Chương 4: Không nỡ hay tham luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tối bao phủ Tử cấm thành, song bên trong Diên Hy Cung giờ phút này lại như cũ đèn đuốc sáng choang."

"Hoàng thượng dự định ăn vạ ở chỗ thần thiếp không đi sao?"

Ngụy Anh Lạc nhàn nhạt mở miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng điểm tâm trong tay, nhìn Hoằng Lịch từ buổi chiều đến giờ vẫn ngồi ở chỗ này.

"Trẫm đang phiền, Ngụy Anh Lạc ngươi tốt nhất đừng chọc trẫm."

Giọng điệu không tính là uy hiếp, để cho Ngụy Anh Lạc buông xuống điểm tâm nhỏ trong tay.

"Ai can đảm như vậy, ngay cả Hoàng thượng cũng dám chọc?"

Ngụy Anh Lạc cứ như phát hiện chuyện hiếm lạ, buồn cười nhìn Hoằng Lịch.

"Còn không phải là...!"

Hoằng Lịch muốn nói còn không phải là vị Hoàng hậu chủ tử nhà ngươi sao, lại chợt cảm thấy không ổn.

"Còn không phải là cái gì?"

"Còn không phải là người đó sao..."

"Nương nương?"

"Ngụy Anh Lạc ngươi biết rồi còn hỏi!?"

"Nương nương vừa mới vừa tỉnh, không biết là làm sao lại chọc tới Hoàng thượng ngài?"

"Trẫm đều đã không so đo với nàng rồi, nàng lại vẫn tỏ thái độ với trẫm!"

"Ồ? Hoàng thượng đây là ăn bế môn canh? Cho nên muốn tới chỗ thần để xả giận?"

"Ngụy Anh Lạc, đừng quên ban đầu ngươi đáp ứng trẫm cái gì."

Hoằng Lịch mở miệng cười đểu, đem vấn đề khó khăn ném cho Ngụy Anh Lạc.

"Đó là đương nhiên, nhưng mà nương nương hiện tại cũng không muốn gặp ta, cho nên Hoàng thượng nếu không muốn tự chuốc phiền não, khoảng thời gian này cũng đừng đi tìm nương nương.

Hoằng Lịch nghe Ngụy Anh Lạc nói người kia cũng không muốn gặp nàng, trong lòng bỗng dưng thoải mái hơn chút.

"Hừ, tốt nhất nhanh chóng giải quyết tốt cho trẫm!"

Nói xong gọi Lý Ngọc ra khỏi Diên Hy Cung.

"Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng."

Đã sớm chờ đến chịu không nổi Trân Châu thấy Hoàng thượng cuối cùng cũng đi, lập tức từ bên ngoài tiến vào.

"Lệnh Phi nương nương."

Ngụy Anh Lạc ngước mắt liền nhìn thấy Trân Châu, bộ dáng lật đật hốt hoảng.

"Ngồi xuống nói."

Trân Châu chầm chậm đem chuyện lớn chuyện nhỏ vào lúc ban ngày khi chủ tử các cung đến Trường Xuân Cung kể lại một lần, muốn nghe nàng nói gì đó, đối phương lại là chỉ để ý điểm tâm trong tay.

"Nương nương?"

"Tiểu Toàn Tử, cháo thịt và thức ăn chuẩn bị xong chưa?"

Ngụy Anh Lạc ngẩng đầu, nhìn Trân Châu, nghiêng người hỏi Tiểu Toàn Tử đứng một bên.

"Bẩm nương nương, đã sớm chuẩn bị xong xuôi."

"Trân Châu."

"Có."

Tối nay sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai ngươi còn phải đi theo chăm sóc nương nương.

"Vâng."

Trân Châu tuy rằng nghi hoặc, nhưng đối với lời của Ngụy Anh Lạc nàng luôn đều nói gì nghe nấy, khom người hành lễ cáo lui.

Ngụy Anh Lạc thấy hai người đều đã đi, vội vàng đóng cửa phòng, đem đồng phục cung nữ trộm từ chỗ Trân Châu mặc vào, tắt ánh nến trong phòng, cài cửa lại chạy ra khỏi Diên Hy Cung

"Nương nương, bên này."

Tiểu Toàn Tử trước nàng một bước ra bên ngoài trông chừng, thấy nàng đi ra, cũng nhỏ giọng kêu nàng

"Đều chuẩn bị xong chưa?"

"Yên tâm đi nương nương, nô tài bảo đảm thỏa đáng."

"Ừ, đi thôi."

Hai người nương ánh trăng, đi về phía Trường Xuân Cung.

Cửa cung không khóa, là Trân Châu cố ý lưu lại. Hai người một trước một sau bước vào trong sân, không ngoài dự đoán của Ngụy Anh Lạc, tẩm điện người đó vẫn sáng quang. Hướng về phía Tiểu Toàn Tử vẫy vẫy tay, tỏ ý hắn cầm hộp đưa vào đi. Tiểu Toàn Tử hiểu ý, đi tới cửa tẩm điện gõ một cái, bên trong lại không ai đáp lại.

