Chương 57: Tỉnh Giấc Lại Ngọt Ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không mấy bất ngờ trước thông tin này lắm, làm chuyện trái lương tâm thì sớm muộn cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi

"Anh Du Quân nằm trong đội điều tra được giao phó thụ lý vụ án này, bước đầu cảnh sát đã điều tra được một số manh mối cho thấy Kim phu nhân là chủ mưu của vụ bắt cóc Uyển Thư, nên bà ta tạm thời bị bắt giam để tìm thêm bằng chứng. Còn Liêu Vĩ Kiên thì xác định là kẻ đầu sỏ bắt cóc Đổng Minh cùng tài xế nhà cậu ta rồi, can thêm tội cố ý gây thương tích và có chủ đích giết người nữa. Cảnh sát mà bắt được thì hắn chỉ còn nước ngồi tù mọt gông"

Hậu quả mà Liêu Vĩ Kiên gây ra lần này có sức công phá ngang ngửa bom nguyên tử chứ chẳng đùa, cho dù đứng đằng sau hắn là cả một tập đoàn Liêu thị nghe đâu cũng không kém cạnh Kim thị là mấy, nhưng chắc cũng chẳng ăn thua so với cái tổ ong bự chà bá mà hắn chọc phải

Để chờ xem sau những gì Liêu Vĩ Kiên gây ra cho Uyển Thư, liệu Kim lão thái gia có cứu hắn giống như lời hắn từng khẳng định hay không.

Phát hiện nét mặt đăm chiêu thất thần của Môn Cảnh, Du Hàn bèn chuyển chủ đề: "Cái gã tẩm quất cậu thành bộ dạng thê thảm như hiện tại tên là Lộc Lặc, hắn ta là một bậc thầy võ thuật Muay Thái, đòn lên gối chính là tuyệt chiêu tất sát mà hắn ưa dùng, theo thống kê số nạn nhân sống sót sau khi lãnh trọn đòn đó chỉ có khoảng năm phần trăm. Thật may mắn khi cậu nằm trong số năm phần trăm ấy".

Nhắc tới vụ này Môn Cảnh lại ứa gan, còn nghe ra chất giọng khen đểu của đứa bạn càng khiến cô sôi máu hơn. Lòng tự ái nổi lên mà gân cổ phản biện:

"Cái thằng mặt chuột đầu mào gà đó thừa nước đục thả câu đánh lén lúc tôi đang kiệt sức, thử đấu tay đôi một chọi một xem coi mèo nào cắn mỉu nào. Tôi lại chẳng đập cho gã ta khóc tiếng mán"

"Haha" Du Hàn ngửa đầu cười như được mùa: "Cậu thì kinh rồi, cậu mà là thứ hai thì không ai là chủ nhật hết, được chưa nào"

"Hừ! Cứ xem thường tôi đi, một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu biết tay" hăng hái gáy to thoả mãn thế thôi, đến cuối cùng Môn Cảnh vẫn buồn tiu nghỉu thừa nhận

"Haizz~ qua vụ việc lần này tôi mới đánh giá được chính xác mức độ thể lực, cùng sức chịu đựng của bản thân, còn quá yếu kém. Chờ sức khỏe hồi phục tôi nhất định chăm đến phòng tập gym hơn mới được"

Du Hàn nhìn sự quyết tâm của cô, không khỏi động lòng trắc ẩn: "Tôi với Đổng Minh đi cùng cậu"

"Bà mẹ, đứng ở ngoài cũng bị văng miểng" Đổng Minh dắt theo bác sĩ y tá thình lình xuất hiện như ma sau cánh cửa, cậu chàng tỏ rõ thái độ không hài lòng khi Du Hàn tự ý quyết định: "Mắc mớ gì tôi phải đi theo hai cậu tập cái thứ buồn chán đó chứ hả?"

