Chương 70: Định Cư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Hyang cùng Shin Yun Bok chậm rãi, lách qua từng đám cỏ dại mọc cao, tiến về phía ngôi nhà nằm đơn lẻ giữa đồi.

Shin Yun Bok tuy mới lần đầu xuất hiện tại địa phương này, cũng chính là tuổi thơ của Jeong Hyang, nữ nhân nàng yêu. Quả nhiên cảnh và người có vài điểm giống nhau hiền hòa và xinh đẹp, mang lại cho nàng vô số cảm xúc mãnh liệt. Shin Yun Bok chạm tay vào từng cột gỗ, thành đá, đánh giá một lượt, tuy bỏ hoang từ lâu, dù vật liệu đơn xơ nhưng vẫn rất vững chắc. Cách thiết kế không cầu kỳ hoa mỹ như những dinh dự nàng từng tá túc, nàng vốn là người yêu thích sự giản dị và tinh tế, kiến trúc này thực khiến nàng mê mẩn.

“Jeong Hyang, căn nhà này đều do cha nàng xây dựng sao?”

“Đúng vậy, là thân phụ và thân mẫu. Hai người cùng kiến tạo lên.”

Jeong Hyang ánh mắt vẫn dán lên ngôi nhà, dịu dàng nói. Đôi mắt phản chiếu những hồi ức xinh đẹp, nàng đẩy cánh cửa cũ từ tốn bước tới. Ánh nắng vàng hắt qua khe cửa soi rọi mọi thứ bên trong. Những vật dụng còn sót lại, khiến hồi ức bên phụ mẫu dường như sống lại, tiếng pháp cầm vang vọng của mẫu thân khiến nàng vô thức rơi lệ. Nàng muốn sống lại cảm giác đó bằng chính tiếng đàn của mình trong căn nhà này mãi mãi.

“Ta thực sự rất thích ngôi nhà này, xem ra chúng ta phải vất vả một phen để mang căn nhà trở về hiện trạng cũ.”

Shin Yun Bok trong lòng rạo rực. Nàng hận không thể ngay lập tức biến nó trở lên sạch sẽ.

Jeong Hyang rất hài lòng, tâm ý của nàng chính là khi trở về sẽ sống tại đây. Vốn hiện trạng bây giờ chỉ là sự hoang tàn và đơn xơ, lại không nghĩ Shin Yun Bok không những không bài xích còn tỏ ra vô cùng yêu thích, chẳng phải rất hợp ý nàng đó sao. Cảm xúc hạnh phúc lan tỏa xen lẫn những hoài niệm đẹp đẽ, thực khiến nàng cảm động.

Shin Yun Bok đang ngó nghiêng xung quanh căn nhà, liền bị thân ảnh phía dưới lôi kéo mục nhãn. Nữ tử ngang ngược kia còn không chịu động thân, cả ngày cứ như bức tượng sống lầm lũi giữ khoảng cách nhất định với các nàng.

“Nàng ta rốt cuộc có ý đồ gì? Biểu tình lãnh đạm, theo chúng ta tới tận đây, thật khiến ta lo lắng.”

Thanh âm Jeong Hyang ngay phía sau truyền tới, dừng lại bên cạnh Shin Yun Bok với âm điệu hoài nghi.

“Ta thấy cũng không phải có ý xấu, từ Giang Nguyên tới đây, trên đường đều làm chuyện tốt giúp chúng ta. Có thể là chủ ý của Di Địch, ông ta muốn bảo vệ nàng.”

Shin Yun Bok vốn không có nhiều thâm ý, nàng trước giờ vẫn vậy, đều không nghĩ quá nhiều, tâm tính vốn rất đơn thuần.

“Họa công nghĩ vậy sao?” Jeong Hyang vốn chưa cởi bỏ được hoài nghi.

“Ta đối với Di Địch là kẻ thù không đội trời chung, nhưng đối với nàng hắn lại là quý nhân phù trợ, xảy ra bao chuyện sinh tử, lớn bé đều có ông ta can thiệp giúp đỡ. Mạng của ta và nàng còn đến bây giờ cũng là đều nhờ một tay ông ta. Cho nên ta cũng nghĩ thông, bỏ qua thống hận, không so tính nữa.”

