Chương 47: Dựa vào cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong phòng, ánh nến vàng mờ tối vô tình nhảy múa trên gương mặt tái nhợt của Phú Sát Dung Âm, vạch trần toàn bộ tâm tư nàng trong bóng đêm yên tĩnh. Hình ảnh hai người quấn quít phảng phất như bóng đè không thể xua đi, đau đớn như kim châm xát muối trong lòng, khiến nàng vô lực xụi lơ trên đất, lạnh quá, hàn ý tràn lên từ đáy lòng, nàng ôm chặt lấy bản thân, lại không có được một tia ấm áp nào.

Từng tiếng hô hoán ngoài phòng giống như lời nguyền rủa, nhắc nhở bản thân, hết thảy những thứ này đều không phải là mộng!

Phú Sát Dung Âm, mọi thứ không phải là kết quả ngươi mong muốn sao? Như bây giờ lại tính là cái gì? Chính ngươi lần lượt đem nàng đẩy ra, lần lượt thương tổn người nọ cho thương tích đầy mình, không phải vì lễ giáo thế tục đáng buồn lại đáng cười của ngươi sao? Nàng đã theo đúng nguyện vọng của ngươi, ngươi không phải càng nên cao hứng sao? Ngươi buồn bã như vậy cho ai nhìn?

Chậm rãi đứng dậy như tượng gỗ, hai tròng mắt vô thần nhìn về cánh cửa phòng chắn giữa hai người, chỉ cách một bức vách mà thôi, lại tựa như chia hai mảnh trời.

Ứng với thanh âm "kẽo kẹt" vang lên, cửa phòng mở ra.

Động tác gõ cửa của Ngụy Anh Lạc dừng lại, đưa mắt nhìn tới, giống như cách đã mấy đời. Hai bên nhìn nhau, không có ngôn ngữ.

Người đang quỳ dưới đất, cuối cùng chậm rãi đứng lên, hơi nhắm mắt điều chỉnh lại hô hấp lộn xộn.

"Phú Sát Dung Âm, ta chỉ muốn hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi, có từng yêu ta?"

Không nghĩ tiếp tục dây dưa không ngừng như vậy nữa, lòng nàng đã thương tích đầy khắp, thật sự mệt mỏi rồi. Một đường đuổi tới, sau khi kinh hoảng thất thố lại bình tĩnh lạ thường. Có lẽ, tối nay sẽ có thể kết thúc, kết thúc dây dưa không dứt cùng mong đợi vô vọng này.

Không mang theo bất kỳ tâm tình nào hỏi ra miệng, chỉ nghĩ có được một đáp án khẳng định, vô luận kết quả thế nào đi nữa. Nếu như, nàng vẫn trả lời giống như cũ, vậy thì, bản thân sẽ tôn trọng quyết định của nàng.

Vấn đề khó khăn nghe như lựa chọn sinh tử vậy, Phú Sát Dung Âm biết, đối phương thật sự nghiêm túc. Nhưng mà dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Ngụy Anh Lạc ngươi một khắc trước vẫn còn ở trong lòng người khác, hiện tại lại có thể không chút áy náy đứng trước mặt ta hỏi ta có yêu ngươi hay không?! Yêu mà ngươi dành cho ta, lại có mấy phần?

Ngụy Anh Lạc không biết, không biết người trước mắt tại sao phải rơi lệ, chỉ là trả lời mình yêu hay không yêu cũng để cho nàng khó xử như vậy sao?

"Ta biết rồi."

Là bản thân không nên, không nên cho tới bây giờ vẫn còn mong đợi. Chừa lại cho mình một con đường sống đi, cứ như vậy an tĩnh rời khỏi, từ bỏ nàng, cũng buông tha bản thân.

Nhìn bóng lưng kia xoay người rời đi, trong lòng Phú Sát Dung Âm hỗn loạn thành một cuộn! Nếu nàng vẫn không làm gì, người này thật sự sẽ vĩnh viễn rời khỏi bản thân, nàng, không muốn, không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

"Đứng lại!"

Không quay đầu lại, chỉ đứng tại chỗ. Khẩn trương lại sợ hãi, Ngụy Anh Lạc kỳ vọng nàng nói gì đó, nhưng lại sợ hãi nghe được nàng nói...

"Ngụy Anh Lạc, ngươi vì sao phải ép ta..."

Nghe thanh âm kia xen lẫn nghẹn ngào, thương tiếc đến muốn bất chấp mọi thứ xoay người trở lại bên cạnh nàng, nhưng mà, không thể.

"Xin lỗi, về sau sẽ không thế nữa."

Vui mừng vì mình đưa lưng về phía nàng, đem yếu ớt của bản thân giờ phút này đều ẩn trong đêm tối.

Không thể tin nhìn bóng lưng lãnh đạm của người kia, ủy khuất cùng phẫn nộ khiến cho nàng mất đi lý trí!

