Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Băng nghe Tường Vy nói ra suy nghĩ của mình, trong lòng đột nhiên lại thấy nặng nề đến lạ, đây là lần đầu tiên cô có cái cảm giác như vậy. Bản thân từng là một Thiên Sứ Vương dưới một người nhưng trên vạn người, hiện tại lại là một Nữ Vương thống lĩnh trăm vạn hùng binh Ác Ma, thế nhưng lại chưa từng thấy nặng lòng vì bất cứ ai, bây giờ lại vì lời Tường Vy nói, Lương Băng cô hôm nay lại sinh ra cảm giác rất khó chịu.

Tường Vy âm trầm nhắm mắt lại hồi tưởng đến những cảnh đẫm máu kia, sự tang thương của cái thế giới này và những kẻ đã gây ra khiến nó biến thành như vậy, làm một chiến thần lại không có đủ năng lực để bảo vệ nhà của mình, từng đoạn kí ức cứ liên tục chạy qua chạy lại trong đầu Tường Vy, làm cô cảm thấy như có từng nhát dao đâm vào lòng, rất đau.

Lương Băng nhìn ra sự biến hoá trên gương mặt Tường Vy, sự vui vẻ trên mặt lúc nãy cũng đã tan biến không còn thấy đâu, thay vào đó là một nụ cười mỉa mai, cô cười chính bản thân mình. Lần đầu tiên để ý một người, còn là nữ nhân, đặc biệt hơn lại là người muốn giết mình hơn ai hết, nhưng Lương Băng không thể phủ nhận được tình cảm biến hoá trong nữa năm qua ở chung với Tường Vy, Lương Băng hận nhất là cô không có biện pháp đường đường chính chính đứng trước mặt Tường Vy để nói ra được lòng mình trong bao nhiêu lâu nay cô đã phát hiện ra là không đúng.

Sai lầm của cô gây ra cho Tường Vy là quá mức tưởng tượng, Lương Băng gần như là gián tiếp bắt tay với những kẻ xâm lược hủy đi những gì Tường Vy có, bạn bè, đồng đội, người thân, sự nghiệp đoan chính, đó là tất cả những gì cô ấy có, nhưng hiện tại đã còn gì ngoài sự sụp đổ của địa cầu ngay trước mặt cô ấy.

“nếu tôi là Morgana, tôi sẽ không giết cô, ngược lại, tôi sẽ bảo vệ, và yêu thương cô”

Lương Băng ưu tư mĩm cười nói với Tường Vy, nụ cười trên môi lại là nụ cười mang nét buồn rõ thấy.

Tường Vy đang nhắm mắt hồi tưởng về quá khứ thì bị lời nói của Lương Băng đánh gãy, cô nhướng mày khó hiểu nhìn Lương Băng hỏi.

“Tại sao?”

“Vì cô xứng đáng, và vì... cô là nữ thần trong tương lai”

Lương Băng rất thong thả nói ra, đối với Tường Vy, Lương Băng chính là một mức dung túng, cô muốn bù đắp lại cho Tường Vy những thứ cô ấy đã mất, chỉ cần là Tường Vy Lương Băng sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để khiến cô ấy hài lòng. Đây cũng là cách duy nhất để kéo gần khoảng cách giữa cô và Tường Vy.

Tường Vy có chút ngập ngừng, cô đưa ánh mắt sáng nhìn kĩ Lương Băng, nét mặt tuy bỡn cợt nhưng lời nói lại rất có ý vị, không hiểu sao trong lòng Tường Vy lại có chút kì lạ khi nghe lời nói này.


Vì cái gì Lương Băng này luôn khiến cảm xúc của mình có thể xáo trộn Như thế? Cô ta có bao nhiêu thật thà Tường Vy cô còn chưa biết được cơ mà.

Trầm ngâm một lát, Tường Vy rốt cuộc cũng chịu nói chuyện mềm lại không có sát khí như lúc nãy, nhưng sự lãnh mạc trong đó vẫn không có thay đổi.