Shin Yun Bok trải mọi phân ưu, nàng đến giờ trải qua vô số chuyện, có thể yên ổn ở nơi này cùng nữ nhân nàng ái mộ, cơ hồ gạt bỏ tất thảy oán hận để từ nay an yên, hưởng thụ cuộc sống.

“Họa công nghĩ được như vậy, ta thực thấy an tâm.”

Jeong Hyang khóe miệng ôn nhu, ánh mắt tràn ngập mãn nguyện, không bằng lòng đứng yên một chỗ, bàn tay dịu dàng tìm đến tay Shin Yun Bok, siết lấy. Shin Yun Bok tuy có chút không quen, nhưng cũng không miễn cưỡng, nàng thuận ý để tay hai người đan quyện lấy nhau. Ánh dương chiếu rọi nơi con sông, từng làn gió nhẹ lay động thân áo mềm, quyến luyến đượm nồng khoảnh khắc đẹp tựa tiên sa.

Buổi tối, sau khi tất cả trở lại trấn dùng bữa và ở lại khách điếm. Shin Yun Bok có chủ ý, liền lên tiếng:

“Ta và Jeong Hyang quyết định tá túc tại căn nhà của cô ấy. Ta có chút bận tâm muốn hỏi ý kiến mọi người. Về phần Vương phi, ý định của nàng như thế nào? Dù sao thân phận chúng ta và nàng khác biệt, ta nghĩ nàng vẫn lên theo sự sắp xếp của Hwang đại nhân.”

“Từ nay đừng gọi ta danh vị đó, ta và mọi người ở đây về địa vị không thua phân nào, thậm chí còn cảm thấy không xứng. Xin hãy gọi ta là Yeong Soon, không cần kiêng kỵ. Nếu ta cố ý để Hwang đại nhân sắp đặt, đã không cùng mọi người tới đây. Nếu không có gì bất tiện, có thể sắp xếp cho ta ở cùng hai người hay không?”

Yeong Soon vẫn nhìn ra điểm câu lễ từ đám người Shin Yun Bok với thân phận của nàng, mau chóng phản ứng, trong lời nói còn mang chút hạ mình. Danh phận trước đây có thể nói là dưới một người, trên vạn người. Nhưng đã đến cớ sự này, sao có thể mang danh vị hữu danh vô thực đó đề đòi hỏi điều kiện tốt đây. Nàng là người hiểu chuyện, mọi sự phiền phức cũng vì cái danh vị đó mà ra. Nàng hận không thể lúc sinh có thể chọn thân phận, nếu có thể thà trở thành một thường dân hạ đẳng còn cảm thấy mãn nguyện gấp ngàn lần. Vả lại, vừa tới nơi ở của Jeong Hyang đã cảm thấy vô cùng yên bình và ấm áp, nàng thực sự không muốn gì hơn.

Cận vệ Lee vốn mang trọng trách đến Thanh Châu sắp xếp điều kiện tốt nhất cho Vương phi, cũng không nghĩ đến phương án Vương phi nguyện ý ở một nơi thanh vắng như vậy, điều kiện sống có lẽ sẽ rất gian khổ, mau chóng lên tiếng:

Hye won tiên sinh! Ta được Hwang đại nhân an bài đến đây trợ giúp mọi người. Việc tìm nơi để mọi người cư ngụ cứ để tại hạ lo liệu. Ngày mai ta sẽ mang chỉ thị của Hwang đại nhân đến phủ Huyện giám cất nhắc. An bài cho mọi người một căn nhà thật tốt.”

Jeong Hyang hiểu rõ tâm ý của Hwang đại nhân vẫn lo lắng cho tương lai của Vương Phi cố ý an bài thay Hoàng đế giúp đỡ nàng. Nhưng ý Vương phi đã quyết như vậy, vẫn lên tôn trọng. Về phần nàng, căn nhà cũ không gì thay thế được, kiên quyết nói:

“Tiểu nữ trước hết cảm tạ trước tấm chân tình của Hwang đại nhân đã hết lòng nghĩ cho chúng ta. Sau tôn trọng tâm ý của Yeong cô nương. Chúng ta từ nay không nhắc đến danh phận trước kia của nàng, cũng rất vui vẻ đón nhận nàng, chiếu cố tương trợ lẫn nhau. Mong Lee đại hiệp trở về truyền đạt lại với Hwang đại nhân, chúng ta ở đây thực sự rất thoải mái, để ngài ấy yên tâm.”

