Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Lạc Dương Thành, bao quanh lớp không khí khói bụi dày đặt chính là những âm mưu to lớn đang tìm đến, những tưởng trên các chiếc xe cứu hộ người dân đã có thể sống xót qua trận tấn công khốc liệt từ đám ngoại tộc đó, nhưng lẻn lỏi trong số họ lại đang sợ hãi rằng cái chết đang cận kề. Bởi vì bên cạnh họ, vô số những kẻ có thể bất cứ lúc nào bán đứng họ, đem họ ra làm mồi nhử để bản thân những kẻ đó được lợi ích cao hơn, hoặc những kẻ đó gọi là...giao dịch với thần chết.

Hai tháng sau.

"Tường Vy!" Âm thanh từ phía sau truyền đến, không cần quay đầu cũng rõ như ban ngày người đang đến là ai.

"Cô không có việc gì làm có thể phụ những người kia nấu cơm hoặc dọn dẹp, đừng đến quấy rầy tôi". Cũng chẳng nhìn xem liệu người kia có đi đến không, giọng nói của Tường Vy không nghe ra cảm xúc nói với người phía sau.

Cợt nhã đi đến, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười tà mị đó, Lương Băng một thân nhìn có vẻ yếu đuối đi đến gọi Tường Vy đang ngồi ở vách đá, bộ dáng của nàng thật khiến người khác ngại ngùng, thiên hạ đại loạn lại biến ra một nữ nhân như nàng cứ ở quân khu đi tới đi lui, một số nam nhân vô tình lướt mắt tới nàng hoặc nàng cố tình trêu chọc sẽ bị một ánh mắt sắc bén của Tường Vy chạm phải, khiến họ và cả Lương Băng đều có vẻ mất tự nhiên mà lảng tránh.

"Đã gần tối rồi, cô không quay lại khiến tôi sợ hãi". Đi đến gần Tường Vy nhưng không có ngồi xuống, chỉ đứng phía sau nhìn cảnh vật đang dần chìm vào bóng tối hắc ám, nơi xa xa trên đỉnh những ngọn cây ánh sáng của hoàng hồn cũng dần dần biến mất, gương mặt Lương Băng chẳng còn cái gọi là vui vẻ, trên môi vẫn duy trì nụ cười những ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, một đường liếc mắt sang trái, liền có thứ gì đó vội vàng rút lui khi đang cố tiến gần lại nơi của hai người.

Nghe thấy tiếng động, Tường Vy lập tức cảnh giác đứng lên, nhẹ nhàng cử động tay liền xuất hiện một khẩu súng có nòng giảm thanh, cô hướng theo bên đó nhắm thẳng súng, nhưng ý định nổ súng lại bị Lương Băng chặn lại. Sự tập trung bị đánh mất khi Lương Băng lại đặt tay trên súng của cô, vẻ mặt sợ hãi.

"Đừng nổ súng, tôi sợ!" Giọng nói gấp gáp của Lương Băng khiến Tường Vy nửa tin nửa ngờ, lại nhìn về phía đó, đã không còn chút dư âm nào của tiếng động vừa nãy, hạ súng xuống liền nói:

"Cô ra đây làm gì? Trời đang vào đông, mặc ít như thế cô vẫn nên ở trong doanh, ra đây lại cản trở không ít việc của tôi"

Không chút lưu tình hạ giọng, Tường Vy cất súng lại dùng trùng động lấy ra một bộ ghế nhỏ, chỉ hai cái ghế, ngồi xuống lại tiếp tục ngẩn người.

Lương Băng thu hết mọi cử chỉ của Tường Vy vào tầm mắt, thật sự rất muốn bật cười nhưng vì sợ lại bị mắng. Nói nàng nên đi vào doanh nhưng hành động lại đem ra một bộ bàn ghế nhỏ, nghĩ a, Tường Vy thật đáng yêu. Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế trống còn lại, Lương Băng nhìn Tường Vy đang trầm tư thì thở dài một hơi, chẳng biết nên nói gì cho hợp bầu không khí này.

"Mục đích cô ra đây chỉ để nhìn tôi rồi thở dài như vậy?"

