Chương 31: Nỗi lòng Vương phi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jo Nyeon bắt đầu thử y phục, phải nhét mãi cái thân khô kệch của ông ta mới nằm trong chiếc y phục, mặt khẽ nhăn nhó, than phiền: "Bà chủ, bà xem có phải là phần vai hơi chật không, rất khó cử động tay. Phần gấu áo lại ngắn nữa, chỉ qua đầu gối có một chút."

"Ô hô... Jeong Hyang quả thật có mắt nhìn. Ngài thấy đấy, nàng ấy chọn loại vải tốt nhất cho ngài. Ngay cả kiểu cách cũng rất chú trọng, bây giờ đàn ông tầng lớp thượng lưu đều mặc loại y phục bó sát như vậy, nhìn sẽ rất hấp dẫn và trẻ trung. Mọi người thấy tôi nói có đúngkhông nào? Nhìn lão gia các người có phải trẻ ra đến cả chục tuổi không?" Bà chủ tiệm vải mau chóng rời xa chủ đề, miệng lưỡi uốn lượn hớn hở, còn liếc mắt bốn quanh kiếm thêm đồng minh cho mình.

"Là thật sao? Giới thượng lưu mặc như vậy sao? Sao giờ ta mới biết."Kim Jo Nyeon vẫn còn chút hoài nghi, bán tín bán nghi, chuyện thương trường đều thông hiểu, nhưng dường như về phong cách ăn mặc còn bắt kịp xu thế, cố cựa quậy cái vai chật ních. Nói xong còn hướng mắt nhìn Manuyn và tên hộ vệ.

Manuyn nãy giờ đều không dám hé răng, đứng cũng không dám đứng thẳng. Thấy bà chủ tiệm vải như muốn giải vây cho chính mình, cũng cố gắng cười theo ra ý đồng tình.

Tên hộ vệ theo sau Kim Jo Nyeon ngoài chuyện chém giết, thì cái gì về thẩm mỹ cũng đều không biết. Thấy Kim Jo Nyeon nhìn hắn như muốn hỏi có đúng như lời bà chủ kia nói không? Cũng bất đắc dĩ gật gật đầu, mặc dù nhìn Kim Jo Nyeon chẳng khác gì một con lợn béo trong chiếc y phục nhỏ bé kia.

Chỉ chờ có vậy Kim Jo Nyeon sung sướng rời nhanh khỏi tiệm vải, ông ta muốn thật nhanh về phủ để Jeong Hyang nhìn thấy món quà của nàng dành cho ông ta, ắt hẳn nàng sẽ rất bất ngờ. Suốt chặng đường trở về nhà, ai ai cũng đều tròn mắt nhìn ông ta. Càng khiến Kim Jo Nyeon tin tưởng rằng bản thân trẻ ra đến vài tuổi.

Chưa đầy một canh giờ Kim Jo Nyeon đã xuất hiện trước phòng nàng gọi lớn. "Jeong Hyang à"

Jeong Hyang đang ngồi trong phòng đọc sách nghe thấy tiếng Kim Jo Nyeon, nàng khẽ thở dài đặt cuốn sách xuống, trầm tĩnh bước ra mở cửa. Đối với sự xuất hiện của Kim Jo Nyeon luôn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Trước mắt nàng, Kim Jo Nyeon mặt mày rạng rỡ, ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ vui sướng. Lúc này nhìn kỹ hơn phía dưới, bộ y phục màu trắng thanh nhã nhưng có phần chật chội. Phát hiện Manuyn lấp ló phía sau, khuôn mặt bi thương đến ảm đạm. Jeong Hyang vốn là người thông minh, nhìn một màn kia đã tường tận đến chín phần.

Kim Jo Nyeon thấy Jeong Hyang không nói gì, khuôn mặt cũng không nhiều biểu tình, liền có chút mất hứng lên tiếng. "Nàng không mời ta vào trong sao?"

