Chương 12: Động tâm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện lớp học chiêu sinh nhờ có Tô Thông giúp đỡ, cũng lục tục chiêu được một số học trò. Phú Sát Dung Âm quyết định báo thời gian dạy học cho cha mẹ đứa nhỏ, quyết định ba ngày một lần giảng dạy trong thời gian họp chợ buôn bán, cũng bởi vì Anh Lạc nói như vậy thì không cần lo lắng học sinh trên đường qua lại xảy ra sơ suất gì.

"Nương nương bởi vì ngày mai phải mở khóa học cho nên ngủ không yên giấc?"

Ngụy Anh Lạc đứng ở sau lưng Phú Sát Dung Âm, trong bụng đặc biệt tò mò, thường ngày vào lúc này nương nương đã sớm ngủ, hôm nay ngược lại tinh thần rất tốt mặc cho bản thân ở đây quấy rầy.

"Biết ngươi thông minh rồi."

Trong lòng Phú Sát Dung Âm rất mong đợi, dù sao cũng không phải chuyện mất mặt gì, liền cũng thoải mái thừa nhận.

Ngụy Anh Lạc ở sau lưng nàng cười trộm, nàng cũng chỉ là đoán mò thôi.

"Nương nương, ngày mai ta có thể phải đi cùng Tô Thông bàn chút chuyện, đoán chừng phải đến đêm mới có thể trở về."

Phú Sát Dung Âm gật đầu một cái, bày tỏ biết rồi.

"Ngày mai bảo Minh Ngọc giao phó Lâm Tiểu đi mua chút nguyên liệu nấu ăn trở lại, chuẩn bị chút đồ ăn cho mấy đứa trẻ."

"Hả? Lâm Tiểu là ai?"

Ngụy Anh Lạc đúng là không biết.

"Người mà Tô Thông mấy ngày trước sai tới, ngươi quên rồi?"

Nghe Phú Sát Dung Âm nhắc tới Ngụy Anh Lạc mới nhớ hôm đó mình cũng không hỏi qua tên, ngay cả dáng dấp cũng không nhìn rõ đã đi Nhuận Châu.

"Nhớ ra rồi, Anh Lạc sẽ nói với Minh Ngọc."

Ngụy Anh Lạc không biết tại sao, vốn dĩ đang đứng ở sau lưng người nọ trò chuyện êm đẹp, đột nhiên bị một sợi dây hồng trên cần cổ Phú Sát Dung Âm thu hút ánh mắt, trong lòng kinh hỉ suy đoán có phải là dây chuyền mình đưa cho nàng hay không, liền dựa lại gần thêm một chút, sắp đụng phải sau ót Phú Sát Dung Âm cũng không chú ý.

Mà người ngồi trên ghế thật lâu không thấy người phía sau nói gì, liền nghi ngờ quay đầu muốn nhìn, không nghĩ tới trong nháy mắt quay đầu, môi nhàn nhạt lướt qua gò má Ngụy Anh Lạc...

"Xin... Xin lỗi."

Anh Lạc bị xúc cảm ôn nhu trên mặt làm giật mình bừng tỉnh, lật đật lui về phía sau một bước.

Phú Sát Dung Âm cũng không khá hơn chút nào, mặt giống như trái hồng chín rục, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Anh Lạc cuối cùng lấy dũng khí mở miệng trước.

"Nương nương, vậy, ta về phòng ngủ trước, ngày mai còn có việc phải làm."

Nội tâm gợn sóng để cho Ngụy Anh Lạc cảm thấy sợ hãi, tựa như chạy trốn rời khỏi phòng ngủ người nọ.

Trong phòng chỉ còn lại Phú Sát Dung Âm, đợi Ngụy Anh Lạc ra ngoài một hồi lâu mới hoàn hồn, trong lòng trách mình chuyện bé xé ra to, chẳng qua là đụng phải mặt mà thôi, cần kinh động đến không nói ra lời sao? Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hình ảnh kia ở trong đầu thật lâu vẫy không đi, có thứ gì đó từ sâu trong nội tâm muốn gào thét mà ra, cũng không biết vì duyên cớ gì mà lại kẹt ở giữa, không thu được, không ra được.

Lắc đầu một cái, đi về phía sạp giường, để nguyên y phục mà nằm.

Ngày kế, trời còn chưa sáng, Ngụy Anh Lạc đã từ trên giường bò dậy, đi phòng Minh Ngọc, kéo Minh Ngọc đang mơ mơ màng màng dặn dò một phen. Mấy ngày nay bản thân có một cái ý nghĩ thôi thúc nàng lập tức tìm Tô Thông bàn một phen, vội dậy sớm, giao phó xong mọi chuyện, chuẩn bị bữa sáng cho Phú Sát Dung Âm, đặt trên lồng hấp giữ ấm mới ra ngoài.

Phú Sát Dung Âm từ trên giường tỉnh lại đã là giờ Tỵ, ngồi ở trên giường suy nghĩ gì đó, nhưng mà chân mày chưa từng giãn ra, có thể thấy được tâm tình hình như không phải rất tốt.

Học sinh đã sớm tới đủ, cái này làm cho Phú Sát Dung Âm có chút tự trách, thu thập tốt tâm tình, bước đi vào.

Buổi đầu tiên, Phú Sát Dung Âm không tính dạy theo sách, chú tâm chọn vài câu chuyện nhỏ nói cho bọn nhỏ nghe, trong học đường khi thì an tĩnh khi thì cười vui, buổi trưa ăn cơm nghỉ ngơi hai giờ tiếp tục chương trình học lúc sáng sớm, cứ như vậy, một ngày rất nhanh đi qua.

Đến chiều, hai người hầu khác Linh Nhi cùng Phỉ Nhi tiễn chào đám trẻ rời khỏi, sắc trời cũng dần dần tối xuống, mà Ngụy Anh Lạc vẫn chưa trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net