Du Hàn nhìn cậu gật gù, cô đánh giá năm sao trình độ lươn lẹo đạt rank thách đấu đến từ người chơi Đổng Thị Minh Mắt Nai. Để tuyên dương cho nghĩa cử cao cả ấy, Du Hàn quyết định khen thưởng bằng cách châm chọc không thương tiếc

"Ờ... vậy mà không biết trước đây là ai khóc lóc ỉ ôi trách tụi này không dẫn đi học Triệt Quyền Đạo cùng vậy kìa"

Bị nhắc lại chuyện cũ, Đổng Minh mặt đỏ bừng như mông khỉ, vội đính chính đến mức nước miếng vung vãi bờ đê: "Cậu đừng có mà bốc phét, tôi khóc lóc ỉ ôi bao giờ? Tôi chỉ là giận hờn vu vơ thôi nhé"

Môn Cảnh nằm trên giường cười sắp ngất tới nơi, cô xoa xoa vết thương nơi hông sườn vì cười quá khích mà thốn muốn chết, nhăn nhó xua tay: "Thôi, thôi xin hai ngài đừng tấu hài nữa. Vết thương của tôi vỡ ra mất"

Vị bác sĩ già cùng cô y tá xinh đẹp nãy giờ vẫn đứng tần ngần bên kia chờ đợi, bị ba đứa nhóc coi như người vô hình của Minh Hằng mà cho ăn mấy ký bơ. Rốt cuộc không nhịn nổi nữa cất tiếng ho tằng hắng một cái, hòng nhắc nhở cho mấy đứa oắt con này biết trong phòng còn có hai người nữa đang tồn tại

Quả nhiên vừa được nhắc nhở 'khéo', ba kẻ vô lương tâm kia bấy giờ mới ý thức tới hành vi thiếu nhã nhặn của mình, ngượng ngùng áy náy mà thành tâm cúi đầu tạ lỗi. Du Hàn - Đổng Minh tự giác né sang bên cạnh, nhường chỗ cho hai vị y sĩ tiến hành các bước kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Môn Cảnh.

"Hồi phục khá nhanh đấy, thôi thì chịu khó ở lại bệnh viện theo dõi thêm dăm bữa nửa tháng... cho tới chừng nào khỏi hẳn rồi về nhé"

Sao giọng bác sĩ nghe cứ đểu đểu nhỉ?. Ba đứa nhìn nhau trao đổi ánh mắt, trong lòng đều chung một dòng suy nghĩ.

Dặn dò thêm hàng tá lưu ý cần ghi nhớ, hai vị y sĩ cuối cùng cũng chịu rời đi.

"Môn Cảnh" Uyển Thư không biết đã đứng ngoài cửa phòng trong bao lâu, nàng chờ bác sĩ y tá đi khỏi mới khẩn trương bước như bay vào phòng

Trên gương mặt mỹ miều kiều diễm không sao che giấu hết niềm hạnh phúc ngập tràn, mi mắt nàng cong dài đẹp đẽ ươn ướt hoen lệ, hai cánh tay chìa tới gần như là nhào vào lòng Môn Cảnh

Có vẻ như bị hạnh phúc lấn át lý trí, khiến nàng nhất thời quên khuấy mất cô còn đang bị thương, chỉ biết dùng hết sức bình sinh mà ôm ghì chặt lấy báu vật quý giá của mình. Môn Cảnh nhịn xuống cơn đau thắt tim gan, vòng tay bảo bọc trọn cơ thể be bé xinh xinh của nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

"Cậu ngửi thấy mùi gì nồng nặc không?" Đổng Minh làm bộ bóp mũi, phe phẩy bàn tay như muốn xua tan thứ gì đó vô hình trong không khí. Cậu đè thấp giọng hỏi Du Hàn

Du Hàn thấy cậu ta diễn lố, liền ném cho cái ánh mắt quánh giá tiêu cực: "Đừng bảo là vừa phóng rắm nha má"

"Cái quần, là mùi cơm chó đó. Mẹ, tự dưng khi không ăn cơm chó ngang xương" đã không có bồ tuổi thân thì chớ, đằng này chúng nó suốt ngày thồn cẩu lương ngập mồm mình... cay thế nhờ.

Cả hai trở thành bóng đèn bất đắc dĩ, nhìn đôi bạn trẻ chim chuột nhau mà nhức con mắt, lại không tiện phá hỏng bầu không khí lãng mạn, ngọt ngào của người ta, nên đành lặng lẽ lùi bước về sau để thấy em rõ hơn, lùi hẳn ra khỏi phòng đóng kín cửa lại cho nó cẩn thận nè.

