Chương 62: Cúp Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần thể kiến trúc Cơ thị bao gồm năm toà cao ốc trăm tầng, được xây nối liền nhau tạo thành hình dáng ngôi sao năm cánh sáng chói, rực rỡ nhất thành phố A. Với điểm nhấn là khu công viên ở giữa trung tâm, được thiết kế dựa theo mô phỏng chuẩn xác vườn quốc gia Anh Quốc. Nơi đây đặt trụ sở chính của tập đoàn Cơ thị, ngoài ra còn có hơn hàng ngàn chi nhánh lớn nhỏ khác trên khắp thế giới, với khoảng đâu đó hai triệu nhân viên.

Hoành tráng, giàu có, sang trọng, danh tiếng... đều là những lời hoa mỹ mà bao người tán tụng về tập đoàn Cơ thị. Theo như tờ báo kinh tế nổi tiếng uy tín, tập đoàn Cơ thị còn lọt top một trong những công ty khó phỏng vấn xin việc nhất thế giới. Bởi sự đòi hỏi kinh nghiệm chuyên môn, và thành tích học vấn cực kỳ khắc khe.

Họ luôn ưu tiên hàng đầu tuyển dụng những nhân tài ưu tú, xuất sắc tốt nghiệp từ các trường đại học của Cơ thị. Vì để thực hiện hoá giấc mơ được làm việc tại Cơ thị, lĩnh khơi khơi mười ngàn đô tiền lương hàng tháng, nhiều gia đình từ trung lưu trở lên không tiếc chi hàng đống tiền, cho con cháu mình nhập học vào các trường tư thục Cơ thị.

Mà cho dù không được nhận vào tập đoàn Cơ thị, thì chỉ cần có bằng tốt nghiệp đại học Cơ thị trong tay thôi, đã dễ dàng xin việc ở những công ty tiếng tăm khác rồi, thậm chí khả năng ứng tuyển vào chính phủ cũng cao hơn.

Các nhà phong thuỷ học khẳng định mảnh đất mà tập đoàn Cơ thị đang sở hữu nằm trên long mạch, là đất phát, nên mới giúp họ phất lên thịnh vượng, đã giàu càng giàu hơn. Mặc cho bao lời đàm tiếu qua loa linh tinh, không chứng thực, Cơ thị vẫn chễm chệ chiếm lĩnh hầu hết thị trường trong nước, lẫn quốc tế.

Văn phòng thư ký chủ tịch.

Thư ký Lâm đứng nghiêm trang sau bàn làm việc, trước mặt ông là màn hình máy tính đang kết nối video call. Người bên kia cầm một xấp ảnh ném thẳng vào màn hình, mà theo lý nếu lúc này người đó đang đứng đối diện ông, thì xấp ảnh kia sẽ được ném thẳng vào mặt ông thay vì màn hình máy tính rồi.

"Cậu làm việc kiểu gì vậy hả, sao lại để chuyện này xảy ra?"

"Tôi thành thật xin lỗi thưa chủ tịch, là tôi làm việc tắc trách" đối mặt với cơn thịnh nộ của chủ tịch Cơ Hùng, thư ký Lâm lại ứng xử vô cùng khéo léo bình tĩnh, ông cúi đầu gập người ăn năn thành khẩn nhận trách nhiệm.

"Đây căn bản không phải do cậu tắc trách" chủ tịch Cơ Hùng đập bàn, quát tháo như hổ gầm: "Tôi đã tin tưởng giao cho cậu đi điều tra nguyên nhân con bé quay về Đại Lục, vậy mà cậu lại năm lần bảy lượt giúp nó bao che. Nếu tôi không phái người đi điều tra, chẳng lẽ cậu định giấu giếm tôi chuyện này cho đến khi nó được đăng tràn lan trên khắp các mặt báo, phương tiện truyền thông đại chúng hay sao hả?"

Thư ký Lâm không ngẩng đầu, cũng không mở miệng thanh minh, bởi ông biết bây giờ có nói gì cũng không lọt lỗ tai vị lãnh đạo này, còn bị mắng thêm vì tội chống chế.

