệu tổng căn dặn, ngày mai sẽ có một buổi thuyết trình, mong mọi người có thể chuẩn bị thật tốt mọi thứ, kết quả đánh giá do Triệu tổng đưa ra, có ảnh hưởng đến tương lai của từng người một, Triệu tổng muốn tôi đốc thúc mọi người một chút."


Đêm lời Triệu Tiểu Đường lúc nãy nói ra một mạch, bọn người ở tổ thiết kế đều nghe thấy, chỉ là hơi chấn động đi, một ngày để chuẩn bị thì thật có chút gấp gáp.


"Trợ lý Ngu, cô cũng biết thời hạn một ngày thật sự quá ít, chúng tôi vừa chuẩn bị sản phẩm vừa chuẩn bị bài thuyết trình thì thật là..."


"Lời này Triệu tổng là căn dặn đặc biệt, không có gì thêm, nếu có ý kiến cô cứ đến gặp tổng tài là được!"

Ngu Thư Hân cảm thấy đám người này làm việc quá mức chậm trễ, nhìn một loạt mẫu mã mà họ đang làm cũng không có cái gì vừa mắt nàng, Triệu thị trước đó sản phẩm cho ra cũng không phải tệ, chỉ là đám người này đang lãng phí tài nguyên của công ty. Lời Ngu Thư Hân nói ra cũng không có ai lên tiếng phản bác, đối với họ nói vài lời khích lệ rồi rời đi.

Tiếp đến Ngu Thư Hân vẫn gặp lại kể đáng ghét Triệu Tiểu Đường, nàng thật muốn tìm một công việc nào đó để tránh gặp cô đi, nhưng lúc về đến phòng làm việc của Triệu Tiểu Đường lại nghĩ đến nghi ngờ kia, hình xăm, nàng muốn hỏi rõ một chút...


Không gõ cửa tự tiện đi vào Triệu Tiểu Đường không đoán cũng biết là ai, mặc kệ nàng ấy vậy.

Ngu Thư Hân trở lại phòng liền thu vào mắt bộ dáng nghiêm túc phê duyệt hồ sơ, văn kiện của Triệu Tiểu Đường, thật ra con người này nếu không mở miệng mỉa móc nàng tính ra cũng không tệ, quả thật là hình mẫu lý tưởng để người khác theo đuổi. Loáng thoáng nàng nhận thấy mình điên rồi, mắt chắc chắn có vấn đề mới nhìn cô thành darling, nhưng nếu so sánh kỹ xác thật có điểm giống. Ngu Thư Hân muốn một lần trực tiếp hỏi lấy Triệu Tiểu Đường, rốt cuộc cũng không có can đảm.

"Thế nào rồi?"

"A...họ bảo thời gian quá gấp rút nên có lẽ sẽ chậm trễ mong ngài gia hạn thêm, em cũng có nói lại rằng đây là điều ngài đặc biệt căn dặn."


"Mặc kệ họ, nếu có năng lực chắc chắn hoàn thành được, còn không thì nên chuẩn bị rời khỏi Triệu thị đi."


"Tổng tài, ngài thật sự quá nghiêm khắc đó~"


Đến rồi đến rồi, Ngu Thư Hân lại giở trò với cô. Một bước hai bước ba bước liền đứng trước mắt Triệu Tiểu Đường, còn ngồi lên bàn làm việc của cô hai chân vắt chéo ra trước. Triệu Tiểu Đường đời này cũng chưa từng thấy qua cô trợ lý nào dám ngồi lên bàn của tổng tài như Ngu Thư Hân, cái này cô đảm bảo đi. Nữ nhân này có biết sợ hay không vậy, hơn nữa da mặt cũng rất dày.

" Tôi không nghiêm khắc thì cái công ty này sẽ thành loại gì?"

"Oh vậy tổng tài có nghiêm khắc với bản thân không?!"

Khiêu khích ai đây, Triệu Tiểu Đường nhất quyết không chịu thua, tựa lưng vào ghế giương lên khuôn mặt thách thức.


"Cô nghĩ bộ dáng này của tôi là sống không nghiêm khắc sao?"


Được lắm, Triệu Tiểu Đường cô được lắm, Ngu Thư Hân xem ra hôm nay phải khiêu khích người kia đến mức phát điên lên mới hả dạ nàng. Giày cao gót cũng tháo ra quẳng đi, Ngu Thư Hân chân trần đặt lên đùi Triệu Tiểu Đường chậm chạp chuyển động.


"Aida, dáng của ngài cũng rất đẹp đó, làm người mẫu chắc chắn sẽ nổi tiếng!"


"Ngu Thư Hân, tôi là sếp của cô đấy, cô thế nào lại bắt tôi đi làm người mẫu, hả?"

Triệu Tiểu Đường thật sự sinh khí rồi, bắt lấy bàn chân không an phận của người hất xuống, khuôn mặt cũng gia tăng thêm phần căng thẳng. Ngược lại Ngu Thư Hân có chút thích thú, rốt cuộc chọc giận được khúc gỗ Triệu Tiểu Đường rồi, nàng thật sự vui vẻ. Đem đầu ngón tay đưa đến, ở trên khuôn mặt nghiêm túc của người kia động chạm.


"Tổng tài, đừng giận mà, đừng có nghiêm khắc như vậy mà~~~"

Loại đối thoại gì đây, bảo cô đừng giận, còn lộ ra cái bộ dạng đắc ý kia, hơn nữa còn kèm theo nụ cười rạng rỡ kia nữa. Ngu Thư Hân, có phải cô muốn chọc điên Triệu Tiểu Đường này không. Bất giác Triệu tổng lại không thể nổi giận được nữa, chính là Ngu thư ký ngón tay tự tiện đặt lên môi cô đùa nghịch. Lần này Triệu Tiểu Đường thật sự không có đường lui, không còn đường để bộc phát sinh khí trong lòng. Chỉ đành mím chặt môi để không phát ra tiếng cười lớn đi. Lần này Ngu Thư Hân toàn thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net