Shin Yun Bok đồng tình: “Đúng vậy, đối với Hwang đại nhân, ơn trọng như núi. Chúng ta khắc cốt ghi tâm.”

Lại cảm thấy còn duy một khối băng là Seok Eun đang dựa thân ngay phía cửa phòng vẫn không hề có phản ứng gì, dù là một tia biểu ý. Shin Yun Bok bị người này bức đến nóng mặt, dù hiểu ra phần nào sự xuất hiện của Seok Eun nhưng không khỏi bức bối, hướng người này nói lớn:

“Còn ngươi, cứ bám lấy chúng ta rốt cuộc chủ ý là gì?”

Đáp lại nàng, là bóng lưng lạnh lẽo từ Seok Eun: “Việc của ta không cần các ngươi bận tâm”.

“A ha, ngươi nghĩ ngươi là một con đại ngưu đúng chứ? Là người ai cũng cần ăn trong bát, ngủ trong chăn. Ngươi tính ăn cỏ, ngủ trong hang hay sao?”

Shin Yun Bok hiện tại không còn bị Seok Eun dọa sợ, còn lớn tiếng nói lời chua ngoa.

“Ngươi im mồm cho ta.”

Seok Eun bị Shin Yun Bok chọc tức, xoay người đáp trả bằng ánh mắt sắc lẹm, một màn kia đủ khiến Shin Yun Bok có chút hoảng hốt, nhưng vẫn là bản tính có chết không bỏ, ngửa cổ cự cãi.

“Ta không im thì sao nào? Ngươi tính giết ta hay sao?”

“Ngươi…” Lời vừa dứt Seok Eun đã xông tới phía Shin Yun Bok, cánh tay duy nhất đã cầm lấy chuôi kiếm muốn rút ra tính chặn miệng Shin Yun Bok nhưng đã bị cận vệ Lee nhanh chóng nắm chặt cổ tay ngăn lại.

“Ngươi đừng có manh động. Hye won tiên sinh dù sao cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mới nói vậy. Nếu ngươi có chủ ý tốt muốn bảo hộ bọn họ ta sẽ không can thiệp, nhưng nếu có bất kỳ hành động nào gây thương tổn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Cận vệ Lee dù sao cũng được Hwang đại nhân giao việc, cũng nhìn ra suốt quãng đường đến Thanh Châu Seok Eun hết lần này đến lần khác xả thân bảo hộ, nên nhìn ra hảo ý từ nàng, cũng không quá đề phòng.

Seok Eun dù thân thủ tốt cỡ nào, nhưng cũng mất đi một cánh tay. Lại nhìn ra lực tay từ kẻ đối diện, có vài phần kiêng nể, thu mạnh tay lại, khó chịu rời đi.

Shin Yun Bok chỉ có thể lộ ra vẻ bất mãn, làu bàu: “Đúng là kẻ khó ưa.”

Jeong Hyang khẽ nắm chặt vạt áo, nàng vẫn có chút bất an và phòng bị đối với Seok Eun, nàng vốn chưa có cơ hội nói chuyện cùng Seok Eun để tìm hiểu sự tình, không rõ là tốt hay xấu, lại nhìn ra Shin Yun Bok tính khí bốc đồng, có ngày chọc giận Seok Eun mà mang họa sát thân.

(Nhắc tới Manuyn, chuyện chủ tử bàn luận không hề có ý kiến, chỉ đứng một bên quan sát, có lúc bị dọa, có lúc lại hào sảng, chính là nhìn nam tử mình thầm mến mộ vừa ra tay nghĩa hiệp, uy dũng biết bao, tim gan đã muốn nhảy loạn.)

Về tới phòng riêng, Jeong Hyang có chút nóng vội, hướng Shin Yun Bok mắng: “Họa công ngươi tính khí hài tử không thể bỏ, có phải khi nãy muốn dọa ta hay không?”

“Chuyện gì?” Shin Yun Bok ngây thơ vẻ mặt không hiểu. Vừa về tới phòng liền bị mắng, quả thật không hiểu.