"Mời lão gia." Jeong Hyang khẽ cúi đầu, nàng bước qua một bên nhường đường cho Kim Jo Nyeon bước vào. Đồng thời đưa ánh mắt như đã hiểu chuyện nhìn Manuyn rụt rè bên ngoài, khẽ mỉm cười trấn an. "Em xuống nhà bếp pha trà mang lên đây."

Lúc quay trở lại vào phòng, nhìn Kim Jo Nyeon chật vật kéo y phục ngồi xuống, trong lòng khẽ mỉa mai. Không rõ sự tình như thế nào, nhưng chắc chắn chiếc y phục nàng may cho Shin YunBok đang nằm trên người Kim Jo Nyeon, nhìn ông ta lúc này chẳng khác gì lão hài tử. Nàng thật sự chán ghét người này, cười hay khóc cũng không biết nên làm thế nào, từ tốn bước tới bàn kéo váy ngồi xuống.

"Cảm ơn nàng!" Kim Jo Nyeon mặc dù rất khó chịu, tuy là mùa thu nhưng mặc một chiếc y phục chật chội như vậy cũng chảy không ít mồ hôi. Có điều sự lầm tưởng này của ông ta khiến niềm vui nhân lên gấp nhiều lần, chân thành cảm động trước tấm lòng mỹ nhân dành cho mình.

Jeong Hyang vẫn giữ nguyên sắc mặt bình thản. "Sao tự nhiên lão gia lại cảm ơn tiểu nữ."

"Bởi vì nàng đã may y phục cho ta. Có hơi chật một chút, nhưng ta rất vui."

"..." Nhìn Kim JoNyeon vui đến mức kia, Jeong Hyang đều không biết nên nói gì, nàng không đáp lời, ánh mắt cũng đặt đi nơi khác. Trong lòng thầm thở dài, chiếc y phục thanh nhã như vậy bỗng chốc bị con heo béo phá hỏng, thật đáng tiếc.

Thấy Jeong Hyang không đáp lời, lại đưa ánh mắt rời đi nơi khác khiến Kim Jo Nyeon có chút thất thố. Tuy nhiên tự đưa ra nhận định, đối với ông ta, Jeong Hyang trước giờ luôn lạnh lùng, nên dù có quan tâm tới Kim Jo Nyeon thì nàng vẫn cố tỏ ra hờ hững, nghĩ vậy liền gạt đi thất thố, cười nói.

"Ta sẽ ghi nhận tấm lòng của nàng dành cho mình, cảm ơn nàng."

"Không có gì thưa lão gia. Ta là người của lão gia, sống được nhờ cơm lão gia. Chút chuyện nhỏ này không có gì phải ghi nhận. Tiểu nữ đột nhiên thấy trong người không khỏe. Xin phép lão gia tiểu nữ muốn đi nghỉ."

Jeong Hyang liền một hơi nói lời giảo hoạt mà thực tâm nàng không muốn, nói lời khước từ mong đuổi Kim Jo Nyeon rời khỏi.

Kim Jo Nyeon nhìn sắcmặt Jeong Hyang có phần không tốt. Đang vui vẻ chuyển sang lo lắng, nhẹ nhàng quan tâm. "Có cần ta gọi đại phu không?"

"Tiểu nữ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại, không cần phiền tới đại phu thưa Lão gia."

"Vậy nàng nghỉ đi. Ta sẽ đến sau."

Đối với Kim Jo Nyeon dù Jeong Hyang luôn tỏ ra hờ hững lạnh nhạt. Nhưng rốt cuộc cũng đích thân may y phục cho ông ta, đó là một tín hiệu tốt. Tình cảm chân thành nhất định sẽ lay động được trái tim con người, dù cho sắt đá tới đâu, khẽ mỉm cười rồi mau chóng rời đi nhường lại sự yên tĩnh cho nàng.

Vừa bước ra khỏi cửa thì gặp Manuyn mang trà tới, ôn nhu nói: "Ngươi nhớ chăm sóc tốt cho tiểu thư. Ta sẽ cho nhà bếp hầm canh nhân sâm, đến giờ ăn hãy xuống đó mang đến cho tiểu thư tẩm bổ."

