Chương 57: Không nỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Anh Lạc ngủ cũng không yên ổn, xe ngựa thỉnh thoảng đi qua vị trí gồ ghề lồi lõm dẫn đến lắc lư, cho nên nàng luôn luôn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh. Người ngồi đối diện nhìn nàng dù đang ở trong mộng cũng hơi nhíu mày, trong lòng thở dài, chậm rãi đứng dậy, ngồi đến bên cạnh, ôn nhu ôm nàng vào lòng. Một phen cử động này, khiến cho người vốn cạn giấc chầm chậm tỉnh lại, mùi hoa nhài nhàn nhạt quẩn quanh hơi thở, đau xót trong lòng.

Rõ ràng nàng không biết gì cả, bản thân lại để cho nàng phải chịu đựng hết thảy những thứ không đáng chịu đựng, Ngụy Anh Lạc, chớ lấy những gì ngươi tự cho là đúng đi tổn thương nàng, chuyện sau này, sau này hẵng nói đi! Biện pháp đều là người nghĩ ra, ngươi không phải tự xưng thông minh sao? Trừ tổn thương nàng ra không thể có biện pháp tốt hơn sao?

"Xin lỗi."

Không ngẩng đầu, núp ở trong lòng người nọ thấp giọng mở miệng. Có thể cảm nhận được nàng vì lời của mình mà khẽ run, hai tay ôm lấy bản thân tăng thêm chút lực độ. Áy náy càng thêm chồng chất...

"Anh Lạc... Về sau, đừng như vậy."

Lời nói của Phú Sát Dung Âm để lộ ra nỗi sợ hãi bị mất đi khiến cho người vô cùng xót xa, Ngụy Anh Lạc đỏ mắt, từ trong ngực nàng ngước đầu, ngẩng mặt nhìn người nọ, thương tiếc lại tự trách chạm vào má nàng.

"Anh Lạc sai rồi."

Tròng mắt ảm đảm mấy ngày qua của Phú Sát Dung Âm cuối cùng lấy lại chút ánh sáng, người từng cho rằng đã mất đi lại trở về. Không kiềm được hôn lên môi nàng, ủy khuất lại hoài niệm.

Chỉ một nụ hôn nhàn nhạt, lại đem hai trái tim cách xa kéo gần, cảm thụ nhịp tim của nhau.

"Nương nương, Anh Lạc có một số việc muốn để cho người biết."

Bình phục lại tâm tình, ngồi ngay ngắn trở lại, Ngụy Anh Lạc quyết định đem ý tưởng của mình nói cho nàng.

Phú Sát Dung Âm ôn nhu nhìn nàng, bản thân cũng đúng lúc có lời muốn nói, liền khẽ gật đầu.

"Anh Lạc làm hết thảy những chuyện này, chỉ là vì muốn Dung Âm trở thành Dung Âm của một mình Anh Lạc, Dung Âm không tiếp tục làm Hoàng hậu của người kia, Anh Lạc cũng không tiếp tục làm tần phi của hắn."

Thâm tình lại kiên định, chăm chú nhìn người bên cạnh, dừng một chút mới tiếp tục nói:

"Anh Lạc hận không thể mang nương nương rời khỏi Tử cấm thành, nhưng mà Anh Lạc biết ý tưởng như vậy căn bản không thiết thực, cho nên Anh Lạc suy nghĩ phương pháp vụng về nhất, để cho toàn tâm tư của Hoàng thượng đều ở chỗ Nhàn phi. Nhưng mà Anh Lạc biết như vậy vẫn chưa đủ, trừ phi, Hoàng thượng hoàn toàn vắng vẻ người, vắng vẻ đến mức không hỏi han tới. Nhưng mà đâu có dễ như vậy, cho nên Anh Lạc liền nghĩ, nếu muốn Hoàng thượng vắng vẻ người, đầu tiên Anh Lạc nhất định phải giữ một khoảng cách với người, để cho Hoàng thượng lầm tưởng quan hệ giữa chúng ta đã không giống từ trước, sau đó tìm một thời cơ, để cho Hoàng thượng hiểu lầm người."

"Cho nên, đêm đó những lời Anh Lạc nói đều không phải là thật đúng không?"