“Ngươi…Từ nay bớt thêm một từ với nữ tử hung ác đó đi được hay không?” Jeong Hyang nhìn ra vẻ mặt ngây thơ của Shin Yun Bok càng tăng thêm bất lực.

“À, thì ra là nữ ma đầu kia, ta chịu không nổi sự khó ưa của nàng ta nên mới vậy.” Shin Yun Bok vẫn thản nhiên trên sự lo lắng của Jeong Hyang.

“Ta thực sự hết cách với ngươi”

Jeong Hyang thực sự bất lực, xoay người đến bên bàn phấn, nàng ngồi xuống gỡ bỏ trâm cài tóc, chuẩn bị đi ngủ.

“Để ta giúp nàng”

Shin Yun Bok cũng nhìn ra điểm không vui của Jeong Hyang, nấn ná lại gần kiếm chuyện. Bàn tay nhẹ nhàng tháo bỏ từng nếp tóc, hương thơm trên mái tóc đen tuyền tỏa nhẹ, lại nhìn gương mặt xinh đẹp có phần bất an phản chiếu trong gương, tâm loạn thêm một nhịp.
Nghĩ lại, Jeong Hyang vì mình mà lo lắng, Shin Yun Bok nội tâm nhanh chóng hạ xuống, vòng tay ôm lấy người tình từ phía sau thì thầm: “Ta xin lỗi, vì tính khí hài tử của ta mà khiến nàng lo lắng, từ nay về sau sẽ lưu ý giữ mình.”

Giọng điệu ôn nhu phảng phất ngay bên tai, vòng tay dịu dàng phủ lấy thân thể mình, khiến Jeong Hyang trong phút chốc quên hết phiền loạn, đưa tay nắm lấy bàn tay Shin Yun Bok. Nghĩ đến tương lai có thể cùng người này dây dưa hạnh phúc, nội tâm tăng thêm vài phần thổn thức, “Còn nhớ lời trước ta từng nói với họa công hay không?”

“Chuyện gì?” Shin Yun Bok vẫn vùi mặt vào mái tóc của Jeong Hyang tận hưởng, xao nhãng hỏi lại.

“Khi trở về Thanh Châu nhất định biến nàng thành tuyệt sắc giai nhân?”
Jeong Hyang khuôn miệng xinh đẹp ôn nhu nói, ánh mắt thậm chí phát ra hào quang.

Shin Yun đang như con mèo nhỏ, khuôn mặt cọ qua cọ lại trên mái tóc của Jeong Hyang, lập tức nhấc đầu lên vẻ mặt ngốc nghếch: “Không thể nào?”
Jeong Hyang không nhiều lời, xoay người kéo Shin Yun Bok ngồi xuống ghế, lập tức mang bối tóc cột đỉnh đầu của nàng gỡ xuống, trong phút chốc mái tóc dài buông xõa, dưới ánh nến vàng thoát ra dòng khói uốn lượn phảng phất mùi dầu thông, phản chiếu gương mặt Họa công của nàng trên gương vô cùng nhu mị.

Shin Yun Bok tuy có chút miễn cưỡng, nhưng khoảnh khắc này, nhìn mình trong gương cũng bị chính mình trở lên tự luyến mà yêu thích, chính là loại cảm xúc trước giờ chưa từng có, nàng từng muốn được là một nữ nhân chân chính. Nhưng chưa từng có cơ hội, dù có cơ hội nhưng vẫn không thể tiếp nhận. Nhưng nay khi đứng trước Jeong Hyang, nàng mới chân chính được thứ cảm xúc đẹp đẽ này, nàng an nhiên để mặc Jeong Hyang tùy hứng.

Jeong Hyang thân thể uyển chuyển đến trước mặt Shin Yun Bok, mang ngón tay nàng thay bút lông nhẹ nhàng quệt lấy son môi điểm lên đôi môi Shin Yun Bok. Chỉ một chút son tô điểm đã khiến gương mặt Shin Yun Bok trở lên thanh nhã thoát tục. Trái tim Jeong Hyang cứ vậy phấn khích đập loạn, nhất thời bị mê hoặc, dùng ngón tay thon mảnh dịu dàng như dải lụa không ngừng quyện lấy ngũ quan Shin Yun Bok mà mân mê.