"Tôi cho cậu ba ngày để giải quyết đống rắc rối lùm xùm này" chủ tịch Cơ Hùng bắt đầu đưa ra tối hậu thư: "Ba ngày sau nếu cậu không giải quyết được, tôi sẽ giao cho người khác phụ trách"

"Vâng, tôi sẽ nghiêm túc thực hiện theo chỉ thị"

Chủ tịch Cơ Hùng rõ ràng chẳng mấy tin tưởng lời hứa hẹn suông này của thư ký Lâm, ông ta tặc lưỡi lắc đầu tỏ thái độ bất mãn, rồi chủ động ngắt kết nối video call. Nhìn tấm ảnh chụp Cơ Giao cùng cái người tên Du Hàn ôm ấp nhau trên phố, nằm xen kẽ chung với nhiều tấm ảnh chụp lén khác lúc hai người tình tứ ở trên đảo.

Lại đưa mắt xem thông tin điều tra trước mặt, Cơ Hùng vuốt cằm băn khoăn : "Con gái của Tổng cảnh giám Du Thiên, liệu đây chỉ là trùng hợp?". Nghiền ngẫm một hồi, cuối cùng ông quyết định nhấc điện thoại bàn, bấm số gọi cho ai đó.

Bên kia sau khi kết thúc video call, thư ký Lâm cả người thoát lực, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế. Ông dùng tay trái của mình bóp chặt lấy bàn tay phải đang mất kiểm soát run lên lẩy bẩy, lồng ngực phập phồng hơi thở dồn dập. Ông biết đây là triệu chứng gì, vội khẩn trương mở ngăn kéo bàn làm việc lấy bình thuốc hen suyễn, ngậm vào trong miệng hít lấy hít để. Mất một lát mới cảm giác thông thoáng dễ chịu hơn.

Vẫn còn chưa hoàn hồn thì điện thoại nội bộ bất ngờ reo vang inh ỏi, dọa ông giật bắn mình, ông hít sâu một hơi trấn tĩnh lại. Bần thần hồi lâu, sau đó nhấc máy cất giọng thản nhiên:

"Alo?"

Người gọi hóa ra là cô tiếp tân bên ngoài "Thư ký Lâm, có trợ lý thư ký Hoắc xin gặp"

"Cho cậu ta vào"

"Vâng"

Cửa phòng mở ra, một cậu thanh niên trạc ba mươi bước vào, trên tay cầm một tập hồ sơ đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của thư ký Lâm. Cậu trai trẻ cúi đầu báo cáo:

"Thưa đây là bảng điều tra mà trước đó ngài yêu cầu"

"Cảm ơn, cậu làm tốt lắm, bây giờ cậu có thể quay lại làm việc được rồi"

Chờ anh ta ra khỏi phòng đóng cửa lại, thư ký Lâm mới xé mở niêm phong tập hồ sơ, rút ra một xấp giấy tờ thông tin cá nhân đi kèm ảnh chụp.

Bảng điều tra đầu tiên là Du Hàn, ông liếc sơ qua thông tin, và rồi ánh mắt bị thu hút bởi một dòng chữ

"Có cha mẹ bị sát hại vào mười năm trước, hiện đang sống cùng anh trai"

Một cảm giác ngờ ngợ, thôi thúc ông phải nhìn kỹ khuôn mặt của Du Hàn trên ảnh chụp. Càng nhìn nỗi thân thuộc càng hiện rõ sâu trong tâm trí, như để tìm ra lời giải đáp cho suy đoán của mình, ông lật tiếp những tờ thông tin phía sau. Hai bức ảnh chụp đen trắng giống như được chụp ra từ ảnh trên bia mộ, thư ký Lâm bàng hoàng sửng sốt, không thể tin nổi.

Ông nâng tay bịt kín miệng mình, để kìm nén tiếng khóc nấc nghẹn, nhưng không sao ngăn được hai hàng nước mắt mặn đắng, đang lăn dài trên đôi gò má gầy xơ xác, của một người đàn ông chỉ mới ngoài bốn mươi.