"Cái gì gọi là về sau sẽ không?! Ngươi dám nói ngươi không ép ta sao? Ta lần lượt cảnh cáo mình, Phú Sát Dung Âm, ngươi là Hoàng hậu Đại Thanh, ngươi là vợ của Hoằng Lịch, tình cảm như vậy là không đúng! Nhưng mà, nhưng mà ta lại không quản được lòng mình, nhìn thấy ngươi đối tốt với người khác, ta ghen tị đến sắp phát điên; nhìn thấy ngươi vì người khác rơi lệ, ta hận người thụ thương không phải là mình; nhưng mà, ta không thể! Ta đều không thể nói gì, ta chỉ có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra... Mà ngươi thì sao? Luôn miệng nói yêu ta, lại để cho ta nhìn thấy cái gì?! Là ngươi ở dưới thân người khác lăn lộn thừa hoan!"

"Đúng, ngươi không có ép ta, đều là chính ta, là bản thân ta ích kỷ, hèn yếu không dám đối mặt lòng mình, là chính ta lần lượt đem ngươi đẩy ra, hết thảy đều là lỗi của ta..."

Động tình khóc kể, Phú Sát Dung Âm quỳ ngồi trên đất, cúi thấp đầu, khó chịu nức nở.

Nghe lời tỏ tình biến tướng này, Ngụy Anh Lạc kinh hỉ, sau kinh hỉ lại là vô tận tự trách, đúng như nàng nói, trừ yêu ra, bản thân đã từng làm được gì? Không chỉ cái gì cũng không làm, còn lần lượt thương tổn nàng.

"Xin lỗi..."

Mặc dù biết nói xin lỗi căn bản không làm nên chuyện gì, nhưng vẫn mở miệng. Nhìn bộ dạng nhu nhược vô lực của đối phương, dè dặt cẩn thận quỳ xuống bên cạnh nàng, đưa tay ra nghĩ lau đi nước mắt trên mặt nàng.

"Đừng đụng ta!"

"Xin lỗi."

Không để ý tay bị đẩy ra, lại một lần nữa mở miệng.

Người nọ vẫn như cũ không muốn nhìn nàng.

"Trên đất lạnh, để Anh Lạc đỡ người trở về."

"Ngụy Anh Lạc, ta như thế nào cũng không liên quan đến ngươi, ngươi không phải muốn đi sao? Còn ở lại chỗ này làm gì!"

Nói xong, có chút hối hận, lại quay đầu đi, không muốn nhìn người bên cạnh.

Nhìn nàng nháo cáu kỉnh, Ngụy Anh Lạc nở nụ cười cưng chiều trên mặt.

Xích lại gần chút, đem nàng ôm vào lòng, cảm nhận được người nọ giãy giụa, thương tiếc vòng chặt, hôn lên tóc nàng.

"Anh Lạc không đi, đâu cũng không đi. Dung Âm ở nơi nào, Anh Lạc liền ở nơi đó. Anh Lạc đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp đều phải ăn vạ Dung Âm..."

Giọng kiên định, cuối cùng cũng để cho người trong lòng không nhúc nhích nữa.

Ngụy Anh Lạc cảm thụ được nàng biến hóa tâm tình, thoáng an tâm. Hơi kéo ra khoảng cách hai người, nhìn vào mắt nàng, giương lên một nụ cười ngọt ngào.

"Phú Sát Dung Âm, ta yêu nàng."

Kiên định tỏ tình, khiến cho người nọ ngẩn ngơ không có động tác.

Thấy nàng không trả lời, Ngụy Anh Lạc như cũ mỉm cười nói:

"Dung Âm không muốn nói, Anh Lạc sẽ không ép. Nếu Dung Âm không thích Anh Lạc, Anh Lạc vẫn sẽ luôn luôn chờ, chờ đến ngày nàng nguyện ý tiếp nhận ta; nếu Dung Âm chỉ là sợ hãi, Anh Lạc nguyện ý vì nàng gánh vác hết thảy, được không?!"

Lời nói thâm tình, cuối cùng để cho người kia cảm nhận được ấm áp trở về. Biết rất rõ lòng nàng luôn ở chỗ này, lại giống như muốn chứng minh, muốn nàng một lần nữa chính miệng nói với mình. Vừa nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy ban nãy, người vốn muốn mở miệng đáp lại, lại biến thành hơi có vẻ giận dỗi ghen tức.

"Ngụy Anh Lạc, không cho phép rời khỏi bổn cung!"

"Vâng."

"Ngụy Anh Lạc, không cho phép gặp lại Trầm Bích, lại càng không cho phép... càng không cho phép để nàng ta chạm vào ngươi!!!"

"Vâng!"

"Hoàng thượng cũng không được!"

"Hở? (Hoàng thượng chạm mình lúc nào?? ) Vâng!

"Ngụy Anh Lạc!"

"Ừ?"

"Ngươi là của ta!"

"Ngươi là của ta", lời như vậy so với tỏ tình còn thâm tình hơn. Cảm thụ được ý muốn độc chiếm mình trong lời đối phương, trái tim, bị hạnh phúc lấp đầy.

"Ừ, Ngụy Anh Lạc ta chỉ thuộc về một mình Phú Sát Dung Âm."

Thâm tình hôn lên môi nàng, muốn chia sẻ với người kia cảm giác hạnh phúc khó có thể dùng lời diễn tả trong lòng!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net