"Ngoan nào, đừng khóc..." Môn Cảnh nâng mặt nàng lên, lời nói dịu dàng như dỗ dành trẻ con, ngón tay lau vuốt nước mắt cho nàng. Nói đùa: "Vừa thấy tôi em lại khóc bù lu bù loa lên, làm tôi còn tưởng bác sĩ nãy vào là để thông báo tôi mắc bệnh nan y, sắp ngủm củ tỏi tới nơi rồi ấy"

"Ăn nói bậy bạ" Uyển Thư sụt sịt chiếc mũi đỏ hồng, giận dỗi đấm nhẹ lên vai cô trách cứ. Nhờ vậy mới sực nhớ ra cô còn đang bị thương vừa tỉnh dậy thức thì, tay chân luống cuống hốt hoảng vội bật người tránh khỏi cơ thể cô

"Em xin lỗi, vết thương có bị đè đau lắm không?"

Môn Cảnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, khẽ cười xòa: "Em có nằm hẳn lên cũng không đau"

Biết tổng cô đang cậy mạnh để giữ thể diện, Uyển Thư cũng lười vạch trần. Mặc cho Môn Cảnh tùy tiện nắm tay mình sàm sỡ, nàng nâng bàn tay còn lại của mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve nơi thái dương quấn băng của cô

"Sáu tiếng trong phòng cấp cứu, ba ngày hai đêm hôn mê không chịu tỉnh... có biết doạ cho người ta sợ muốn đứng tim không"

"Em lo lắng đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, hỏi thừa" nàng trợn mắt sừng sộ trừng cô một cái

Lần này tới phiên Cảnh Soái bị dọa cho hết hồn. Đừng trông thấy tam tiểu thư nhà họ Kim bình thường hiền thục dịu dàng mà sai lầm, bởi một khi nàng nghiêm túc lên thì đừng hỏi sao biển xanh lại mặn. Đâu tự nhiên mà giang hồ truyền tai nhau câu nói 'nhà là phải có nóc', thà rằng biết sợ nóc nhà còn hơn là ra chuồng gà ở nha mấy bạn.

Thấm thía đạo lý sâu xa trên, Môn Cảnh rất chi tự giác gật đầu hối lỗi. Cô xoa xoa gáy, cười hề hề làm bộ rẽ hướng câu chuyện

"Nghe Du Hàn bảo em dùng rèm cửa cùng ga giường làm dây trèo xuống lầu? em học cái đó từ đâu vậy?"

Uyển Thư chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn bên mép giường, xem thái độ thành khẩn đến mức có chút phát ngốc của Môn Cảnh, chọc cho nàng không khỏi phì cười, đầu ngón tay miết nhẹ lên trán cô

"Hừ- bày đặc đánh trống lảng, tạm thời buông tha cho chị. Nhưng em sẽ ghi nhớ món nợ này"

Cảnh Soái nuốt nước bọt, vã mồ hôi

Các cụ dạy quả không sai... thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, thà đắc tội tiểu nhân chứ tuyệt đối đừng đắc tội phụ nữ. Kết cục nó thảm khốc lắm, sợ hãi các thứ đồ.

Uyển Thư đang bận hồi tưởng lại chi tiết mấy hôm trước, nên không chú tâm đến nét mặt nhăn nhó như ăn trúng khổ qua của Cảnh Soái.

Ngón trỏ chỉ cằm, nàng bắt đầu thuật lại sự việc: "Cái cô vệ sĩ đó nhốt em trong một căn phòng ở trên lầu ba rồi khoá cửa ngoài lại, chắc thấy em gầy nhỏ lại là tiểu thư khuê các, nên cô ả đinh ninh em không có khả năng trốn thoát. Sau khi đi kiểm tra một vòng quanh căn phòng, phát hiện cánh cửa thông ra ban công, em chợt liên tưởng đến bộ phim đặc vụ của Mỹ hôm trước mới xem xong— có một tình tiết giống y chang hoàn cảnh của em lúc đó"

