Chương 38: Khoảnh Khắc Xấu Hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sân bay có khoảng một trăm người đăng ký chuyến đi đã có mặt đầy đủ, bọn họ tụm năm tụm ba cười cười nói nói rôm rả để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Du Hàn, Môn Cảnh và Đổng Minh thì đứng riêng lẻ một góc xa xa, Môn Cảnh đang tỉ mỉ kể lại đầy đủ nội dung cuộc tranh luận giữa mình và Đường An Nhiên cho hai đứa bạn mình nghe.

"Cậu nhờ hacker xâm nhập vào máy tính của Đường An Nhiên xóa file ảnh?" Du Hàn nghi ngại đặt vấn đề: "Cái tên hacker đó có đáng tin cậy không vậy?"

Biết Du Hàn lo lắng sợ hacker mà mình nhờ lý lịch không minh bạch, thay vì tiêu huỷ toàn bộ file ảnh trong máy Đường An Nhiên thì lại len lén copy ra một bản để uy hiếp tống tiền mình, Môn Cảnh vỗ vai bạn mình cười lớn:

"Yên tâm, hacker đó là anh ba của tôi"

"Anh Môn Phong?"

"Ngày đó tôi nhắn tin kể sơ sơ sự việc cho ổng biết, rồi năn nỉ nhờ ổng, ổng chẳng thèm nói gì chỉ thả lại vỏn vẹn một cái icon Ok thôi"

Nhớ lại tối đó trước khi đến chỗ hẹn, Môn Cảnh lên máy tính gõ tâm thư dài gần hai trang giấy liền, vậy mà ổng chỉ thả đúng một cái icon, thật... chán chẳng buồn nói. Mà có một hiện tượng lạ, hôm qua bất ngờ nhận được tin nhắn của ổng:

[Hai đứa đẹp đôi lắm]

Ổng nói vậy là có ý gì nhỉ? lòng dạ của tam ca... cô không bao giờ đoán nổi, anh ba Môn Phong vốn là người hướng ngoại vui vẻ hòa đồng, nhưng chẳng hiểu sao hai năm gần đây ổng đột nhiên lầm lầm lì lì, rất ít khi cười còn thường xuyên chống đối cha, rồi im thin thít bay qua Mỹ luôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?.

Gần tới giờ, nhân viên sân bay xuất hiện hướng dẫn mọi người lần lượt di chuyển đến khu vực phòng đợi. Ba đứa ngưng lại câu chuyện dang dở vội xách balo lên tính kéo nhau đuổi theo, thì thình lình có hai người đàn ông mặc vest đen đeo kính đen lầm lũi chặn đường cả ba.

Ui zời, hổng lẽ đây là tổ chức áo đen trong truyền thuyết?. Ba đứa lập tức cảnh giác, nhưng rất nhanh bác bỏ lối suy nghĩ hề hước đó, sân bay đông nghìn nghịt thì họ có thể giở trò quỷ gì?.

Quả nhiên ngay sau đó bọn họ liền cho ba đứa đáp án:

"Cơ tiểu thư và Kim tiểu thư đang đợi ba vị, xin mời đi lối này" té ra là vệ sĩ.

Trong lời lẽ của anh ta không hề có ý thương lượng, rõ ràng là đang cứng rắn bắt buộc. Ba đứa nhìn nhau trao đổi xong vẫn là quyết định đi theo. Họ dẫn cả ba băng qua một cánh cửa riêng ra thẳng ngoài khu vực sân bay, cả sân bay trống trãi rộng thênh thang chỉ có duy nhất một chiếc đỗ ở kia. Chỉ cần nhìn kiểu dáng nhỏ nhắn, thiết kế sang chảnh, màu vỏ trắng tinh liền biết ngay nó là một chiếc chuyên cơ.

Ba đứa theo bàn tay mời mộc của vệ sĩ mà chui vào bên trong chiếc chuyên cơ. Nội thất bên trong đủ làm người ta lóa cả mắt, ghế và bàn mang hai màu chủ đạo trắng và cafe sữa. Hai mắt Đổng Minh sáng quắc như ngọn đèn pha ô tô liếm không sót chỗ nào, kích động cảm thán.