Manuyn chỉ biết gật đầu nghe theo, nhìn dáng lưng Kim Jo Nyeon đi xa một quãng, mới dám bật cười. Nàng vốn rất kiêng sợ tên Đại Hãng đầu này, nhưng nhìn bộ dạng tức cười kia quả thật không thể kiềm nén.

"Là vậy đó thưa tiểu thư." Manuyn sau khi bưng trà vào phòng, đứng bên cạnh Jeong Hyang đang ngồi trên giường thuật lại sự tình.

"Ừm, dù sao cũng đã vậy. Em cả ngày chắc cũng mệt rồi. Về phòng riêng nghỉ đi." Jeong Hyang nói xong, mệt mỏi nằm xuống khẽ xoay người vào trong nhắm mắt lại. Trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu, muốn làm chút chuyện cho Shin Yun Bok cũng không xong. Ông trời quả thật thích đùa giỡn, phải khiến con người ta phải dở khóc dở cười mới chịu.

***

Trong tẩm cung tại Huệ Khánh Cung, ba người chung huyết thống đang ngồi uống trà, đánh cờ.

Phán Y Han Soeng đưa quân cờ về phía Vương phi đang định nói gì đó lại ngập ngừng. Đưa ánh mắt nhìn xung quanh hướng về phía Vương phi cất nhắc: "Vương phi..."

Vương phi hiểu ý, vặn lớn âm lượng: "Tất cả lui hết ra." Cung nữ hầu cận bên cạnh lập tức hành lễ bước ra khỏi tẩm cung. "Thượng cung Choi đợi đã."

Vương phi ra hiệu Thượng cung của nàng, lại gần ghé vào tai thì thầm to nhỏ: "Ngươi hãy đứng canh ngoài cửa."

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Phán Y mới yên tâm lên tiếng: "Nương nương có biết được chút tin tức gì từ phía Điện hạ không?"

"Điện hạ đã lâu chưa qua chỗ của bổn cung, nên không thăm dò được gì. Bên cạnh lại chỉ giữ những người hầu cận hắn tin tưởng, người của ta cũng khó cài vào." Vương phi thở dài, mệt mỏi nói.

Vào cung đã hơn mười năm, từ lúc Hoàng đế còn là Thế tôn, nay hắn đã lên làm Hoàng đế. Nhưng chưa bao giờ chạm vào cơ thể nàng, ngay cả Cung tần cũng chưa nạp thêm một ai. Vương phi thật không thể tin được triều đại này có một vị Hoàng đế như Jeong Jo, các bậc Đế vương trước đây, Hậu cung đông đảo, ngoài nhất Phi, cung tần không thiếu một ai. Ngay cả Tiên đế là Tổ phụ hắn, đến năm 60 tuổi vẫn còn nạp thêm thất thiếp.

Nàng cho dù là mang danh Quốc mẫu chi hậu thì cũng chỉ là một nữ nhân. Vì nam tử tranh giành quyền lực mà bị ép buộc sống một cuộc đời đầy cô độc, mưu toan. Chính vì bị Hoàng đế lạnh nhạt chuyện tình cảm, nàng mới làm chuyện bại hoại lễ tiết, ra ngoài gặp gỡ nam nhân.

Nhưng nam nhân của nàng cũng chỉ có một, thanh mai trúc mã từ nhỏ. Gặp gỡ trong lén lút sợ hãi, không tương lai, không danh phận. Người ấy cũng vì thế mà bỏ lại quê hương lên núi cao sống một cuộc sống cô đơn, si tình.

Hoàng đế trước còn tới thưởng trà, chơi cờ. Từ sau khi phát hiện bức tranh dung tục lúc trốn ra ngoài gặp nhân tình. Đều đã coi nàng như không tồn tại, cửa điện không hề bước tới. Nhưng lại không rõ ý định là gì? Bắt tội cũng không? Ân sủng cũng không? Khiến trong lòng bất an không thôi.