Khi nhắc đến phân đoạn này, nàng bỗng nhiên trở nên rất hứng khởi. Biểu cảm ngây thơ trẻ con hiếm thấy, háo hức mà khoe chiến tích với Môn Cảnh: "Em tháo rèm cửa cùng với ga giường, cuốn chúng lại theo chiều dài nhất rồi thắt nút chặt với nhau, một đầu cột vào thanh lan can sắt còn đầu kia thì quăng xuống dưới lầu. Lúc ý em hồi hộp lắm, vì lần đầu tiên trong cuộc đời được trải nghiệm cảm giác mạo hiểm như thế, đáng tiếc là mới leo xuống có tí đã bị cha nội đặc nhiệm kia lôi lên lại"

Môn Cảnh chăm chú lắng nghe hết nội dung câu chuyện, nhìn nàng vẫn còn đang than thở tiếc nuối, cô cũng không tiện nói cho nàng biết một sự thật rằng "Cho dù em có thành công leo được xuống dưới, thì vẫn bị bọn canh gác dưới đó tóm cổ lại thôi"

Giờ mà chơi dại đi tạt nước lạnh dám mình bị luộc chính lắm, thôi kệ đi— miễn nàng vui là được.

Môn Cảnh cưng chiều xoa xoa mái tóc nàng, sợi tóc nàng mềm mượt óng ả, tựa như vải lụa tơ tằm chạm vào tay liền không muốn buông. Hương thơm vanilla tinh khiết ngọt ngào từ dầu gội thoang thoảng vấn vít nơi cánh mũi, giúp cô xoa dịu tâm trạng uể oải, thư giãn tinh thần sau nhiều ngày nằm ì một chỗ trên giường

Uầy~ có người yêu tiện thiệt, hiệu quả cứ như đi xông hơi ở spa ấy. Mấy đứa FA chắc không hiểu cảm giác này đâu.

"Làm gì vậy chứ?" lời nói thì tỏ vẻ bất mãn khi cô chơi đùa tóc mình, nhưng hoàn toàn không có hành động tránh né thiết thực nào.

Môn Cảnh bàn tay vẫn nắm tay nàng, nhẹ nhàng mà đổi thành mười ngón đan xen, tươi cười như thể vừa trúng mười tấm vé số độc đắc: "Đang tạ ơn ông trời vì đã đối xử với tôi quá tốt, trong hàng triệu con dân FA thế mà ông ấy lại nhắm trúng tôi để ban tặng cho một cô vợ nhỏ đáng yêu tài sắc vẹn toàn, một trăm trên một trăm điểm. Chẳng phải ông ấy quá thiên vị rồi hay sao?"

"Lão sến súa dẻo miệng" Uyển Thư bĩu môi, đẩy khuôn mặt nịnh bợ đang cố tình tiếp cận mình kia, "Xí" một tiếng xem thường. Làm giá tí thôi chứ trong lòng thì đang sung sướng thấy mồ, thiếu điều nhảy cẫng lên vì thoát ế— à nhầm, phấn khích chứ.

"Ừm" Môn Cảnh thoáng ấp úng gãi gãi tai, cuối cùng mở miệng hỏi: "Về lời hứa đó, em có định thực hiện không?"

"Lời hứa nào?" Uyển Thư như người đi lạc trong sương mù, không theo kịp nhịp độ lên xuống thất thường của cô, mất chừng mười giây mới phản ứng lại câu hỏi

"Thì... bữa đó em hứa chỉ cần tôi sống sót, muốn em làm gì cũng được mà"

Uyển Thư sững người, toàn bộ ký ức về cái đêm kinh hoàng khiếp sợ, tay chân bủn rủn, tim gan quặn thắt của ngày hôm ấy, lần nữa trỗi dậy dồn dập như một thước phim tái hiện rõ từng chi tiết trong tâm trí nàng. Môn Cảnh toàn thân đều là máu, các vết thương đan xen lẫn nhau nằm trên làn da tái nhợt, được các y bác sĩ đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, nàng đuổi theo chiếc băng ca, nửa ôm lấy cô ở bên tai cô mà nghẹn ngào van xin

"Đừng... cầu xin chị... đừng chết mà, chỉ cần có thể vượt qua, chỉ cần chị có thể sống sót... chị yêu cầu gì em cũng đều nghe theo tất cả"

Giờ nhớ lại giọng nói khẩn khoản, lời lẽ thiết tha nài nỉ van xin của mình, Uyển Thư không tránh khỏi xấu hổ. Tuy nhiên nàng rất nhanh nhận ra được vấn đề ở đây

"Ủa lúc đó rõ ràng chị đang hôn mê mà, sao nghe thấy được hay vậy?"