Với cái không khí lúng túng thế này cô chẳng biết nói gì cho phải, chỉ đành nhìn cử chỉ cửa Lương Băng mà bắt bẻ một trận.

Nhịn không được nữa cười ra tiếng, Lương Băng lắc đầu nhìn tiểu hài tử trước mặt, rõ ràng là yếu đuối, rõ ràng là biết sợ hãi, vì sao lại làm cho bản thân bị bó chặt vào cái vòng tròn đang bị vẽ rối tung như vậy. Hành động và lời nói cho Lương Băng biết rõ hiện tại Tường Vy đang sợ, sợ một ngày nào đó chính bản thân cô cũng không đảm đương nỗi trọng trách này, địa cầu hỗn loạn sẽ không được bình yên lại lần nữa.

Theo ánh mắt của Tường Vy, Lương Băng ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt u tối đó, nhẹ nhàng nói:

"Tường Vy, tôi biết cô nghĩ gì ở thời điểm hiện tại, tin tôi, chúng ta sẽ cùng nhau mang địa cầu trở về hình thái ban đầu, tôi đảm bảo." Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một ý chí kiên quyết. Điều Lương Băng nói ra từ miệng luôn luôn nàng làm được, vì vậy mới chắc chắn với Tường Vy rằng nàng sẽ khiến những thứ Tường Vy quan tâm đi vào quỹ đạo của nó.

Nghe lời nói của Lương Băng, hệt như một lời động viên cho bản thân cô, Tường Vy nhìn Lương Băng nét mặt thoải mái, đến cùng lại nhìn với phía chân trời tối tăm cười nhẹ.

"Thật mong nó sẽ như thế". Thì thào gì đó với đất trời, giọt lệ nóng rát từ khoé mắt rơi xuống, Tường Vy cũng không thể nhận thức được tại sao bản thân cô lại khóc, dừng một chút, lại tiếp tục nói:

" Lương Băng, cô biết không? Mọi người đều gọi chúng tôi là thần thánh, họ quỳ trước chúng tôi van xin chúng tôi cứu giúp họ trước tình thế tan hoang như thế, đến cuối cùng người cho chúng tôi hy vọng lại hy sinh, để lại chúng tôi...một đám nhóc con chẳng làm được tích sự gì, ba tôi chết rồi, vì cứu tôi nên mới...tôi chẳng còn mặt mũi nào để về đội nữa, nhưng hiện tại khó khăn như vậy tôi lại không thể liên lạc với bất kì quân đoàn nào, tôi e rằng bản thân tôi không thể dẫn dắt tất cả đi đến một thế giới hoà bình được". Chưa từng đối với bất kì ai nói nhiều đến vậy, Tường Vy xem Lương Băng là một người xa lạ, dù có nói thế nào đi nữa nàng hiểu cũng tốt không hiểu cũng không sao, uất ức hàng trăm ngày qua Tường Vy chịu đựng tất cả, đến hiện tại trước mặt Lương Băng, không hiểu tại sao cô lại ở trước mặt người này nói ra những lời như vậy.

Nước mắt không ngừng rơi liền rất nhanh che dấu đi trong đêm tối, hiện tại cô không thể nghĩ ra bất cứ một điều gì nữa. Cự Hiệp Hạo nổ tung cứ dây dứt ám ảnh Tường Vy mấy tháng liền, cứ nhìn ba ba chết trước mắt mình, lại nghĩ đến bản thân chưa đủ năng lực gánh vác, tự trách không thôi. Cô không biết cô từ đâu mà đến được đây, từ nhỏ ba cô đã nói cho cô nghe, Thành Phố Hoa Hạ cô đang sống là nơi cô phải bảo vệ đến cùng, địa cầu chỉ có thần thánh mới bảo vệ được, còn nói rằng gia đình cô đến từ một hành tinh xa xôi gọi là Nặc Ngôn Chi Tinh, vì là xứ mệnh nên phải ở lại địa cầu xem địa cầu là nhà, dù chết cũng phải bảo hộ tốt.
Cô 12 tuổi bắt đầu tập huấn quân đội, mỗi ngày ba cô sẽ luôn nói với cô những điều đó, gần như cô không thể quên được là cô có mối quan hệ mật thiết với thần thánh gì đó qua lời nói của ba, chẳng qua Tường Vy chưa từng trải qua cảm giác có được siêu năng lực nên vẫn nghĩ ba cô đang kể cho cô nghe một câu chuyện huyền ảo. Cho đến một ngày Tường Vy bỗng gặp được một người, à không đúng, gọi là thần, xác thực là thần thánh, hắn đến từ vũ trụ xa xôi nào đó và đứng trước mặt cô khiến cho cô còn tưởng mình gặp quỷ giữa ban ngày.