......

Chấm dứt chuỗi ngày nghỉ dưỡng trong bệnh viện, sự kiện bắt cóc hành hung cũng tạm thời lắng xuống. Cuối cùng Môn Cảnh đã có thể quay trở lại mái trường thân thương, thấy con gái mình muốn đi học ngay sau ngày xuất viện, bà Mẫn Hồng đã tận tình khuyên nhủ cô nên nghỉ ngơi ở nhà thêm hai, ba bữa nữa.

Tuy nhiên đối với một con ngoan trò giỏi, tấm gương siêng năng, chăm chỉ như Cảnh Soái thì nào chịu. Nguyên nhân là sắp tới sẽ có hai bài kiểm tra lý hóa nâng cao, hơn nửa tháng nay bỏ biết bao nhiêu bài vở, mặc dù lúc nằm viện có tự ôn qua bài cũ, nhưng không thể thay thế khi học trực tiếp ở trường được.

Ngày đầu tiên Môn Cảnh quay lại trường học, không ngoài dự đoán lắm khi fan hâm mộ của cô kéo bày kéo đàn, nườm nượp chen chúc chật kín cổng trường. Quá trời quá đất băng rôn chúc mừng cứ như là đi biểu tình, dọa Cảnh Soái một phen đổ mồ hôi hột, sợ hãi không dám bước xuống xe.

Phải nhờ đến đội bảo vệ nhà trường, can ngăn sơ tán đám người và hộ tống cô về tận lớp, Môn Cảnh mới an toàn nguyên vẹn, thoát khỏi những con người quá khích mang danh fan hâm mộ kia. Và như mọi lần, cô lại bị đám bạn bè trong lớp vây quanh trêu chọc giỡn hớt cả buổi. Sau đó thì họ thay phiên hỏi thăm sức khỏe của cô, họ dường như chỉ nghĩ Môn Cảnh nhập viện do tai nạn, chứ không hề hay biết gì về chuyện cô liên quan đến vụ của Liêu Vĩ Kiên.

Bữa trưa tại nhà ăn hôm đó, Đổng Minh bất ngờ dẫn tới theo một cô gái, mà cô gái này thì ai cũng biết, chính là Lý Linh nạn nhân trong vụ thầy Dương. Sau hơn nửa tháng điều trị, cô nàng đã gần như hoàn toàn khôi phục, khuôn mặt tươi tắn huyết sắc hồng hào hẳn ra. Cũng từ miệng Lý Linh mà Du Hàn, Môn Cảnh mới ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa... thì ra cái tên Đổng Minh này cứ mỗi buổi chiều tan học, sẽ luôn tranh thủ thời gian rảnh tới bệnh viện thăm người đẹp, động viên còn tặng hoa.

Du Hàn, Môn Cảnh nhìn cậu bạn mình bằng cặp mắt vô cùng khác xưa, trầm trồ thán phục không ngớt khiến cậu chàng đỏ mặt xấu hổ.

Lý Linh nói chuyện với cả ba khá ăn ý. Bọn họ bàn luận rất nhiều đề tài, lại vô thức nhắc về chuyện thầy Dương đến nay vẫn chưa bị bắt, mặc cho tên tuổi cùng danh tính của thầy ấy bị cảnh sát đem treo truy nã toàn quốc. Nhưng thầy Dương giống như bốc hơi khỏi trái đất vậy, biệt tăm biệt tích không để lại dấu vết gì.

Thời gian dài nằm trên giường bệnh, tuy mỗi sáng đều thức dậy sớm, chăm chỉ ra ngoài tập thể dục thể thao, sức khỏe dồi dào rồi vào ngủ tiếp. Nhưng đến lúc chơi lại bóng rổ, Môn Cảnh cảm giác rõ rệt thể lực của mình tiêu hao rất nhanh, hẳn là do cơ thể vẫn chưa bình phục hoàn toàn như cô đinh ninh.

