CHƯƠNG 19: Tặng quà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm nay dường như vô cùng dịu mát.

Shin Yun Bok nằm trong phòng một mình, cảm thấy vô cùng buồn tẻ. Shin Young Bok cũng đã trở về Đan Thanh Sở, nàng hiện tại vẫn đang trong thời gian được nghỉ phép nên cảm thấy thời gian như kéo dài vô tận. Bất chợt nhớ đến Jeong Hyang, nàng bận chuyện thi tuyển, đã mấy ngày chưa gặp nàng ấy. Liền nhanh chóng ăn mặc tươm tất, hồ hởi chạy đến bên người đẹp trong lòng, muốn khoe với Jeong Hyang nàng hiện tại đã không còn là một tên sinh đồ.

Trên đường tới Kỹ viện, bỗng nảy ra ý tưởng muốn mua quà tặng cho Jeong Hyang. Nàng tạt qua khu chợ tìm tới cửa tiệm bán những miếng ngọc bội hình con bướm mà buổi tối hôm đi bán trộm tranh bắt gặp. Chọn một miếng ngọc màu xanh, nhìn ngắm vô cùng vừa ý.

Lúc bước tới của phòng Jeong Hyang, đang tính gõ cửa, thì từ phía trong cùng lúc cửa được mở ra. Jeong Hyang trong y phục màu cánh sen, khuôn mặt trang điểm nhẹ, đôi môi cùng sắc áo quyện vào nhau tăng thêm phần tươi tắn.

Jeong Hyang đang cùng Manuyn cầm Gayageum bước ra. Bất ngờ nhìn thấy ý trung nhân xuất hiện trước mặt, nàng mừng rỡ mỉm cười: "Họa công."

Shin Yun Bok thấy Jeong Hyang đang muốn rời đi, rất nhanh thu hồi vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt, nghi vấn hỏi: "Nàng phải đi sao?"

Manuyn đứng sau Jeong Hyang vẫn là dành cho Shin Yun Bok cái nhìn không được thiện cảm, nàng khẽ bĩu môi, thầm rủa: "Mới thoát được mới ngày, nay lại vác cái mạng ăn mày tới làm phiền chủ tử của ta."

Đối với Jeong Hyang, Shin Yun Bok kể từ đêm hôm đó đến nay, đã chính thức là người tình của nàng. Nàng khẽ gật đầu, thanh âm nhỏ nhẹ, như thể hiền thê nói với tướng công. "Có một vị khách muốn nghe đàn, ta phải qua đó, Họa công đợi ta một chút, chắc không lâu đâu?"

Shin Yun Bok gượng cười: "Vậy nàng đi đi, ta ở đây đợi nàng, có thứ này muốn tặng cho nàng."

Nói xong không chờ Jeong Hyang phản ứng vén tấm rèm cửa bước vào phòng rất tự nhiên, dường như rất nhanh để che đi khó chịu đang vẽ trên khuôn mặt. Cảm giác khi nghe Jeong Hyang nói cầm nghệ tiếp khách thấy vô cùng không được thoải mái, cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện loại cảm giác đó.

Jeong Hyang nghe thấy vậy trong lòng mang chút mong chờ, quay lại hướng Shin Yun Bok lên tiếng. "Vậy ta sẽ về sớm"

Dù vẫn giữ được nét tao nhã nhưng tư thái thì vô cùng khẩn trương. Mấy ngày liền không gặp Họa công của nàng, nỗi nhớ đã kéo dài tới tận trời xanh. Thời khắc này chỉ muốn cùng Shin Yun Bok ở cùng một chỗ, thực tâm không muốn rời đi chút nào.

Jeong Hyang vừa bước đến cửa Đại viện, Mok Kye Wol đã đứng sẵn ở đó đợi nàng, tiến lại gần sát, nói nhỏ. "Người trong kia có vẻ nặng trĩu tâm sự, cô xem mà hầu hạ cho tốt"

Jeong Hyang đối với Mok Kye Wol luôn giữ thái độ trầm ổn mang phần xa cách, nhàn nhạt hỏi "Là vị nào vậy?"

Mok Kye Wol vẫn là chán ghét bộ dáng cao cao tại thượng của nàng, sẵng giọng nói: "Đại hãng đầu Kim Jo Nyeon" sau đủng đỉnh đi xuống phía dưới hậu viện.

