Chương 34: Vạch Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Kim gia

Trên chiếc giường màu hường rộng lớn êm ái của mình, Kim tiểu thư đang thả người nằm úp sấp duỗi thẳng ra thư giãn, cằm áp lên gối còn mấy ngón tay thì mân mê màn hình điện thoại, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Nhớ hồi trưa cư xử với Môn Cảnh có phần hơi trẻ con, chưa nghe giải thích trình bày gì đã vội vã đẩy người ta ra rồi bỏ đi luôn.

Không biết Môn Cảnh định nói gì nhỉ?. Kim tiểu thư một thoáng lưỡng lự tính chủ động gọi trước, nhưng khi nhớ lại hình ảnh Đường An Nhiên ôm khư khư Môn Cảnh... bản ngã trong nàng liền trỗi dậy ngăn cản.

Sao mình phải hạ bản thân chủ động? Há chẳng phải dễ dãi quá sao. Lẽ ra người chủ động gọi trước là cái kẻ sai lè kia, bất quá tam ba bận... hẹn riêng còn ôm ấp nhau giữa thanh thiên bạch nhật thì quá đáng lắm rồi. Đúng vậy lời Cơ Giao nói hồi trưa rất chí lý.

"Đừng nhún nhường mình sẽ bị mất giá đó"

Lời khuyên rất chân thành, mặc dù Uyển Thư biết tổng cô bạn thân của mình bị mất giá bởi Du tiền bối từ đời cố luỹ nào rồi.

Đang lẩm bẩm trách móc cái kẻ vô tâm vô phế nào đó gần tám giờ vẫn chưa thèm gọi, thì cửa phòng đột ngột bị mở tung ra đập vào tường. Tiếng *Rầm* như bánh xe phát nổ dọa trái tim bé bỏng của Uyển Thư nhảy dựng như đánh lô tô.

Nàng hốt hoảng ngẩng đầu nhìn Kim phu nhân đang đứng trước cửa phòng, đôi mắt hiểm ác như loài rắn độc của bà ta đang nhìn nàng vô cùng chán ghét, bà ta mím môi mím lợi chẳng nói chẳng rằng lao tới thoăn thoắt rồi vung tay giật phăng lấy chiếc điện thoại trên tay nàng, lớn tiếng quát nạt:

"Đồ lười biếng, suốt ngày nằm ườn đây nghịch điện thoại. Nhanh lếch cái thây chết tiệt của mày dậy mặc quần áo tử tế vào, ông nội gọi mày xuống theo ông ra ngoài ăn tối kìa".

Xui xẻo thay Môn Cảnh lại gọi vào đúng lúc này, còn chẳng thèm ngó xem ai gọi đến bà ta liền ngay lập tức ngắt luôn nguồn điện thoại, rồi quẳng sang cho quản gia đang đứng sau lưng.

"Trong thời gian tới cấm không cho nó xài điện thoại" nói xong bà ta hùng hùng hổ hổ giẫm giày cao gót lạch cạch rời khỏi phòng.

Lão quản gia sau khi xác định bà chủ đã đi khuất, ông mới quay sang nhìn tiểu thư của mình thở dài bất đắc dĩ, rồi nhẹ giọng:

"Ngày mai tôi sẽ trả điện thoại lại cho tiểu thư, xin hãy cẩn thận hơn ạ"

Sắc mặt Uyển Thư tối sầm u ám, nàng rầu rĩ đáp lấy lệ "Cảm ơn bác"

"Vậy tôi xin phép thưa cô" lão quản gia cúi đầu kính cẩn sau đó đi lùi ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Căn phòng lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng như nước, Uyển Thư sau một lúc lâu trầm tĩnh cuối cùng ngồi dậy rời khỏi giường, vừa chán nản vừa nhấc lê từng bước chân nặng nề lủi thủi đi vào phòng thay đồ.