May sao trong thời gian cô nằm viện, Du Hàn lên thay thế vị trí đội trưởng tạm thời, dẫn dắt cả đội tham gia giải đấu bóng rổ nữ mùa đông mở rộng giữa các trường trung học trên toàn quốc, và chật vật giành á quân, nhờ vậy mà đội không bị trừ điểm vẫn trụ được hạng trong top đội dẫn đầu bảng.

Sau buổi tập luyện, Cơ Giao, Uyển Thư cùng xuất hiện. Bọn họ tụ tập ngồi quây quần vòng tròn trên sân bóng rổ, vừa ăn uống vừa hát hò. Có người bày trò quay chai nước, nếu miệng chai chỉ vào hai người bất kỳ, thì hai người đó phải thực hiện theo yêu cầu của người quay chai.

Người bày trò này xung phong quay đầu tiên, chẳng biết có giở trò gian lận gì không, mà miệng chai chỉ đúng hướng Du Hàn và Cơ Giao. Hên cô bạn này rất biết giới hạn, không dám yêu cầu gì quá nhạy cảm, chỉ bắt Du Hàn cõng Cơ Giao chạy vòng sân bóng rổ.

Lần lượt những người ngồi theo hướng kim đồng hồ sẽ được quay, mà Du Hàn với Cơ Giao ngồi ở cuối nên còn lâu mới tới lượt họ. Có điều bằng một cách rất thần kỳ tâm linh nào đó, mà Du Hàn và Cơ Giao luôn luôn bị dính chưởng. Nhưng kẻ khốn khổ nhất ở đây phải kể đến Du Hàn

Nào là bắt cô vừa hít đất trong khi Cơ Giao ngồi trên lưng. Rồi nào là bế Cơ Giao trên tay trong khi đứng tấn một chân, vân vân mây mây... đủ thứ trò quái gở mà bọn bạn cô có thể nghĩ ra để tra tấn cô. Đến mức Du Hàn nghi ngờ liệu đây có phải âm mưu, lũ bạn đang đồng tâm hiệp lực chơi khăm cô hay không.

Một bên ngồi xem kịch vui bao gồm Môn Cảnh, Uyển Thư và cô bạn mới nhập nhóm Lý Linh, đều được dịp cười lăn cười bò. Cả phòng tập bóng rổ sang sảng tiếng cười huyên náo.

Sau một buổi chiều bị đám vô lương tâm kia hành lên bờ xuống ruộng, Du Hàn về thẳng nhà vì tối nay không có ca làm thêm. Anh hai Du Quân thì như mọi hôm, đi trực cả đêm đến sáng mai mới về, còn chú Du Khả chắc sau khi làm bữa tối cho cô xong cũng về nhà rồi.

Du Hàn lủi thủi dợm bước trên đoạn đường vắng dẫn vào khu nhà của mình, dưới ngọn đèn đường cũ kỹ vàng vọt lúc mờ lúc tỏ, chỉ in mỗi chiếc bóng nghiêng nghiêng đơn độc của Du Hàn mà thôi.

Những tưởng cuộc sống nhàm chán của cô sẽ lặp đi lặp lại duy nhất một chuỗi hành động cố định— tìm chìa khóa, mở cửa, tắm rửa, thay quần áo, học bài rồi lên giường ngủ. Thì tối nay lại xuất hiện diễn biến mới, có một chiếc ô tô màu đen đang đậu trước cổng nhà cô, rồi một người đàn ông mặc vest đen bước ra từ ghế lái

"Thư ký Lâm?" Du Hàn lên tiếng xác nhận danh tính người nọ

Thư ký Lâm nhìn cô khẽ gật đầu, so với lần gặp mặt gần đây nhất thì hôm nay trông ông ấy có vẻ hốc hác, mệt mỏi.

"Du tiên sinh, không phiền chứ?"

"Du tiên sinh?" Du Hàn bật cười khi nghe danh xưng quá đỗi mới mẻ này: "Thư ký Lâm, tôi chỉ mới là học sinh cấp ba mười bảy tuổi, chưa có nghề ngỗng hay sự nghiệp gì vĩ đại cả, chú gọi một tiếng tiên sinh cũng đề cao tôi quá rồi". Hơn nữa cái từ đó thường là giành cho đàn ông, tự nhiên một nữ sinh bị gọi là tiên sinh... nghe thật quái dị.