Nghe thấy tên, Jeong Hyang có chút e ngại, nàng từng đến phủ Đại Hãng Đầu biểu diễn, ông ta là một thương nhân giàu có, sở thích cũng vô cùng quái đản. Sợ rằng, tiếp một kẻ có thể bình thản nghe nàng đàn liền 6 canh giờ không biết chán, nàng sẽ lỡ cuộc hẹn với Shin Yun Bok.

Nàng đối với thương nhân, vốn cũng không ưa cho lắm, bởi những người đó nếu tầm thường đã không thể trên thương trường chống chọi, khôn ngoan, xảo quyệt là điều tất yếu.

Jeong Hyang bước vào căn phòng nơi Đại Hãng Đầu đang uống rượu. Ông ta ngồi đó một mình, như thể đến đây chỉ muốn gặp riêng nàng. Nàng kéo váy nhẹ nhàng ngồi xuống, Manuyn đưa chiếc Gayageum cho nàng sau đó ra phía ngoài đóng cửa lại đứng chờ. Jeong Hyang khẽ cúi đầu kính lễ.

Kim Jo Nyeon như không để ý đến nàng, mắt nhìn chén rượu trên tay mân mê, mở lời: "Ta hôm nay đến đây không phải nghe nàng đàn. Muốn hỏi nàng, ta có thể ôm người đẹp vào lòng không? Nàng muốn bao nhiêu ngân lượng ta đều đáp ứng."

Nhìn ra đối phương vừa đến đã chủ động, ông ta trước đây chưa từng có biểu hiện muốn chiếm thân bán xác với nàng, nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác hẳn, trong lòng nổi lên một cỗ khinh bỉ. Nàng giữ nguyên sắc mặt lãnh đạm: "Vậy như lời đại nhân, tiểu nữ muốn bao nhiêu đều có bấy nhiêu sao? Vậy tiểu nữ muốn tất cả gia tài của đại nhân thì sao đây? Nếu đại nhân đáp ứng, tiểu nữ cũng sẽ đáp ứng đại nhân."

Nàng hiểu rõ đám thương nhân, bọn chúng không vì nữ nhân mà sẵn sàng vứt bỏ cả gia tài, mới mạnh dạn đưa ra điều kiện với Kim Jo Nyeon.

Kim Jo Nyeon nghe thấy vậy chỉ cười lớn, vẫn giữ nguyên bộ dáng uống rượu, như thể đang xem một vở kịch, Jeong Hyang trước mặt ông ta cũng chỉ là một diễn viên đang biểu diễn.

Jeong Hyang không kiêng nể đưa ánh mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn Kim Jo Nyeon nói tiếp: "Sao? Ngài không nỡ đúng không? Một thương buôn như Đại nhân, có được ngày hôm nay vốn đâu dễ dàng. Hao tâm tổn trí như vậy hà cớ mang đi cho một kỹ nữ hạ lưu như ta đây."

Những lời sau của Jeong Hyang khiến Kim Jo Nyeon không còn giữ được dáng vẻ thản nhiên, ông ta dù là kẻ từng trải trên thương trường, chưa từng có việc gì là chưa động tay, ngay cả giết người cũng không cảm thấy run tay. Nhưng vì lời của một kỹ nữ mà khiến sắc mặt đều thay đổi, vẫn cố ra vẻ trầm tĩnh nói: "Xem ra ta đã nỡ lời rồi."

Jeong Hyang vẫn là bất động thanh sắc, âm điệu lạnh lẽo, ánh mắt không hề kiêng kị nhìn thẳng vào Kim Jo Nyeon.

"Đại nhân ngài độ lượng, có lẽ sẽ không trách tội kẻ tiện nhân như tiểu nữ, thật cảm kích vô cùng. Nếu đại nhân không có gì dạy bảo, tiểu nữ xin cáo từ, có người đang chờ tiểu nữ." Nàng nói xong, lạnh lùng đứng dậy mang đàn bước đi.

Nội tâm Kim Jo Nyeon hiện tại không ai có thể đoán được, nhìn Jeong Hyang rời đi, khẽ nhếch mép nở một nụ cười đầy âm hiểm, khẽ nói chỉ mình ông ta nghe được. "Nàng hãy chờ xem, ta sẽ có được nàng dễ như thế nào?"