9:05 trước nhà hàng Étoiles Scintillantes

Môn Cảnh trả tiền cho tài xế rồi bước xuống taxi, thời điểm cô xuất hiện hệt như vầng thái dương soi sáng màn đêm, thu hút không ít ánh mắt dòm ngó bởi vẻ ngoài lộng lẫy khí chất, cùng nét đẹp phi giới tính có một không hai của mình. Môn Cảnh nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa rồi mới thong thả bước vào trong nhà hàng, đến quầy lễ tân còn chưa kịp mở miệng thì cô nhân viên đã nhanh nhảu hỏi trước.

"Kính chào quý khách, rất hân hạnh được phục vụ... cho hỏi ngài là Nam Môn Cảnh phải không ạ?"

"Là tôi"

"Cô Đường An Nhiên đã đặt bàn trước hiện đang đợi ngài bên kia"

Một nam phục vụ bàn tiến lên cung kính dẫn đường "Mời ngài đi lối này ạ"

Môn Cảnh thấy vậy thì không thắc mắc thêm gì nữa, im lặng đi theo anh ta. Nhà hàng này có hai tầng, tầng trên thì phục vụ kiểu phòng riêng gia đình hay hội họp, còn tầng dưới Môn Cảnh đang đứng có không gian lãng mạn chuyên phục vụ các cặp đôi, nên đèn đóm ở đây được chỉnh tương đối mờ ảo, các bàn được bố trí sao cho cách nhau một khoảng xa nhằm giữ gìn không gian riêng tư yên tĩnh. Chỉ cần đi một đoạn ngắn Môn Cảnh liền dễ dàng bắt gặp bóng dáng Đường An Nhiên ngồi đoan trang, ngay ngắn sau chiếc bàn kê sát cửa sổ nhìn ra ngoài đường.

Khăn trải bàn trắng tinh như tuyết, trung tâm điểm xuyến bình hoa hồng xanh, mấy ly rượu tulip, cùng chiếc chân nến lấp lánh màu vàng ánh kim cắm nào là nến đỏ nến hồng lay động.

Bỏ bộ đồng phục học sinh thường ngày, giờ đây cô nàng khoác trên mình bộ đầm trễ vai hở lưng, tóc dài mườn mượt được tết theo kiểu thác nước, ngũ quan ưu tú cũng được trang điểm cẩn thận biến cô như trở thành một con người khác, hoàn hảo, xinh đẹp và sắc sảo hơn.

Đường An Nhiên từ nãy giờ vẫn luôn trông ngóng, vừa nhìn thấy Môn Cảnh liền ngay lập tức không kìm chế được mà đứng dậy nghênh đón.

Môn Cảnh kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, ra vẻ áy náy "Xin lỗi tôi đến muộn"

"Không sao mình cũng vừa mới tới thôi" cô tiếp nhận menu từ tay phục vụ, tươi cười sáng lạn hỏi "Cậu muốn dùng gì?"

"Cậu chọn giúp tôi luôn đi" Môn Cảnh rũ mí mắt nhìn người đối diện, trong đôi con ngươi ẩn hiện một tia dị quang.

Đường An Nhiên nghe thế thì mừng húm, nghĩ rằng Môn Cảnh đối với mình đã có cảm xúc khác, vì vui sướng quá mà tạm thời quên khuấy nỗi lo lắng bất an hồi tối.

"Được, mình sẽ gọi những món ngon nhất của nhà hàng đảm bảo cậu sẽ hài lòng" cô nàng bắt đầu lật menu "Trước tiên mang cho chúng tôi món salade nicoise khai vị, sau đó lần lượt là escargot, bouillabaisse, gà sốt vang, trai hấp và cuối cùng là bánh pain au chocolat, à thêm hai ly kiwi nữa. Đủ rồi cảm ơn".