"Wow... đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được bước chân lên chuyên cơ nha. Nhìn không ra là đang ở trên máy bay luôn, cứ như đang đứng trong phòng khách sạn cao cấp ý"

Ngoại trừ Đổng Minh như đang lên cơn phê thuốc ra, thì Du Hàn với Môn Cảnh vẫn mang bộ dạng thờ ơ, nếu giờ Cơ thị sở hữu cả tàu con thoi thì cũng chẳng lấy làm bất ngờ nữa đâu.

Cơ Giao và Uyển Thư đang ngồi đối diện nhau hăng say bàn luận vấn đề gì đó, nghe thấy tiếng động liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang.

Trông thấy Du Hàn, Cơ đại tiểu thư vô cùng hưng phấn, cao ngạo vẫy tay ý bảo Du Hàn qua chỗ mình: "Sắp cất cánh rồi, mau tới ngồi ổn định vị trí đi".

Mặc dù kế bên Cơ Giao còn ghế trống, nhưng nếu Du Hàn qua đó ngồi thể nào sau này cũng bị hai đứa kia chọc ghẹo là đồ trọng sắc khinh bạn cho coi, quen quá rồi còn gì.

Có điều lần này cô nghĩ oan cho bạn mình rồi, vì Môn Cảnh với Đổng Minh rất rất chi là biết điều, hai đứa chẳng nói chẳng rằng túm lấy Du Hàn áp cô phải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cơ Giao.

Không giống mọi hôm sẽ ôm chầm lấy Du Hàn quấn quýt, Cơ Giao chỉ đơn giản nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười khuynh thành mà nhu tình khiến Du Hàn không cách nào rời mắt.

Giờ Du Hàn mới nhìn rõ được toàn chân diện của nàng, mái tóc bạch kim vẫn tự do buông thỏng như thác nước, áo len cổ cao trắng ngần tương phản cùng chiếc váy đen ôm sát vòng eo và đùi, đôi boot cổ cao cũng đen nốt, duy chỉ có chiếc áo khoác dài màu nâu sữa choàng hờ hững trên vai. Thật ra dáng phong thái tổng giám đốc tập đoàn Cơ thị tương lai.

Nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong ánh mắt đối phương, Cơ Giao ý cười càng thêm mị hoặc câu dẫn, ghé sát lại gần Du Hàn cố ý phả khí lên mặt cô, khe khẽ cất giọng khiêu gợi:

"Có phải thấy trong lòng rạo rực, muốn hôn em rồi đúng không?"

Du Hàn bị Cơ Giao hỏi một câu 'ngữ ra kinh người' cái tỉnh ngủ hẳn, vành mắt cong cong uốn thành hình bán nguyệt, chung quy chẳng trả lời mà trực tiếp quay mặt đi nhắm mắt nghĩ ngơi.

"Dám bơ em sao? mau trả lời"

Cơ Giao bĩu môi như một đứa trẻ đang dỗi hờn, chìa mấy ngón tay trắng như đánh phấn của mình tới rất tự nhiên xoa nắn cổ áo khoác của Du Hàn.

"Tôi để cho em tò mò đến rạo rực luôn"

Du Hàn học theo Cơ Giao, cúi đầu xuống thổi khí bên tai nàng, hơi thở nóng hổi gây ra từng đợt kích thích không hề nhỏ, đầu vai và cổ Cơ đại tiểu thư hơi rụt lại, màu đỏ ửng như gấc chín lan rộng từ vành tai đến tận đôi gò má nàng.

Hai người dán sát gần nhau thì thì thầm thầm, Cơ Giao thì lôi lôi kéo kéo Du Hàn. Uyển Thư ngồi đối diện xem một màn, tuy là không tốn tiền mua vé nhưng bị cho ăn cơm chó kiểu này thực sự sắp nghẹn tới nơi.

Hay đổi ghế nhường không gian riêng tư cho họ? Nhưng mà giờ tự dưng đứng lên thì kì lắm.