“Cô thật sự rất kì lạ”

Lương Băng biết được tâm tình Tường Vy đã dịu nhẹ lại, cô cũng thuận nước đẩy thuyền mà cười tươi, dáng người cao ráo đứng thẳng dậy, làm Tường Vy nương theo hành động của Lương Băng mà nhìn theo. Lương Băng mặt một cái váy không tay màu đen ngắn tới đùi, làn da trắng nõn hiện ra trước ánh sáng mờ ảo trong căn phòng của Tường Vy. Cô thân hình không quá gầy, vóc người lại rất phù hợp vô cùng đẹp mắt, đường cong yểu điệu kiều diễm, đôi chân dài miên man được che khuất bởi giày boot cao tới gối, thân hình Lương Băng có thể gọi là cực phẩm trong bộ dạng câu người như thế này, còn có... Tường Vy nhìn đến không chớp mắt, khi nghĩ đến cái ' còn có ' đó, Tường Vy không nhịn được quơ quơ đầu.

Tường Vy, đây là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm trạng nghĩ đến những chuyện này, cô thật sự muốn một cái đánh chết cái suy nghĩ vớ vẫn của mình,. Thế nhưng cái con người kia, ăn mặt mát mẻ như thế, trong quân doanh lại toàn nam nhân, như vậy có vẻ có chút không ổn đi.

Trong cái suy nghĩ miên man của Tường Vy, không biết lúc nào Lương Băng đã bước đến trước bàn làm việc của cô mà đứng chống hai tay lên bàn, người nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm Tường Vy. Khi Tường Vy phát hiện ra điều lạ lạ, quay đầu lại nhìn thẳng chính là cắp mắt to sáng và gương măt diễm lệ yêu nghiệt đó. Kia gương mặt câu hồn đoạt phách người giờ đây tràn đầy sự ôn nhu, đôi mắt đen trong suốt  khiến càng nhìn càng giống sâu  thẳm bên trong là một bầu trời đêm rộng lớn.

Tường Vy bị hành động của Lương Băng làm giật mình, giờ phút này gương mặt của hai người chỉ cách nhau khoảng 10cm, gần đến nổi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, nếu còn tiến lại gần nữa chắc chắn sẽ có chuyện không ổn. Tường Vy mặt dù bị làm cho hốt hoảng nhưng cô chỉ tự mắng con người kia từ bên trong, sự lãnh đạm và lạnh lùng của mình không cho cô thất thố như thế trước mặt người khác, thế nên Tường Vy chỉ lặng lặng nhìn hành động của Lương Băng.

“cô đây là đang làm gì?”

Cố gắng áp chế sự hồi hộp trong lòng, Tường Vy bình tĩnh mắt đối mắt với Lương Băng hỏi, mà khoảng cách hiện tại của hai người cũng không hề rút ngắn đi.

Lương Băng nãy giờ vẫn là bộ dạng câu người kia, cô cố tình muốn thử Tường Vy xem cô ấy có phản ứng như thế nào với cô. Quả nhiên Lương Băng đoán không sai, Tường Vy bên trong chính là đang hồi hộp đến lạ thường với hành động của mình, Lương Băng biết được kết quả thì khoé miệng không tự chủ nhếch lên thành một nụ cười tuyệt đẹp.

“Muốn thử xem, cô đối với nữ nhân có hứng thú không?” Lương Băng không kiêng nệ nói thẳng ra, cô biết Tường Vy sẽ có phản ứng đối với câu trả lời này.

Khi Lương Băng hỏi câu này với Tường Vy, trong lòng cô đã tìm được đáp án và mục tiêu mới của mình, chính là một tình cảm chân thật. Mà người cô muốn, lại chính là Tường Vy, cô gái cô dõi theo từ khi còn là một tiểu hài tử cho đến ngày hôm nay, cô biết mục đích của mình sẽ không dừng lại ở việc tìm hiểu và nghiên cứu về Gen Thời Không trong người Tường Vy, mà còn có tình yêu từ đối phương và người cô yêu thích.