Tường Vy không biết rõ ngày đó bản thân cô gặp hắn tên gọi là gì, chỉ nhớ rằng hắn không có hình thái của con người, là một huyễn thể mờ ảo tựa như mây khói, nói với cô một vài thứ, 'tương lai của thần thánh, sẽ có ngươi, hãy tin tưởng học thuyết của người đó, và đó cũng là vận mệnh của ngươi' . Tường Vy còn nghĩ mình ngủ mơ, rõ ràng ngày đó đang ở sân vận động tập trận với binh đoàn, đột nhiên thức dậy lại là ở phòng ngủ của mình?

Chỉ nhớ khi đó cô cảm giác thân thể dị thường, Nhìn đồng hồ trên tay, đã 8h sáng, muốn bước chân đi cũng xiêu vẹo không vững vàng như trước, đi được vài bước lòng ngực thập phần nóng rát, cảm thấy bản thân không nên tiếp tục đi nữa, đưa tay lên không trung định bắt lấy thứ gì đó có thể chống đỡ thân thể, nhưng nào ngờ lại xuất hiện một màn đầy kinh dị, không gian trước mặt như xé toạc ra một mảng, Tường Vy cả kinh nhìn vào lòng bàn tay của mình cũng có dấu vết như thế, sợ hãi thầm nghĩ trong đầu muốn trở về giường ngay lập tức, nào ngờ chỉ vừa mới nghĩ như thế bản thân lại bị hút vào trong không gian đó, cả kinh kêu lên một tiếng thất thanh, nhưng bản thân quân đội khiến cô chấn tỉnh lại một số sự việc. Đến khi Tường Vy mở mắt ra, lại phát hiện là mình đang ở trên giường thật, nhìn đồng hồ so sánh thời gian, 8h3p. Không sai, rõ ràng cô không ngủ mơ, sao lại trở về giường được? Ngồi trên giường nhưng cái cảm giác khó chịu khi nãy vẫn chưa kết thúc làm Tường Vy như muốn bức chết. Đang hoang mang đến muốn khóc rằng mình đang bị thứ gì đó thì cửa phòng mở ra, đứng trước cửa là ba cô, một người đàn ông trung niên có đôi mắt cùng màu tóc có chút giống Tường Vy.

Không đợi cô mở lời, ba cô đã dành trước

"Trùng Động... con thật sự là người được chọn...". Giọng nói có chút run rẩy, đi đến ngồi xuông trước giường con gái, tay vuốt tóc Tường Vy một hồi nhưng ánh mắt lại rơi vào gương mặt đầy sự hoang mang của Tường Vy.

"Người được chọn? Trùng Động? Ba, ba nói gì thế? Con không hiểu." Có chút không không chế được thân thể, lời nói của cô có chút yếu ớt nhìn ba ba.

Đỗ Ca Áo chậm rãi đứng lên, thở dài.
"Ba đã muốn cho con một cuộc sống quân nhân bình thường, nhưng số phận của con ba không thay đổi được, cũng không thay đổi được việc chúng ta là gia tộc của thần thánh, con là Thần, Tiểu Vy, ba không thay đổi được rồi, con đừng trách ba, chư thần đã tìm đến con, hiện tại con mang trong người sức mạnh và siêu năng lực vượt trội hơn người bình thường, trong trí nhớ của ba, vị chư thần đó từng nói con sẽ là Thần Thời Không".

