Chương 9 - đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Ác Ma Số 1 cũng đã gần hai tháng, mọi lúc mọi nơi tìm cách rời khỏi nơi này nhưng từ sau khi cùng A Cầm nói chuyện, Tường Vy cũng đã nửa tháng tiếp thu sự việc, không còn náo loạn cùng đám ác ma nữa mà mỗi ngày chỉ đi qua đi lại trong phòng sau đó lại đến phòng cà phê ngồi yên một chổ ngắm nhìn thiên hà đang như có như không di chuyển.

Hôm nay cũng vậy.

"Tường Vy tiểu thư, cô đã ngồi lâu lắm rồi, cà phê lạnh rồi để tôi đổi lại cho cô nhé?". Thanh niên đứng trước quầy bartender tên là Tiểu Lang, hắn cũng là ác ma nhưng lại có diện mạo như những thanh niên trẻ tuổi dưới địa cầu kia, là thuộc hạ của Lương Băng trên Ác Ma số 1, không một thứ gì là không thể xảy ra và không có điều gì khiến bọn hắn không làm được. Đầu bếp, bartender, phòng hát, quán bar, sân đấu vật, hồ bơi... từ khi làm quen nơi này Tường Vy đã quá quen thuộc với những địa phương đó, mỗi ngày đi ngang những tên Hồng Giáp ác ma đều nghe thấy bọn hắn thảo luận hôm nay sẽ đi đâu chơi, nghe qua như những thanh niên cùng nhau chơi đùa quậy phá.

Đây là phi thuyền sao? Giống một cái ổ dành cho đám ăn chơi xa đoạ hơn. Khinh thường hừ một cái, không thèm để ý đến.

Suy nghĩ nhỏ nhặt đó nhảy lên trong đầu Tường Vy, nghe Tiểu Lang nói cũng không muốn thuận nước đẩy thuyền.

"Không cần, tôi cũng không uống" dứt khoát từ chối, giọng điệu lạnh nhạt cùng hắn nói.

Không để ý thái độ của Tường Vy không tốt, hắn tiếp tục nói: " Tường Vy tiểu thư là khách quý của chúng tôi, nếu không đối đãi thật tốt, Nữ Vương khi trở lại sẽ tính sổ cùng chúng tôi mất".

"Khách quý? Tôi không phải khách của các ngươi, với lại không cần dùng thái độ đó nói chuyện với tôi"

"Có lẽ Tường Vy tiểu thư không biết, Nữ Vương đặc biệt xây dựng phòng cà phê này là dành riêng cho cô, ngoài cô ra không ai được phép đến nơi này, cô có thể để ý không một ai ngoài cô đến đây không phải sao?"

Vốn muốn mắng hắn phiền, nghe thấy lời đó Tường Vy chợt ngẩn đầu nhìn hắn, lời này sao nghe ra lại...ám muội như vậy?!

Từ khi đến nơi này, Tường Vy nghe không ít về việc Lương Băng chuẩn bị thứ này, làm thứ kia, xây dựng lại cả Ác Ma số 1 vì cô, cho rằng là bọn hắn khoa trương cho Nữ Vương của bọn hắn, nhưng đến khi A Thác một mình trở lại và cho cô thấy bộ dạng trước kia của Ác Ma số 1. A Thác nói với cô, Ác Ma số 1 là phi thuyền Nữ Vương vô cùng yêu thích, nên nàng luôn khiến cho nó mỗi ngày đều mang một bộ dạng đẹp mắt nhất. Sau đó có sự xuất hiện của cô, Lương Băng càng bắt đầu trùng tu lớn mạnh hơn, những thứ linh tinh trước kia Nữ Vương rất thích nhưng chỉ vì nghĩ rằng cô không thích nhìn nên đã vứt sạch sẽ, khiến ác ma số 1 giờ đây càng giống một thành phố thu nhỏ ở Hoa Hạ.

"Đó là tâm ý của cô ta, tôi nhận không nổi". Xoay mặt không muốn cùng hắn phí lời, Tường Vy bỏ cho hắn một câu, nhưng nghĩ gì đó sau đó lại lên tiếng,

"A Thác ở đâu?"