“Họa công, ngươi có biết ngươi trong dáng vẻ này thực khiến ta thần trí hỗn loạn hay không?”

Jeong Hyang cánh tay vẫn không ngừng mân mê đôi môi đỏ mọng của của Shin Yun Bok, gương mặt nàng thậm chí còn tiến thật gần tỏa ra thứ yêu cơ mị hoặc, thì thầm những lời đậm chất phong tình.

Shin Yun Bok đối với cảnh tượng này cùng Jeong Hyang nhiều phần quen thuộc, Jeong Hyang mái tóc buông xõa, cử chỉ thân mật như vậy, sao có thể khiến nàng bình tâm đây. Vươn cánh tay rộng, cuốn lấy vòng eo Jeong Hyang kéo về phía mình. Hai đôi môi đỏ mọng tự động tìm đến hòa quyện lấy nhau. Tấm gương phản chiếu hai nhân ảnh hòa cùng một khối. Trong màn đêm tĩnh lặng phảng phất hơi thở tràn ngập mê luyến.

***
Chỉ sau hai tuần lễ, vì có cận vệ Lee và đám gia đinh Huyện giám cử đến trợ giúp, căn nhà đã được tân trang, cơi mới thêm phòng, sắm sửa mọi vật dụng tiện nghi.

Shin Yun Bok còn cho dựng thêm một sạp gỗ có mái che dưới gốc cây hồng lớn, tầm nhìn hướng ra về phía con sông xinh đẹp, vị trí độc đáo này, nàng về sau dùng tới để thưởng trà, vẽ tranh, luyện đàn. Mới chỉ nghĩ đến đã vô cùng hài lòng.

Shin Yun Bok nhìn ra con thuyền của thân phụ Hyang đã mục cũ không còn khả năng xử dụng. Nàng chính là muốn làm một chiếc thuyền nhỏ. Về sau có thể xuống sông tự đánh cá, thậm chí có thể dùng để du ngoạn cùng Jeong Hyang thật sự rất tuyệt, liền tìm đếm cận vệ Lee cầu giúp.

Không ngờ, cận vệ Lee ngoài võ công thâm hậu, việc dựng nhà hay đóng thuyền cũng đều làm rất thành thạo. Shin Yun Bok từ nhỏ ngoài cầm cọ, mọi chuyện đều bỡ ngỡ, chỉ có thể bên cạnh hỗ trợ cận vệ Lee đóng thuyền.  

Ngay dốc chân đồi, từng mảng đất lộ thiên cũng bắt đầu nhú mầm non. Chủ tử Jeong Hyang cùng Yeong Soon đang dọn sạch đám cỏ bên cạnh, muốn trồng thêm một số loại rau củ khác. Thực tế trong cả ba người không ai thành thạo việc cuốc đất, trồng rau cả, chỉ có thể cần mẫn một chút. Duy chỉ có một người vô cùng nhàn dỗi, lặng lẽ giữ khoảng cách, lúc ẩn lúc hiện.

Manuyn đang ra sức nhổ đám cỏ cao, lại vô tình phát hiện một vật kỳ dị xuất hiện, nó trườn tới áp sát Jeong Hyang, nàng hoảng hốt hét lớn: “Tiểu thư, cẩn thận có rắn.”

Tiếng hét của Manuyn cũng theo đó kinh động hai người Shin Yun Bok phía trên đang đóng thuyền, nhanh chóng bỏ đó lao nhanh xuống phía dưới.

Một con rắn lớn gần bằng cổ tay đang ngóc cái đầu hướng về phía Jeong Hyang.

Yeong Soon cách đó không xa, cũng nhìn rõ con rắn, vẻ mặt cũng giấu được kinh hãi, thêm lời: “Jeong Hyang, nó đang rất gần nàng, đừng cử động. Manuyn nhanh kéo nó hất ra xa.”

Jeong Hyang đưa mắt nhìn qua con rắn, sợ hãi đến mức khiến cả thân thể tức thì bị đóng băng , đôi tay đang nhổ cỏ lập tức đứng hình.

Manuyn vốn nhút nhát, run rẩy tiếp cận con rắn, nàng muốn mang đuôi kéo đi, nhưng thực tế mọi chuyển động của nàng không thế sánh bằng một con rùa. Liền sau đó một cơn gió lớn lướt qua mặt nàng.