"Tiểu hoàng đế bắt đầu hành động rồi." Vẻ mặt hoang mang khắc sâu trên khuôn mặt già nua, Nghị Chính Phủ tuy chưa bước qua tuổi thập cổ lai hy, nhưng râu tóc đều bạc phơ. Ông ta bắt đầu nhớ lại sự tình buổi sáng thiết triều.

***

Chính điện.

"Quả nhân đăng cơ cũng đã 2 năm. Nay thấy rằng đã đến lúc thực hiện Ngự chân họa sĩ. " Hoàng đế uy nghiêm ngồi trên ngai vàng dõng dạc tuyên cáo. Khiến Nghị Chính Phủ và đám quan phe phái lập tức như bị núi đè.

Ông ta không ngờ tên Hoàng đế trẻ tuổi kia lại đưa ra đề nghị gây bất lợi như vậy, vội vã đứng ra lên tiếng "Ngự chân họa sĩ là thể hiện quyền uy, phẩm hạnh, danh dự của bậc Đế vương. Một việc lớn như vậy phải được chuẩn bị, thương nghị cùng các đại thần một cách cẩn trọng, chu toàn. Hơn nữa còn phải quan sát thiên văn, chọn ngày hoàng đạo mới có thể thực hiện. Thần thiết nghĩ hiện tại chưa phải thời điểm tốt thưa Điện Hạ."

Hoàng đế ngồi trên cao nghe không xót một từ, trong lòng bao nhiêu căm hận kẻ bề dưới thì phải kìm lại bấy nhiêu. Vẻ mặt không đổi, ánh mắt dũng mãnh kiên định bình ổn nói.

"Nghị Chính khanh cho rằng bây giờ chưa phải thời điểm tốt, vậy khi nào mới tốt đây. Đất nước yên ổn thái bình, bá tánh khắp nơi đều thuận hòa, cuộc sống ấm no. Vậy chưa gọi là tốt sao? Quả nhân thấy thời điểm lập Đông sắp tới là thời điểm tốt nhất. Cho nên quyết định như vậy đi."

"Điện Hạ, Tiên Đế khi xưa trước khi thực hiện Ngự chân phải trải qua quá trình tuyển chọn Họa viên kỹ lưỡng. Việc này không thể gấp rút như vậy thưa Điện Hạ." Han Soeng Phán Y cũng mau chóng đứng ra ngăn cản, một khi thực hiện Ngực hân tức là quyền lực trong tay tiểu Hoàng đế sẽ vô cùng vững chắc.

"Điện Hạ." Lập tức quá nửa số đại thần đồng thanh lên tiếng muốn phản đối.

Hoàng đế khẽ khiến chặt hai hàm răng, nhìn những kẻ cúi đầu phản đối kia. Đều là tay chân của Nghị Chính Phủ, từ khi hắn còn là Thế tôn đã thông hiểu chính sự. Tiên Đế nhu nhược cũng vì kiêng nể thần tử vài phần, mới khiến Nghị Chính cấu kết lập đảng kết phái uy hiếp, đứng sau giật dây. Hơi thở đã có phần dồn dập, cố gắng bình ổn kiên định nói lớn.

"Dưới chân ta là Đồ Họa Thụ, hội tụ những bậc họa viên nguyên lão tài hoa. Nói như vậy chẳng phải bọn họ đều một lũ vô dụng sao? Quả nhân đã quyết, các khanh nếu còn coi quả nhân là bậc quân vương thì tốt nhất nên hết sức mình tận tâm mà thực hiện ý nguyện của quả nhân. Chứ không phải đứng đó ngăn cản quả nhân. Xưa nay thần tử và quân vương nhất định phải hợp nhất mới giữ được vượng phúc xã tắc. Các khanh nghe rõ rồi chứ?"

Nghe xong những lời uy hiếp từ Hoàng Đế, ai còn dám đứng ra ngăn cản đây, tất cả nhất loạt tuân theo. Vả lại, thực hiện Ngự chân Hoàng đế là chuyện các bậc đế vương xưa nay vẫn làm, không ảnh hưởng đến thần dân xã tắc, ngăn cản sao được mà trì hoãn cũng không xong vì Jeong Jo có vẻ dứt khoát muốn làm tới cùng.