"A Thác đại nhân ở Đại Khôn Điện, Morgana Nữ Vương mỗi khi rời khỏi thì muốn tìm A Thác đại nhân không khó, đi đến đó là tìm được ngài ấy". Tiểu Lang cười rất tươi nói cho Tường Vy đáp án.

Một chút tò mò nổi lên, Tường Vy thuận tiện hỏi thêm: "vì sao khi Lương Băng không ở đây hắn lại một mực lưu lại đó?"

Tiểu Lang vừa lau vài chiếc ly trên quầy, nghe Tường Vy hỏi cũng không thấy khó chịu mà rất kiên nhẫn cùng cô cười, tay thuận tiện cầm chiếc khăn vừa lau mặt bàn vừa nói:

"Nữ Vương mỗi khi ra ngoài đều không dùng toàn bộ thực lực của mình, trên Ác Ma số 1, Đại Khôn Điện là phòng thiên khiển tác chiến lớn nhất, cũng là nơi mà Nữ Vương mỗi ngày sẽ giải quyết vấn đề" dừng lại nhìn Tường Vy, xem cô có đang quan tâm lời hắn hay không, vừa hay thấy cô nhìn chằm chằm, hắn tinh ý hiểu cô vẫn còn đang muốn nghe.

"Đại Khôn Điện cũng là nơi thu thập tình báo và cung phát vệ tinh, tín hiệu của Nữ Vương ở bất kì nơi đâu Ác Ma số 1 đều biết rõ, cũng tương tự như thế, mỗi một mục tiêu bị ác ma số 1 nhắm tới sẽ không bao giờ thoát được".

Chăm chú nghe, Tường Vy hiểu ra... Lương Băng luôn luôn tìm được cô, vì nàng biết rõ nơi cô ở và nơi cô muốn đi, chẳng qua nàng không cùng cô nói quá nhiều việc, luôn luôn là dáng vẻ cợt nhã ngu ngốc.

Không nói thêm gì nữa đứng lên rời khỏi, Tiểu Lang nhìn nàng muốn đi thì lại nhanh chóng hốt hoảng, " Tường Vy tiểu thư... tôi không nói gì sai chứ? Hôm nay cô cũng không uống một tí nào, hay cà phê của tôi pha có vấn đề gì sao?". Rất sợ chọc giận Tường Vy, Tiểu Lang vội vàng hỏi một loạt sự tình.

"Hốt hoảng cái gì? Tôi muốn đi tìm A Thác". Không có dừng lại cước bộ, Tường Vy một đường đi thẳng ra khỏi phòng khiến Tiểu Lang sững sờ một chỗ suy nghĩ, chắc có lẽ khi Nữ Vương trở về hắn nên đi tìm nàng hỏi một chút về khẩu vị của Tường Vy, trông cô hơi bị... nhạt nhẽo.

Dù rời khỏi vẻ mặt rất lạnh nhạt không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng sâu trong suy nghĩ của Tường Vy không ngừng lặp đi lặp lại những điều Tiểu Lang vừa nói. Mang theo sự khó hiểu vừa đi vừa nghĩ, nhưng cô chợt nhớ ra, Đại Khôn Điện nằm ở hướng nào...

Đứng như vô hồn trước hành lang rộng lớn, vẻ mặt Tường Vy thật sự bất lực, chỉ mãi lo nghĩ đến những việc của Lương Băng mà quên mất hỏi đường đi đến Đại Khôn Điện, giờ nếu lại đi hỏi thì thật sự rất mất mặt, đứng đây cũng không phải là cách. Trong lúc cô đang suy nghĩ, hành lang bên trái lại nghe tiếng mở cửa, tiếp theo là hai giọng nói trầm thấp vang lên

"Nữ Vương đang ở ngoài không gian bất định, đừng hành động dại dột, đám Thiên tra rất độc đoán, Nữ Vương lần này hẳn rất tức giận nên mới đích thân đi" một giọng nói là của A Thác, hắn dáng người cao lớn bước đi từng bước nặng nề, trong lời nói có nhắc đến Lương Băng về việc gì đó, Tường Vy nép một bên nghe ngóng tình hình.