Tường Vy nghe Lương Băng hỏi trong lòng hơi kinh ngạc, cô nhìn Lương Băng bằng cặp mắt thăm dò, một lúc sau Tường Vy mới híp mắt lại, môi nhếch lên một cái, dáng người cao ráo đứng lên, Tường Vy đẩy cái ghế ra phía sau một chút sau đó lại tập theo thế đứng giống như Lương Băng, hai tay chống lên bàn nghiêng người về phía trước, theo phản ứng, Lương Băng bị doạ hết hồn liền lui lại một chút. Tường Vy làm như vậy khiến Lương Băng khá bất ngờ, trong lồng ngực tim đang nhảy điên loạn nhưng vẫn cố gắn duy trì tư thế yêu nghiệt kia.


Tường Vy thấy Lương Băng vẫn giữ nguyên tư thế, cô đưa người lại gần, gương mặt của cả hai đã rất gần nhau nay càng thêm gần, Tường Vy cười lạnh lẽo một cái, một cánh tay đưa lên đặt trên cổ Lương Băng kéo cô lại gần, bản thân thì nghiêng đầu sang bên tai Lương Băng, khoảng cách hai người gần tới nổi có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương.

Lương Băng bị Tường Vy làm xuýt chút nữa máu mũi cũng muốn phun ra vì nhịn không cho bản thân phản ứng trước Tường Vy, bây giờ lại bị tay của Tường Vy khoát lên cổ, Lương Băng chính là nhịn không được nữa rùng mình một cái.

“KHÔNG-CÓ-HỨNG-THÚ”

Tường Vy ở bên tai Lương Băng thật chậm chạp nói ra từng chữ, giọng nói lạnh lùng như muốn đóng băng người bên cạnh. Tường Vy vừa dứt lời liền từ từ lui ra sau và rời khỏi doanh trại.

Nghe xong lời Tường Vy nói, Lương Băng cũng không có phản ứng gì, xoay người nhìn theo bóng lưng của cô ấy, Lương Băng nhếch môi cười khẩy một cái, ánh mắt u tối híp lại, vẻ mặt mang một sự lạnh lẽo thấy rõ.

Tường Vy, tôi không tin Lương Băng tôi không thu phục được cô, tôi không muốn ép cô thích tôi, chỉ cần tôi thích cô là đủ rồi.

Lương Băng đứng đó cứ như vậy mà suy nghĩ trong lòng, dù thế nào Lương Băng cũng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội gì để bước đến bên cạnh Tường Vy.

Tường Vy đi vòng vòng doanh trại quan sát từng nhóm chiến sĩ đang chạy thành hàng luyện tập quân sự, ai nấy khi đi ngang cô đều dừng lại kính cẩn gọi hai tiếng Trung Sĩ. Đáp lại lời chào cũng chỉ là một cái gật đầu của cô.

“Tường Vy, hiện tại nên chuyển quân khu về đâu? Khu này đã làm xong hết rồi”

Người nói là Vi Lão Thất, trong một lần Tường Vy vô tình đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ đã cứu được anh và một gia đình nhỏ khỏi đám Cự Lang Tinh là quân binh của Thao Thiết Đoàn, từ đó Tường Vy đi đâu anh đều đi theo cô không rời.

Tường Vy nghe Vi Lão Thất hỏi, cô xoay người nhìn Lương Băng phía sau đang nói chuyện với các quân nhân, thoạt nhìn trong rất vui vẻ. Tường Vy trong một khoảnh khắc nhỏ khẽ nhíu mày một cái sau đó lại trở nên bình thường xoay người lại, dĩ nhiên hành động này của cô không ai có thể phát hiện được.

Đưa mắt nhìn xung quanh một chút, Tường Vy mới lãnh đạm lên tiếng.