Mok Kye Wol vẫn đang đứng ngoài hậu viện đi qua đi lại hưởng thụ khí trời. Thoáng chốc đã thấy Jeong Hyang bước ra, đàn cũng chưa thấy âm nào vang lên. Rất nhanh tiến lại gần phía nàng, lộ ý không hiểu hỏi: "Làm sao đã ra rồi? Cô làm gì để Hãng Đầu Kim không vừa ý ư?"

Mok Kye Wol đối với Kim Jo Nyeon là chỗ thâm tình, kỹ viện của bà ta có được như hôm nay tất cả cũng là do Đại Hãng Đầu sõng tay bao chi không ít. Vậy nên, bà sao có thể không vỗ về, cưng nựng đây.

Jeong Hyang không nhìn Mok Kye Wol, nhàn nhạt nói vài lời rồi bước qua không chút quan tâm. "Ngài ấy không muốn ta làm phiền, nên đồng ý cho ta rời đi."

Mok Kye Wol tiếp tục bị bộ dáng kiêu ngạo, cao cao tại thượng của nàng chọc điên, bấm chặt môi cơ hồ muốn bật máu, liếc mắt sau bóng lưng nàng một đường sắc như kiếm. Sau đó chạy lại phòng Kim Jo Nyeon xu nịnh: "Ta có phiền đại nhân không?"

Kim Jo Nyeon vẫn bình thản uống rượu ngước mắt nói với Mok Kye Wol. "Đã đến lúc mang đóa hoa dại về thưởng thức rồi."

***

Jeong Hyang thần trí đang ở chỗ Shin Yun Bok thoát khỏi đám người cản mũi kia liền vội chạy về tìm người. Về tới cửa phòng, nàng toan đứng lại chỉnh sửa y phục đầu tóc một chút. Từ từ mở cửa ra, âm thanh nhẹ nhàng hân hoan. "Họa công"

Shin Yun Bok đang ngồi trong phòng, thấy nàng trở về sớm hơn dự tính, mỉm cười: "Ta không nghĩ nàng sẽ trở lại nhanh như vậy."

Jeong Hyang an bài Manuyn mang trà tới, sau đó kéo váy ngồi đối diện Shin Yun Bok, ánh mắt mong chờ.

Shin Yun Bok biết nàng đang chờ món quà từ mình, cố ý đùa giỡn: "Có công mới có thưởng, có thể đàn ta nghe một khúc nhạc không?"

Jeong Hyang dù rất mong chờ, nhưng không thể từ chối. Đến bên ngăn tủ lấy ra cây đàn kỷ vật mẫu thân nàng.

Tiếng đàn Gayageum rất nhanh vang lên, âm điệu vô cùng vui tươi, những sợi dây rung lên nhè nhẹ rồi mạnh mẽ dần. Khiến con người ta liên tưởng tới một cánh đồng đầy lúa vàng trong nắng mai, bị một cơn gió đùa giỡn lả lướt reo hoan.

Shin Yun Bok nhắm mắt, ngồi lắc lư theo điệu nhạc, khuôn mặt như hòa tan trong nắng, chỉ đến khi khúc nhạc dừng lại mới mở mắt ra, làm bộ nuối tiếc nói: "Hết rồi sao? Ta còn đang cảm âm mà, đàn một khúc nữa đi Jeong Hyang" Shin Yun Bok nói vậy chứ thực tình biết Jeong Hyang đang nôn nóng cỡ nào.

Jeong Hyang không nhịn được nữa, hờn dỗi: "Rốt cuộc là ngươi đang đùa giỡn ta đúng không?"

Shin Yun Bok thấy đóa hoa kia bị chọc tới xù gai muốn tỏa độc, vui vẻ nói: "Được rồi, ta không đùa nữa, thực tình là muốn nghe thêm, nhưng có người hình như đang ngồi trên đống lửa. Đành phải để lần sau nghe nữa vậy." Nói xong, lấy từ trong thân áo ra một miếng ngọc hướng Jeong Hyang.