"Nữ Vương thật sự vì cái người địa cầu kia mà tức giận như vậy, khiến ta thật không yên tâm" cũng là một nam nhân lên tiếng, nhưng chung quy Tường Vy không thể thấy được hắn.

"Đó là chuyện của Nữ Vương, chúng ta không nên bàn luận, để nàng nghe thấy nàng sẽ không vui". A Thác nói.

"A Thác, ta nói cho ngươi biết, nếu tâm tư của ngươi để Nữ Vương nhìn thấu, ngươi nhất định sẽ phải trả cái giá rất lớn, Nữ Vương ngài... không thích nam nhân a!" Giọng nói của kẻ đó khàn khàn khó diễn tả, nhưng câu nói kia lại mang theo cảm xúc khác thường cùng A Thác nói lời cảnh cáo.

"Nữ Vương nếu yêu thích ta, có lẽ nàng không còn là Nữ Vương cao cao tại thượng của ta nữa"

"Vậy ngươi..."

"Im miệng lại và trở về làm việc đi!". Không muốn nhiều lời, A Thác gằn giọng mắng một câu rồi đuổi hắn đi, một mình đi về phía trước nhưng bất ngờ đụng phải Tường Vy đang muốn tìm hắn.

Có chút chột dạ nhìn Tường Vy, không biết liệu Tường Vy có nghe thấy những gì hắn vừa nói hay không nhưng suy cho cùng hắn cũng không cần phải sợ hãi cô gái trước mặt hắn. Dù có nghe thấy, hắn cũng muốn cô biết rõ một điều hắn luôn luôn đối với Nữ Vương thật lòng thật dạ, còn Tường Vy... đã khiến nàng chịu không ít uất ức.

Cũng không muốn cùng cô nói chuyện, A Thác chỉ nhìn cô một cái rồi có ý định đi thẳng về phía trước nhưng lại bị Tường Vy chặn lại.

"Lương Băng khi nào trở lại?" Tường Vy ngẩn đầu nhìn A Thác hỏi, hắn phải cao hơn gần 3m, là một tên khổng lồ cao to cồng kềnh, khiến Tường Vy mỗi lần nhìn thấy đều vô cùng chướng mắt.

"Cô nói là Morgana Nữ Vương?" Không mang theo cảm xúc đáp lời.

Biết bản thân bị bắt bẻ, Tường Vy bực tức hít vào một ngụm khí lạnh: " ta nói là Morgana nhà các ngươi!"

Cúi đầu nhìn xuống Tường Vy vẻ mặt lạnh lùng khó coi, A Thác không muốn cùng cô nói chuyện, hắn vẫn còn việc quan trọng phải làm

"Nếu không ngoài dự định, hôm nay Nữ Vương sẽ hồi thành, cô đến lúc đó tự đợi đi".

Dứt lời liền bước đi.

"Tên to xác!" Đi được một đoạn nghe được một câu mắng từ miệng Tường Vy, vốn không phải cố tình nói nhỏ, mà là cố tình nói để hắn nghe thấy, dừng bước xoay đầu nhìn về phía sau nhìn cô một cái, thấy cô chừng mắt lạnh lẽo nhìn hắn, cười nửa miệng... tiếp tục đi.

Đối với thái độ của A Thác, Tường Vy rất chướng mắt nhưng mấy ngày qua cô đã lãnh ngộ ra rằng hắn chỉ đối với Lương Băng nhẹ nhàng mà đối thoại.