Thư ký Lâm mỉm cười thân thiện: "Du tiên sinh đừng để ý đến vấn đề nhỏ nhặt này, cô là bạn của tiểu thư thì gọi tiên sinh cũng không có gì là quá cả"

Thấy thư ký Lâm kiên quyết, Du Hàn cũng mặc kệ ông ta gọi gì thì gọi. Biết ông đến gặp mình chắc chắn có điều quan trọng cần nói, nên Du Hàn không lòng vòng mà mời ông vào nhà, rót cho ông ta một ly trà rồi ngồi xuống đối diện chờ đợi. Thư ký Lâm nhanh chóng nhập đề,

"Để không làm mất thời gian nghỉ ngơi của Du tiên sinh, tôi xin phép nói thẳng vào vấn đề... chính là mối quan hệ giữa cô và tiểu thư đã bị chủ tịch phát giác. Ông ấy muốn hai người chia tay"

Du Hàn khi nghe đến đây biểu cảm vẫn lãnh đạm, điềm tĩnh chẳng có chút bất ngờ gì, giống như đã biết trước.

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Nếu tôi không làm theo lời ông ta thì sao?"

Thư ký Lâm thoáng sửng sốt, nét mặt bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, âm giọng thì trầm trọng đầy tính đe dọa:

"Đây không phải việc cô có thể tự quyết định, ông ấy giao cho tôi ba ngày giải quyết là đã nhân từ lắm rồi, nếu để ông ấy giao cho người khác xử lý, mọi chuyện sẽ rất rất tồi tệ cô hiểu không? Anh cô, chú cô, ông bà cô, kể cả gia đình của hai người bạn thân cô cũng sẽ vì cô mà bị vạ lây, gặp họa diệt thân. Không chỉ vậy ông ấy sẽ dùng vũ lực bắt ép tiểu thư quay về Anh quốc, giam cầm và buộc cô ấy phải kết hôn với đối tượng mà ông ta sắp xếp"

Không đợi Du Hàn phản ứng, thư ký Lâm đột ngột làm một hành động khiến cô ngạc nhiên. Ông bước tới trước mặt Du Hàn rồi quỳ sụp xuống, giọng khẩn khoản cầu xin tha thiết:

"Xin cô, cầu xin cô chia tay tiểu thư đi, cho dù không vì người thân của mình, cũng hãy vì hạnh phúc tương lai của tiểu thư mà buông tay đi. Càng dấn sâu sẽ chỉ càng làm đau khổ lẫn nhau, bây giờ vẫn chưa quá muộn hai người có thể dừng lại kịp thời"

Du Hàn vẫn giữ im lặng, quan sát người đàn ông hai bên tóc mai đã lúng phúng ngã bạc, đang cúi đầu uốn gối khom lưng trước mặt mình. Cô khe khẽ thở dài, khoé môi mấp máy cất tiếng gọi. Tiếng gọi kia khiến đôi mắt thư ký Lâm đỏ ngầu ngân ngấn ánh nước, ông ngẩng phắt đầu lên nhìn người đối diện chằm chằm.

Ra khỏi Du gia, thư ký Lâm bước loạng choạng mở cửa chui vào xe. Ông thẫn thờ như người mất hồn, rút từ trong túi áo một bức ảnh đen trắng loang lổ vết ố vàng. Đứng giữa bức ảnh là hai đứa bé, đứa bé gái mười hai, hay mười ba tuổi tóc thắt bím hai bên, khuôn mặt xinh đẹp hiền hậu ẵm trên tay đứa bé trai bốn, năm tuổi đang mếu máo như vừa mới khóc xong. Cả hai ăn vận sang trọng, giống như con cái giới quý tộc thời dân quốc.