Phục vụ sau khi nghi món xong thì cúi đầu rời đi, chừng mười phút sau anh ta quay lại cùng xe đẩy, các món ăn lần lượt được bày biện lên. Trong suốt thời gian đó Môn Cảnh im thin thít chẳng hé môi nói một lời nào, mà Đường An Nhiên cũng không quá nóng vội khiêu đề tài:

Kiểu gì trong bữa ăn cậu ấy cũng phải nói chuyện thôi, không chừng sau bữa tối nay mối quan hệ giữa mình và Môn Cảnh sẽ tiến triển thuận lợi hơn. Đang nghĩ có cần giả vờ hỏi thăm chuyện ngày hôm qua giữa cậu ấy và Kim Uyển Thư hay không, đắn đo giây lát vẫn quyết định thôi: Bầu không khí đang rất tốt chen cô ả vào làm gì?.

Đợi phục vụ lần nữa đi khỏi, Đường An Nhiên mới háo hức bắt chuyện.

"Cậu đã từng ăn ở nhà hàng này chưa, mấy món ăn ở đây ngon lắm"

Ánh mắt Môn Cảnh chỉ dừng trên bàn ăn chừng mấy giây rồi chuyển tầm nhìn về phía Đường An Nhiên, năm đầu ngón tay đặt trên bàn nhẹ nhàng gõ theo nhịp, đôi môi từ nãy giờ vẫn luôn mím chặt bất giác hé ra thở nhè nhẹ, ngữ điệu trầm trầm không nhanh không chậm:

"Tình cảm đôi khi cũng giống như món ăn vậy, cho dù trình bày đẹp mắt đến mấy, hương vị ngon miệng đến mấy... nhưng nếu không hợp khẩu vị của mình, thì có cố cưỡng cầu cũng rất khó nuốt"

Cơ thể Đường An Nhiên tức thì cứng đờ, đáy lòng nháy mắt lạnh lẽo, tuy nội tâm đang gợn sóng dữ dội nhưng bề ngoài cô nàng vẫn giữ vẻ mặt tĩnh lặng như nước, khoé môi tươi cười giần giật thoáng mất tự nhiên:

"Cậu không thích món tây sao? Biết sớm mình đã chọn nhà hàng kiểu Trung rồi"

"Cậu thôi giả mù sa mưa đi, đến lúc vén màn được rồi".

Ngữ điệu lạnh nhạt của Môn Cảnh khiến trái tim Đường An Nhiên đập như trống dồn, cô nuốt một cái lấy lại bình tĩnh hỏi ngược.

"Vén màn cái gì cơ? mình không hiểu"

Đã sớm đoán được Đường An Nhiên sẽ chơi chiêu này, Môn Cảnh không phản ứng gì đặc biệt chỉ dùng ánh mắt bén nhạy nhìn cô chằm chằm, như muốn xoáy sâu xuyên thấu vào tâm can của cô.

"Khỏi chối, hồi tối nay bạn tôi đã chứng kiến hết rồi, cái việc kinh tởm mà cậu và đám người kia làm... thì kẻ cầm đầu như cậu phải biết rõ hơn ai hết chứ, nói xem nào mấy người nguyền rủa ai vậy?".

Hai tay Đường An Nhiên khẽ run nhè nhẹ siết chặt nĩa và dao, may đã có chuẩn bị từ trước nên chỉ sau vài giây chấn chỉnh tâm lý cô trở nên tự tin hơn hẳn, ung dung ngước đầu phong thái kiên định, dõng dạc mà nói.

"Vậy người bạn đó của cậu có bằng chứng gì chứng minh không? rõ ràng là cậu ta vu khống mình, tại sao cậu lại tin cậu ta? nếu mình nói mình vô tội, cậu có tin mình không?"

Môn Cảnh cười như không cười, cái biểu cảm bất động thanh sắc đó khiến Đường An Nhiên chẳng cách nào đoán được tâm tư lòng dạ cô đang nghĩ gì. Môn Cảnh nheo mắt ý vị thâm trường lập lại câu hỏi vừa rồi của Đường An Nhiên.