Còn A Thác đi đến một nơi nào đó trên Ác Ma số 1, trong một căn phòng nghiên cứu chứa đầy máy móc, đáng nói ở đây nơi này chứa hàng trăm chiếc lồng kính màu xanh nhạt, mà trong những chiếc lồng kính đó lại là những cơ thể con người hai mắt nhắm nghiền, theo từng dây gân mạch đập trên thân thể được nối những loại dây điện không thể phân biệt được.
Bên ngoài chiếc lồng kính chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt đó, A Thác đi xung quanh kiểm tra một lần rồi lại lên tiếng:

"Các ngươi giờ đây khi tỉnh lại lần nữa sẽ là những chiến sĩ cho một vị thần tối cao nhất vũ trụ, những dũng sĩ như các ngươi mới xứng đáng với cuộc sống vĩnh hằng như bao kẻ phàm phu tục tử mơ ước, chiến đấu có Ngô Vương Morgana là vinh dự của cả đời các ngươi, chính ngài ấy đã cứu rỗi linh hồn bị tra tấn của các ngươi, từ đây trở về sau... Ngô Vương Morgana chủ nhân duy nhất mà những người ở đây nên phục tùng, chiến đấu cho thần thánh, các ngươi cũng sẽ là chiến thần trong tương lai!"

Trong lồng kính, một thân thể nhẹ động đậy những ngón tay, những lời nói của A Thác như kinh động đển các giác quan của hắn, ánh mắt chậm rãi mở ra... trong đôi mắt vốn dĩ ngây ngô giờ đây tràn ngập sự thù hận.

Bên ngoài cổng thành của Ác Ma số 1, một tiểu phi thuyền đáp xuống sân lớn.

"Nũ Vương hồi thành!". Hắc Phong đứng một bên cung kính, thấy Nữ Vương đi ra lập tức hô.

Hai tay nắm chặt buông xuống hai bên, bước chân nặng nề của Lương Băng khiến thuộc hạ đi phía sau tự giác lui xuống thêm một bước, chỉ có A Thác đi bên cạnh nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt liền biết nàng gặp không phải chuyện tốt lành gì.

"Nữ Vương, khó giải quyết sao?". A Thác cẩn thận hỏi.

"Hoa Diệp không khó, nhưng ta gặp phải một phiền phức lớn hơn". Thái độ của Lương Băng lúc này cực kì lạnh lẽo, trong đôi mắt âm trầm của nàng đang đanh lại. Trở về hình thái Ác Ma, Lương Băng mặc trên người bộ giáp được nàng tỉ mỉ tự thân tạo ra, tuy nói là giáp nhưng nó lại giống một bộ đồ liền thân hơn, màu sắc trang phục của Lương Băng luôn rất đơn giản, chỉ có màu đen xen lẫn màu tím nàng yêu thích, trang phục bó sát thân thể khiến Lương Băng càng thêm ra dáng vẻ tôn quý và khác biệt trong đám đông, kèm theo gương mặt mang vẻ yêu nghiệt của nàng làm mọi người luôn có khái niệm tự ti khi đi gần nàng.

"Ca Nhĩ không có ý kiến gì sao?". Hắc Phong cũng muốn biết được chút tình hình.

"Hắn là một tên biến thái chết tiệt! Tuỳ tiện ở sau lưng ta giúp tên khốn kiếp kia quay lại, hiện tại phiền phức từ Tân Thiên Sứ Vương chưa giải quyết xong đã đến lượt một thứ khác tìm đến!". Tính khí Lương Băng trước giờ đều luôn như vậy, những thứ nàng không thể kiểm soát được sẽ luôn là một cái gai mọc ngược trong suy nghĩ của nàng, mọi lúc đều hối thúc nàng nhanh chóng nhổ tận gốc nó.

Dừng lại bước chân, vẻ mặt vô cùng khó coi tiếp tục nói: "Nếu như lần trước không phải đột nhiên Thiên Cơ Vương ẩn mình đã lâu tìm đến làm ta bị thương, ta cũng sẽ không để Hoa Diệp rời đi dễ dàng như vậy, tên này trước mắt phải loại bỏ càng sớm càng tốt".