Tỉ mỉ nghe nàng nói, trên mặt Phú Sát Dung Âm dần dần có ý cười, Anh Lạc của nàng nói những lời kia đều là trái lương tâm mà thôi.

"Xin lỗi."

Cúi thấp đầu, nàng biết rõ lời nói đêm đó tổn thương bao nhiêu, cho dù có nỗi khổ, cũng không cách nào tha thứ bản thân.

Phú Sát Dung Âm phủ lên gò má nàng, nhẹ nhàng va chạm. Cảm thụ nhiệt độ cơ thể chân thực giờ phút này của đối phương.

"Đồ ngốc."

"Dung Âm còn giận Anh Lạc không?"

Lại một lần nữa ôn nhu lắc đầu, chỉ cần lòng nàng luôn ở đây, những thứ khác đều không trọng yếu.

Hiểu lầm cởi bỏ, khói mù bao ngày qua cũng giải tán. Hướng về phía đối phương nâng lên gương mặt vui vẻ, Dung Âm của nàng, là người ôn nhu nhất cõi đời này.

"Anh Lạc."

"Hm?"

"Cứ làm chuyện ngươi muốn làm đi, ta sẽ luôn ở sau lưng ngươi chờ ngươi."

Trong lời nói chứa đầy tin cậy cùng bảo hộ, một luồng nhiệt ý tập kích lên mắt Ngụy Anh Lạc, nước mắt nóng bỏng lã chã rơi xuống. Cảm động trong lòng không lời nào có thể diễn tả, giờ phút này càng tin chắc người trước mặt thực sự yêu mình. Cầm lấy đôi tay mảnh khảnh của nàng đặt trong lòng bàn tay, thành kính hôn, Ngụy Anh Lạc nàng nguyện ý thề, đời đời kiếp đều phải dốc hết tất cả bảo vệ con người dịu dàng này.

Ôn nhu giúp Ngụy Anh Lạc lau nước mắt, tuy rằng con đường phía trước của bọn họ còn nhiều gian khổ, nhưng chỉ cần vẫn ở bên nhau, sẽ luôn có một ngày mây tan trăng sáng.

Trong lúc hai người trò chuyện, xe ngựa đã chậm rãi lái vào kinh, ngang qua cửa thành, cuối cùng trở lại Tử cấm thành.

Đặt chân xuống đất, mới cảm giác được chân thực. Nhìn đám người xa xa, Ngụy Anh Lạc trầm tư trong lòng.

"Nương nương, đi đường vất vả, Anh Lạc đưa người trở về nghỉ ngơi trước."

"Ừ."

Trên đá xanh đọng nước, tỏ rõ nơi này trước đây không lâu vừa hạ xuống một trận mưa, thời tiết dần lạnh, đêm đen cũng không kịp chờ đợi bao phủ đại địa. Hai người dọc đường không nói gì trở về Trường Xuân Cung, dặn dò Tiểu Toàn Tử chăm sóc kỹ người bên cạnh, đưa cho nàng một ánh mắt an tâm, mới vội vàng chạy tới Thừa Càn Cung.

Cố ý ở trước mặt Hoàng thượng tạo ra vẻ mình và Nhàn phi quan hệ rất tốt, nếu giờ phút này không đi thăm hỏi một phen, vậy thì hết thảy những gì làm mấy ngày trước đều uổng phí. Vừa ngẫm nghĩ, chân cũng nhịp bước nhanh hơn.

Bãi săn đột nhiên phát sinh sự cố, chỉ có nàng cùng Nhàn phi biết được sự thật, hết thảy chẳng qua là kết quả thương thảo đêm đó với Nhàn phi mà thôi, nàng sẽ năn nỉ Hoàng thượng ngồi chung, con ngựa sẽ đột nhiên bị giật mình, Nhàn phi đột nhiên cứu giá, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của các nàng, mục đích chỉ có một, đó chính là để Nhàn phi lại từ đầu được Hoàng thượng coi trọng.

Đẩy cửa vào, nhìn Hoằng Lịch tự mình canh giữ ở mép giường Nhàn phi, trong lòng Ngụy Anh Lạc nở nụ cười đậm hơn.

"Hoàng thượng."

Ẩn đi những tâm tư ban nãy, đến cạnh Hoằng Lịch, mặt đầy lo lắng nhìn Nhàn phi trên giường.

