Chương 5: Nhận thức người mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người dừng chân trước cửa một nhà trọ, bên trong bay ra mùi thức ăn để cho Minh Ngọc nước miếng chảy ròng ròng. Ngụy Anh Lạc dẫn đầu đi vào trước, tìm tiểu nhị mướn phòng, để cho Minh Ngọc giúp đỡ ôm Vĩnh Tông, bản thân thì xuống lầu gọi thức ăn để bọn họ đưa đến phòng.

Lúc thức ăn bưng tới, Ngụy Anh Lạc ăn qua loa vài miếng liền dự định ra ngoài. Phú Sát Dung Âm hỏi, nàng cũng chỉ nói là đi mua chút đồ dùng hàng ngày, bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe liền rời khỏi phòng. Ngụy Anh Lạc không ra khỏi nhà trọ, mà là đi xuống lầu, ngồi xuống trước một cái bàn. Người ngồi đối diện là nam tử dáng dấp có mấy phần anh tuấn, nam tử thấy Ngụy Anh Lạc đi về phía mình, càng không chút che giấu lộ ra ý cười.

"Huynh đài quả nhiên thông minh, tại hạ không có nhìn sai."

Ngụy Anh Lạc cũng sẽ không bởi vì được một người không rõ ý đồ khen ngợi mà dương dương tự đắc. Uống một hớp trà bày sẵn trước mặt:

"Một đường đi theo chúng ta, đừng nói cho ta chỉ vì để cùng uống trà."

Nam tử ôm quyền thi lễ nói: "Tại hạ nhân sĩ Tô Châu, họ Tô, tự Hữu Tài, tên chỉ có một chữ Thông, tổ tiên đều là dân kinh thương, hôm nay nhìn thấy trí tuệ của huynh đài, có ý kết giao, còn chưa kịp thỉnh giáo tên họ huynh đài."

Ngụy Anh Lạc nghe hắn báo gia thế, đại khái cũng có thể đoán được mấy phần hắn vì sao đi theo bọn họ.

"Ta tên Ngụy Anh Lạc, mới tới Tô Châu, bởi vì phu nhân trong nhà thích nơi này cho nên dự định định cư lâu dài, mục đích của huynh đài tiểu đệ cũng đã hơi biết một hai." Ý tứ trong lời nói người thông minh luôn có thể hiểu được.

Tô Thông cười nói: "Ta đối Tô Châu tất nhiên quen thuộc vô cùng, huynh đài nếu không chê, vi huynh ở thành nam có một tòa tứ hợp viện để trống không tính là lớn lắm, ngươi cùng quý phu nhân có thể trước vào ở."

Tô Thông thông minh để cho hảo cảm Ngụy Anh Lạc đối hắn lại thêm mấy phần, về phần "phu nhân" trong miệng hắn, cũng không muốn giải thích cái gì. Ba người các nàng tuy nói lộ phí đầy đủ nhưng cũng không thể ngày ngày ở trong nhà trọ, nếu có nhà trụ miễn phí, tại sao lại không? Tô Thông này nhiều lắm là nghĩ cùng mình hợp tác làm ăn, nghĩ đến đây lại một lần nữa nâng chung trà lên uống một hớp nhỏ.

Tô Thông thấy Ngụy Anh Lạc như vậy, ý cười nồng hơn, đứng dậy nói lời từ biệt: "Ngụy huynh, hôm nay ngươi thuyền xe mệt nhọc trước nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta sai người dẫn các ngươi đi qua." "Làm phiền." Ngụy Anh Lạc không nhiều lời nữa, đưa mắt nhìn Tô Thông rời khỏi.

Tô Thông đến nhắc nhở Ngụy Anh Lạc, từ sau khi ra khỏi Tử cấm thành, bản thân dọc đường đều nghĩ làm thế nào rời đi, đem chuyện này gác lại. Kinh thương sao? Đối với Ngụy Anh Lạc nàng mà nói cũng không phải việc khó gì, nghĩ rõ ràng liền cảm giác buồn ngủ ập tới, trở về gian phòng cách vách Phú Sát Dung Âm các nàng, đi vào phòng, ngã xuống giường chỉ trong chốc lát liền đã ngủ.

Sắc trời dần tối, Ngụy Anh Lạc mới chầm chậm tỉnh lại. Bản thân ở trên giường lờ mờ một hồi, khoảng thời gian này chưa bao giờ được ngủ ngon giấc, hôm nay coi như bù lại. Thức dậy rửa mặt chải đầu một phen, gõ cửa phòng cách vách, Minh Ngọc lên tiếng đáp lại.

"Ngụy Anh Lạc ngươi là heo sao? Ngủ lâu như vậy."

Thấy Minh Ngọc có tinh thần sôi nổi gào thét mình như vậy, Ngụy Anh Lạc tin tưởng các nàng cũng nghỉ ngơi vô cùng tốt. Đẩy Minh Ngọc ra nhìn một chút Phú Sát Dung Âm bên trong nhà đang hống Vĩnh Tông, lời Tô Thông nói ban ngày ở bên tai vọng về. Bản thân đúng là thật giống... của nương nương... Nghĩ tới đây, lại vô cớ đỏ mặt lên.

"Anh Lạc? Mặt sao hồng hồng như vậy?"

Phú Sát Dung Âm thấy nàng chậm chạp không tiến tới, nghi hoặc gọi.

"Hả? Có thể là phòng có chút oi bức."

Ngụy Anh Lạc ở trong lòng tự đem bản thân mắng một lần, mới đi về phía Phú Sát Dung Âm.

"Đói không? Ta và Minh Ngọc đã ăn rồi. Thấy ngươi ngủ sâu nên không có đánh thức ngươi."

"Nương nương, Anh Lạc không đói bụng, một hồi nữa hẵng ăn, Anh Lạc có chuyện nói với người."

Ngụy Anh Lạc đem chuyện ban ngày đại khái nói một lượt, rước lấy Minh Ngọc mặt đầy sùng bái.

"Nha đầu này, thật là đi tới đâu lừa gạt đến đấy."

Phú Sát Dung Âm thật ngoài ý muốn, Ngụy Anh Lạc cái gì cũng không làm, người nọ đã đem cả một tòa tứ hợp viện đưa cho bọn họ.

"Nương nương, Anh Lạc cũng không gạt người, là Anh Lạc thông minh, người ta cam tâm tình nguyện. Nương nương nếu đáp ứng, ngày mai chúng ta liền dời qua."

Ngụy Anh Lạc ngữ khí tựa như làm nũng lại vừa như tự luyến, Minh Ngọc nhìn cả người nổi da gà.

Phú Sát Dung Âm gật đầu một cái, như vậy là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net