"Thế cậu có bằng chứng gì chứng minh lời bạn tôi nói là vu khống?"

Đường An Nhiên chỉ chờ có thế liền lục túi xách lấy điện thoại tìm kiếm cái gì đó, lát sau đưa nó qua cho Môn Cảnh xem, hốc mắt cô nàng đỏ hoe lộ vẻ uỷ khuất:

"Cậu xem đi, cái tên Đổng Minh bạn của cậu là kẻ cầm đầu hội nhóm anti mình, hắn lên diễn đàn bêu xấu mình, còn lôi kéo những người khác công kích trang cá nhân của mình, thậm chí pm riêng cho mình sỉ nhục mình mắng mình là tuesday. Kẻ cuồng idol như hắn ta một khi có cơ hội đương nhiên sẽ tìm mọi cách hãm hại mình rồi"

Môn Cảnh nhìn màn hình điện thoại, quả thật tên tài khoản rất giống của Đổng Minh, có điều cô biết rõ về con người của cậu ta, dù rất cuồng Uyển Thư nhưng sẽ tuyệt đối không bao giờ lên mạng gõ bàn phím toxic kiểu vô văn hóa thế này với một cô gái, huống chi Đường An Nhiên còn là đệ nhất hoa khôi của trường... dùng acc chính khiêu chiến khác nào tự sát, công nhận cậu ta ngu thật nhưng chắc không ngu đến mức đó đâu.

Lại dùng chiêu cũ từng làm với tôi nữa à? Tắm trên một dòng sông hai lần thì cậu sai quá sai rồi.

Chứng cứ rành rành không thể chối cãi, Môn Cảnh cậu thua rồi.

Bắt gặp Đường An Nhiên đắc thắng ra mặt, Môn Cảnh chỉ cười thầm trong bụng, rồi làm bộ khó hiểu hỏi tiếp một câu khiến cô nàng cứng họng:

"Tôi chỉ nói là bạn của tôi, vậy làm sao cậu biết chính xác người tôi nhắc là Đổng Minh mà không phải Du Hàn? chắc do hồi tối hai người mặt đối mặt với nhau rồi nhỉ"

Không ngờ Môn Cảnh lại gài mình. Đường An Nhiên điếng người cắn cắn môi, vẻ mặt hoang mang bối rối.

"Dám làm thì dám nhận, cứ nói hết suy nghĩ trong lòng cậu đi, giấu giếm chi mệt mỏi vậy?"

Tròng mắt Đường An Nhiên lấm lét đảo liên tục, nhất quyết không cam tâm mà cố vớt vát.

"Mình chỉ vô tình đoán trúng thôi, rõ ràng mình có bằng chứng sao cậu không tin mình mà lại cố chấp nhất nhất đi tin cậu ta? cậu phân biệt đối xử với mình, còn thiên vị với cậu ta chỉ vì cậu ta là bạn của cậu thôi sao? công bằng ở đâu?"

Môn Cảnh nói ra điều hiển nhiên "Đương nhiên rồi, cậu ấy là bạn thân của tôi cũng là người nhà của tôi, không tin cậu ấy chẳng lẽ lại đi tin người ngoài như cậu?"

Màn chắn còn sót lại răng rắc nứt toác rồi vỡ vụn, sau một lúc lâu đấu tranh nội tâm mãnh liệt cuối cùng Đường An Nhiên lộ đúng bản chất thật của mình, cô gân cổ lên giọng phóng đại trào phúng.