"Tặng cho nàng"

***

Jeong Hyang nhìn thấy miếng ngọc hình con bướm, những sợi dây mảnh nhỏ đủ màu sắc tết lại phía dưới miếng ngọc, hai mắt sáng lên, gấp gáp đưa hai tay tới nhận. Nhưng vô tình tay nàng chạm vào tay Shin Yun Bok, cảm xúc nóng ấm từ bàn tay Shin Yun Bok lan tỏa. Loại cảm giác tiếp xúc thân nhiệt này khiến cả hai đều rơi vào trạng thái như vải nhuộm, khuôn mặt dần hiện lên một màu đỏ ửng, ngại ngùng nhìn nhau.

"Tiểu thư, trà đã tới." Manuyn rất biết trọn thời điểm, giữa lúc người ta đang dành cho nhau những ánh nhìn đầy tình ý, liền lao tới phá hỏng.

Shin Yun Bok luống cuống rút vội tay về, Jeong Hyang cũng có chút bối rối nắm chặt miếng ngọc trong tay giấu trong tay áo, giọng điệu bình ổn nhưng không giấu được vài điểm mất tự nhiên.

"Được rồi, em để đó cho ta. Ở đây không có việc gì, em có thể ra ngoài." Rốt cuộc vẫn là muốn đuổi đầu gỗ Manuyn.

Manuyn đã sớm bắt gặp cảnh tượng bốn mắt nhìn nhau kia, đặt trà xuống bàn, nghe lời Jeong Hyang rời đi. Lửa thù dành cho Shin Yun Bok theo đó ngày một cháy dữ dội. Jeong Hyang hiện tại bị tên cường đạo ác bá ăn mày háo sắc kia thả bùa chú mê hoặc. Đối xử với nàng như thể người dưng, năm lần bảy lượt không cho nàng hiện thân ở gần bọn họ.

Shin Yun Bok hiện tại trong mắt Manuyn đã biến thành loại người mang đủ những phẩm chất của: "Cường đạo ác bá, ăn mày, háo sắc" còn chưa biết tương lai sẽ được thêm danh gì đây?

Ngồi lại một lúc Shin Yun Bok vội lấy cớ rời đi, sau cái chạm tay đó, đối diện với Jeong Hyang có cảm giác ngượng ngùng, không được tự nhiên.

Jeong Hyang có chút tiếc nuối khi người đã rời đi nhanh như vậy. Nhưng đổi lại cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể, ngay cả xung quanh cũng được chung lây, căn phòng này đối với nàng mọi vật đã nhìn đến nhàm chán. Nhưng khônghiểu sao, nay lại thấy thứ gì cũng toát ra vẻ sáng lạn,rực rỡ. Nàng mân mê miếng ngọc bội trong tay ngắm nhìn không biết chán.

Từ ngày bước chân vào kỹ viện, khách nhân tặng quà không hiếm, đều là những món trang sức hảo hạng, nhưng cảm thấy vô vị không chút động tâm. Vậy mà nay nhận món quà nơi phố chợ từ Shin Yun Bok lại vui mừng đến vậy. Quả nhiên tình yêu luôn tỏa ra loại sức mạnh vô biên, khi con người ta dấn thân vào, dù là mỹ nhân họa quốc khuynh thành bỗng chốc trở nên nhỏ bé.

***

Shin Yun Bok đặc biệt được Hoàng đế tuyển chọn, trở thành Họa viên phẩm chất cao, khiến không ít kẻ lớn, nhỏ bất mãn. Nhưng sau lưng Shin Yun Bok được người có quyền lực lớn nhất Triều tiên bảo hộ, chỉ có thể giấu khó chịu trong lòng.

Buổi tối hôm đó, Hoàng đế cho truyền riêng Kim Hong Do và Shin Yun Bok đến ngự phòng. Shin Yun Bok suy cho cùng vẫn là con chuột nhỏ, trước mặt con mèo lớn khúm núm sợ sệt. Hoàng đế nhìn bộ dạng của nàng không khỏi bật cười: "Tân Họa viên không cần sợ, quả nhân không có ăn thịt ngươi. Hãy để quả nhân nhìn kỹ ngươi"

Shin Yun Bok nghe Hoàng đế nói vậy, không những bớt đi sợ sệt còn cảm thấy tăng lên bội phần, hai đầu gối sớm đã run lên. Nàng chẳng phải nam tử tuấn tú, rốt cuộc muốn nhìn cái gì đây. Dường như cái cổ Shin Yun Bok bị đông cứng, khiến bản mặt nàng dù nhích lên một chút vẫn là song song với mặt đất. Hoàng đế thấy vậy lên tiếng. "Ngẩng cao chút nữa"

...