Thư ký Lâm ôm ghì lấy bức ảnh, gục đầu trên vô lăng. Lúc này ông mới buông tha cho bản thân mình, chịu đựng dày vò suốt ngần ấy năm rốt cuộc khóc nấc lên thành tiếng.

......

Tiết trời ngày đông thật khiến cho bao con dân học sinh lười bước chân ra đường, chỉ muốn ở nhà, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, bật máy sưởi và ngủ thẳng cẳng. Có điều ước thì cũng chỉ là ước, chứ vẫn bị phụ huynh xách đầu dậy lôi tới trường thôi.

Ngang qua hàng cây phong dọc sân trường, mới tháng trước còn lác đác vài chiếc lá úa vàng, mà giờ xơ xác chỉ còn lại thân cây trơ trọi. Môn Cảnh kéo khăn choàng cổ che kín nửa mặt như Ninja, phóng như bay vào trong trường để tránh gió lạnh thốc vào người.

Cô rùng mình lẩm bẩm "Chỉ còn bốn ngày nữa tới giáng sinh rồi, hèn chi thời tiết ngày càng rét. Dám chắc lúc tuyết rơi còn rét dã man con ngan hơn nữa"

Trên đường đến lớp, bỗng nhiên điện thoại của cô nhận được một thông báo hệ thống

"Mới sáng sớm gì vậy trời? gì đây... 'bạn của bạn Đổng Minh Sư Vương vừa cập nhật dòng trạng thái hôm nay của mình trên trang cá nhân'. Cái thằng nhóc này từ lúc biết đến hương vị tình yêu, thì yêu đời phấn khởi ghê nhỉ"

Cô tò mò nhấn vô xem thử, đọc xong suýt thì rối loạn tiền đình.

'Sáng nay thức dậy sau giấc ngủ êm đềm... đứng trước tủ đồ cao ba mét, dài năm mét, tôi bất chợt khai sáng một triết lý cuộc sống vô cùng thiết thực cho bản thân mình, triết lý đó là mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, chọn tới chọn lui hết một ngày'

"Triết lý bull sh*t gì đây? cái quát đờ heo quay bánh hỏi?— êh, tự dưng nhắc thèm dữ bây... ủa mà mắc cái gió gì tui tào lao dữ vậy trời"

Mới sáng sớm đã khó ở thì chớ còn gặp thứ gì đâu không. Cô bực bội để lại bình luận bên dưới 'Triết lý rất cảm động, tôi đã khóc' rồi cất điện thoại vào túi.

Vừa hay ngẩng đầu lên liền bắt gặp Du Hàn trên hành lang, cảm giác như tâm trạng hôm nay của bạn mình có gì đó không được tốt. Toan cất tiếng gọi, thì đi ngược lại hướng đối diện xuất hiện một nhóm học sinh, dẫn đầu là Cơ Giao đang luyên thuyên với Uyển Thư bên cạnh, phía sau vẫn là một đám nam sinh tò tò đi theo như tuỳ tùng.

Về phần Cơ Giao lúc này đang hăng say truyền bá tư tưởng, phổ cập kiến thức cho cô bạn Uyển Thư của mình... về đề tài nằm dưới

"Mình nói cho cậu nghe, nằm trên rất là cực đòi hỏi phải có thể lực dồi dào, sức khỏe dẻo dai. Vì luôn phải vận động ở cường độ cao, mà cậu nhìn lại hai đứa tụi mình đi— từ nhỏ tới lớn số lần thể dục thể thao chắc đếm trên từng đầu ngón tay. Thôi thì biết thân biết phận, cùng mình kề vai sát cánh làm vạn niên thụ nằm dưới, hưởng thụ khoái lạc cuộc sống cho khỏe".

Uyển Thư gườm gườm cô bạn mình, nhịn không được chế nhạo: "Nghe như thể cậu không hề có ý định lật hả?"