Môn Cảnh nhếch mép cười xấu xa: "Bấy lâu nay tôi vẫn luôn giấu giếm em một bí mật, tôi từ khi sinh ra đã mang năng lực ngoại cảm, có thể nghe thấy tiếng gọi từ dương gian và cõi người chết... Ấy đùa thôi, thực ra lúc đó tôi vẫn chưa ngất hẳn, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên mới vô tình nghe được lời em nói". Tam tiểu thư Kim gia bật chế độ nghiêm khắc cảnh cáo, dọa cho ai đó không dám hồ ngôn loạn ngữ.

Nhưng nàng cũng hiểu đạo lý lời đã hứa ra mà không thực hiện thì rất mất uy tín, cho nên dù không muốn vẫn phải chấp nhận: "Vậy chị yêu cầu gì?"

Hình như Môn Cảnh đã nghĩ sẵn câu trả lời từ trước, vừa định mở miệng lại bị Uyển Thư nâng ngón tay chặn lấy môi, nàng đưa ra quy định:

"Cấm yêu cầu mấy thứ bậy bạ nhạy cảm"

"Hehe, yên tâm yêu cầu này em thực hiện được" Môn Cảnh nắm tay nàng kéo xuống, nụ cười bỉ ổi trên môi ngày càng lộ rõ: "Gọi... chồng yêu đi"

"Cái gì, đừng có mơ"

"Này em định quỵt đấy à? yêu cầu dễ thế còn gì"

"Dễ cái đầu, chị không biết xấu hổ hả?"

"Xấu hổ là gì có mài ra ăn được không? em trốn không thoát đâu, mau mau thực hiện đi"

Uyển Thư nghẹn họng, hai má đỏ gay gắt cơ hồ muốn xuất huyết. Nàng cúi thấp đầu, cả khuôn mặt cắm xuống đất. Môn Cảnh nhìn thấy đôi môi nàng mấp máy thốt ra mấy tiếng thì thầm nhỏ xíu, cô phải ghé tai sát gần mới nghe rõ tiếng nàng bập bẹ như em bé đang tập nói

"C— ch... chồng... y—"

"Ah~ tiểu Cảnh con tỉnh rồi. Con dâu cũng ở đây luôn sao"

Ngay tại đây Cảnh Soái chỉ muốn đập bàn hét lên "Định mệnh cuộc đời" cho thỏa nỗi lòng bức xúc

Cha mẹ, anh hai, chị dâu cùng dì châu xách theo túi to túi nhỏ tiến vào trong phòng bệnh. Du Hàn với Đổng Minh đi ngay theo sau lưng họ. Đổng Minh nhón chân phóng tầm mắt qua đầu vai của Nam Môn Uy, cậu cố tình làm mặt quỷ trêu tức Môn Cảnh

Uyển Thư thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật may mắn vì tránh được một kiếp nạn

Chẳng ai thèm ngó ngàng đến cảm xúc thất vọng của Môn Cảnh, mọi người trong phòng kể cả Uyển Thư đều trò chuyện đùa giỡn rất vui vẻ với nhau, không phân giai cấp, cao sang hay thấp hèn. Mọi người đều rất bình đẳng.

Đã lâu rồi Uyển Thư mới được tham gia vào bầu không khí ấm áp, thấm đậm tình thân như bây giờ. Càng ngày nàng càng yêu quý tất cả thành viên trong gia đình Môn Cảnh. Ai cũng đều thân thiện dễ mến.