"Thêm chút nữa"

...

"Một chút nữa"

...

Shin Yun Bok bị Hoàng đế thúc dục, cuối cùng cũng đưa hết bản mặt lên nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Hoàng đế. 

Hoàng đế nhìn Shin Yun Bok hai mắt treo tận trần nhà không dám nhìn mình. Thấy kẻ ngốc trước mặt mang chút hoài nghi, những bức họa động tâm kia đều từ hắn mà ra? Kim Hong Do nhìn Shin Yun Bok biểu diễn màn diện kiến Hoàng đế kia cũng chỉ biết chào thua.

"Quả nhân gọi hai khanh tới đây là có chuyện riêng muốn luận đàm."

Shin Yun Bok nghe vậy có phần kinh ngạc, nàng mới chỉ lên chức Tân họa viên đã có thể cùng Hoàng đế luận đàm thế sự sao?

Hoàng đế không để ý đến vẻ mặt của nàng tiếp tục: "Có lẽ vẽ xuất sắc loại tranh trong dân gian chỉ có hai người. Tranh của hai người, quả nhân vô cùng yêu thích" Nói xong Hoàng đế có chút trầm xuống nói tiếp, "Quả nhân tuy là bậc Đế vương trị thiên hạ, nhưng rốt cuộc vẫn là bị nhốt trong Hoàng cung, muốn ngắm nhìn nhân gian đều không dễ dàng. Ta muốn hai người từ nay trở thành tai của quả nhân,mắt của quả nhân. Hai người thấy thế nào?"

Shin Yun Bok cơ hồ vẫn chưa hiểu rõ ý Hoàng đế, mù mịt đều lộ hết trên khuôn mặt. Hướng mắt nhìn Kim Hong Do phát hiện sự trầm ổn không mang chút biểu tình.

"Điện hạ muốn chúng thần vẽ tranh về bách tính dâng cho ngài?" Kim Hong Do rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Qủa nhiên là Kim Hong Do, nói không sai ý quả nhân. Bắt đầu từ ngày mai hai người không cần đến Đồ Họa Thụ, ra ngoài thành giúp quả nhân tìm hiểu cuộc sống của bách tính. Và hãy nhớ tuyệt đối kín đáo, nếu làm tốt, quả nhân sẽ trọng thưởng."

Shin Yun Bok từ lúc diện kiến Hoàng đế, nửa lời đều không dám thốt ra. Nay được ngài giao cho trọng trách, dù không lớn lao nhưng cũng không khỏi lo lắng. Ý vua là núi cao, làm theo ý vua là đội cả núi cao trên đầu. Trọng thưởng hay không trọng thưởng đều không quan trọng, điều nàng lo lắng là bản thân đang đùa với hổ.

Rời khỏi cung trên đường trở về, Shin Yun Bok mặt mày ủ rũ mang đầy lo lắng. Kim Hong Do thấy vậy từ sau bồi một cước vào mông Shin Yun Bok, sau tiến lên phía trên chu mỏ: "Ngươi giờ được Điện hạ sủng ái, cả ta cũng quên luôn sao?"

Shin Yun Bok bị đá vào mông, lấy tay xoa xoa, cau có lườm Kim Hong Do nói lớn: "Lão sư có phải nam tử không vậy? Hở chút là động tay, động chân."

Kim Hong Do thấy tên tiểu tử không biết lớn nhỏ kia hét vào mặt mình, cũng không chịu thua đưa nâng âm lượng: "Ai gu... Ngươi càng lúc càng lớn mật, vậy thế nào mới là nam tử đây?"

"Nam tử chỉ dùng miệng không động tay"

"Vậy động tay thì không phải nam tử ư? Cái đạo lý này của ngươi ở đâu ra vậy?"

"Ta không nói với lão sư nữa."

Shin Yun Bok đang suy nghĩ đau đầu vì chuyện của Hoàng đế. Vậy mà có kẻ còn đùa giỡn được, không muốn lời qua tiếng lại, nói xong liền quay đi. Kim Hong Do rốt cuộc là loại người gì đây? Lúc thì mặt nghiêm như Bao hắc tử, sau chẳng khác gì lão ngoan đồng. Nàng rốt cuộc không thể ở quá lâu bên người này, ở lâu sẽ phát điên mất.