"Thế lực của Thiên Cơ Vương đã rục rịch, chúng ta phải càng sớm càng tốt rút lui khỏi Thái Dương Hệ". A Thác nói

"Khôn Tát Tinh cách địa cầu 20 năm ánh sáng, trở lại cũng rất đơn giản, thuộc hạ thấy A Thác nói đúng". Hắc Phong bên cạnh cung kính nói với Lương Băng.

"Ngươi nói ta không nghĩ qua sao? Nếu không phải vì sợ quá trình nghiên cứu của ta bị chậm trễ, thì chúng ta đã rút về Ác Ma Tinh Vân từ sau khi Khải Sa rơi xuống rồi?!". Với đầu óc của nàng, những việc này nàng đã dự tính trước, chẳng qua trước mắt nàng có một vấn đề ép buộc nàng phải dùng lý trí và tính thuyết phục của bản thân để giải quyết.

Lương Băng nghĩ đến chuyện đó, quả thật khiến đầu nàng lại đau thắt lại, chân mày nhíu chặt không biết suy nghĩ đến đâu rồi.

"Nhưng đối với Nữ Vương, trước mắt không cần phải như vậy..."

"Kế hoạch thay đổi A Thác, nó vẫn đi đúng với những gì chúng ta đã vẽ ra, chẳng qua trong lòng ta... phát sinh một số vấn đề". Giọng nói lạnh lùng ngày càng trở nên nhỏ lại, "ta phải giải đáp thắc mắc"

"Nhưng Nữ Vương... người sẽ bị tổn thương"
Giọng nói của A Thác khi nói với Lương Băng nhu hoà đi không ít, hiện tại câu nói vừa nói xong lại có chút cảm giác run rẩy từ hắn.

"Là ta tự làm tự chịu... được rồi, ta trở về nghỉ ngơi, các ngươi cứ về thảo luận đi, phát hiện gì mới lập tức báo cáo cho ta". Dứt lời liền rời khỏi, không thèm để ý đến ánh mắt buồn bã của A Thác lưu luyến nhìn nàng.

"A Thác... ngươi nên thanh tỉnh lại". Nhìn thấy biểu hiện của A Thác, Hắc Phong lạnh lùng nhắc nhở hắn rồi bỏ đi.

Lương Băng vốn đang mệt mỏi, chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi một lát sau đó lại đi tìm Tường Vy, nào ngờ chỉ vừa bước vào đại sảnh, gặp Tường Vy đứng dựa lưng vào tường... có vẻ đang đợi nàng.

"Quay lại rồi?". Không thể nào nhìn thẳng nàng, Tường Vy ánh mắt dán chặt vào bức tường trước mặt, giọng nói lạnh lùng không nghe ra cảm xúc.

Không biết nên làm thế nào để đối mặt, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn lời thoại để giải thích với Tường Vy, gặp mặt ở đây khiến nàng rơi vào bí bách.

"Ừm...". Dù quẫn bách nhưng với Lương Băng mà nói bản chất Vương giả của nàng không cho phép nàng yếu thế, chỉ làm vẻ mặt hờ hững hướng Tường Vy ừ một tiếng.

"Tôi muốn nói chuyện với cô". Là một lời đề nghị đến từ Tường Vy.

"Cô đã khoẻ hơn nhiều rồi chứ?". Muốn trốn tránh Lương Băng đành lãng tránh sang vấn đề khác.

"Không liên quan đến cô, có thể cùng cô đối mặt thì tôi cũng đã lấy đủ sức lực trong hai tháng qua rồi". Thái độ rất cứng nhắc cùng Lương Băng nói.

"Ừm, đến phòng tôi đi". Biết bản thân không thể tránh khỏi, mạnh dạn đáp ứng.

Nghe được Lương Băng đáp lời, Tường Vy một đường đi thẳng về phía trước, cũng không muốn nhìn lại phía sau nhìn thấy gương mặt đó của Lương Băng, một kẻ ác thần khiến người đời sợ hãi.

Không biết khi đối diện với nàng, cô nên gọi nàng là Lương Băng hay là Morgana, vì mỗi một cái tên dù là cùng một người sở hữu nhưng nó lại chứa đựng quá khứ huy hoàng của nó, Tường Vy không thể hiểu hết được nhưng cũng muốn biết rằng trong lời nói của A Cầm và những người địa cầu đang sống ở Ác Ma số 1, nàng thật sự là người như thế nào.