Đỗ Ca Áo vừa nói xong nhìn con gái vẻ mặt không hiểu ngồi trên giường, tiếp tục vấn đề: "Tiểu Vy, con sớm sẽ trưởng thành, ba chỉ mong con đi đúng con đường mà con quyết định, đi theo ba chiến đấu đã là thiệt thòi cho con, tương lai của con ba cũng không thể giúp được gì vì con là người được lựa chọn, họ chọn con nên con sẽ đi theo vị trí họ chỉ dẫn, ba chỉ cùng con nói như vậy, năng lực hiện tại của con kể từ hôm nay nó đã bắt đầu phát huy, chỉ chờ con khai phá nó ra, mang sức mạnh của bản thân biến thành người cường đại nhất".

Cô là Đỗ Tường Vy, từ nhỏ mang theo sự cưng chiều của đại tướng Đỗ Ca Áo lớn lên, mang theo sự kiêu ngạo vốn có của một thiếu nữ được học và trưởng thành trong quân đội, cũng mang theo cả hy vọng to lớn của những vị thần thánh tối cao, họ gieo trong người Tường Vy một hạt giống, từng chút một bảo vệ che chở, chưa từng một ai dám đả động đến tính cách của cô, cũng chưa một ai thật sự biết bí mật lớn nhất bên cạnh Tường Vy, chính cả bản thân cô cũng mơ màng với những gì cô trải qua. Bất ngờ được siêu năng lực, biến thành chiến thần có thể tuỳ ý bay lượn nhờ đôi cánh máy do tự cô tạo ra, có thể ngắm nhìn toàn bộ thành phố Hoa Hạ rộng lớn, đi khắp nơi tập huấn cũng như trải nghiệm cuộc sống ngoài kia, những kinh nghiệm từ lúc vào quân đội cho đến hiện tại khiến Tường Vy nhìn thấu một số thứ, bản năng phòng vệ mạnh mẽ đến mức bức những người yêu thương cô không dám đến gần, dần về sau, sinh ra một trung sĩ Đỗ Tường Vy uy nghiêm lạnh lùng.

"Họ gọi nó là gì?... họ gọi...con là gì?". Bắt đầu chấp nhận việc bản thần là Chiến thần, nhưng lại không biết phải nên mở lời thế nào về việc tiếp theo cô phải làm, giọng nói của cô rất nhỏ, gần như không dám hỏi.

Đỗ Ca Áo gương mặt lấy lại điềm tĩnh, ánh mắt nhìn ra cửa sổ ngoài kia
"Thời Không chi Thần, Không Gian là của con". Lời nói ra ông cũng không thể biết được liệu để con gái tiếp nhận những thứ này là đúng hay sai lầm.

Hồi niệm quá khứ, Tường Vy đã không còn khóc, chỉ ngồi nhìn hai tay của mình nhuốm máu tươi không ít, bất kể là người hay quái vật, ác ma hay dã thú cũng đã chết không ít dưới tay nàng.

"Nếu tôi có thể giúp cô, cô sẽ đồng ý đi theo tôi chứ?". Câu nói này của Lương Băng làm Tường Vy cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Lương Băng, cô có thể nào đừng tiếp tục cùng tôi nói những lời như thế không?". Ngữ điệu rất không hài lòng.

Cười trừ nghe câu nói đó, Lương Băng xoay người nhìn về phía những quân binh đang ngồi bên đống lửa canh doanh trại.

"Tường Vy, nếu tôi là người khác thì cô quả thật đang bỏ qua cơ hội tốt, nhưng còn tôi...tôi sẽ không bỏ lại cô một mình". Từ tốn vuốt tóc, không hề nhìn thấy Tường Vy đang chăm chú nhìn nàng, lại nói tiếp: "cô nhìn xem, những thanh niên đó, dù họ có chết họ cũng có đồng đội đã hy sinh bồi họ lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, còn cô? Cô là Thần, cô không thể chết, ngoài tôi ra sẽ không còn một ai hiểu cô, cũng sẽ không ai đi với cô đến cuối cùng".

Tường Vy bị thu hút bởi một sắc thái khác của Lương Băng, chưa từng thấy người này nghiêm túc qua, nhưng trong lời nói vừa nãy có thể thấy nàng đang có ý định thật sự. Nhưng đối với người phụ này cô chẳng thể nhìn ra được nàng là loại người như thế nào, dù khả năng cao chẳng phải người phàm xác thịt bình thường, nhưng sao cô lại suy nghĩ đến việc có thể hợp tác cùng chứ? Thật điên rồ! Có lẽ hôm nay quá nhiều việc xảy ra khiến cô đầu óc không được tỉnh táo.