Vương phi sau khi nghe chuyện cảm thấy mệt mỏi, khẽ thở dài.

Sinh ra là con kẻ phản nghịch, sống hay chết cũng đều phải theo. Thân là chính Phi nắm trong tay Hậu cung hùng hậu nhưng chỉ là hữu danh vô thực, một mình đơn lẻ mòn mỏi chết dần trong Hậu cung.

"Ta nghĩ Điện hạ đã có dự tính, chắc hẳn sẽ trọng dụng Kim Hong Do trong lần thực hiện ngự chân này. Tài năng hội họa của hắn thì khỏi phải nói, Triều tiên này chưa ai có thể vượt qua. Kang Su Hwang lại từng là lão sư của hắn. Ông ta sở trường là vẽ chân dung, bức ngự chân của Tiên Đế cũng do ông ta thực hiện. Chưa thấy Kim Hong Do vẽ chân dung bao giờ nhưng không biết hắn đã lĩnh hội được những gì từ thầy hắn. Nếu bức ngự chân hoàn thành, không chừng những tháng ngày sau củachúng ta sẽ bị uy hiếp." Nghị Chính nói xong một hơi, thở dốc , làn da nhăn nheo của ông ta như bị kéo căng ra, ánh mắt gian kế vô cùng thâm hiểm.

Phán Y ánh mắt gian ngoa, khe khẽ nói vào. "Hay chúng ta cho người khử luôn Kim Hong Do."

"Lần trước ngươi nói điều tra ở chỗ hắn ta. Nhưng rốt cuộc đâu có được chút tin tức gì? Giờ còn nói nữa." Nghị Chính đưa ánh mắt khinh thường nhìn Han Seong.

Phán Y vừa đưa ra kế sách đã bị Nghị Chính tạt nước lạnh, lúng túng biện minh. "Hạ quan đã phái người theo dõi nhưng đều không thấy ai trở về. Dường như có người luôn đằng sau bảo hộ hắn. Không những vậy còn là cao thủ."

Nói xong nghĩ ngợi một lát, đưa mắt nhìn Vương phi lên tiếng, "Có khi nào là người của tiểu Hoàng đế bảo hộ hắn?"

"Hai người dự tính lo liệu ra sao thì trở về cùng nhau bàn bạc đi. Bổn cung ở Hậu cung này đều hữu danh vô thực. Thân phận của bổn cung với Điện hạ đều không có trọng lượng. Chuyện giết chóc, tốt nhất các người bàn tính ở nơi khác. Vả lại, Jeong Jo đâu phải là hôn quân bạo chúa, các người cứ yên ổn làm quan phục vụ xã tắc không phải tốt hơn sao? Hà cớ gì phải tự gây sóng gió cho chính mình. Muốn quyền lực trong tay bao nhiêu mới đủ đây. Ta quả thật rất mệt mỏi rồi. Phiền Nghị Chính rời đi cho." Vương phi khó chịu nói.

Vương phi nhìn Phán y đưa ánh mắt về phía mình. Cảm giác chán ghét lan tỏa toàn thân. Nhìn hai kẻ tình thân cốt nhục mưu toan, hạ thủ nham hiểm trước mặt đều cảm thấy chán nản. Đối với chính sự, binh quyền xưa nay đã không màng. Rốt cuộc nàng trong tay phụ thân mình cũng chỉ là một quân cờ không hơn không kém.

Bị đuổi đi, Nghị Chính tức giận nhìn nữ tử của mình. Quả thật xưa nay đối với đại sự không thể tin tưởng nữ nhân. Khi xưa an bài để nữ tử kết hôn cùng Thế tôn với mưu đồ nắm chắc bàn cờ. Nhưng giờ đây cảm thấy quân cờ Vương Hậu đứng cạnh Hoàng Đế càng lúc càng trở lên vô năng, khiến ông ta thất vọng vô cùng.