Môn Cảnh với Đổng Minh ngồi cùng ở hàng ghế phía sau, hướng của Môn Cảnh ngồi có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của Uyển Thư, trông nàng khổ sở bị nhét cẩu lương ngập mặt mà phì cười thành tiếng.

Đổng Minh phóng theo tầm mắt đứa bạn mình, khi biết cô đang chăm chú nhìn cái gì thì làm bộ như hiểu chuyện, chép miệng nói:

"Cậu không cần miễn cưỡng ngồi đây với tôi đâu, qua đó với Kim tiểu thư đi"

Môn Cảnh bấy giờ mới thu hồi tầm mắt, đưa tay chỉnh lưng ghế ngả ra sau một chút rồi lấy miếng bịt mắt đeo lên, thả người nằm vật ra thật thoải mái sảng khoái:

"Từ đây ra đảo chắc cũng tầm trưa, theo lịch sắp xếp phía clb kịch nhận phòng rồi ăn trưa xong thì phải luyện tập tới tận chiều, ăn chiều xong thì luyện tới khuya, nên giờ tôi phải tận dụng thời gian chợp mắt chút xíu".

"Hả, sao nghe như bóc lột sức lao động vậy?"

"....."

Không có tiếng đáp lại, chỉ còn tiếng thở đều đặn phát ra từ lỗ mũi của Môn Cảnh.

"Ôn con ngủ nhanh dữ".

Mất gần ba tiếng để bay từ thành phố A đến Lạc Viên Đảo Cơ Thị, dĩ nhiên đó là thời gian của chuyên cơ riêng, còn máy bay chở khoảng một trăm người kia thì phải mất thêm ba mươi phút nữa. Vừa bước xuống máy bay đã có người nghênh đón, một người đàn ông chừng ba mươi mặc âu phục lịch lãm tiến lên cung kính với Cơ Giao.

"Tiểu thư"

Cơ Giao khẽ gật đầu đáp lại anh ta: "Quản lý không cần phải vất vả ra tận đây đón tôi đâu"

"Là thư ký Lâm đặc biệt căn dặn thưa cô"

Nghe là sự sắp xếp của thư ký Lâm thì Cơ Giao cũng không nói gì thêm, năm đứa theo ông quản lý leo lên chiếc Limousine chở thẳng đến tòa nhà khách sạn cao cấp, xa hoa bậc nhất của khu resort. Bước vào trong đại sảnh đường nguy nga lộng lẫy lấp lánh ánh kim của khách sạn, Đổng Minh cứ xoay mòng mòng tấm tắc khen ngợi không ngớt, nhưng có một chi tiết là lạ khiến cậu thấy kỳ quái, bèn kéo kéo áo Du Hàn với Môn Cảnh, nói nhỏ:

"Nè, sao khách sạn vắng khách thế?"

Du Hàn với Môn Cảnh nín thin, đương nhiên là vậy rồi vì các cô cũng có biết nguyên nhân đâu mà trả lời chả, may thay Cơ Giao đi đằng trước không xa nghe rõ không sót chữ nào, quay mặt lại nở nụ cười chao đảo tâm hồn giải đáp thắc mắc của cậu:

"Là em yêu cầu khách sạn giảm tiếp nhận khách, nhằm giúp cho mọi người có không gian thoải mái nhất"

"Ôh wao... Cơ tiểu thư thật chu đáo nha, Du Hàn có phước quá đi" hai mắt cậu chàng nổi lên trái tim bắn chíu chíu, tràn trề ngưỡng mộ khâm phục.

"Đừng khách sáo" Cơ Giao hài lòng trước lời nhận xét của Đổng Minh: "Bạn phu quân em thì cũng là bạn của em"

Du Hàn: "...." Cơ tiểu thư, có thể nào tiết chế một chút được không? cô ấy không ngại à?.

Nghe Môn Cảnh đi bên cạnh cười khì khì, Du Hàn cũng lười phản ứng.

Đến quầy lễ tân nhận khóa thẻ từ, lúc nhìn số phòng trên thẻ của Môn Cảnh giống số của mình, Du Hàn mới biết họ đưa phòng đôi. Đổng Minh khi biết phải ở phòng đôi thì có hơi thất vọng.