"Phải, mình là người đứng sau tất cả đó, chính mình đã gọi điện uy hiếp cậu, hack tài khoản của cậu, cũng chính mình đã lập nên fanclub để dễ bề quản lý những kẻ ái mộ cậu, tất cả đều vì mình thích cậu, mình yêu cậu... rõ ràng mình là người đến trước mà? lẽ ra tình cảm mà cậu đang dành cho phải thuộc về mình mới đúng. Kim Uyển Thư chỉ là đồ ăn vụn đến sau, cô ta đã cướp hết tất cả những gì đáng lý ra thuộc về mình"

"Em ấy chẳng cướp cái gì của cậu cả" Môn Cảnh phẫn nộ ngắt ngang, giọng chua chát nghiến qua kẽ răng "Ngay từ đầu chúng ta chẳng có bất cứ mối quan hệ gì"

"Cậu nói dối, chỉ vì sự xuất hiện của cô ta mà cậu lạnh nhạt với mình, vậy tại sao? tại sao năm đó cậu lại giúp mình? tại sao lại khuyên mình thay đổi?. Nam Môn Cảnh... chính cậu đã gieo rắc tư tưởng muốn mình trở thành loại người như bây giờ, và giờ đây cậu lại trở mặt ghét bỏ mình sao?"

Vầng trán Môn Cảnh tối sầm lại, không còn nhận ra Ninh Y trước kia nữa, cô lắc đầu ngập tràn sự thất vọng.

"Đường An Nhiên, cậu đi mà nghĩ kỹ lại, lời khuyên của tôi rốt cuộc là tốt cho cậu hay tốt cho tôi đây? Nếu biết trước cậu sẽ đi biến tướng lời khuyên của tôi trở thành loại người tâm tư độc địa, lòng dạ rắn rết như hiện tại, thì tôi thà rằng ngày hôm ấy mang tiếng vô tâm cũng không cứu cậu"

Nghe cả hai tranh cãi ầm ĩ trong không gian lãng mạn yên tĩnh, khiến nhiều thực khách không khỏi khó chịu, bọn họ tập trung hết sự chú ý qua đây, xì xầm to nhỏ buộc phục vụ phải đi tới giãn hoà.

"Thưa quý khách có chuyện gì vậy ạ?"

"Không có gì đâu xin lỗi vì đã lớn tiếng, chúng tôi sẽ chú ý hơn" Môn Cảnh ngại ngùng cười cười với anh ta.

"Vâng, phiền các vị" trước khi xoay người đi, anh ta liếc thấy thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, hiếu kỳ không biết hai người này là đang mâu thuẫn chuyện gì.

Sau một hồi kích động, Đường An Nhiên đã dần bình tâm lại, nhận ra mình vừa có một pha giận quá mất khôn, cô nàng luống cuống nhìn Môn Cảnh rồi nhẹ giọng nức nở phân trần.

"Mình chỉ muốn cậu có thể nhận ra tình cảm của mình thôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao?"

"Cậu có rất nhiều cách để thể hiện, tuy nhiên cậu lại chọn cách cực đoan nhất. An Nhiên, lẽ ra chúng ta đã có thể trở thành bạn tốt nhưng cậu đã bóp nát điều đó bằng cách uy hiếp Uyển Thư... với tôi đó là điều không thể tha thứ"

"Trong mắt cậu chỉ có mỗi Kim Uyển Thư tồn tại thôi sao?" Đường An Nhiên bật cười giễu cợt, giọng chua xót "Môn Cảnh, mình muốn hỏi câu này... nếu Kim Uyển Thư chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cậu, liệu cậu có chọn mình hay không?"

Trầm ngâm giây lát Môn Cảnh mới mở miệng trả lời, câu từ thẳng thắn và dứt khoát cùng bộ mặt lãnh đạm, vô cảm xúc càng khiến trái tim Đường An Nhiên nhói đau, như thể Môn Cảnh vừa cầm một cây kéo tàn nhẫn cắt xéo trái tim cô ra thành từng mảnh vụn.