Thân ảnh nhanh như chớp ghim mũi kiếm chính giữa đầu con rắn. Con rắn toàn thân đau đớn quằn quại quấn lấy lưỡi kiếm. Seok Eun, biểu tình có chút hờ hững, nhưng hành động ngược lại. Đỡ lấy Jeong Hyang đứng lên: “Nàng có bị nó cắn chưa?”

Jeong Hyang mất vài giây bất ngờ trước hành động quan tâm của Seok Eun, còn chưa kịp đáp trả, cùng lúc đó Shin Yun Bok và cận vệ Lee chạy tới, đều nhìn rõ tình huống. Shin Yun Bok hoảng hốt: “Nàng không sao chứ?”

“Ta không sao?” Jeong Hyang mau chóng trấn an, lại hướng Seok Eun nói lời cảm ơn. Seok Eun vẫn vậy, biểu mang tình hờ hững cùng con rắn ném xuống sông.

“Ở đây, bỏ hoang lâu như vậy, không tránh khỏi đám rắn nguy hiểm trú ngụ. Tốt nhất những việc này để ta giúp mọi người làm.” Cận vệ Lee e ngại đám rắn gây nguy hiểm, lên tiếng nhận phần việc về mình.

Jeong Hyang vốn xuất thân bần hàn, tuy một thời gian sống trong nhung lụa, mấy con rắn cũng không thể dọa nàng, chỉ là tình huống quá bất ngờ, nàng chỉ cần về sau cẩn thận hơn một chút là tốt rồi. Nghĩ đến việc cận vệ Lee vì các nàng tiêu tốn không ít sức lực, không muốn biến mình thành kẻ vô năng. Lại nghĩ đến Yeong Soon, sợ nàng chưa từng trải qua cảm giác kinh hãi vừa rồi, lên tiếng:

“Huynh giúp ta đưa Yeong Soon lên phòng nghỉ ngơi. Ta và Manuyn ở đây có thể lo liệu.”

Yeong Soon cũng giống như nàng đâu thể vì con rắn mà chùn tay, nàng quyết định ở đây cư ngụ, không thể vì chút chuyện đã thoái thác cho người khác, giọng điệu cương quyết: “Nàng không thể vì một con rắn biến ta thành kẻ vô năng chứ. Ta nhất định phải tự tay trồng đám rau củ này.” Nói là làm, nàng tiếp tục quay qua đám cỏ dại, dùng lực ra sức nhổ.

Cận vệ Lee cũng không muốn phá hỏng tâm ý của hai nữ tử xinh đẹp, trở lên tiếp tục đóng thuyền.

Shin Yun Bok có vẻ không yên tâm vẫn lảng vảng gần đó.

“Được rồi, ở đây đã có nàng ấy. Họa công khi nãy cũng thấy đó, ta một sợi tóc cũng không hề hao tổn.” Jeong Hyang hướng mắt về phía Seok Eun ngụ ý có nữ nhân đó thì nàng sẽ luôn an toàn.

Shin Yun Bok trong lòng cũng có chút yên tâm trở lại công việc.

Đối với Seok Eun, Jeong Hyang đã dần nới lỏng phòng bị. Đúng như Shin Yun Bok từng nói, nếu không có Seok Eun và Di Địch, mạng các nàng sớm đã không còn. Nàng cũng không quá bận tâm, việc Seok Eun ở đây là có mưu đồ gì. Điều nàng trăn trở lúc này, là làm thế nào để mang Seok Eun đến gần các nàng hơn. Nhìn tấm thân đơn bạc, băng lãnh kia thực thấy thương cảm.

Ngày hôm sau, mọi người chính thức rời khỏi khách điếm, mang theo tư trang dọn vào nhà mới. Jeong Hyang cao hứng muốn tổ chức một bữa tiệc tân gia. Nàng thời gian qua luôn được Manuyn phục vụ. Nay trở lại cuộc sống mới, muốn tự mình giữ vai trò nữ công gia chánh. Còn nghĩ đến tâm trạng Shin Yun Bok khi thưởng thức món ăn nàng tự nấu cho hắn, khiến tâm trạng vui vẻ bất thường.

Yeong Soon tuy thời gian tiếp xúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net