Là Vương Hậu vô năng hay bởi Hoàng Đế trong bàn cờ có thể nhảy nhiều bước một lúc, lấn át cả Vương Hậu đây. Lúc này ông ta mới cảm thấy đối với Hoàng Đế không thể điều khiển dễ dàng như cha ông của hắn, thật sự không thể ngồi yên được nữa.

Hoàng đế đang bình thản luyện chữ trên giấy trong cung Chính Tổ, bên dưới là Thừa Chính viện Hong Kok Yeong đang thuật lại cuộc trò chuyện của Phụ tử Vương phi.

Cho dù Vương phi có thận trọng đuổi hết người ra khỏi phòng. Thì không thể làm khó được Hoàng đế, vua một nước đâu phải quân cờ trong tay kẻ khác, muốn đặt đâu thì an phận ở đó. Huệ Khánh cung đã sớm được Hoàng đế cho người thiết kế mật thất. Dù cho một con kiến muốn tha miếng vụn bánh khỏi đó cũng khó, đừng nói mấy người bọn chúng thì thầm to nhỏ. Có điều Hoàng đế đối với Vương phi không bỏ cũng không buông là có lý do, thương hại nhiều hơn là ghét bỏ.

"Để xem bọn chúng làm gì tiếp theo." Hoàng đế mỉm cười đầy bình thản, một chút lo lắng cũng không có càng khiến Thừa Chính Hong Kok Yeong bội phục. Tin tưởng vị vua mà mình đặt cả mạng sống vào phò tá.

***

Đám họa sinh vây quanh giếng nước tại Họa Viện cọ rửa bút lông nghiên mực sau giờ học.

"Các ngươi nghe tin gì chưa? Điện hạ ra lệnh thực hiện Ngự chân họa sĩ đấy." Tên hầu thường theo sau Jang Hyo Won đứng nghịch chiếc bút lông híp đôi mắt nhỏ nói lớn cùng đám họa sinh cũ trước đây. Hắn ta sau cuộc thi Họa Viên thất bại vẫn cố gắng trụ ở nơi này để chờ đợi mùa thi tiếp theo.

"Thật vậy sao?"Tên Môn lão đồ căng mắt hoài nghi, cả đám họa sinh quanh đó cũng không kém kinh ngạc.

Việc thực hiện Ngự chân họa sĩ là một đề tài lớn mà cả đất nước quan tâm. Bọn chúng với thân phận họa sinh dù không có chỗ đứng trong việc tuyển chọn vẽ Ngự chân, nhưng lại vô cùng hào hứng.

"Các ngươi nghĩ chuyện lớn như vậy ta có thể nghĩ ra được sao? Không tin đợi lát nữa Hyo Won tới các ngươi sẽ rõ."

Trong phòng nghị luận ở Đồ Họa Thụ, Jang Buyk Soo dõng dạc đưa ra chỉ thị của Hoàng đế. Cùng các vị họa viên nguyên lão bàn bạc, tìm ra Họa viên xuất sắc thực hiện Ngự chân.

Chỉ dụ này của Hoàng đế phước họa đều chưa rõ, nếu có thể khiến Hoàng đế hài lòng được thông qua. Đồ Họa Thụ không những giữ được tiếng vang lớn còn mang lại vinh dự sâu sắc tới nơi này. Nhưng nếu không tìm ra được người có thể hoàn thành thì có thể nói trong mắt Hoàng đế, Đồ Họa Thụ nghiễm nhiên trở thành kho củi chứa một lũ vô năng chỉ dùng để đun nước.

"Việc tìm ra người có thể thực hiện Ngự chân không riêng gì chúng ta. Tất cả những họa sĩ giỏi từ khắp nơi trên đất nước đều có thể tham dự. Thời gian chuẩn bị từ nay cho đến lập Đông đang rất gấp rút để tìm ra người xứng đáng. Trong số các ngươi ai muốn tham dự thì đăng ký. Có điều thực hiện Ngự chân không giống như trò đùa, nếu hiểu biết nông cạn, tài nghệ kém cỏi thì tốt nhất đừng tham gia tuyển chọn. Chỉ mang họa sát thân."Jang Buyk Soo ngồi ngay chính giữa bàn nghị luận nói lớn.