Xem đồng hồ đã gần trưa, bà Mẫn Hồng nhắc nhở dì Châu lấy hộp đựng cơm giữ nhiệt ra, đặt lên trên bàn ăn đa năng của giường bệnh. Bên trong chiếc hộp nhỏ gọn hiển nhiên là cháo dinh dưỡng. Cả đời Môn Cảnh ngán nhất hai món— một là đồ ngọt và hai là cháo, nhưng trước mấy ánh mắt đổ dồn tạo áp lực kia, cô chỉ đành ngậm ngùi mà cầm thìa lên

Ngày hôm trước Môn Cảnh còn chọc ghẹo Uyển Thư là cậy mạnh, không chịu cho cô đút cơm. Tuy nhiên hiện tại cô lại hành động giống y chang, mẹ một hai cứ đòi đút cho cô ăn. Ngại trước mặt bao nhiêu người để mẹ vừa giúp thổi nguội, vừa đút ăn từng thìa thì còn ra thể thống gì nữa.

Dù vừa mới phẫu thuật nhưng tốc độ của cô vẫn không hề suy giảm tẹo nào, vèo một cái đã giành được chiếc thìa trước cả mẹ

"Mẹ à con bị thương vùng bụng chứ có phải tay đâu, mẹ đừng lo lắng thái quá thế chứ"

"Con nhóc này, sợ mất thể diện trước mặt vợ mình chứ gì"

"Nếu mẹ đã biết thì để con tự múc ăn đi"

"Đồ dại gái" bà Mẫn Hồng tức tối vò đầu cô thành cái ổ quạ "Đồ sợ vợ"

"Con nào dám múa rìu qua mắt thợ, so với cha— con còn non và xanh lắm"

"Gan hùm gan báo dữ bây, con dám nhắc lại lời này không sót một chữ nào trước mặt cha con không?"

Môn Cảnh rụt cổ, từ chối tiếp tục đấu khẩu cùng mẹ mình, cô ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo. Vừa múc thìa đầu tiên chợt cổ tay bị ai đó chụp lại

Cả Môn Cảnh lẫn mẹ cùng đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, thì hoá ra người nọ lại là Uyển Thư. Tuy không nghe rõ hai mẹ con đang thì thầm thì thụt gì với nhau, nhưng khi thấy Môn Cảnh tự mình cầm thìa lên ăn, chẳng hiểu sao nàng giống như người trúng tà, đôi chân bất giác tự chủ động đi qua ngăn chặn việc làm của cô

"Vết thương mới phẫu thuật chưa bao lâu đừng cố gắng sức. Đưa thìa đây để em đút cháo cho"

Chưa hết bỡ ngỡ thì chiếc thìa trên tay đã bị đoạt mất. Bà Mẫn Hồng là người phản ứng đầu tiên, cực kỳ thấu tình đạt lý đứng dậy nhường chỗ ngồi cho con dâu. Uyển Thư lễ phép cúi người "Cảm ơn bác gái" rồi thế vào vị trí của bà

Cầu được ước thấy, ba cái mặt mũi thể diện nãy còn sống chết bảo vệ, giờ ném đi đâu mất chẳng thấy bóng dáng tăm hơi. Há miệng ngoan ngoãn nuốt từng thìa cháo mà nàng đút, vẻ mặt toàn là hưởng thụ

Tính ra em còn có chút lương tâm.

Mọi người trong phòng nhìn một màn này đều phải kìm nén để không thất thố phát ra tiếng cười. Riêng bà Mẫn Hồng thì trắng liếc mắt con gái mình, trong lòng đối với cô bắn hàng tỷ thứ khinh thường: Không tiền đồ, mẹ mày đút thì mày dãy nảy lên, còn vợ đút thì ngoan như cún. Con cái đẻ đau...

Cháo ăn xong thuốc cũng đã uống, mọi người thống nhất ý kiến ra ngoài ăn trưa, tiện thể để cho Môn Cảnh nghỉ ngơi. Trông theo Uyển Thư được người nhà mình ân cần lôi kéo hỏi thăm, Môn Cảnh không sao giấu nổi niềm vui, khoé môi cô kéo ra một nụ cười hạnh phúc viên mãn.