Trong căn phòng cực kì lớn, chỉ có một một chiếc giường tròn to và một bộ bàn ghế phong cách sang trọng, Lương Băng đứng xoay lưng về phía cô, dáng người cao ráo nhưng lại đang mặc ma giáp, nhìn nàng giờ phút này cực giống một ác bá ở địa cầu của Tường Vy.

Trên tay cầm chai rượu vang nàng rất thích uống, rót vào nửa ly rồi nhẹ nhàng lắc đều, Lương Băng không biết nên mở lời thế nào.

"Tôi Ác Ma Chi Vương, cha mẹ tôi đều là Thiên Sứ, bản thân tôi lại trở thành ác quỷ, từ trước đến giờ không lừa gạt em, muốn tiếp cận em với bộ dạng thế này là không thể, tôi chỉ đành lấy chân thân của mình ra để được làm bạn với em trong thời gian qua... xin lỗi, Tường Vy".

Lời nói đều là từ tâm mà ra, ánh mắt nàng xa xăm nhìn ra cửa sổ, không dám quay đầu đối mặt với cô.

"Ở chiến trường, tôi không thể nhân nhượng ai, vì để tranh đoạt quyền lực và lý tưởng tôi chỉ có thể nhắm mắt hạ thủ, cái chết của ba em đúng là tôi gây ra, nhưng hy vọng em có thể hiểu rằng... tôi là bất đắc dĩ, ngược lại là em em cũng sẽ làm thế không phải sao?". Với Lương Băng mà nói, dù không muốn để Tường Vy nghe được lời nói gây tổn thương từ nàng, nhưng sự thật vẫn là sự thật, không một ai được lựa chọn khi bản thân rơi vào nguy hiểm cả, nàng cũng vậy, tuy nàng thân phận tôn quý, nhưng đối với việc nàng luôn luôn gặp nguy hiểm ở chiến trường nàng phải động tay trước một bước.

"Cô là Ác Ma Chi Vương người người căm phẫn, vì sao cô lại đến tìm tôi và đối xử với tôi như vậy!?". Lời nói lạnh lùng chất vấn, Tường Vy không cách nào hiểu được việc mà Lương Băng trước giờ làm ra.

"Tường Vy, em đối với tôi rất quan trọng, từ trước đến hiện tại tôi chưa từng vì ai mà làm ra những việc như vậy, đến bên cạnh em là vì tôi không khống chế được bản thân tôi... cái chết của ba em, tôi sẽ cho em một cơ hội báo thù". Lời nói của nàng vô cùng nhẹ nhàng, sự dịu dàng hiếm có xuất hiện ở thời điểm hiện tại một cách tự nhiên như vậy, đối với nàng nàng cũng không tin được rằng chính bản thân có một ngày sẽ vì một người lại yếu mềm như vậy.

Tường Vy nhìn nữ nhân trước mặt, là một trong kẻ quyền uy nhất vũ trụ này, nhưng không thể khiến thần thánh chấp nhận được nàng vì nàng đại diện cho sự tà ác và hắc ám. Đối với cô được biết đến, Morgana là một ác ma Nữ Vương độc đoán và tàn bạo, luôn gieo rắc nỗi sợ hãi cho trần thế khiến người đời hận không thể giết chết nàng mỗi khi nhắc đến, thế mà giờ đây tại thời điểm này đứng trước mặt cô là nữ nhân trong truyền thuyết đó, nhưng cô lại thấy nàng có một mặt không giống những gì người khác nghĩ về nàng.

Lạnh lùng nhìn nàng, cô thật sự không hiểu nổi cảm xúc của bản thân hiện tại thế nào lại dao động như vậy được.