"Nếu cậu đã tự coi tình cảm của bản thân là một món hàng để tôi lựa chọn, vậy tôi cũng không khách sáo mà trả lời thẳng, xin lỗi... cậu gửi hàng nhầm địa chỉ rồi"

Trong mắt, trong miệng Đường An Nhiên đều là một vị mặn đắng, cô nàng bị chọc giận tới nỗi thở gấp ngực kịch liệt phập phồng, nhìn Môn Cảnh một cách căm hờn:

"Nam Môn Cảnh nên nhớ đống ảnh chụp lén của hai người tôi vẫn còn giữ, sẽ ra sao nếu chúng 'vô tình' bay đến chỗ Kim gia đây nhỉ? Ông nội cô ta, cha cô ta, bà mẹ ghẻ cô ta không biết sẽ có phản ứng thú vị gì, cậu... có muốn nhìn thấy hay không? Hửm?"

Môn Cảnh ngả lưng lên ghế dựa, nâng tay trái xoa ngắt mi tâm "Đường tiểu thư, số ảnh đó làm gì còn tồn tại?"

"Cái gì?" cô nàng sau một hồi ngây ngốc mới kịp phản ứng lời đối phương vừa nói, vội mở di động hớt ha hớt hãi kiểm tra thì tá hỏa phát hiện file ảnh đã không cánh mà bay, như chợt nghĩ đến một khả năng liền ngẩng lên cáu gắt: "Nam Môn Cảnh, cậu cho người hack điện thoại của tôi?"

"Có qua có lại thôi, chắc giờ này máy tính của cậu cũng tiêu tùng rồi, nếu không ngoài suy đoán của tôi thì cậu hẳn chỉ lưu hai file ở trên di động và máy tính bàn đi?"

Bỗng dưng Đường An Nhiên cúi gằm mặt xuống bật cười ha hả, tiếng cười phóng đại và quỷ dị của cô nàng khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình khiếp sợ, vừa nhìn thấy gương mặt cười đến biến dạng của cô ta, Môn Cảnh không khỏi sửng sốt, đôi mắt cô đỏ long sòng sọc trợn to điên dại, miệng cười dị hợm kéo rộng đến tận mang tai, biểu cảm hung ác cực kỳ man rợ.

Đường An Nhiên đứng bật dậy, cầm lấy con dao hướng thẳng người đối diện: "Ai cho phép cậu dám làm tổn thương tôi hả? Nam Môn Cảnh... là chính cậu rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, cậu có tin chỉ cần một lời nói của tôi thôi, cha tôi có thể ép cho cha cậu, anh cậu phải mất việc, phải thanh bại danh liệt, huỷ hoại Nam Môn gia cậu nhà tan cửa nát"

Hành động cầm dao chỉa lung tung của Đường An Nhiên dọa đám người xung quanh đồng loạt đứng dậy, nhưng họ chỉ đứng xa xa quan sát giống như đang xem kịch vui không hề có ý định đi can ngăn gì, thậm chí còn có vài người hào hứng lôi điện thoại ra quay video đăng lên mạng như một trò tiêu khiển thu hút lượt xem.

Thấy Đường An Nhiên cầm dao ngang ngược doạ nạt, Môn Cảnh vẫn một bộ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, hai tay giữ nguyên tư thế khoanh trước bụng, đáy mắt xẹt ngang một tia ảm đạm, nhếch mép cười nửa miệng.

"Ngài bộ trưởng chắc thương cậu lắm"

"Đúng vậy" dù biết Môn Cảnh đang mỉa mai mình nhưng Đường An Nhiên vẫn đắc ý kể lễ "Khác với cách cậu đối xử tệ bạc với tôi, ông ấy cưng tôi như trứng hứng tôi như hoa, chỉ cần là thứ tôi yêu cầu dù vô lý đến mấy ông ấy đều sẽ thực hiện cho bằng được. Sao? cậu đã thấy hối hận chưa? giờ muốn cầu xin tôi thay đổi quyết định vẫn còn kịp đấy, chỉ cần cậu đồng ý rời bỏ Kim Uyển Thư và đến bên cạnh tôi"

"Đường tiểu thư, trò chơi của cậu... kết thúc rồi"

Môn Cảnh ngắt ngang lời cô, tay phải từ sau hông rút ra mang theo một chiếc điện thoại, lẳng lặng xoay màn hình chìa đến trước mặt Đường An Nhiên cho cô nàng xem điều bất ngờ. Đường An Nhiên trợn mắt há mồm sau khi thấy điện thoại đang kết nối cuộc gọi khoảng nửa tiếng trước, dưới hình avatar trống là cái tên 'Ngài Bộ Trưởng', dọa trái tim Đường An Nhiên đập rộn ràng vì kinh hãi.