"Nương nương, nô tài Tiểu Toàn Tử, phụng mệnh Hoàng thượng tới đưa bữa tối."

Vẫn không có đáp lại.

Ngụy Anh Lạc hướng về phía Tiểu Toàn Tử nháy mắt ra dấu, Tiểu Toàn Tử hiểu ý, thử đẩy cửa phòng một cái, cũng không khóa, quay đầu liếc nhìn Ngụy Anh Lạc, được đồng ý, liền dè dặt cẩn thận đẩy cửa đi vào. Thấy Phú Sát Dung Âm ngồi trước bàn, đến gần quỳ xuống trước mặt nàng.

"Nương nương, nô tài Tiểu Toàn Tử, tới đưa bữa tối."

Phú Sát Dung Âm vẫn không quay đầu, song lại mở miệng.

"Đem đi đi."

"Nương nương, Hoàng thượng nói, nếu như hôm nay nương nương không dùng bữa, đêm nay sẽ muốn đầu nô tài, nương nương, đầu nô tài bị rơi là chuyện nhỏ, nhưng nương nương người cần yêu quý thân thể mình mới phải."

Kỳ thực, những thứ này đều là Ngụy Anh Lạc dạy cho Tiểu Toàn Tử, mà Tiểu Toàn Tử chỉ là cầm kịch bản làm diễn viên.

"Hắn muốn uy hiếp bổn cung?"

Phú Sát Dung Âm giận trừng mắt Tiểu Toàn Tử, khiến cho Tiểu Toàn Tử không khỏi rùng mình một cái.

"Nương nương thứ tội, Hoàng thượng chỉ là lo lắng sức khỏe người."

"Nói với hắn, bổn cung không cần hắn lo lắng!"

"Nương nương, bữa tối hôm nay..."

Tiểu Toàn Tử giả bộ đáng thương, ý tứ chính là đầu mình có thể giữ được hay không, toàn bộ đều ở một ý niệm của nàng.

"Đổ hết đi."

"?"

"Bổn cung bảo ngươi lấy ra ngoài ném!"

"Nhưng mà, nhưng mà..."

Đầu óc Tiểu Toàn Tử có chút không phản ứng kịp, giờ nên diễn tiếp thế nào? Ngay lúc hắn không biết phải làm sao, Ngụy Anh Lạc từ bên ngoài nổi giận đùng đùng tiến vào.

"Nương nương không thương tiếc bản thân như vậy, là muốn để Anh Lạc đau lòng sao?!"

Ngụy Anh Lạc đột nhiên xuất hiện, để cho Phú Sát Dung Âm trong nháy mắt hiểu ra nô tài đưa cơm này căn bản cũng không phải là Hoàng thượng phái tới gì. Giỏi cho ngươi Ngụy Anh Lạc, hiện tại ngay cả ngươi cũng dám lừa gạt bổn cung!

"Nghe đồn Lệnh phi hiện nay được thánh sủng sâu sắc, làm việc toàn theo sở thích bản thân, Trường Xuân Cung này tuy không bằng trước, nhưng cũng không thể tùy ngươi xông loạn, xin trở về đi!"

Ngụy Anh Lạc đầu tiên là bởi vì xưng hô mà sửng sốt, sau đó nghe đối phương nói, mới phát hiện bản thân vừa rồi lỗ mãng bao nhiêu. Bước nhanh tới quỳ xuống trước đầu gối người nọ, khẩn trương giống như ngày nàng bị đuổi ra khỏi Trường Xuân Cung vậy.

"Nương nương, Anh Lạc sai rồi, Anh Lạc không phải có ý này, Anh Lạc chỉ là lo lắng người, xin người đừng như vậy có được không."

Phú Sát Dung Âm nói xong trong lòng cũng có chút hối hận, bản thân đây là làm sao vậy? Tránh đi tầm mắt của đối phương, không nhìn nàng, cũng không nói lời nào.

Ngụy Anh Lạc thấy nàng không đẩy mình ra, trong lòng vui mừng, lớn gan cầm lấy hai tay nàng đang đặt trên đầu gối.

"Nương nương, trước ăn chút gì đó có được không?"

"Bổn cung như thế nào không nhọc ngươi phí tâm."

"Nương nương!"

Anh Lạc thấy người nọ câu câu đều mang theo hời hợt không thân, một lần nữa ủy khuất mở miệng gọi nàng. Phú Sát Dung Âm như cũ không nói lời nào, nàng biết giờ phút này mình hẳn là nên rút về hai tay bị Ngụy Anh Lạc nắm, lại không muốn thừa nhận, bản thân tham luyến ấm áp từ bàn tay ấy. Tuy nhiên trong lòng vẫn còn tức giận, mặc dù không cách nào giải thoát được việc nàng ích kỷ cứu sống mình, không cách nào giải thoát được việc nàng gả cho Hoàng thượng sau khi mình hôn mê, nhưng mà, trong lòng cũng hiểu, bản thân không làm được chuyện phớt lờ không để ý nàng.

"Tiểu Toàn Tử, lấy tới."

"Vâng."