Hoằng Lịch nhìn Ngụy Anh Lạc, tỏ ý nàng nhỏ giọng một ít.

Ngụy Anh Lạc hậu tri hậu giác nhận ra Nhàn phi đã ngủ. Áy náy gật đầu một cái, sắp xếp tốt ngôn ngữ mới nhỏ giọng mở miệng.

"Hoàng thượng, Nhàn phi bị thương đều do Anh Lạc tùy hứng, nếu không phải do Anh Lạc cứng rắn muốn cưỡi ngựa, Hoàng thượng cũng sẽ không đặt mình vào hiểm cảnh, Nhàn phi cũng sẽ không bởi vì cứu Hoàng thượng mà bị thương."

Dáng vẻ tự trách, để cho Hoằng Lịch bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Không liên quan ngươi, là trẫm sơ sót."

Hoằng Lịch nói xong đứng lên, không hề hoài nghi con ngựa trước nay dễ bảo tại sao đột nhiên nổi điên.

"Hoàng thượng phải đi rồi sao?"

"Ừ, nơi này liền giao cho ngươi."

Nói xong cất bước ra khỏi điện.

Thái độ này của Hoằng Lịch, khiến cho Ngụy Anh Lạc khẽ cau mày, Nhàn phi xả thân cứu hắn, lại vẫn không thể hoàn toàn vãn hồi vị trí trong lòng hắn sao? Nói cung tiễn Hoàng thượng xong, đứng dậy đi tới mép giường.

"Trân Nhi, ra ngoài trông nom."

Không nhìn Trân Nhi đứng ở một bên, nhàn nhạt mệnh lệnh. Có lẽ bởi vì đoạn thời gian này Ngụy Anh Lạc cùng nương nương nhà nàng tiếp xúc gần, nàng cũng đã thói quen nghe Ngụy Anh Lạc ra lệnh. Khẽ khom người, đi ra ngoài.

"Người đều đi rồi, không cần giả bộ nữa."

Ngụy Anh Lạc vừa mở miệng, người vốn đang ngủ chậm rãi mở hai mắt ra, bởi vì thương tổn trên lưng, cho nên không cách nào ngồi dậy.

"Khổ nhục kế này có vẻ không tác dụng cho lắm."

Nhàn phi nhạo báng mở miệng, chủ ý này là của Ngụy Anh Lạc, nàng giễu cợt với giọng điệu không liên quan đến mình.

"Hừm, xem ra bổn cung phải một lần nữa hiểu biết Nhàn phi mới được, có thể để cho Hoàng thượng thù dai như vậy thật không phải người thường."

"Ngụy Anh Lạc, việc đã đến nước này, ta ngược lại rất mong đợi xem ngươi còn có thể ra chiêu gì."

"Muốn biết thì nhanh chóng dưỡng lành thương đi."

Nhàn phi nhìn Ngụy Anh Lạc nhếch mép cười gian, khẽ cau mày, cũng từng thử dò xét, nhưng mà không thấy nàng lộ ra một tia giả vờ nào, cứ như thật sự tận tâm tận lực để bản thân có thể một lần nữa lấy được thánh sủng vậy. Ngụy Anh Lạc, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?

"Đó là đương nhiên."

Nhàn nhạt đáp lời, liền thấy Ngụy Anh Lạc đứng lên.

"Bổn cung nói lại lần nữa, mục đích của ta không liên quan chút nào với ngươi, cho nên, đừng tiếp tục mưu toan đi dò xét, thay vì tiêu phí tâm tư trên người bổn cung, không bằng đem tâm tư nhàn rỗi này đặt trên người Hoàng thượng."

Nói xong, cất bước ra khỏi điện. Có thể cảm nhận được tầm mắt nghi hoặc của Nhàn phi luôn theo sát mình, chỉ là dù Nhàn phi nàng thông minh mấy đi nữa, cũng không thể nào đoán được tâm tư của bản thân. Bởi vì, sẽ không ai tin nổi, thứ mà Hoàng quý phi thân ở cao vị chân chính muốn có lại là một cuộc sống bình thản, cuộc sống chỉ có hai người, nàng và Phú Sát Dung Âm.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net