“Về phía Bắc Lạc Dương Thành”

“Được, để chút nữa tôi đi thông báo mọi người”

Tường Vy nhẹ đáp một tiếng, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhớ ra gì đó, cô dừng lại xoay người nhìn Vi Lão Thất.

“Lão Thất, căn dặn mọi người, cẩn thận với người tên Lương Băng kia một chút, tốt nhất là đừng lại gần”

Vi Lão Thất khó hiểu nhìn Tường Vy, nhưng rất nhanh cũng vội đáp.

“Tôi biết rồi”

Biết được tính tình cô không thích nói nhiều, Vi Lão Thất mặc dù không hiểu lí do nên cũng không dám hỏi, chỉ làm theo cho xong.

Tường Vy khẽ gật đầu xem như đã trả lời Vi Lão Thất sau đó đi về phía trước. Vi Lão Thất nhìn Tường Vy lãnh đạm rời khỏi, anh cũng khẽ lắc đầu, đi chung với Tường Vy được vài tháng, anh xem như cũng đã biết được tính tình của Tường Vy là như thế nào. Phải gọi là... Cực kỳ lạnh lùng.

“Thế nào? Lại bị đóng băng rồi?”

Giọng nói mang theo ý cười của Lương Băng vang lên từ phía sau, Vi Lão Thất đang mê man suy nghĩ thì bị làm cho giật mình, anh khẽ cười với cô một cái rồi nhìn Tường Vy đang nói chuyện gì đó với các quân nhân bên kia.

“Tường Vy vốn dĩ là như vậy mà”

“Vậy sao? Tôi lại không nghĩ thế”

Lương Băng cười cợt nhã trả lời, hai tay đút vào túi áo khoác dài tới gối màu vàng nhạt, gương mặt cùng dáng vẻ đi đứng vô cùng bất cần đời, mái tóc màu đen dài suôn mượt được xoã tung đằng sau, một nữa gương mặt xinh đẹp động lòng người kia gần như bị che khuất bởi phần tóc mái, ánh mắt u tối kia dường như bị che đi, nữa ẩn nữa hiện càng khiến nó thêm âm trầm.

Vi Lão Thất lại lần nữa không hiểu người bên cạnh nói gì, hết Tường Vy rồi lại tới người này, nữ nhân luôn khó hiểu như vậy sao? Vi Lão Thất cứ như vậy nghĩ thầm trong lòng mà cũng không có trả lời vì không biết phải trả lời thế nào, anh chỉ nhìn Lương Băng cười trừ cho qua.


Ở một nơi nào đó nằm ở ngoại ô thành phố đã là 10h tối, dĩ nhiên trên đường phố không có một bóng người ngoại trừ những đống đổ nát. Cửa thành phố và nhà dân còn xót lại đều phong bế và phòng bị nghiêm ngặt, thấm thoát chỉ có một vài đoàn quân nhân chạy tới lui tuần tra. Trong lúc đó, một bóng người màu đen với tốc độ cực nhanh xuyên qua đống đổ nát mà chạy về phía bìa rừng.

Ở trong bìa rừng là một khu doanh trại được phòng thủ kiên cố tại đó, Mọi người ở đây gần như có chế độ phòng bị rất cao, ai nấy đều cầm súng hạng nặng do dùng cách của một vị Thiên Sứ nào đó để chế tạo ra, sức mạnh công phá và uy lực có thể bắn xuyên qua xe bọc thép hạng một.

Bóng đen đó chạy rất nhanh, khi đến cửa của một quân trại to nhất thì dừng lại, sau đó phủi phủi người rồi bước vào, một nhóm người mặt Hắc Giáp ngồi xung quanh một cái bàn nhỏ, khí thế của từng người dừng như không bị suy yếu đi với vẻ ngoài hơi ' tơi tả ' như hiện tại.
Khi thấy người mặt khôi giáp kia từ bên ngoài bước vào, mọi người đưa ánh mắt thăm dò nhìn hắn.