Ngụy Anh Lạc trong lòng vui mừng, hiện tại tuy rằng đối phương vẫn còn tức giận, nhưng nàng tin tưởng, nương nương vẫn là vị nương nương thương yêu mình trước kia, chỉ là vướng mắc trong lòng cần thời gian để từ từ bước qua mà thôi. Cho nên, tuy rằng Phú Sát Dung Âm ngoài miệng không đồng ý, nhưng vẫn tự chủ trương gọi Tiểu Toàn Tử.

"Nương nương, những thứ này đều là Anh Lạc tự mình làm, người nếm thử một chút?"

"Bổn cung không cần."

"Nương nương, người ăn một chút đi mà, Anh Lạc theo Trân Châu học rất lâu mới làm được."

Nói xong vội vàng nháy mắt Tiểu Toàn Tử.

"Đúng thế đúng thế, nương nương, Lệnh Phi nương nương học mấy ngày mới làm được, tuy rằng đần một chút, lãng phí nhiều thứ một chút, nhưng nói chung tốt xấu gì nàng cũng đã làm được, người liền dùng một chút đi."

"Phụt!"

Nghe Tiểu Toàn Tử nói, Phú Sát Dung Âm lại cười ra tiếng. Ngụy Anh Lạc cũng không so đo Tiểu Toàn Tử nói bậy mình, thấy nương nương cười, cao hứng còn không kịp. Phú Sát Dung Âm hậu tri hậu giác nhận ra, hơi nghiêng đầu che giấu lúng túng. Nào có chủ tử để bị nô tài nói đần như Ngụy Anh Lạc? Nhìn cháo và một ít thức ăn trên bàn, rốt cục cũng cầm đũa lên nếm thử một miếng.

Ngụy Anh Lạc cõi lòng đầy mong đợi nhìn nàng, chờ nương nương khen ngợi.

Phú Sát Dung Âm liếc nàng một cái, làm sao không hiểu tâm tư của nàng, buông đũa xuống chầm chậm mở miệng:

"Khó ăn."

Ngụy Anh Lạc sâu sắc đả kích nhìn đối phương, rốt cuộc còn muốn giận mình tới khi nào? Rõ ràng Trân Châu đều nói mình làm ăn ngon a!!!

"Khụ, nương nương, người nếm thử cháo này một chút."

Tiểu Toàn Tử cơ trí thấy Ngụy Anh Lạc vẻ mặt đưa đám, vội vàng lên tiếng.

Phú Sát Dung Âm lần này ngược lại không cự tuyệt, cầm muỗng lên nếm thử một miếng, không nói gì. Ngụy Anh Lạc lo lắng nhìn nàng, rất sợ nàng lại mở miệng nói mình làm khó ăn. Nhưng mà còn may, Phú Sát Dung Âm vẫn chừa lại mặt mũi cho nàng, ăn hết cháo trong chén.

"Bưng xuống đi."

"Vâng."

Tiểu Toàn Tử lui ra, Ngụy Anh Lạc lúc này mới nhìn Phú Sát Dung Âm nói

"Nương nương..."

"Không cần nói nữa, bổn cung có chút mệt mỏi, ngươi trở về đi."

Ngụy Anh Lạc cũng biết, đối với Phú Sát Dung Âm bây giờ, mình không thể vội vàng, nàng tin tưởng nương nương sẽ tha thứ mình, chỉ là cần chút thời gian mà thôi. Nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, liền mở miệng dự định cáo lui, lại nghĩ tới Trường Xuân Cung này hiện tại không ai trông chừng, cho nên cẩn thận mở miệng:

"Nương nương, Tiểu Toàn Tử nô tài kia người có vừa ý không?"

Phú Sát Dung Âm không biết nàng muốn nói cái gì, quay đầu lại nghi hoặc nhìn nàng.

"Anh Lạc nghĩ muốn chọn vài nô tài cơ trí một chút tới chiếu cố nương nương, nhưng trong chốc lát cũng không tìm ra được, cho nên, Anh Lạc muốn để cho Tiểu Toàn Tử trước ở lại Trường Xuân Cung được không?"

Phú Sát Dung Âm nghĩ một chút cũng không cự tuyệt, nô tài kia mình cũng không ghét. Liền gật đầu một cái, coi như đồng ý.

Ngụy Anh Lạc vui vẻ toe toét cười.

"Nương nương, vậy ngày mai Anh Lạc để cho hắn dọn tới, Trân Châu cũng qua chăm lo sinh hoạt thường ngày cho người có được không.

"Ừ."

Nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, Phú Sát Dung Âm cảm giác âm u trong lòng mấy ngày qua tản đi không ít, tâm tình tốt đáp ứng.

"Vậy Anh Lạc đi về trước, người nhớ sớm một chút nghỉ ngơi."

Nói xong, mừng rỡ ra khỏi tẩm điện.

"Tiểu Toàn Tử, đi."

Tiểu Toàn Tử ở ngoài viện chờ, nghe chủ tử giọng điệu vui sướng, cũng vui vẻ đi theo sau lưng nàng rời khỏi Trường Xuân Cung.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net