Lương Băng nhìn biến hoá thất thường của Tường Vy, nàng đã gợi ý cho cô biết, muốn báo thù cho ba cô thì nàng sẽ sẵn sàng để cô chém giết, nhưng Tường Vy lại không thể đáp lời... trên mặt Lương Băng kéo ra một tia cười nhẹ, sợ bị phát hiện suy nghĩ rất nhanh ý cười liền biến mất. Nàng biết Tường Vy không muốn...

Đi đến trước mặt cô cách khoảng một bước chân, Lương Băng trên bàn cầm lên một đoản đao nhìn có vẻ rất sắc bén, nhìn đoản đao trên tay nàng là một loại vũ khí cũng không phải ai cũng có thể sở hữu.

"Đây là đoản đao mang theo bên người của Nữ Vương, vật bất ly thân, em đã nghe qua Ám Túc Ngân hợp kim chưa? Nó là nguyên liệu cao cấp nhất vũ trụ này, nó đã được gieo rắc lời của Thiên sứ, trên tay tôi là Ám Túc Ngân Đoản đao, em có thể dùng nó để... giết tôi một lần, mang theo sự căm phẫn của em mà giết tôi, giết tôi xong em cùng tôi rời khỏi đây, trở về Khôn Tát Tinh, 1000 năm sau lại trở về, đến lúc đó bạn bè, người thân của em đều đã là quá cố rồi, chỉ có em mới là vĩnh hằng". Dù biết Tường Vy sẽ yếu lòng nhưng những lời Lương Băng nói ra làm chính bản thân nàng cảm thấy run rẩy, sợ hãi rằng... Tường Vy sẽ hạ thủ. Nàng không sợ cảm giác đau đớn, nàng chỉ sợ cô không để ý đến nàng, thật sự muốn giết nàng.

Lương Băng đưa đoản đao đến trước mặt Tường Vy, nàng cố nặn ra một nụ cười không phân thật giả.

Tường Vy nghe những lời Lương Băng nói, là một yêu cầu thấy rõ, nàng muốn cô đi cùng nàng, mục đich của nàng chỉ có năng lực của cô thôi sao?...

"Vậy Cát Tiểu Luân bọn họ...". Cô muốn biết, nếu chấp nhận yêu cầu rời khỏi Thái Dương Hệ, 1000 năm sau những gì cô đã từng trải qua ở đây, liệu rằng nó có còn tồn tại.

Bật cười nghe câu hỏi của Tường Vy, Lương Băng dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi:

"Em và họ có bao nhiêu cảm tình?"

"Cô không hiểu được!" Tường Vy nhanh chóng trả lời.

"Tôi không hiểu... thì tôi sẽ không ở bên cạnh em lúc này, Tường Vy". Trong lời nói rõ ràng mang theo ý cười không ít.

Đây là một lời thổ lộ sao...

Ngưng mắt nhìn đoản đao,nghe ra được đáp án mình muốn biết, Tường Vy nhìn lại Lương Băng, sự tức giận và thù hận trong lòng Tường Vy phút chốc tràn về ào ạt, cô không thể nào quên được ngày mà ba cô chết trước mặt cô, còn bóng dáng của Morgana Ác Ma Chi Vương lại ẩn hiện trên bầu trờ u ám đó, sự lạnh lẽo trong lòng dân cao một cách kì lạ.

Lừa gạt cô đến bên cạnh cô, giết ba cô, phá huỷ địa cầu mỹ lệ của cô, khiến cô ngày đêm ám ảnh cái tên Ác Ma Morgana, hiện tại nàng ở trước mặt... không thể khống chế được bản thân một tay dứt khoát cầm lấy đoản đao trên tay Lương Băng.

Trong lòng như có gì đó đâm vào, ngứa ngáy khó diễn tả, thế nhưng Lương Băng không biểu hiện gì trước mặt cô, vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh.

"Cô nói cô là Ma Vương, vậy thứ vũ khí này có thể giết cô sao?". Tường Vy không dám đưa mắt lên nhìn Lương Băng, con ngươi pha một chút màu đỏ dán chặt vào đoản đao trên tay.

"Kì thật, không có thứ vũ khí nào có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#liang #wei