“Đã kiểm tra kĩ, quân đoàn số 10 mất tín hiệu, quân đoàn của Tiểu Khang vẫn tiếp tục di chuyển”

Người mặc khôi giáp đen kia không đợi mọi người hỏi liền lên tiếng nói trước, sau đó bước đến bên cạnh cô gái mặt đồ quân nhân tóc vàng ngồi xuống rồi nở nụ cười trấn an với cô.

Chá Tâm ngồi bên cạnh Triệu Tín vừa trở về, thấy hắn an toàn không có vết thương trên người, cô mới thả lỏng tâm tình mà cười nhẹ nhàng với hắn.

“Cát Tiểu Luân, cậu nói xem kế tiếp nên làm thế nào?”

Một cô gái trong số đó lên tiếng hỏi đánh vở sự im lặng, gương mặt non nớt của Kỳ Lâm lúc này lại rất nghiêm túc mà hỏi chuyện. Vì với vị trí trong Hùng Binh Liên cô là Thần Hà Thư Kích Thủ, tay xạ thủ số một của đội, nên trên tay lúc nào cũng là khẩu súng riêng biệt được làm cho mỗi mình cô.

“Vì sao không hỏi Lôi Na là làm như thế nào? Tại sao lại hỏi Cát Tiểu Luân là làm như thế nào?” 

Triệu Tín lên tiếng phản bác lại lời nói của Kỳ Lâm, người ở đây hiểu nhất đám ngoài hành tinh kia cũng chỉ có Lôi Na, mọi chuyện ở đây Lôi Na cũng là người lớn nhất, vẫn là nên để cho người lớn nhất quyết định.

Cát Tiểu Luân ngồi một bên nghe vậy cũng không có lên tiếng nói chuyện, vì hắn biết điều Triệu Tín phản bác là đúng chứ không sai, Lôi Na là đội trưởng, cứ để Lôi Na nói trước vẫn hơn.

“Tìm Tường Vy”

Người nãy giờ ngồi bắt chéo chân trên ghế kia giờ này mới chịu nói chuyện, nhưng khi nói ra lại là một câu khiến mọi người không hiểu được.

Cát Tiểu Luân nghe Lôi Na nói xong liền ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt mong chờ điều gì đó, nhưng khi một lần nữa nghe Lôi Na nói thêm câu, tâm trạng mong chờ của hắn hoàn toàn bị sụp đổ.

“Tìm Tiểu Đội Trưởng của các người, chứ không phải tìm một người về đây làm cho ai đó cảm thấy vui vẻ mà làm việc”

Tất cả mọi người ở đây khi nghe Lôi Na nói, ai ấy đều nghe ra ý tứ trách móc Cát Tiểu Luân trong lời nói của Lôi Na, vì từ ngày trận chiến kia xảy ra, Tường Vy dường như mất tích không nghe tin tức, mà người trực tiếp có liên quan đến việc Tường Vy mất tích không ai khác là Lôi Na, cho nên đối với Tường Vy và Cự Hiệp Hiệu, Lôi Na luôn tự trách bản thân mình và không ngừng cho người đi khắp mọi nơi tìm tung tích Tường Vy.

Nhưng dù có là người trực tiếp gây ra hoạ lớn, Lôi Na vẫn giữ chuẩn mực một Đội Trưởng thật sự của Hùng Binh Liên mà dẫn dắt mọi người đi vào đội hình như cũ và tìm ra những người còn lại thất lạc khỏi đội, nhưng chỉ có duy nhất Tường Vy là không tìm được tin nào của cô ấy.

Về việc này, Cát Tiểu Luân yêu thích Tường Vy không ai không biết, cho nên hắn không tìm được Tường Vy trở lại, tinh thần làm việc của hắn luôn ở mức âm. Điều này lại khiến Lôi Na rất chướng mắt, chỉ vì việc riêng mà ảnh hưởng đến đại sự, là người dưới quyền chỉ huy của cô cô đương nhiên không cho phép.