Tuy nhiên nụ cười đó rất nhanh vụt tắt sau khi cửa phòng đóng lại, bởi vì lời nói của tên Liêu Vĩ Kiên bất ngờ văng vẳng trong tâm trí cô

Quan sát cửa phòng, xác định người nhà mình sẽ không đột ngột quay trở lại, cô xốc tấm chăn cẩn thận leo xuống giường. Một tay giữ cây treo truyền dịch, tay còn lại khó khăn lục tìm trong mấy chiếc túi mà dì Châu mang vào ban nãy

"Đây rồi" là chiếc điện thoại đã bị cô rút pin giấu trong ngăn bí mật, hẳn Du Hàn đã giúp gắn pin trở lại và trả về nhà.

Khu vực Môn Cảnh đang nằm không thuộc phạm vi ảnh hưởng bởi sóng điện thoại, nên cô có thể thoải mái sử dụng thiết bị di động. Nương tựa cây treo truyền dịch, Môn Cảnh nhịn xuống cơn đau khắp toàn thân, hai chân run rẩy đứng thẳng dậy, chậm chạp đẩy cây treo truyền dịch theo cùng mình đến trước cửa phòng vệ sinh

Bật nguồn điện thoại lên, hô... may quá được sạc pin sẵn luôn. Trước tiên kiểm tra độ bảo mật của thiết bị cái đã, xác nhận không vấn đề gì mới quyết định nhấn phím gọi, thay vì nhắn tin cho người kia.

Tín hiệu chuyển tiếp rất lâu mới có người bắt máy. Giọng nói của một nam thanh niên ri rí cất lên, mang theo âm mũi nặng nề mệt mỏi, giống như đã nhiều đêm rồi anh không có giấc ngủ ngon

"Tiểu Cảnh sao lại gọi cho anh giờ này, bình thường em hay nhắn tin thôi mà"

"Anh ba, anh không khỏe à? giọng anh như bị cảm ấy"

"Không có gì, chỉ là dạo này công việc bận quá không ngủ đủ giấc thôi"

"Anh cũng ăn hai mươi sáu nồi bánh chưng rồi, tìm ai đó chăm sóc cho mình đi. Đã sống ở xa nhà còn sống lủi thủi một mình, nhở đổ bệnh thì ai lo đây?"

"Êh đừng ỷ có người yêu rồi đi châm chọc người khác nha. Anh mày tự biết cách lo cho bản thân, có việc gì cần nhờ thì nói lẹ không anh mày cúp máy"

"Ớ khoan, từ từ đã tam ca, để em nói" Môn Cảnh khẩn khoảng dịu giọng: "Vì chuyện này có hơi dài dòng, phức tạp nên không tiện nhắn tin. Là như vầy...". Sau đó cô cố gắng tóm tắt câu chuyện, sao cho đầy đủ nội dung quan trọng nhất có thể

Nam Môn Phong nghiêm túc lắng nghe, xuyên suốt không chen lời nào. Chờ đến khi cô em gái mình kể xong, anh liền hiểu ngay vấn đề:

"Ý em muốn nói... cái bí mật đó được hắn ta ghi lại bằng camera, hoặc là điện thoại sao?"

"Dạ vâng, vì hắn bảo sẽ cho Kim lão thái gia xem, nên em đoán nó có thể là ảnh chụp hoặc video"

Đầu dây bên kia Nam Môn Phong trầm ngâm giây lát, cuối cùng ừm một tiếng chắc nịch: "Để anh thử xem, nếu hắn ta lưu giữ thứ đó trong máy tính hay điện thoại chắc không thành vấn đề"

"Anh độ mất chừng bao lâu thì lấy được?"

"Sớm nhất là tối nay. Mà này em cũng đừng có đặt kỳ vọng vào anh quá, nếu thứ đó là một vật hữu hình hoặc một tập hồ sơ được giấu kín trong két sắt, thì anh cũng bó tay"

"Em hiểu mà, em sẽ chờ tin tốt của anh. Cảm ơn anh Môn Phong".

Trong khoảng thời gian Môn Cảnh nói chuyện điện thoại với anh mình, có lẽ cô không hề hay biết cánh cửa phòng bệnh đã bị ai đó mở ra he hé, ngay sau khi cô chấm dứt cuộc gọi, cánh cửa cũng đồng thời nhẹ nhàng không một tiếng động mà đóng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net