"Hông, lật làm gì cho mệt, mình thích được Du Hàn đè hơn"

"Khiếp, liêm sỉ của bà còn đúng một tí"

Hai đứa trêu qua ghẹo lại thì thình lình đụng trúng Du Hàn. Mà Du Hàn cũng không giống ngày thường, nếu lỡ vô tình chạm mặt đầu tiên sẽ chào hỏi Cơ Giao vài câu, sau đó lấy cớ vô lớp sớm ôn bài để lách qua người nàng. Nhưng lần này vẫn đứng im như phỏng, rõ ràng muốn nói chuyện riêng.

Uyển Thư rất tinh ý đuổi đám nam sinh về lớp, để nhường lại không gian riêng tư cho cả hai. Còn mình thì lon ton chạy về phía Môn Cảnh đang vẫy tay ở đằng kia.

Cơ Giao tiến lên từng bước, cho đến khi chóp mũi cả hai chỉ cách nhau một gang tay mới dừng lại. Nàng thân mật nắm ống tay áo khoác của đối phương lôi kéo: "Sao vậy? hôm nay nhìn chị có hơi lạ"

Nàng giơ tay vuốt ve mi tâm hơi nhíu của người yêu, bĩu môi trách móc: "Bộ giáo viên giao bài tập về nhà nhiều lắm hay sao mà trông chị mỏi mệt vậy? Ngày mai em sẽ ra chỉ thị cấm giao bài tập về nhà"

Du Hàn nhếch môi cười sủng nịch, kéo tay nàng xuống nắm vào trong lòng bàn tay mình. Chần chừ hai, ba lần cuối cùng mới mở lời:

"Cơ Giao, em có muốn hôm nay cùng tôi trốn học không?"

Cơ Giao nhướng mày ngạc nhiên lắm, nhưng chỉ mấy giây sau đã rơi rụng hết tiền đồ mà gật đầu lia lịa:

"Được, em sẽ trốn theo chị đến cùng trời cuối đất"

Nói trốn học cho sang mồm vậy thôi, chứ hai vị thượng đế này có đi ra bằng cổng chính khơi khơi thì cũng chẳng ai dám ngăn cản. Tuy nhiên để tăng thêm phần kịch tính, cả hai đã rảnh rỗi sinh nông nổi chọn lối khác thử thách hơn... chính là leo hàng rào. Hàng rào sắt chỉ cao tầm 3m, khá dễ trèo đối với Du Hàn, cô nhanh nhẹn thoăn thoắt như dân trong nghề, chỉ ba bước đã dễ dàng nhảy qua bên kia rồi.

Cơ Giao thì ngược lại có phần chật vật hơn, vốn người ta là tiểu thư khuê các có bao giờ leo trèo kiểu này đâu, luôn miệng kêu than "Nó cao quá"

Du Hàn đứng dưới dang tay ra trấn an, khích lệ nàng cứ nhắm mắt nhảy xuống mình sẽ đỡ. Cơ Giao tỏ thái độ nghi ngờ

"Nè nha, cảnh này em xem trong phim nhiều lắm rồi, có phải lúc em nhảy xuống chị sẽ thu tay về để em té sấp mặt không hả?"

Du Hàn phì cười trước lối suy nghĩ ngây ngô của đại tiểu thư: "Tiểu thư à, em cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm trò mất mạng đó đâu".

Nghĩ kỹ, Cơ Giao cũng thấy mình suy diễn có hơi lố, đương nhiên Du Hàn sẽ không làm vậy. Thế là nàng nhắm tịt mắt tung người nhảy ào xuống, cũng may nó không xảy ra như trên phim, Du Hàn nhẹ nhàng tiếp nàng vào lòng.

Núp núp ló ló cách đó xa xa, nhóm vệ sĩ thân tín của Cơ Giao vừa được một phen hú hồn hú vía. Thời điểm đại tiểu thư nhảy xuống, trái tim họ cũng muốn rớt xuống theo, thiết nghĩ... chỉ cần hù thêm vài ba phát nữa thôi chắc cả lũ thòng tim hết.

Vẫn ôm khư khư lấy Du Hàn chưa chịu buông, Cơ Giao hưng phấn nói: "Hoá ra cúp học thú vị phết"

Du Hàn nghe thế liền tát nước theo mưa: "Em thích là được rồi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net