"Cầu mong cái đứa chung phòng với tôi không có ngáy"

Du Hàn ném ba lô của mình cho Môn Cảnh nhờ cô mang lên phòng giúp, còn mình thì vào nhà vệ sinh giải quyết chính sự. Thời điểm Du Hàn vừa rời đi, Cơ Giao liền sáp lại bên cạnh Môn Cảnh, đưa thẻ từ của mình ra.

"Cảnh Soái muốn đổi phòng không?"

Con ngươi nàng lia về hướng Uyển Thư đang nói chuyện với nhân viên quầy lễ tân, vẻ mặt giảo hoạt đầy ẩn ý.

"Cơ đại tiểu thư dối lòng quá nha"

Môn Cảnh đạm mạc cười nhưng vẫn đưa cho nàng thẻ phòng của mình. Du Hàn từ nhà vệ sinh đi ra, kiểm tra lại số phòng trên thẻ rồi vào thang máy bấm lên tầng bảy, đứng trước cửa phòng 703 quét khóa thẻ từ mở cửa.

Du Hàn lượn một vòng tham quan căn phòng, khách sạn resort cao cấp có khác, hình như chia ra mấy gian lận. Phòng khách rộng lớn có sofa, tranh ảnh nghệ thuật treo tường, chiếc tivi màn ảnh rộng, có cửa kính trượt ngang trong suốt dẫn ra ban công, view hướng thẳng ngoài biển.

Du Hàn lách vào trong phòng ngủ, có hai chiếc giường kê cách nhau một cái bàn gỗ vuông nhỏ thấp lè tè, bên trên đặt cây đèn ngủ và chiếc bình hồ lô đang phun tinh dầu như sương.

Chợt có tiếng động trong phòng vệ sinh, Du Hàn nghĩ đó là Môn Cảnh nên cũng chẳng mấy để tâm. Cởi áo khoác treo lên giá rồi leo lên giường, tay gác đầu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút trước khi xuống dưới ăn trưa. Du Hàn nghe thấy tiếng cánh cửa phòng vệ sinh đóng mở *Cùm Cụp*, sau đó là tiếng kéo ghế.

Không hề nghe thấy Môn Cảnh nói chuyện, Du Hàn ngờ ngợ hé mắt ngó qua thấy có dáng người ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc bạch kim dài uốn lọn, tấm lưng mảnh mai, vòng eo số tám nhỏ nhắn, đôi tay trắng như sữa đang cẩn thận tháo bông tai.

Một giây... hai giây... ba giây... Du Hàn trợn mắt tỉnh ngủ ngồi bật dậy như cái lò xo, lắp bắp kinh hãi:

"Cơ, Cơ Giao? sao em lại ở đây?"

Hay mình vào nhầm phòng? vô lý, khóa thẻ từ mở cửa được thì nhầm phòng kiểu quái gì.

Nghĩ đến trường hợp xảy ra cao nhất: "Em hối lộ Môn Cảnh?"

Qua tấm gương Cơ Giao nhìn vẻ mặt ngây ngô của Du Hàn, mím môi như đang nén cười, làm bộ làm tịch viện ra lý do rất chi cao thượng.

"Hai người họ cần thường xuyên luyện tập cho vở kịch, nên em tốt bụng nhường phòng để họ có không gian riêng tư thôi"

Du Hàn xuống giường, không tiếng động từng bước tiếp cận ra sau lưng nàng, hai tay chống lên cạnh bàn trực tiếp đem Cơ Giao nhốt ở giữa, khom lưng xuống cất giọng khàn khàn mà mê li:

"Tìm lý do nào chính đáng hơn được không?"

Cơ Giao nghiêng người dán lưng sát vào lồng ngực đối phương, hơi hơi ngửa đầu, cánh môi hời hợt lướt qua môi Du Hàn, cười khúc khích:

"Lý do này đủ chính đáng chưa?"

Du Hàn nheo mắt: "Tiểu hồ ly"

Đôi mắt Du Hàn rất đẹp, chúng nhấp nháy như tinh tú vậy, lại có đôi chút gì đó lạnh lẽo xa cách làm người ta vừa muốn gần đồng thời cũng vừa sợ hãi. Cơ Giao nâng tay vuốt ve sườn mặt Du Hàn, kiềm lòng không đậu mà muốn rướn người lên hôn.