Lôi Na bình thường là một người khá hoà đồng và vui vẻ, cũng là một đại Nữ Thần thật sự dù khi nói đùa hay nói thật, vì Lôi Na quả thật cực kì xinh đẹp, mị thái có thể nói là bất phàm, từ ánh mắt đến đường nét gương mặt đều không tì vết, thậm trí còn có thể nói là sắc sảo hơn người, vẻ đẹp của Lôi Na nói quá một chút là những người ở đây đều không thể so sánh.
Lúc trước, cô cũng thường rất thích đùa giỡn, nhưng từ sau khi sự việc kia xảy ra, Lôi Na biết bản thân đã gây ra hoạ lớn nên trở thành một người âm trầm hơn, rất ít khi nói chuyện với mọi người, một khi cô làm việc thì lại nghiêm túc đến lạ thường, đôi lúc cô lại rất nghiêm khắc mà xử lí công vụ. Nhất là khi đối với Cát Tiểu Luân, Lôi Na đặt biệt lạnh lùng mà xử lí.

Lôi Na trở nên khác lạ, mọi người có thể nhìn ra rất rõ ràng. Chỉ có Cát Tiểu Luân, hắn luôn trong tình trạng thiếu sinh lực nặng nề mỗi khi nhắc đến người kia, Lôi Na nhiều lần nhắc nhở những vẫn là một mực như thế.

Cát Tiểu Luân nghe Lôi Na nói thế, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt hối lỗi nhìn Lôi Na và mọi người.

“Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng không như thế nữa, mọi người vất vả rồi”

Hắn cười trừ rồi nói với mọi người cái câu nói vạn năm không đổi.

“Lần cuối, tôi không muốn thấy thành viên trong đội này có biểu hiện như thế một lần nào nữa, nếu còn tái diễn, cho dù với thân phận Ngân Hà Chi Lực hay Nặc Tinh Chiến thần gì đó của các người đều không thể ngăn tôi đá các người ra khỏi quân đội, hiểu chứ?”

Lôi Na gằn giọng cảnh cáo, chỉ một người mà liên lụy nhiều người, mọi người cuối đầu nghe mà không nhịn được mắng tên đầu đất kia là đồ chết tiệt.

Sau khi nghe Lôi Na dứt lời, mọi người trong đội đều đồng thanh hô to:

“Rõ!”

Lôi Na nghe được câu trả lời vừa ý, cô cười nhẹ một cái rồi mới quay lại chuyện chính.

“Thao Thiết hiện tại đang nằm trong Thái Dương Hệ, máy bay quân đội địa cầu không thể trực tiếp ứng chiến với số lượng lớn Thao Thiết Đoàn, điều duy nhất hiện tại nên làm là Thiên Nhẫn số 7, chúng ta phải lấy về, chỉ cần có được Thiên Nhẫn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”

Lôi Na trở lại nghiêm túc phân tích tình hình hiện tại của quân đội địa cầu.

“Thiên Sứ lần đó bị thua thê thảm trước Thao Thiết, Thiên Sứ Vương là Ngạn là người dẫn đầu quân đoàn Thiên Sứ trực tiếp ứng chiến với Thao Thiết, bây giờ nếu nói thẳng, là Thiên Sứ mất đi trụ cột và sự sống chết của Thiên Sứ Vương còn không biết như thế nào”

Lưu Sấm thân hình cường tráng ngồi một bên tham gia thảo luận, khi Tường Vy rời đi, hắn cũng được đảm nhận vị trí liên đội trưởng đội 2 trong quân đội, cho nên lời nói cũng xem là có phân lượng.