" tôi có thể nhìn ra được một điều duy nhất từ cô". Bỗng nhiên nói với Lương Băng một câu, nàng xoay đầu nhìn Tường Vy đang hướng mắt về phía nàng, cười lúng túng nói

"Cô có thể nhìn ra cái gì? Nói xem!" Cực kì không nghiêm túc.

Đứng lên đi về phía nàng, xoay nhẹ tay, bộ bàn ghế biến mất, đi qua người Lương Băng liếc mắt nhìn gương mặt nàng một cái, nói:

"Cô không phải người phàm, có ý đồ gì cứ nhắm thẳng vào tôi, nếu để tôi biết cô đối với địa cầu gây bất lợi, tôi sẽ dùng cái mạng này cược với thần thánh rằng một là để tôi giết cô, hai là sự hy vọng của họ biến mất". Không nghe ra cảm xúc nói với nàng những câu đó, Tường Vy tiếp tục đi về phía doanh trại, không muốn cùng người này tranh luận nữa.

"Cô không nhìn ra ý đồ của tôi sao? Tôi chính là đang nhắm vào cô". Lương Băng không níu kéo Tường Vy ở lại, nàng hiểu rằng lời nàng nói luôn sẽ ảnh hưởng đến giác quan của Tường Vy.

Dừng bước, xoay người, đi về phía Lương Băng đang đứng đó, trên mặt nàng là nụ cười không hiểu rõ. Sắc mặt Tường Vy hiện tại rất không tốt, rõ ràng là không hài lòng với những gì Lương Băng vừa nói.

Một lời cũng không mở ra trực tiếp nhắm ngay cổ Lương Băng nắm tới, phía sau trùng động mở ra Tường Vy liền xốc cả người nàng tiến vào trùng động, tức thì cả hai liền đang ở trong doanh trại của mình. Tay cũng chưa buông ra, Tường Vy đem Lương Băng áp sát tường, sức lực dần lớn hơn ban đầu.

Đột nhiên cả người bị di chuyển mất tự nhiên làm Lương Băng kinh ngạc, tay không tự chủ nắm lấy tay Tường Vy đang nắm lấy cổ của mình, nhìn gương mặt cô đang rất trầm trọng, im lặng không lên tiếng.

"Vậy thì hiện tại ở đây cô giết tôi, hoặc về sau tôi sẽ giết cô nếu tôi biết cô là ai!" Từng chữ một thốt ra, chưa có ai dám khiêu khích Cô như vậy, hiện tại cô đã rõ, Lương Băng đang có mục đích của cô ta, một là loại bỏ, hai là...
Nhưng tay đặt trên cổ nàng lại không thể hạ thủ, vì cái gì đối với người này nàng có cảm giác quen thuộc? Lại có thêm cái loại suy nghĩ dù cô ta có mục đích cũng sẽ không gây hại cho mình.

"Cô có tổn thương tôi trăm lần ngàn lần, tôi cũng sẽ không giết cô, dù là làm cô bị thương tôi cũng sẽ không làm".

Không tình nguyện bị bóp cổ, nhưng Lương Băng hiểu ra sự lo lắng của Tường Vy đối với các mối đe doạ, chỉ đành nói như vậy, đó cũng là sự thật mà Lương Băng muốn làm, nàng đã không muốn làm tổn thương Tường Vy, thì bất cứ ai cũng không thể động được vào Tường Vy.

Nghe mấy lời nói đó, không thể nói gì thêm tức tối buông tay ra, nhìn Lương Băng một cái sau đó xoay người đi. Không nói thêm gì nữa.

Nhìn dáng vẻ cô rời đi, Lương Băng thu hồi vẻ mặt cợt nhã, nghiêm túc cùng A Thác nói chuyện.

"A Thác, ta không muốn bất cứ thứ gì cản trở Tường Vy"

"Thuộc hạ hiểu rõ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#liang #wei