Cô run rẩy mấp máy môi: "Làm sao cậu lại? chẳng lẽ cậu đã lên kế hoạch gài bẫy tôi ngay từ đầu?"

Đoạn tranh cãi lúc nãy... cha cô nghe thấy hết rồi sao?

"Tiểu Nhiên"

Một đôi giày da nam màu xám chậm chạp bước lại gần sau lưng Đường An Nhiên, khiến cô nàng có tật giật mình vội xoay người lại thất thanh kêu lên:

"Cha?"

Sự xuất hiện bất ngờ của Đường Minh Long doạ cô chết khiếp: "Sao, sao cha lại ở đây?"

Đường Minh Long tắt điện thoại đang cầm trên tay nhét vào túi áo khoác:

"Hồi nãy cha hỏi con có muốn cùng cha ra ngoài ăn tối không, con đã từ chối còn gì"

Môn Cảnh nhổm dậy gật đầu lễ phép chào hỏi ông: "Ngài bộ trưởng, cháu xin lỗi vì đã gây rắc rối"

Sắc mặt của Đường Minh Long lúc này bảy phần âm trầm ba phần thất vọng. Ông không ngờ cô con gái cưng của mình lại là... còn đi lấy danh nghĩa của ông uy hiếp người khác nữa chứ, cô con gái mà ông luôn tự hào rằng ngoan ngoãn, nết na, đối nhân xử thế khiêm nhường lại có bộ mặt không tưởng, nếu không phải tận tai nghe thấy cuộc đối thoại có đánh chết ông cũng không dám tin.

Tông giọng ông nặng nề ra lệnh cho vài vệ sĩ phía sau: "Đưa tiểu thư lên xe ngồi chờ trước, nhớ trông chừng con bé cẩn thận"

Bọn họ vâng lệnh xong rất nhanh tướt đi con dao trong tay cô, rồi khống chế cô áp giải rời đi.

Đường An Nhiên hung dữ quát tháo: "Buông tay ra, ai cho phép mấy người động chạm vào thân thể tôi? cái đám hạ nhân các người dám cư xử vô lễ với chủ của mình vậy sao? ăn gan hùm à?"

Cô nàng giãy giụa quơ quào tay chân loạn xạ dọa đám vệ sĩ toát cả mồ hôi, bọn họ không dám dùng sức vì sợ sẽ làm tổn thương cô. Đường An Nhiên dễ dàng thoát ra khỏi khống chế, hơi thở dồn dập lớn tiếng cười nhạo Môn Cảnh:

"Nam Môn Cảnh, xét cho cùng thì chúng ta cũng giống nhau, bộ cậu ngây thơ cho rằng Kim Uyển Thư thật lòng với cậu sao? không hề, cô ta chỉ chơi đùa lợi dụng tình cảm của cậu mà thôi. Bởi vì người cô ta thầm thương trộm nhớ đến bây giờ, một lòng son sắt ngóng đợi đến tận bây giờ chỉ có duy nhất Đàm Chính, người hiện đang ở Úc. Chờ đến khi anh ta quay trở về, cô ả sẽ tàn nhẫn vứt cậu đi như một món đồ không còn giá trị lợi dụng cũng giống như cái cách mà cậu đang làm với tôi, trong lòng cô ả hiện tại... cậu chỉ là thứ tạm bợ, là kẻ thay thế. Đến lúc đó tôi chống mắt xem xem cậu đáng thương, thảm hại đến chừng nào".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net