Lần này là cơ hội tốt để con trai ông ta là Jang Hyo Won có thể biểu lộ tài nghệ bao năm rèn luyện, trong lòng sớm mong mỏi. Nhưng một phần lo lắng nhìn sư đồ Kim Hong Do. Ở Đồ Họa Thụ này kẻ mà ông ta căm ghét nhất chính là hai người này, lo sợ nhất cũng là hai người này.

Sau khi kết thúc màn nghị luận, Kim Hong Do bỗng nhiên biến mất không dấu vết.

Shin Yun Bok lững thững ra về, nâng vạt áo lên nghịch ngợm mông lung suy nghĩ, nàng cơ bản không hiểu gì về cuộc tuyển chọn này. Đã cùng Kim Hong Do bí mật tìm lại bức Ngự chân Thế tử Sado, nhưng tất cả đều do Kim Hong Do thực hiện. Nàng chỉ là kẻ rảnh rỗi kế bên mà thôi, vừa bước tới gần cổng Đồ Họa Thụ thì gặp đám họa sinh đang vây lấy Jang Hyo Won, không biết bọn chúng nói chuyện gì mà cơ hồ đều rất vui vẻ. Nàng nhìn thấy Jang Hyo Won đã sớm chán ghét, nên làm ngơ bước qua, bỗng phía sau có kẻ gọi giật lại.

Môn lão đồ thấy Shin Yun Bok bước qua như thể đối với bọn chúng đều xa lạ, liền gọi lại. "Yun Bok à"

Nàng chán nản quay đầu, hờ hững nhìn bọn chúng, "Có chuyện gì sao?"

"Ngươi đi đâu mà vội vậy, mau qua đây." Môn lão đồ đưa cánh tay lên vẫy lại phía bọn chúng.

Jang Hyo Won nhìn thấy nàng cũng không mấy thoải mái, đưa ánh mắt đẩy đi nơi khác.

Shin Yun Bok tặc lưỡi miễn cưỡng quay lại, nàng không hẳn không thích mấy người này, có điều không thích mấy đề tài nhàm chán của bọn chúng, ngoài mấy chuyện phóng đãng tục tĩu thì chẳng có gì hay ho.

Tên mập mặt như cái bánh bao, cái miệng chúm chím nhìn nàng hỏi. "Ngươi có tham gia thực hiện Ngự chân họa sĩ không?"

Nàng đang do dự chưa trả lời, Môn lão đồ liền tiếp lời. "Nghe nói nếu như có thể tham gia vẽ Ngự chân và được Điện hạ thông qua sẽ được "Luận công thành thưởng""

"Luận công thành thưởng" Shin Yun Bok khẽ nhíu mày nhắc lại, nàng đối với loại chuyện này đã nghe dưỡng phụ nói qua, nhưng vẫn là trên dưới mơ hồ.

"Ô hô, cái tên ngốc này. Chuyện như vậy cũng không biết sao? Nếu Ngự chân được thông qua sẽ được Điện hạ ban thưởng theo mong muốn." Tên người hầu đi theo Jang Hyo Won vội chen vào, sau đó hắn chuyển qua Jang Hyo Won nói tiếp. "Hyo Won à, còn huynh. Nếu được Điện hạ ban thưởng. Huynh sẽ xin thưởng gì?"

Jang Hyo Won đang hướng mắt nhìn nơi khác, được hỏi tới, trong lòng nổi lên đắc ý vênh mặt cao giọng nói. "Ta sẽ yêu cầu được là Họa viên sai bị đãi lệnh làm việc tại Khuê Hương Các."

Tất cả nghe thấy vậy liền ồ lên, bọn chúng tha hồ tưởng tượng chen nhau nói vào.

"Nếu là ta sẽ xin một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net