Chá Tâm khi nghe đến đây, cô khẽ nhắm mắt lại phân tích một chút tình tình của Thiên Sứ. Tuy rằng cô mất đi đôi cánh vốn có của Thiên Sứ, nhưng với thân phận là học trò của Thiên Cơ Vương Hạc Hi và còn là Hữu Dực Hộ Vệ bên cạnh Khải Sa Nữ Vương lúc còn tại vị, cho nên năng lực không thua Ngạn là mấy. Chỉ mới hơn 500 tuổi, nhưng đối với vũ trụ và Thiên Sứ, Chá Tâm được xếp vào hàng ngũ giỏi nhất.

Một lúc sau, Chá Tâm mới từ từ mở mắt ra rồi cười cười với mọi người.

“Việc cần làm bây giờ cứ là thực hiện như Lôi Na nói đi, còn Nữ Vương, đừng lo cho cô ấy, cô ấy không sao”

Chá Tâm biết rõ hoàn cảnh hiện tại nên giải thích rất chắc chắn, ai biết được Thiên Nhẫn là Nữ Vương đã dự tính tất cả mà gián tiếp muốn đưa cho quân đội Địa Cầu chứ?
Chá Tâm mặt dù không thể nói, nhưng với hành động vừa rồi của Nữ Vương là hết sức nguy hiểm, cũng vì thế mà lại có khá nhiều Thiên Sứ hi sinh, trong đó có cả hộ vệ thân cận bên cạnh Ngạn là Mặc Y cũng bị Thao Thiết Vương Thế Hạo giết chết. Khi nghĩ lại, Chá Tâm trong lòng thương tiếc không thôi.

“Hoàn cảnh ép buộc, nếu đứng ở lập trường của cô ấy thì chỉ còn cách này”

Lôi Na nói xong, tầm mắt liền di chuyển lên bầu trời. Một hình ảnh mờ ảo xuất hiện trên không, đó cũng là Thiên Nhẫn Số 7 của Ngạn bị Thao Thiết chiếm lấy. Vẻ ngoài của Thiên Nhẫn rất to lớn, hình cây thập giá mang màu trắng thuần khiết của Thiên Sứ, nhìn sơ qua là rất đẹp, rất đơn giản, nhưng thực tế hàng chục thứ thiết bị tối tân nhất của thần thánh đều có trên Thiên Nhẫn, tuy nói chỉ là phi thuyền, nhưng nó lại không khác gì một nơi đóng quân cực kỳ lớn của những ai có được nó.

“Nếu cứ sử dụng máy bay quân dụng mà tấn công, e là không được, hoả lực dưới mặt đất cũng phải có trùng động của Tường Vy mới sử dụng trên không, nếu không chúng ta chính là vô pháp phản công. Nhưng bất quácũng không sao, bên quân đội địa cầu dưới sự quản lí của Liên Phong Thủ Trưởng đã thực hiện được một việc rất khả quan, theo như thông tin ta nhận được thì cũng đã hoàn thành rồi”.

“Nghe có vẻ rất lợi hại”. Triệu Tín hai tay ôm sau đầu vẻ mặt cảm thán nói.

“Tất nhiên lợi hại rồi, nó là thứ duy nhất có thể giúp chúng ta tiến công thuận lợi ngay lúc này đấy”. Lôi Na giọng điệu cho là tất nhiên phản ứng lại.

“Giờ thì làm gì? Đánh tiếp?”. Cát Tiểu Luân nãy giờ mới hỏi được một câu, nhưng khi hỏi thì lại khiến cho mấy chục ánh mắt liếc hắn đến muốn xuyên thủng.

“Anh còn câu gì có ý nghĩa hơn không?”

Kỳ Lâm ôm trán bất lực hỏi, tại sao lúc nên thông minh thì không thể động não một chút nào vậy chứ? cái gì mà Ngân Hà Chi Lực, nên cho hắn đi tẩy não một lần thì hơn đấy.

“Tôi...hỏi sai sao?” Cát Tiểu Luân lơ ngơ hỏi lại, trong đầu hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#liang #wei