Đúng lúc này điện thoại bàn trong phòng lại không biết điều reo lên inh ỏi, phá tan bầu không khí ái muội của cả hai. Du Hàn buông Cơ Giao ra đi đến phòng khách bắt máy, qua chừng mấy phút thì gác điện thoại, rồi thông báo với Cơ Giao:

"Đoàn người kia tới khách sạn rồi, bữa trưa cũng đã chuẩn bị xong xuống ăn thôi"

Cơ đại tiểu thư ngồi chết lặng tại chỗ, mông dính chặt trên ghế, bàn tay từ lúc Du Hàn đi vẫn giữ giữa không trung sượng sùng thu lại.

Thấy đại tiểu thư hờn dỗi không thèm để ý tới lời nói của mình, mà quay về bàn trang điểm mở một chiếc hộp nhỏ, lấy đôi bông tai hình giọt nước sapphire lam ngọc trong suốt bên trong ra, đang định đeo lên thì bị một bàn tay khác ngăn trở.

Du Hàn không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng nàng, đoạt lấy bông tai từ trong tay nàng:

"Để tôi giúp em"

Cơ Giao quan sát người trong gương đang cẩn thận, tỉ mỉ từng chút đeo bông tai cho mình, mỗi một động tác đều rất ôn nhu cứ như sợ làm đau nàng vậy. Cơ Giao thấy hơi buồn cười, giận lẫy vừa nãy cũng vì thế mà tiêu tan.

"Ăn xong bữa trưa cùng em đi dạo được không?"

Du Hàn ngẩng đầu mỉm cười sủng nịch: "Được"

Trên bàn ăn không khí đặc biệt căng thẳng giữa Cơ Giao và Uyển Thư, bàn ăn rộng thênh thang nhưng Uyển Thư lại cố tình kéo ghế ngồi sát cạnh cô bạn mình, hai cô nàng líu ríu như đang tranh luận gì đó.

"Sao cậu đổi phòng với Môn Cảnh mà không báo cho mình một tiếng? báo hại mình vừa cởi áo định đi tắm thì Môn Cảnh lù lù xuất hiện phía sau, cậu có biết lúc đó mình rất là xấu hổ hay không? chỉ muốn đào cái hố chui xuống cho đỡ nhục"

Nàng với Cơ Giao là bạn thân từ thuở nhỏ, hai người thỉnh thoảng tắm chung nên việc thay đồ trước mặt nhau là chuyện rất đỗi bình thường, tuy nhiên lõa thể trước mặt Môn Cảnh thì lại là vấn đề nghiêm trọng hơn.

Hồi tưởng lại khoảnh khắc khó xử giữa mình và Môn Cảnh ban nãy, Uyển Thư mặt đỏ tía tai cúi đầu không dám nhìn Môn Cảnh đang ngồi phía đối diện.

Cơ Giao che miệng cố gắng không làm ra hành động thất thố như là phun cơm chẳng hạn, nàng tằng hắng an ủi bạn mình:

"Sớm muộn gì trong tương lai cậu chẳng cho chị ấy xem, nên giờ cho xem trước cũng đâu tính là uỷ khuất cậu"

"...." nói thế cũng nói được.

Uyển Thư chỉ còn biết câm nín bất lực.

Ngồi đối diện xem hai nàng rì rầm với nhau, Môn Cảnh cũng đoán được nội dung cuộc tranh luận là gì. Đại não nhất thời không tự chủ mà nhớ lại hình ảnh 'hoạt sắc sinh hương' ban nãy, phong cảnh núi non đẹp đến mức tuyệt trần khiến người ta nhịn không được mà rạo rực trong lòng, hoả khí dâng cao xông thẳng tận não suýt chút nữa là chảy máu mũi rồi.

Uyển Thư đột ngột ngẩng đầu lên, vô tình bốn mắt chạm nhau tóe lửa, chưa đến nửa giây Kim tiểu thư đã bối rối vội vàng cúi đầu xuống tránh né.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net