Kim Hong Do biết không thể đùa giỡn được nữa, nghiêm túc đi đến bên Shin Yun Bok, trầm giọng: "Được rồi, không đùa nữa. Đang lo lắng nhiệm vụ Điên hạ giao phó sao?"

Shin Yun Bok biết khả năng của Kim Hong Do với trọng trách được Hoàng đế giao phó vốn rất dễ dàng, chỉ là chính mình thì còn chưa tự tin: "Tại sao Điện hạ muốn ta giúp ngài làm đại sự đây. Ta rất sợ không làm tròn trách nhiệm, khi đó..."

Không để nàng nói hết Kim Hong Do rất nhanh chen vào: "Điện hạ chỉ muốn xem tranh của ngươi, chứ không phải cưỡng ép ngươi vẽ tranh. Vậy nên không cần phải lo lắng, cứ vẽ như bình thường là được, ngài muốn xem tranh về bách tính. Vậy cứ vẽ những gì ngươi nhìn thấy ở bách tính là được rồi. Đó chẳng phải là sở trường của ngươi sao? Có gì phải lo chứ?"

Kim Hong Do vốn rất có cảm tình với Hoàng đế, việc Hoàng đế đặc tuyển Shin Yun Bok lần này cho thấy Hoàng đế là một người thông hiểu đạo lý và hội họa. Ông tin ở thị nhãn của Hoàng đế và chính mình, Shin Yun Bok nhất định sẽ khiến Hoàng đế hài lòng. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Shin Yun Bok, cũng có thể hiểu được. Thiếu niên trẻ tuổi lần đầu được Hoàng đế đặc biệt giao trọng trách, ắt hẳn sẽ thấy gánh nặng. Đùa giỡn cũng chỉ là muốn tên tiểu tử kia bớt lo lắng, thật không ngờ, cái miệng thối kia còn nói ông không phải nam tử gì đó. Tức chết mà phải hạ giọng vỗ về hắn.

Shin Yun Bok nghe Kim Hong Do nói đều thấy rất hợp tình hợp lý, trước đây cũng đã cùng Kim Hong Do vẽ bức: "Chư Tiên" dâng lên Hoàng đế. Lại đối với Kim Hong Do rất tin tưởng, nên gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi không ít. Nghĩ lại làm việc trong Đồ Họa Thụ còn nhàm chán hơn là vẽ tranh cho Hoàng đế. Nên rất nhanh buông bỏ những bất an từ biệt Kim Hong Do trở về nhà.

Về tới phòng riêng, Shin Yun Bok trải chăn nằm xuống. Miên man suy nghĩ sẽ vẽ gì dâng lên Hoàng đế, bỗng trong đầu hiện ra hình bóng Jeong Hyang kiều diễm đang gảy Gayageum. Lúc sáng mới gặp giờ đã có chút tưởng niệm, đối với tranh của nàng, có lẽ từ nay về sau không thể thiếu bóng dáng của Jeong Hyang. Thầm nghĩ ngày mai phải tìm đến Jeong Hyang, biết đâu có thể khơi nguồn cảm hứng. Nằm suy nghĩ mông lung một hồi liền ngủ lúc nào không hay.

***

Cũng trong khoảnh khắc đó, trong căn phòng phảng phất hương trầm lan, một bạch y nữ nhân ngồi trên chăn dày, mái tóc đen mượt buông xõa, cánh môi cong cong. Đôi tay thon nhỏ không ngừng mân mê miếng ngọc hình con bướm. Kể từ lúc Shin Yun Bok tặng ngọc cho nàng, rảnh rỗi liền mang ra ngắm nhìn, nâng niu. Shin Yun Bok đối nàng, trong lòng đã thật sự khắc thật sâu.

Jeong Hyang không ngừng nhớ đến Họa công, loại tình cảm này, nàng chưa bao giờ có, nay được đắm chìm trong đó, thật sự không thể thoát ra. Tâm thái bình ổn, băng lãnh xưa kia giờ đây đều bị sức nóng của ái tình làm cho tan chảy, nàng không biết rằng, có kẻ đã đưa nàng vào mắt. Chỉ cần một khối ngân lượng sẽ khiến nàng vĩnh viễn mất đi Họa công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net